Khổng Văn từ trong lớp học đi ra, vì triết học dựa vào phần nhiều cảm ngộ của sinh viên, cho nên dưới tình huống bình thường, buổi sáng chỉ có một khóa này. Có thể thấy từ giờ cho đến trưa, hệ triết học trên cơ bản không có khóa học gì khác.
Không ít bạn học đợi Khổng Văn lão sư rời khỏi cũng đứng dậy rời đi.
Bạch Ngọc Đường cũng rất muốn đứng dậy ra ngoài cửa. Vốn hắn làm việc trong văn phòng đã lâu, bây giờ đi học trở lại khiến cho rất nhiều thứ không quen. Nhưng khi Bạch Ngọc Đường thấy Vu Thiên không động, hơn nữa ngay cả Triệu Đan Đan cũng không động, hắn rất thức thời ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Vu Thiên cũng không phải không muốn rời khỏi giảng đường, tại Triệu Đan Đan ngủ quá ngon, hắn thực không đành lòng đánh thức. Vì thế, Vu Thiên dứt khoát lật sách giáo khoa ra, chính mình đi đọc sách. Cánh tay cũng bị cái đầu nhỏ của Triệu Đan Đan đè nặng, Triệu Đan Đan đang ngủ rất say, thậm chí ngay cả chuông tan học cũng không đánh thức nổi cô.
Đối với Vu Thiên mà nói, trong giảng đường đọc sách hay về nhà đọc sách cũng giống nhau, cho nên hắn ngồi lại, lấy sách ra đọc làm thú vui giết thời gian. Cứ như vậy, trong nháy mắt một giờ đã trôi qua.
Ngồi cách Vu Thiên không xa Bạch Ngọc Đường lúc này vạn phần lo lắng. Vốn hắn muốn dùng thân phận bạn học tiếp cận Vu Thiên, sau đó nghĩ biện pháp biến Vu Thiên thành nhân tài dưới tay, nhưng sự xuất hiện của Triệu Đan Đan đã hoàn toàn xen ngang vào kế hoạch của gã, hiện tại Vu Thiên lại ngồi im trong phòng không chịu rời đi. Mặc dù trong phòng ngoài Bạch Ngọc Đường chỉ còn Vu Thiên cùng Triệu Đan Đan, thế nhưng đối mặt với Triệu Đan Đan không biết có mục đích gì, Bạch Ngọc Đường vẫn không biết nên làm thế nào mở miệng với Vu Thiên.
- Aaa!
Ngáp một cái, Triệu Đan Đan thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi, tay ngọc mở ra, lơ đãng thoáng đụng trúng khuôn mặt Vu Thiên.
- Hứ? Chuyện gì thế này?
Triệu Đan Đan mắt còn đang nhắm nhưng tay đã đụng trúng mặt Vu Thiên, cô lập tức giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm Vu Thiên.
- Anh, anh sao lại ở chỗ này, anh sao lại ở trong phòng tôi?
Triệu Đan Đan thấy rõ trước mặt là một người đàn ông, cô lập tức quát to một tiếng.
Hóa ra Triệu Đan Đan ngủ quá sâu, chưa phát giác ra đây là giảng đường chứ không phải phòng ngủ của cô, cho là mình vừa mới rời giường. Như thế, chính mình vừa rời giường, Vu Thiên lại đối diện với mình, đây không phải nói Vu Thiên vẫn luôn ở trong phòng ngủ của mình sao? Cái này, đối với một cô gái trên phương diện tình cảm như một trang giấy trắng làm sao mà không kinh hãi cho được, vì vậy Triệu Đan Đan lúc này vô cùng tức giận.
- Anh, anh là đồ sắc lang, anh nói mau, anh đang làm gì trong phòng tôi? Anh đã thấy cái gì?.
Vì Triệu Đan Đan đột nhiên nhớ tới mình hay có thói quen ngủ trần, bây giờ lại nhìn thấy Vu Thiên ở đây, lập tức muốn làm rõ Vu Thiên có phải hay không đã chiếm hết tiện nghi của mình.
Vu Thiên nhìn Triệu Đan Đan trong phòng học nói hưu nói vượn, không khỏi lắc đầu. Hắn thật nhìn không ra, Triệu Đan Đan xinh đẹp cùng khả ái như vậy, nhưng khi nổi giận lại lợi hại như thế, đã thế tối trọng yếu là Triệu Đan Đan phát hỏa không dứt, căn bản Vu Thiên không biết nói cái gì cho tốt.
Tất nhiên không biết nói gì cho phải, không bằng không nói. Vu Thiên lắc đầu, đem cánh tay Triệu Đan Đan dùng làm gối đầu rút về, sau đó nhẹ nhàng lau một ít nước bọt, chậm rãi đứng lên, không nói gì trực tiếp đi ra khỏi giảng đường.
- Này, uy, anh vẫn chưa trả lời tôi đâu.
Cho tới bây giờ Triệu Đan Đan tựa hồ còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, hiện tại thấy Vu Thiên không nói câu nào bỏ đi, cô muốn giữ Vu Thiên lại hỏi cho rõ ràng. Triệu Đan Đan vừa mới bước chân lập tức đụng phải phần trước của bàn học, sự va chạm này lập tức khiến Triệu Đan Đan tỉnh táo lại.
Đờ đẫn nhìn từng dãy bàn học, mà Bạch Ngọc Đường ngồi một bên âm thầm cười trộm, lúc này Triệu Đan Đan mới thấy đây cũng không phải phòng ngủ, mà là phòng học của trường. Mà mình cố ý đến đây, lại chủ động ngồi cạnh Vu Thiên, tận lực nghe giảng rồi ngủ mất. Hồi tưởng lại thấy nước bọt trên cánh tay Vu Thiên, khuôn mặt Triệu Đan Đan thoáng cái ửng hồng. Cô phát hiện ra mình vừa làm một việc hết sức ngu xuẩn.
Đương nhiên cũng không phải vì Triệu Đan Đan mắng Vu Thiên rồi cảm thấy mình sai, đối với Triệu Đan Đan, mình coi như mắng người khác thì như thế nào. Nam hài bên người cô để cho cô mắng còn chưa đủ tư cách kia kìa. Mà Triệu Đan Đan thấy mình ngu xuẩn là vì đã đem giảng đường nghĩ thành phòng ngủ.
- Ha ha ha ha ha.
Bên cạnh bàn Triệu Đan Đan, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hắn bạo phát ra một tràng cười.
Từ lúc Triệu Đan Đan chưa tỉnh ngủ nói câu đầu tiên, Bạch Ngọc Đường đã nghe rõ ràng, cho đến tận lúc cuối cùng, Triệu Đan Đan lại đem nơi đây trở thành phòng ngủ, Bạch Ngọc Đường cũng thấy rất rõ. Bây giờ lại thấy Triệu Đan Đan ở chỗ này ngây người, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
- Anh, anh vẫn còn cười?
Triệu Đan Đan liếc mắt oán hận nhìn Bạch Ngọc Đường. Hiện tại cô hận không thể tìm một kẽ đất mà chui vào, hôm nay trước mặt hai người đàn ông tự làm xấu mặt mình, cô thật sự xấu hổ không biết làm gì mới tốt.
- A! Tôi không cười, tôi còn có chuyện, đi trước.
Bạch Ngọc Đường nhìn giảng đường chỉ còn hai người mình cùng Triệu Đan Đan, hắn thật sự sợ lúc này Triệu Đan Đan không tìm được người phát tiết, cuối cùng mình trở thành người xui xẻo. Cho nên hắn vội vã hướng bên ngoài giảng đường mà đi. Vu Thiên đã đi, hắn cũng muốn đi theo, không nên ở chỗ này chịu tội không phải của mình, rảnh rỗi hay sao mà rước bận rộn vào người?
Triệu Đan Đan thấy Bạch Ngọc Đường chuồn mất, tức giận đến mức giậm chân một cái, sau đó cô liền đứng đó hồi tưởng lại. Mình làm sao có thể tùy tiện như vậy, tại sao lại ngủ ngon như thế, chẳng lẽ cánh tay Vu Thiên thực sự giống gối đầu. Hay nói khi ở cùng Vu Thiên thì mình có được cảm giác an toàn, cho nên mới có thể an tâm ngủ thoải mái như vậy?
Nghĩ đủ các loại khả năng, Triệu Đan Đan còn chưa nhận ra. Cả một giảng đường rộng lớn, chỉ còn mình cô, rốt cuộc Triệu Đan Đan cũng thu thập sách vở trên mặt bàn, sau đó đuổi theo bóng lưng của Vu Thiên cùng Bạch Ngọc Đường. Đêm qua Triệu Đan Đan đã đáp ứng với Lương Mộc Lan, nói cô nhất định sẽ đối phó được với Vu Thiên. Cô cũng không thể vì chuyện này mà khiến Lương Mộc Lan xem thường. Nói đàn ông hiếu chiến, kỳ thật phụ nữ cũng không kém cạnh, chí ít chuyện này Triệu Đan Đan không muốn thua Lương Mộc Lan.
Vu Thiên một đường ra khỏi phòng học, bước đi trên sân trường. Hắn lúc này cũng đã phát hiện Bạch Ngọc Đường sắp đuổi theo đến nơi. Vốn Vu Thiên muốn trở về phòng ngủ, nhưng nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đuổi theo, hắn hiểu rõ muốn trở về phòng đọc sách là không thể nào, đã như vậy, hắn dứt khoát đứng lại, muốn xem Bạch Ngọc Đường rốt cuộc muốn làm gì, mà về Triệu Đan Đan, Vu Thiên cũng không để ý, hắn cho rằng Triệu Đan Đan là một nữ đồng học hiếu kì nên mới đến học thôi.
Bạch Ngọc Đường chạy ra khỏi phòng học đã thấy Vu Thiên đứng dưới cây đại thụ đợi mình, hắn lập tức hiểu ý. Trên mặt treo nụ cười mỉm, Bạch Ngọc Đường đi tới chỗ Vu Thiên, hắn thích người thông minh, nhất là người có kiến thức thông minh thực sự, Vu Thiên chính là một người như vậy, nếu như lúc này Vu Thiên chọn tránh hắn, rồi đến nơi không ai biết, Bạch Ngọc Đường trừ thất vọng ra còn có phần khinh thường Vu Thiên. Gặp chuyện thì trốn, đây quyết không phải nhân vật Bạch thiếu chủ muốn thưởng thức.
- Haiii, bạn học Vu Thiên.
Bởi vì đang trên sân trường, Bạch Ngọc Đường đành dùng loại xưng hô kiểu này.
- Haiz, Bạch thiếu gia không cần phải xưng hô với tôi như vậy, chẳng qua tôi rất ngạc nhiên, lấy vị thế của anh không nên xuất hiện tại giảng đường triết học mới đúng, cho dù bây giờ anh mới lên đại học, vậy anh cũng phải xuất hiện ở lớp học kinh tế hay quản lí học mới đúng chứ.
Cũng không cấp cho Bạch Ngọc Đường chút mặt mũi cùng thể diện, Vu Thiên trực tiếp vạch trần, đồng thời cũng biểu thị mình không phải kẻ ngu, đã sớm biết trước tâm tư của Bạch Ngọc Đường.
Nghe được lời nói của Vu Thiên, Bạch Ngọc Đường có chút xấu hổ cười nói.
- Không sai, Vu tiên sinh, anh đoán rất đúng, tôi xuất hiện trong phòng học lần này chỉ vì muốn mời anh ăn một bữa cơm mà thôi.
Tất nhiên Vu Thiên đã hiểu, Bạch Ngọc Đường cũng không cần phải giấu diếm.
- Ai, nếu như tất cả mọi việc anh làm chỉ vì mời tôi một bữa ăn, anh đã chiến thắng rồi đó.
Vu Thiên nhìn Bạch Ngọc Đường lúc này thật có chút đau đầu. Chẳng qua chỉ là một bữa ăn mà thôi, không cần khiến Bạch Ngọc Đường hao tổn tâm trí nhiều như vậy chứ.