Mục lục
Siêu Cấp Vũ Thánh [Sưu tầm]
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Thư Nhã vừa nghe được những lời này thiếu chút nữa đã cười thành tiếng, loại lời này chắc chỉ có Vu Thiên mới có thể nói ra. Phụ nữ, đặc biệt là nữ hài tử đều rất chú trọng đến vóc dáng, ai không có việc gì lại đi giành phần ăn của hai người với Vu Thiên chứ, chẳng lẽ không muốn giữ gìn vóc người nữa à.

Mà bởi những lời này của Vu Thiên, Tần Thư Nhã mới nhớ tới bên cạnh mình không phải còn có Vu Thiên sao? Chỉ cần có Vu Thiên, chính mình không cần lo lắng gì cả. Nghĩ vậy, Tần Thư Nhã cười cười, sau đó ngồi xuống bắt đầu giải quyết phần thức ăn trước mặt mình.

Mắt thấy Tần Thư Nhã cứ như vậy ngồi xuống, sau đó còn bắt đầu ăn cơm ngay trước mặt mình, khiến cho Sử Khắc Lang sững sờ tại chỗ.

- Làm cái gì đây, căn bản là không thèm để ý tới mình à.

Sử Khắc Lang thầm nghĩ trong lòng, sau đó hắn hướng về phía Tiểu Ngũ gật đầu một cái, ý cho Tiểu Ngũ đi dò xét Vu Thiên. Bởi vì Vu Thiên thân cao 1m8, hơn nữa làn da hắn có màu đồng cổ trông rất khỏe mạnh, không khỏi khiến cho Sử Khắc Lang cảm giác được Vu Thiên rất không đơn giản. Cho nên hắn cũng không ngu tới mức tự mình đi dò xét Vu Thiên, mà đem trách nhiệm này giao cho Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ liếc nhìn Sử Khắc Lang thầm mắng:

- Âm hiểm.

Sau đó gã mới đi tới bên người Vu Thiên nói:

- Vị bạn học này,có phải cậu rất đói bụng hay không, nếu như. . .

- Tôi rất đói bụng cho nên tốt nhất là không được làm phiền tôi.

Không chờ cho Tiểu Ngũ nói hết lời, Vu Thiên đã đáp lại một câu. Sau đó hắn bắt đầu giải quyết phần cơm trước mặt. Tuy nói nhà ăn tại đại học Trung Hoa giá cả có hơi mắc một chút nhưng mùi vị cũng không tệ, vừa mới ăn một chút đã khiến cơn thèm ăn của hắn dâng lên, sốc lại tinh thần đi tiêu diệt mỹ thực trước mắt.

- Mày…

Dường như là do Vu Thiên thoáng cái đã cắt đứt lời nói của mình khiến Tiểu Ngũ nhất thời không biết nói sao cho phải. Vốn hắn còn muốn nói nếu như không đói quá thì xin mời qua bên kia ăn đi, nhưng lời còn chưa dứt, Vu Thiên đã nói là rất đói bụng, càng khốn nạn hơn là Vu Thiên lại nói Tiểu Ngũ không nên làm phiền hắn ăn cơm. Lần này Tiểu Ngũ thật sự không biết nói cái gì nữa.

- Mày đúng là phế vật, tránh ra…

Sử Khắc Lang nhìn thấy Tiểu Ngũ ngay cả một tên vóc người hơi chút cao lớn cũng không làm được gì không khỏi sốt ruột. Hắn mắng to một tiếng liền đẩy Tiểu Ngũ ra, sau đó quát lớn:

- Tiểu tử mày mau đứng lên cho tao, đừng có mà ở chỗ này cản trở lão tử làm việc. Nếu không…

- Chát!!!

Một tiếng vang nhỏ truyền đến. Ngay sau đó là thân hình của Sử Khắc Lang đang bắn ngược về phía sau.

Trong lúc Sử Khắc Lang bắn ngược về sau, dù cho có mấy cái bàn ở phía sau chặn lại nhưng vẫn không cản được hay khiến cho hắn bay chậm lại, mãi cho đến khi hắn đụng vào tường, Sử Khắc Lang mới có thể dừng lại. Thế nhưng hắn lúc này mắt nổ đom đóm, kính mắt bị gãy, bất tỉnh nhân sự.

Các vị bạn học cũng không nghĩ tới Vu Thiên lại hung hãn như vậy, lúc đầu khi Tiểu Ngũ đang nói chuyện đã bị hắn chặn họng, sau đó khi Sử Khắc Lang nói chuyện hắn ngay cả mở miệng cũng không thèm, trực tiếp một quyền đánh ngất Sử Khắc Lang, thật sự quá biến thái rồi.

Tiểu Ngũ không thể tin nhìn Sử Khắc Lang cứ như thế bị người đánh ngất trong nhà ăn, gã phát hiện ra mình bây giờ không biết phải làm sao cho phải. Báo thù cho Sử Khắc Lang? Dường như thân thủ của mình cũng không hơn Lang ca là bao, nếu như cứng rắn xuất đầu kết quả cũng không khác Lang ca là bao. Thế nhưng nếu không làm gì? Chính mình là tiểu đệ của Lang ca, trong tình huống này mà không làm gì tựa hồ có chút không phải rồi.

Nghĩ vậy, Tiểu Ngũ lập tức đưa mắt nhìn vào bốn người đi cùng mình. Bốn người này vốn cũng là sinh viên năm nhất vừa mới vào đại học Trung Hoa hôm nay, bởi vì bọn họ biết anh trai của Sử Khắc Lang là phó hội trưởng hôi học sinh, vì muốn sau này có thể tại trong trường làm việc dễ dàng hơn, cho nên bọn họ mới đi theo Sử Khắc Lang. Khiến họ không ngờ chính là, vừa mới theo Sử Khắc Lang không bao lâu đến hai chữ Lang ca còn chưa gọi quen, thì Lang ca đã bị người đá bay, việc này bọn họ cũng không biết nên làm sao đây.

Cảm thấy ánh mắt của Tiểu Ngũ hướng tới mình, bốn người lập tức lùi về sau một bước, sau đó liền xoay người nhanh chóng rời khỏi nhà ăn, trốn đi thật xa.

Thoáng một cái, Tiểu Ngũ đã không còn người giúp đỡ, gã cũng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, sau đó lặng lẽ liếc nhìn về phía Vu Thiên.

Phát hiện lúc này Vu Thiên dường như cũng không chú ý đến mình, chỉ lo cắm đầu tiêu diệt mỹ thực trong mâm cơm, Tiểu Ngũ không khỏi buông lỏng một hơi, sau đó nhanh chóng chạy tới bên cạnh Sử Khắc Lang, nâng người hắn dựa vào tường.

- Lang ca, Lang ca, anh có sao không?

Lúc này Sử Khắc Lang cũng không thể nói nhiều, trên đầu truyền đến cảm giác chóng mặt muốn ngất khiến hắn không rõ phương hướng.

- Mau, mau đỡ tao ra ngoài đi.

Mặc dù ý thức của Sử Khắc Lang không quá rõ ràng, thế nhưng hắn vẫn biết mình không nên ở tại chỗ này. Lần này Vu Thiên đã cho hắn rung động mạnh mẽ, hắn không thể không rời đi, tiếp tục ở tại nơi này chỉ càng thêm mất mặt.

Tiểu Ngũ vừa nghe Sử Khắc Lang bảo gã đỡ ra ngoài, trong lòng gã cũng buông lỏng xuống. Gã thật sự sợ Sử Khắc Lang lúc này không biết trời cao đất rộng mà lại tiếp tục tìm Vu Thiên gây sự, chính mình lúc đó không phải sẽ rất thảm sao? Cho nên khi nghe Sử Khắc Lang nói xong liền vội vàng nâng hắn dậy, hai người dưới ánh mắt khinh bỉ của đông đảo bạn học mà ra khỏi nhà ăn.

Sử Khắc Lang vừa đi, cũng không phải là ai cũng giống như Vu Thiên có thể tiếp tục ngồi ăn cơm. Không nói đến ánh mắt khiếp sợ của mọi người khi nhìn về phía Vu Thiên, chỉ riêng việc Vu Thiên ngồi ăn cơm cùng bàn với Trương Xảo Nhi cũng đủ khiến người khác trợn mắt há mồm.

Trương Xảo Nhi biết Vu Thiên rất mạnh, nhưng cô cũng không nghĩ Vu Thiên lại ra tay ác như vậy, một lời không nói liền đem Sử Khắc Lang đánh bay ra ngoài. Mặc dù lấy thân phận của Trương Xảo Nhi cũng không sợ Sử Khắc Lang báo thù, nhưng Vu Thiên hắn dựa vào đâu? Hắn chẳng qua chỉ là một sinh viên đại học năm nhất, nếu đắc tội với hội học sinh, sợ rằng tương lai muốn yên ổn học trong trường cũng khó. Cho nên lúc này Trương Xảo Nhi nhìn về phía Vu Thiên có chút thương hại.

Vu Thiên cũng chẳng thèm quan tâm những việc này, hắn tuy rằng đang ngồi ăn cơm nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người đều đang hướng về bên này. Nhất là khi cảm giác được ánh mắt của Trương Xảo Nhi đang nhìn hắn.

- Sao nào, cô không đói bụng sao? Ăn cơm đi, có người đã từng nói, trời đất bao la, cái bụng là lớn nhất, ha ha, không ăn no bụng thì làm sao có thể giải quyết mọi việc, có đúng hay không nào?

Vu Thiên chỉ nhìn Trương Xảo Nhi một cái rồi lại tiếp tục cắm đầu nhấm nháp mỹ thực.

Trương Xảo Nhi thấy Vu Thiên chỉ ngẩng đầu nhìn mình một cái sau đó lại tiếp tục ăn cơm, cô không khỏi ngẩn ra.

Nói thật, Trương Xảo Nhi trước giờ không có trông mặt mà bắt hình dong, thế nhưng cô cho tới bây giờ vẫn luôn tự tin với dung mạo của mình, có thể nói cô với Tần Thư Nhã đều giống nhau, từ nhỏ đã chính là một mỹ nhân, từ nhỏ trong cuộc sống của cô đã có vô số nam hài ưu tú thầm thương trộm nhớ. Mà cho tới nay đều giống như chỉ có thể ngước đầu nhìn trời mà nhìn cô, người mà chỉ liếc nhìn cô một cái lại tiếp tục làm việc cho tới nay Vu Thiên chính là người đầu tiên. Bởi vì tại trong ấn tượng của cô chỉ cần là đàn ông, một tên đàn ông chân chính sau khi nhìn thấy tướng mạo của mình chắc chắn sẽ liếc nhìn vài lần, vóc người hoàn mỹ cùng tướng mạo tuyệt thế, rồi cộng thêm gia thế của cô, không cái nào không phải là mục tiêu khiến bọn họ truy cầu.

Nhưng dù là như vậy, tất cả những thứ này cũng không thể khiến Vu Thiên thay đổi thái độ với chính mình chút nào, lẽ nào Vu Thiên có gì khác lạ, hay, lẽ nào Vu Thiên thật không phải là đàn ông. Trong nội tâm của Trương Xảo Nhi không ngừng suy nghĩ về thái độ của Vu Thiên đối với mình.

Vu Thiên không biết trong lòng Trương Xảo Nhi đang suy nghĩ cái gì. Nếu hắn mà biết Trương Xảo Nhi đang xem mình như một tên gay, phỏng chừng hắn sẽ phiền muộn đến phát khóc.

Khác với Trương Xảo Nhi, Tần Thư Nhã với Vương Đình không cảm thấy gì cả. Nên biết rằng Vu Thiên là do hai người bọn họ nghĩ kế lừa ra từ trong núi, cho nên bọn họ hiểu Vu Thiên, Vu Thiên hẳn là một người ghét ác như cừu, là một người đàn ông không câu nệ tiểu tiết. Người giống như Vu Thiên, ngươi nói với hắn cái gì mà gia tộc, thân phận, bối cảnh gì gì đó đều là dư thừa không chút tác dụng. Vu Thiên làm tất cả mọi chuyện đều do tùy ý.

Nhưng mà mấy người Tần Thư Nhã căn bản không biết bản thân Vu Thiên không giống với những gì các cô đang nghĩ. Người ngoài trông thấy Vu Thiên giống như một người “một lời không hợp” là động thủ, vừa ra tay đã không cho người khác lối thoát, nhưng kỳ thật Vu Thiên cũng có suy nghĩ của chính mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK