"Ngươi tránh ra!"
Thấy tình trạng thương thế Biệt Hàn có vẻ nặng nề, nữ lang tức giận, hai tay dụng lực hất mạnh gã mặt sẹo.
Ào! Ào!
Kình phong rú rít lao thẳng lên thân hình to lớn gã mặt sẹo. Đã đề phòng trước, gã cười gằn vũ lộng hai tay chống đỡ.
Ầm! Ầm!
"Hự!"
Không khí xáo động, cuồng phong lan tỏa tứ phía thổi tung đất đá, cây lá bay tán loạn. Gã mặt sẹo kêu lên một tiếng đau đớn, lùi về sau năm sáu bước mới gượng lại được, phun ra một ngụm máu.
"Không ngờ Hoa muội đã đột phá đến tầng sáu Cường Nhục kỳ. Đáng mừng, thật đáng mừng!"
Mông Cách không vì đồng bọn bị nữ lang đả thương mà bực tức, ngược lại còn cười chúc mừng, điệu bộ khiến người chán ghét không thể tả.
Rồi thấy nữ lang không đếm xỉa gì đến gã, lo lắng chạy tới chỗ Biệt Hàn, nụ cười trên mặt Mông Cách tắt dần, "vèo" một tiếng đã chắn ngang trước mặt nàng.
"Bình thủy tương phùng, Hoa muội cần gì vì tiểu tử vô dụng kia lo lắng như thế?"
Mông Cách cười lạnh.
"Tránh ra! Ngươi nên nhớ đây là địa bàn Linh Dược sơn, đừng quá đáng!"
Nữ lang nôn nóng nói.
Mông Cách cả cười: "Ta nói đây không phải địa bàn Linh Dược sơn khi nào? Chẳng lẽ đồng môn so chiêu phân tài cao thấp cũng không được? Hà huống tiểu tử kia nào phải đệ tử Linh Dược sơn?"
Nữ lang nghiến răng: "Ngươi đừng lẻo mép! Rõ ràng vô cớ ra tay đánh người, còn không cho ta cứu Biệt sư đệ. Ngươi đừng quên hắn dù sao cũng là đệ tử chân truyền của Nhị trưởng lão, chẳng may hắn có mệnh hệ gì, ngươi gánh nổi sao?"
Cặp mắt gian xảo của Mông Cách khẽ đảo nhìn Biệt Hàn còn đang nằm bệt trong linh điền, đắc ý nói: "Ta xuất thủ không hề quá tay, hắn chẳng chết được đâu. Hoa muội quá lời rồi!"
Tự biết không phải đối thủ Mông Cách, nữ lang đành dịu giọng: "Ngươi bảo Biệt sư đệ không phải đệ tử Linh Dược sơn, vậy còn ta?"
"Hoa muội hỏi gì lạ thế? Muội đương nhiên là đệ tử chính tông nơi này."
Mông Cách khó hiểu.
Thấy hắn đã vào tròng, nữ lang cười nhạt: "Nhìn xem ngươi đang làm gì? Cản đường đệ tử Linh Dược sơn, có muốn ta mách Tứ trưởng lão?"
Mông Cách vỗ trán: "Dài dòng nãy giờ thì ra Hoa muội có ý này. Ta nào dám, chỉ tình cờ chung đường thôi. Hoa muội cứ tùy tiện."
Mông Cách giận tím mặt, cười gằn bước sang một bên, không dám ngăn cản nữ lang nữa.
"Hừ!"
Chỉ chờ có vậy, nữ lang nhanh chóng chạy vào trong linh điền đỡ Biệt Hàn ngồi dậy. Tay nàng nhanh nhẹn lấy từ trong áo ra bình ngọc màu xanh, trút mấy viên thuốc vào miệng nó.
"Mau nuốt!" Nàng nói bên tai Biệt Hàn.
Biệt Hàn thở nặng nhọc, trệu trạo nuốt đan dược xuống bụng. Tức thì một luồng khí mát mẻ lan truyền toàn thân, cơn đau ở ngực dịu đi quá nửa.
"Cảm ơn sư tỷ!"
Biệt Hàn thều thào, sắc mặt vẫn còn trắng bệch.
Nữ lang mỉm cười: "Đừng nói nữa, đệ mau ngồi lên hành công, có vậy đan dược mới sớm phát huy hết tác dụng."
Dưới sự trợ giúp của nữ lang, Biệt Hàn mệt nhọc ngồi dậy, nhắm mắt nhập định.
Thoạt đầu, Biệt Hàn chỉ định giả vờ nhắm mắt cho nữ lang đừng nghi ngờ, vì nó đâu cách nào hành công được. Cuồng Ma Trọng Thể công pháp có tác dụng chữa thương quá kinh người, Biệt Hàn không dám tu luyện ngay tại đây, tránh lộ ra.
Nhưng chẳng hiểu sao ngồi chưa được bao lâu, cơ thể Biệt Hàn tự động dựa theo lộ tuyến Cuồng Ma Trọng Thể vận chuyển linh khí. Biệt Hàn ngoài ý muốn dần chìm vào trạng thái hư vô tĩnh mịch.
Nhìn tiểu tử kia ngồi sát nữ lang, hai mắt Mông Cách tóe lửa, hầm hầm đi vào.
Nữ lang hoảng hốt vội đứng lên: "Dừng lại. Ngươi muốn làm gì nữa?"
"Làm gì ư? Ban ngày ban mặt, thân thân thiết thiết! Ngươi nghĩ ta là thằng ngu sao? Tiểu tử kia còn nhỏ hơn ngươi hai ba tuổi, lại dám có ý với hắn. Tiện nhân ghê tởm!"
Mông Cách tức đến phát điên rồi, chỉ thẳng tay vào mặt nữ lang lớn tiếng sỉ nhục.
"Ngươi... dám nói ta như vậy, đê tiện!"
Cơ thể mảnh mai của nữ lang run rẩy. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị người khác nhục mạ nặng nề như vậy, giận đến mức đôi mắt mau chóng ngập trong làn nước.
Mông Cách phun một bãi nước bọt: "Uổng công ta ái mộ ngươi! Phì, tiện nhân động dục với tiểu tử còn chưa dậy thì! May mắn ta chưa chạm vào thân thể nhơ nhuốc của ngươi, bằng không tắm cả tháng còn chưa sạch."
Những lời dơ bẩn từ cửa miệng Mông Cách thi nhau tuôn ra hại nữ lang kia đau đớn tủi nhục đến mức phun ra một ngụm máu. Hai hàng lệ lã chã rơi xuống, dù oan ức nhưng trước kẻ mồm mép lợi hại như Mông Cách, nàng không cách nào phản bác.
Thấy vậy, Mông Cách cực kỳ hả hê, cười lớn: "Bị ta nói trúng tim đen rồi chứ gì? Còn không mau tránh ra?"
Đôi mắt ngập lệ, nữ lang mím môi hét lên: "Dùng những lời nhơ bẩn đả kích ta chưa đủ hay sao? Ngươi còn muốn làm gì Biệt sư đệ?"
"Tiểu tử này điếm nhục sư môn, ta nhất định phải trừng trị đến nơi đến chốn cho hắn chừa, tránh sau này làm ra những việc đồi bại! Ngươi còn không tránh ra đừng trách ta vô tình!"
Mông Cách cười khẩy, chân đạp từng bước nặng nề xuống mặt đất, nhe nanh múa vuốt đe dọa nữ lang.
"Hay cho câu đừng trách vô tình! Ta lại muốn xem tên tiểu nhân bỉ ổi ngươi có thể làm gì?"
Giọng nói êm tai đột nhiên vang lên sau lưng Mông Cách.
"Là ai dám xen vào chuyện của ta?"
Mông Cách quát lớn, lập tức quay người lại xem kẻ nào dám to gan vuốt râu hùm. Nhưng khi nhận ra chủ nhân giọng nói là một mỹ nhân đẹp đến ngạt thở, Mông Cách nghe sống lưng lạnh toát, âm thầm kêu khổ.
Nữ nhân vừa xuất hiện tuổi chừng đôi mươi, mày cong mắt nhung, dung mạo đẹp tựa thiên tiên. Nàng vận cung trang màu xanh, thân hình yểu điệu, ngực nở eo thon. Làn da nàng trắng nõn nà, mịn màng như lụa, quả thực đẹp đến mức gây cho người đối diện cảm giác nghẹt thở, muốn cúi mình thần phục.
"Lam tỷ, hu hu... Tỷ phải làm chủ cho muội, tên hèn hạ này dám.."
Nữ lang Hoa muội vừa nhìn thấy cung trang mỹ nhân xuất hiện, ngay lập tức chạy đến sà vào lòng nàng, khóc lên rưng rức.
Gương mặt đẹp như tranh vẽ của cung trang mỹ nhân hiện đầy sự yêu thương, trìu mến vuốt tóc nữ lang, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng khóc nữa! Có tỷ đây rồi, sẽ không ai dám ức hiếp muội!"
Nghe những lời này, không riêng Mông Cách, ngay cả gã mặt sẹo miệng còn đọng vết máu chưa khô cũng run lên, mặt cắt không còn hột máu.
Mông Cách lúng búng lên tiếng: "Lam tỷ, kỳ thực mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi. Bọn ta chưa hề làm gì xúc phạm Hoa muội.."
Cung trang mỹ nhân ngước lên, đôi mắt đẹp nhìn Mông Cách, điềm nhiên nói: "Hiểu lầm thôi sao?"
"Đúng, đúng là như vậy. Hoàn toàn là hiểu lầm, bọn ta lập tức đi ngay, không dám làm phiền Lam tỷ."
Mông Cách hèn mọn nói, vội vã cùng gã mặt sẹo dợm người định chạy xuống núi.
"Khoan đã, ta còn chưa nói xong, sao phải vội đi?"
Cung trang mỹ nhân cười nhẹ, nụ cười đẹp đến mức những đóa hoa rực rỡ xung quanh phải nhạt nhòa thất sắc.
Mông Cách làm gì còn tâm trạng chiêm ngưỡng nụ cười mê hồn này, gã đang lo đến phát sốt. Gắng gượng dừng lại, dáng vẻ khúm núm nói: "Chợt nhớ ra có chút việc gấp phải đi, mong Lam tỷ đừng trách tội thất lễ!"
"Lam tỷ, khi nãy hắn... hắn mắng muội là tiện nhân, còn nói... còn nói muội... nói muội động dục.. hức..!!"
Điều Mông Cách tột cùng lo sợ rốt cục cũng xảy ra. Nghe nữ lang trong lòng mình thổn thức, cung trang mỹ nhân mày liễu hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn Mông Cách càng thêm lạnh lẽo.
Mông Cách sợ đến mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ướt áo, tay chân huơ loạn: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Tiểu đệ mắng tiểu tử kia, nào dám động chạm đến Hoa muội. A, Hoa muội mau giải thích hộ ta, không nên nói hàm hồ như vậy, sẽ chết người đó!"
Cung trang mỹ nhân ngắt lời: "Không cần nói nữa. Hai ngươi có thể đi..."
Mông Cách như không tin vào tai hắn, nhưng giờ phút này có thằng ngu mới hỏi lại, vội mừng rỡ cúi người: "Đa tạ Lam tỷ đã hiểu cho, bọn ta xin phép."
"Bất tất cảm tạ! Ta chưa nói hết, trước khi đi mỗi người để lại một chi, các ngươi tùy tiện chọn."
Cung trang mỹ nhân cười khẽ, vô cùng nhẹ nhàng nói.
Mông Cách cùng gã mặt sẹo run bắn, mặt mày méo mó.
Mông Cách sợ hãi nói: "Lam tỷ..."
"Ta đếm ba tiếng, ai chưa thi hành, chết!"
Cung trang mỹ nhân lắc đầu: "Một."
Cơ mặt Mông Cách co giật dữ dội, gầm lớn: "Trác Thiên Lam, ngươi đừng ép người quá!"
"Hai."
Cung trang mỹ nhân - Trác Thiên Lam xem hắn như không khí, tiếp tục đếm.
"B..."
Phập!
"A..!!"
Tiếng "ba" còn chưa thoát ra khỏi chiếc miệng nhỏ Trác Thiên Lam, Mông Cách lập tức đưa ra quyết định, cắn răng vô cùng quyết đoán dùng kiếm chém đứt lìa cánh tay trái, miệng rên lên một tiếng thống khổ, điểm loạn huyệt đạo khắp người cầm máu. Tuy vậy máu tươi từ cánh tay đứt vẫn phún ra xối xả, đọng thành vũng trên đất.
Gã mặt sẹo thở dồn dập, sợ hãi đến cực độ. Trên tay gã cầm thanh đao sáng loáng, chần chờ mãi vẫn không dám tự chặt tay như Mông Cách.
Trác Thiên Lam lắc đầu, tay ngọc cất nhẹ. Gã mặt sẹo chợt hộc máu, tiếp đó thân hình cao lớn vỡ vụn ra, phèo phổi bay loạn xạ, máu văng tung tóe. Tử trạng cực kỳ thảm khốc.
Mông Cách hít một hơi sâu, cố nén cơn đau cùng nỗi sợ hãi phủ đầy tâm trí, hai hàm răng va nhau lập cập nói: "Lam tỷ... ta... ta đi được chưa?"
Trác Thiên Lam chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Cút!"
Không dám chần chừ, Mông Cách loạng choạng bước đi, không quên ném cho Biệt Hàn đang ngồi hành công gần đó ánh nhìn ngoan độc hơn rắn rết.
Trác Thiên Lam kéo nữ lang ra, véo mũi nàng cười nói: "Hài lòng rồi chứ Hoa Hoa tiểu cô nương?"
Nữ lang tên Hoa Hoa thè lưỡi: "Muội định nhờ tỷ giáo huấn bọn hắn chút thôi, đâu cần nặng tay như vậy?"
Trác Thiên Lam yêu thương vuốt tóc Hoa Hoa: "Chừa cho hắn cái mạng đã quá nhẹ nhàng! Muội nên nhớ, nhân từ với địch nhân đồng nghĩa độc ác chính bản thân. Nhất là với hạng tiểu nhân như Mông Cách, nếu không niệm tình hắn có chút cố gắng vì bổn môn, ta đã hạ thủ."
Gương mặt còn hơi non nớt của Hoa Hoa tỏ vẻ bất nhẫn: "Muội cũng biết vậy, nhưng mà..."
Trác Thiên Lam nghiêm mặt: "Tu chân giới không có chỗ cho kẻ mềm yếu. Muội còn như vậy, tương lai sẽ tự hại mình! Đổi lại là Mông Cách có cơ hội, ta đoan chắc hắn không chút đắn đo xuống tay với muội ngay."
Đầu óc Hoa Hoa không thể nói kém cỏi, rốt cục hiểu ra vấn đề liền vâng dạ.
"Tiểu đệ đệ ngồi bên kia là ai?"
Trác Thiên Lam nhìn Biệt Hàn.
"Đệ ấy tên Biệt Hàn, đệ tử Nhị trưởng lão vừa thu nhận đợt khảo thí năm trước."
Hoa Hoa nhanh chóng đem chuyện xảy ra từ lúc gặp Biệt Hàn kể lại một lượt.
Nghe xong, Trác Thiên Lam tỏ vẻ khó hiểu: "Thượng phẩm linh căn, nhập môn hơn một năm sao còn chưa tới tầng một Cường Nhục kỳ?"
Hoa Hoa nói: "Muội cũng không hiểu. Hay chờ đệ ấy tỉnh lại sẽ hỏi?"
"Không cần. Chuyện riêng người khác, chúng ta không nên xen vào. Đến chỗ sư phụ thôi, ta có thứ tặng lão nhân gia, chắc người sẽ rất vui mừng!"
"Bỏ đệ ấy lại một mình có sao không? Ngộ nhỡ..."
"Có mười cái mạng, Mông Cách cũng chẳng dám quay lại đây. Muội đừng lo!"
Hoa Hoa vẫn chưa yên lòng: "Muội không lo chuyện đó. Không rõ thương thế hắn sao rồi, chúng ta bỏ đi như vậy chẳng may hắn xảy ra chuyện gì thì thật có lỗi!"
Trác Thiên Lam cốc nhẹ đầu nàng: "Muội vẫn như thế, lúc nào cũng lo lắng cho người khác. Ta thấy hắn đã hồi phục không ít, sẽ chẳng có việc gì đâu!"
Nghe vậy Hoa Hoa mới an tâm đi cùng Trác Thiên Lam, để lại Biệt Hàn vẫn không biết gì ngồi đó.
Cũng may cho nó, nhờ Trác Thiên Lam xuất hiện, không còn ai chú ý đến. Vì vậy chẳng kẻ nào phát hiện vết thương trên cơ thể Biệt Hàn đang hồi phục với tốc độ cực nhanh, mắt thường có thể thấy được.
o0o
Sau khi tỷ muội Trác Thiên Lam đi được một lúc, Biệt Hàn mở mắt ra.
"Đâu hết cả rồi?"
Nó ngạc nhiên nhìn quanh. Vừa rồi sau khi Biệt Hàn nhập định, Trác Thiên Lam mới xuất hiện, cho nên nó không hề biết những chuyện xảy ra sau đó.
Không nghĩ sâu xa, Biệt Hàn phủi chân đứng lên, nó bỗng sững người.
"Sức mạnh này?"
Biệt Hàn nghi hoặc, ngó quanh tìm một tảng đá nặng ước hai trăm cân, đôi tay giữ chặt hai bên nâng lên.
Hơi khó khăn nhưng Biệt Hàn vẫn nâng được tảng đá lên ngang vai, sau đó từ từ bỏ xuống.
"Lực lượng của ta thoáng chốc tăng lên hơn hai trăm cân, chuyện này là sao?!"
Biệt Hàn mừng rỡ không thôi, đồng thời càng thêm nghi hoặc, chẳng biết lý do tại sao lực lượng nó đột ngột tăng vọt.
"Dường như lần này ta tu luyện lâu hơn trước, có lẽ tại vết thương nặng hơn, thời gian chữa trị vì thế cũng lâu hơn."
Nghĩ đến đây, linh cơ lóe sáng, Biệt Hàn lờ mờ hiểu ra. Lực lượng nó tăng nhanh rất có thể nhờ vết thương Mông Cách cố tình gây ra nặng hơn nhiều so với lúc nó tự hành hạ bản thân. Nghĩ đi nghĩ lại, Biệt Hàn chỉ tạm suy đoán như vậy, không tìm được nguyên nhân nào khả dĩ hơn.
Nhớ đến nữ lang tốt bụng kia, Biệt Hàn thầm cảm kích. May có nàng ra tay tương trợ, nếu không Mông Cách chẳng dễ dàng buông tha nó.
"Chẳng rõ sau khi ta nhập định, nàng có bị Mông Cách làm khó không?"
Biệt Hàn nhíu mày, sau đó tự nhủ nơi này dù sao cũng là nhà nữ lang, thiết nghĩ Mông Cách gan bằng trời cũng không dám làm gì quá đáng.
"Lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ đền đáp ngươi thích đáng!"
Biệt Hàn oán hận nghĩ. Tuy nhờ Mông Cách đả thương mới giúp nó có biện pháp tu luyện nhanh hơn, nhưng không vì vậy mà Biệt Hàn quên mối thù hôm nay.
Tên Mông Cách đó còn chưa sử dụng được linh khí, chỉ dùng sức mạnh cơ thể. Biệt Hàn đoán tu vi hắn cao lắm cũng chỉ tầng tám Cường Nhục kỳ. Hiện giờ tìm được biện pháp tăng tiến tu vi nhanh hơn, lại thêm Trọng Thể Linh Dịch nó chuẩn bị điều chế ra, Biệt Hàn tin không bao lâu nữa nó chẳng cần ngán ngại Mông Cách.
Hưng phấn trước viễn cảnh tươi đẹp, Biệt Hàn nhanh nhẹn chạy xuống núi.
o0o
Vừa về đến Thiên Kiếm sơn, Biệt Hàn ngay lập tức chui vào động phủ, nó không thể chờ đợi lâu hơn nữa.
Mặc kệ nền động dơ bẩn, Biệt Hàn cứ vậy ngồi bệt xuống, lôi những thứ khổ công cả ngày đi xin xỏ bày ra.
"Nhân sâm ngàn năm một cây, Cửu Diệp thảo một cây, một bình máu Thập Nhãn Tri Chu, ba Lam Ti quả, phân Huyết Vũ Hạc một cân. Hình như đủ rồi."
Kiểm kê đầy đủ nguyên liệu, Biệt Hàn hưng phấn xoa tay, nhắm mắt nhớ lại phương pháp điều chế Trọng Thể Linh Dịch.
"Nhân sâm, Cửu Diệp thảo, Lam Ti quả dùng chày giã nát. Sau đó trộn đều với máu Thập Nhãn Tri Chu và phân Huyết Vũ Hạc. Cuối cùng đem phơi sương bảy ngày mới có thể sử dụng được."
Biệt Hàn thoáng thất vọng. Phương pháp điều chế rất đơn giản, nhưng trong đó cũng viết rõ, sau khi điều chế ra linh dịch, nó còn phải đem phơi sương trong bảy ngày. Thời gian không dài nhưng đối với người đang khát khao sức mạnh từng ngày như nó mà nói lại chẳng hề ngắn.
"Chờ vậy, dù sao ta cũng đã chờ hơn một năm, thêm bảy ngày không đáng gì."
Tự an ủi bản thân. Biệt Hàn chạy ra ngoài tìm cái chậu lớn mang vào động. Sau đó dựa theo phương pháp mà điều chế.
Trừ Cửu Diệp thảo không vị, còn lại mùi tanh từ máu Thập Nhãn Tri Chu, hôi thối của phân Huyết Vũ Hạc pha trộn cùng nhân sâm nghìn năm hương thơm ngào ngạt, lại thêm vị lạnh lẽo của Lam Ti quả. Tất cả thứ trên tạo ra loại nước sền sệt đặc quánh đen đen đỏ đỏ, mùi vị khó ngửi cực kỳ quái đản.
Biệt Hàn vừa hít thử một hơi đã suýt ngất, ho sặc sụa. Tưởng tượng đến cảnh nó bôi thứ gớm ghiếc này lên cơ thể, Biệt Hàn cảm thấy buồn nôn. Nằm mơ nó cũng không tin có ngày mình làm những chuyện con người không bao giờ làm như thế này.
Nhưng ghê tởm thì ghê tởm, Biệt Hàn vẫn cắn răng bê chậu đựng Trọng Thể Linh Dịch ra bên ngoài, lựa góc khuất ít người nhìn thấy, đặt ở đó phơi sương.
Xong xuôi mọi việc, Biệt Hàn vào động, tiếp tục tự đày đọa thân xác đến khi máu me bê bết mới cực nhọc ngồi xuống tu luyện.
Lần tu luyện này không dài lắm, ngắn hơn rất nhiều so với lúc ở Linh Dược sơn. Đương nhiên tiến cảnh cũng giảm mạnh, lực lượng Biệt Hàn tăng lên giỏi lắm hơn mười cân. Muốn tăng nhanh, nó cần phải bị thương thật nặng, chí ít mất nửa cái mạng như khi bị Mông Cách đả thương.
Dù đã tìm ra phương pháp giúp tốc độ tu luyện nhanh hơn nhưng Biệt Hàn vẫn dứt khoát bỏ qua. Đừng nói Biệt Hàn không có đủ dũng khí làm việc này, cho dù có nó cũng không dám. Chẳng may quá tay lăn đùng ra chết, có phải quá ư lãng nhách không? Biệt Hàn không ngốc đến mức đem sinh mạng ra thử nghiệm. Tạm thời vẫn tu luyện như bình thường, chờ khi Trọng Thể Linh Dịch điều chế thành sẽ tính.
Hai ngày qua nhanh.
Biệt Hàn ngày đêm điên cuồng tu luyện. Lúc này lực lượng nó đã tăng lên gần hai trăm năm mươi cân, tốc độ tinh tiến nhanh hơn trước một ít.
Sáng ngày thứ ba, Biệt Hàn vừa xả công chợt nghe âm thanh rú rít trước cửa động phủ. Tiểu cô nương xinh xắn mặc áo tím hiện ra.
Vừa nhìn thấy nó, Nguyệt nhi hiện giờ cao hơn trước chút ít vội vã tiến vào hỏi: "Đầu gỗ, ngươi không sao chứ?"
Biệt Hàn ngơ ngác: "Ngươi muốn nói đến chuyện gì?"
Nguyệt nhi nắm tay nó bóp bóp như muốn kiểm tra, gương mặt xinh xắn trắng hồng lo lắng nói: "Ta vừa nghe nói ngươi bị Mông Cách đánh trọng thương liền tới đây ngay. Ngươi có sao không?"
Nhìn vẻ mặt lo âu rất thật của Nguyệt nhi, Biệt Hàn thoáng cảm động, cười nói: "Ta không sao. Đó là chuyện cách đây mấy ngày rồi."
"Không sao thì tốt rồi. Tên khốn kiếp đó, đã đánh ngươi còn đi khắp nơi rêu rao.."
Nguyệt nhi tức giận, đang nói vụt im bặt.
"Hắn rêu rao chuyện gì?" Biệt Hàn hỏi.
"Cũng không có gì, ngươi đừng bận tâm!"
Nguyệt nhi lắc đầu quầy quậy.
Biệt Hàn mỉm cười: "Ngươi không nói ta cũng biết. Hắn cười chê ta là phế vật đúng không?"
Nguyệt nhi im lặng nhìn Biệt Hàn thật lâu, e dè nói: "Ngươi đã biết rồi?"
"Ta đoán mò thôi, không ngờ lại trúng. Ha ha, ngươi sao vậy?"
Thấy thần thái Nguyệt nhi, Biệt Hàn thật không quen. Từ lúc biết nàng, chưa khi nào nó thấy nàng phiền muộn, luôn cười cười nói nói.
Nguyệt nhi cười gượng: "Cuộc sống ngươi gần đây chắc khó khăn lắm! Không cần giả vờ trước mặt ta, nếu buồn muốn khóc cứ tùy tiện, ta không cười chê ngươi như khi trước đâu!"
Nàng khiến Biệt Hàn nhớ lại lúc sắp tham gia khảo thí, nó nằm khóc trong phòng bị Nguyệt nhi bắt gặp, trêu chọc một trận.
Biệt Hàn lắc đầu: "Ngươi lầm rồi. Sư phụ đối xử với ta không tệ! Bỏ đi, ngươi bên đó thế nào? Vui chứ?"
Nét u sầu vương trên mắt Nguyệt nhi biến nhanh, nàng cười rạng rỡ: "Vui lắm! Sư phụ và Tống sư huynh đối xử với ta rất tốt. Chỉ có điều sư phụ không giữ lời hứa, chỉ cho ta quanh quẩn trên Thần sơn. Lão nhân gia nói tu vi ta còn yếu kém, không cho ta ra khỏi núi. Hôm nay nghe chuyện của ngươi, ta nài nỉ lắm Tống sư huynh mới lén cho ta trốn ra. Trở về thế nào sư phụ cũng sẽ trách phạt, sợ rằng Tống sư huynh cũng vì ta mà vạ lây!"
Mặt nàng phụng phịu như trẻ con bị ức hiếp. Tuy vậy Biệt Hàn vẫn thấy sự hạnh phúc ngời ngời trong ánh mắt Nguyệt nhi. Xem ra môn chủ và Tống Lâm thật sự đối Nguyệt nhi như người nhà, hết lòng yêu thương.
"Ngươi nói vậy chắc Tống sư huynh đối ngươi rất quan tâm?" Biệt Hàn hỏi.
"Vô cùng quan tâm là đằng khác. Ngươi thấy chiếc vòng này không? Đây là Tử Tinh thạch vô cùng quý giá. Tống sư huynh biết ta thích màu tím nên đã khổ công tìm mua cho bằng được, còn nhờ nghệ nhân tay nghề cao chế tạo tặng ta. Đeo trên người có thể xua đuổi tà ma, nóng lạnh bất xâm, ngừa bệnh rất tốt!"
Nguyệt nhi cười thật tươi, chìa tay khoe Biệt Hàn chiếc vòng màu tím sẫm lóng lánh chạm trổ tinh xảo.
Biệt Hàn gật gù: "Đẹp thật! Được như vậy ta mừng cho ngươi."
Sắc diện Nguyệt nhi bỗng sa sầm, nói khẽ: "Xin lỗi! Ngươi đang gặp chuyện, ta lại..."
Biệt Hàn cười xua tay: "Không sao. Ngươi đâu cố ý, huống chi ta thực sự không buồn phiền gì hết."
"Nếu có dịp gặp Mông Cách, ta nhất định vì ngươi đòi lại công đạo."
Nguyệt nhi tức giận nói.
Biệt Hàn lắc đầu: "Đây là việc riêng của ta và hắn, ngươi đừng nhúng tay vào. Sớm muộn cũng có ngày ta cho hắn nếm trải cảm giác đau khổ đã gây ra cho ta!"
"Nhưng mà ngươi..."
Nguyệt nhi định nói tình trạng Biệt Hàn hiện giờ, biết khi nào đủ khả năng đánh lại Mông Cách. Chợt nhớ bản thân quá vô duyên, nàng ngại ngùng im lặng, tay vân vê mấy hòn đá cuội trên nền động.
Biệt Hàn cũng không biết nói gì, ngồi ngó quanh quất.
Khá lâu, Nguyệt nhi đứng dậy, đưa cho Biệt Hàn lệnh bài màu trắng đục, tỏa hàn khí nghi ngút, dặn dò: "Ta không đi được lâu, phải trở về rồi. Ngươi giữ lệnh bài này, khi nào gặp khó khăn không giải quyết được nhớ cầm nó sang Thần sơn tìm ta. Chỉ cần không vượt quá khả năng, ta sẽ bằng mọi cách giúp ngươi!"
Biệt Hàn nhận lấy nhét vào áo, gật đầu nói: "Cảm ơn! Ta sẽ nhớ."
Nguyệt nhi đắn đo như muốn nói gì đó lại thôi, chỉ khuyên: "Ngươi bảo trọng! Tu tiên không phải truy cầu duy nhất, đừng vì chuyện này mà buồn!"
"Ta hiểu!" Biệt Hàn cười đáp.
Nguyệt nhi cất bước ra ngoài, thấy Biệt Hàn đi theo vội nói: "Không cần tiễn ta!"
Trong khi Biệt Hàn khựng lại, nàng đã chạy nhanh ra khỏi động. Lúc Biệt Hàn ra đến nơi, Nguyệt nhi đã biến mất, bên tai chỉ còn lưu lại âm thanh linh khí xé gió lao đi.
Biệt Hàn biết Nguyệt nhi không muốn nó có cảm giác vô dụng nên không cho tiễn, ra đến bên ngoài mới len lén ngự linh khí bay đi.