Biệt Hàn ngồi xuống trước mặt Tuyết nhi, mỉm cười hỏi: "Tiểu muội muội, cái tên Bạch Tà do muội đặt cho nó?"
Tuyết nhi hếch mũi lên trời, tự hào nói: "Đúng vậy. Huynh thấy hay không?"
"Hay lắm! Có điều ta không hiểu ý nghĩa thế nào?"
Nụ cười treo trên môi Biệt Hàn càng thêm rõ nét.
"Chậm tiêu! Bạch là ám chỉ màu trắng lông nó, còn Tà có nghĩa gian tà. Con chó này rất ranh ma khôn lỏi, cái tên Bạch Tà hoàn toàn xứng với nó."
Tuyết nhi kẻ cả giải thích, hai tay chống nạnh.
"Ồ.." Biệt Hàn gật gù: "Quả nhiên tên rất hợp. Bạch Tà, ngươi có muốn đi theo ta không?"
Chó nhỏ đang buồn phiền rên ư ử, nghe Biệt Hàn nói liền mở to đôi mắt, nhảy chồm lên, đuôi cụt ngủn mừng rỡ ngoắc liên hồi.
Tuyết nhi vội vàng ôm chặt Bạch Tà: "Không được. Huynh không được bắt Bạch Tà của ta. Ta không cho nó đi đâu hết!"
Chưởng quầy đã nhận linh thạch của Biệt Hàn, đâu thể đứng yên, liền lên tiếng khuyên nhủ: "Tuyết nhi, phụ thân bán Bạch Tà cho hắn rồi. Con mau buông ra!"
"Không. Bạch Tà là của Tuyết nhi, phụ thân không được bán!"
Tuyết nhi nước mắt doanh tròng, ôm chặt chó nhỏ không rời, khóc rưng rức.
Biệt Hàn thấy khó xử. Tình cảm Tuyết nhi và Bạch Tà rất tốt, nó không nỡ chia cắt. Nhưng Biệt Hàn linh cảm bản thân và chó nhỏ có mối liên hệ kỳ lạ nào đó, khó thể buông bỏ.
"Tiểu muội muội, Bạch Tà không thích ăn cơm, chỉ muốn linh thạch, muội đáp ứng được không? Huynh cam đoan sẽ chăm sóc nó kỹ lưỡng, khi nào thấy nhớ muội có thể đến chỗ huynh thăm nó. Chịu chứ?"
Biệt Hàn dịu giọng.
Nào ngờ Tuyết nhi nghe vậy càng khóc rống lên, vô cùng thương tâm.
"Chúng ta là người ngoài, không được phép đặt chân vào bên trong sơn môn."
Chường quầy nói.
Biệt Hàn vỡ lẽ: "Không sao. Thỉnh thoảng rảnh rỗi huynh sẽ đưa Bạch Tà đến chơi với muội."
"Huynh hứa?" Đang khóc ngon lành, Tuyết nhi vụt nín bặt, đôi mắt còn ướt đẫm tròn xoe nhìn Biệt Hàn.
"Huynh hứa. Móc tay nào!"
Biệt Hàn móc ngón út vào bàn tay búp măng nhỏ xíu của Tuyết nhi.
"Huynh nhớ giữ lời đó!"
Sau khi móc tay, có phần yên tâm Tuyết nhi mới chịu buông chó nhỏ ra, tuy vậy vẫn phụng phịu nói.
"Tuyết nhi ngoan! Huynh sẽ giữ lời."
Biệt Hàn trìu mến xoa đầu tiểu cô nương. Sau đó cùng Lưu Linh dẫn Bạch Tà rời đi.
Tuyết nhi buồn bã nhìn theo thật lâu, tận khi bọn họ khuất bóng, chưởng quầy cật lực khuyên nhủ mới chịu nghe lời vô trong.
o0o
Vút! Vút!
Trong màn đêm tối đen, hai bóng người một trước một sau đáp xuống thung lũng hoang vắng.
Biệt Hàn khẽ đảo mắt dò xét tình hình xung quanh, không phát hiện có gì đáng ngờ mới mở miệng: "Có chuyện gì mau nói!"
Nữ lang cười khanh khách: "Biệt đệ đệ cần gì gấp gáp như vậy?! Nơi này phong cảnh hữu tình, sao chúng ta không làm vài chung rượu vui vẻ, chính sự để sau."
Nữ lang này là Mễ Hồng Nương. Lời đồn quả thật không sai, nàng ta rất xinh đẹp, thân hình bốc lửa, chỗ lồi chỗ lõm nhấp nhô uốn lượn, đồi núi chập chùng khiến nam nhân nào nhìn thấy cũng không kiềm được mơ màng ao ước.
Nhưng trong mắt Biệt Hàn, gương mặt kiều mỵ của Mễ Hồng Nương mang nét gì đó rất phóng đãng, khiến nó cực kỳ bài xích.
Hôm trước sau khi trở về, chưa yên ổn được mấy ngày, Mễ Hồng Nương đã tìm đến tận cửa, vời Biệt Hàn ra đây bảo có chuyện cần nói. Thoạt đầu Biệt Hàn không đồng ý, có gì muốn nói cứ nói tại chỗ, đâu cần đi nơi khác, nhưng Mễ Hồng Nương kiên quyết thuyết phục, cho rằng chỗ nó tai vách mạch rừng không tiện trò chuyện.
Rốt cục nàng đưa Biệt Hàn đến đây, chính sự đâu chưa thấy đã nghe úp úp mở mở câu dẫn.
Thấy Biệt Hàn lặng im, thân hình khêu gợi của Mễ Hồng Nương hơi ưỡn lên khiến phần ngực căng tròn nhô cao cực kỳ khiêu khích: "Ai da, đi một quãng ngắn mà đã mỏi lưng thế này! Biệt đệ đệ có mỏi không? Để tỷ tỷ xoa bóp cho đệ, sau đó đệ xoa bóp lại cho tỷ tỷ."
"Đã vậy ta trở về trước, khi nào ngươi khỏe sẽ nói sau."
Biệt Hàn dợm chân muốn bỏ đi.
"Được rồi, ta nói đây. Biệt đệ thật là... người gì khô như ngói, thật nhàm chán!"
Mễ Hồng Nương liền nói, nét mặt không vui. Trước nay chưa thanh niên trai tráng nào chống được mị lực của nàng, thiếu niên trước mặt thật không phải nam nhân.
Biệt Hàn lãnh đạm: "Ta đang lắng tai chờ nghe."
"Chuyện xảy ra trong Vạn Yêu sâm lâm, Biệt đệ đệ định giao phó thế nào với ta?"
Mễ Hồng Nương nhoẻn miệng.
"Ý ngươi là chuyện gì? Dạo này ta có chứng hay quên, cần phải nói rõ ràng."
Biệt Hàn thản nhiên.
Mễ Hồng Nương cười cười, ánh mắt chợt lạnh: "Mộc Tồn, Lý Giám chết thật thê thảm! Biệt đệ đệ định bảo mình không liên quan sao?"
"Ngươi nghe ai nói?"
Biệt Hàn vặn lại.
"Ai nói không quan trọng. Vấn đề là Biệt đệ đệ dám làm có dám nhận hay không?"
"Phải. Bọn chúng do ta giết chết!"
Chuyện tới mức này, Biệt Hàn biết có chối cũng không xong, chi bằng nhận cho rồi.
Nụ cười trên môi Mễ Hồng Nương tắt dần: "Vì sao?"
Biệt Hàn nhún vai: "Tranh chút tài phú. Ta không giết chúng thì chúng cũng sẽ giết ta thôi."
"Xem ra bọn họ không nói dối..."
Mễ Hồng Nương cau đôi mày liễu, lẩm bẩm.
"Ngươi muốn thay chúng báo thù?" Biệt Hàn nhếch môi.
Mễ Hồng Nương cười tủm tỉm: "Chết cũng đã chết rồi, đâu cần như vậy. Tỷ tỷ chỉ vờ tức giận trước mặt Bàng Vu, Mạc Danh để chúng trông chờ hai ta sống chết với nhau. Mục đích gặp mặt hôm nay không phải để báo thù!"
"Nghe như ngươi muốn kết minh cùng ta?"
Biệt Hàn mơ hồ nhận ra ý định của nàng.
"Chính là như vậy. Biệt đệ đệ thật thông minh!"
Mễ Hồng Nương kinh ngạc nhìn Biệt Hàn. Nàng mới nói vài câu mà thiếu niên này đã hiểu ra, trí tuệ đáng nể.
Biệt Hàn không vì được khen mà đắc ý: "Cho ta một lý do để phải làm như vậy?"
"Bọn chúng đang âm mưu xuống tay với ngươi. Thế đã đủ chưa?"
Mễ Hồng Nương cười nhẹ.
"Ai? Bàng Vu hay Mạc Danh? Lý do?" Biệt Hàn hơi bất ngờ.
"Lúc đầu là Bàng Vu, nguyên do tỷ tỷ không rõ lắm, nghe đâu có người ủy thác gã giết ngươi. Còn Mạc Danh thì không cần phải nói, Biệt đệ đệ dụ dỗ thủ hạ của gã, khiến gã mất hết mặt mũi, nổi sát tâm với ngươi cũng phải."
Mễ Hồng Nương kiên nhẫn giải thích.
"Có người ủy thác Bàng Vu giết ta? Là kẻ nào.."
Biệt Hàn suy tư, tạm thời chẳng nghĩ ra được ai.
Lúc sau, Biệt Hàn ngẩng lên: "Bọn họ muốn giết ta, chuyện này có liên quan gì đến ngươi?"
"Rất liên quan là đằng khác. Nói tới cũng phải tạ ơn Biệt đệ đệ đã tiện tay giết chết hai thủ hạ đắc lực của tỷ tỷ, phá vỡ thế cân bằng tồn tại lâu nay giữa ta và Bàng Vu. Hiện tại cán cân lợi thế đã nghiêng hẳn về phe gã, quét sạch thế lực bên ta để nắm trọn quyền lực trong tay chỉ là chuyện sớm muộn."
Thần sắc Mễ Hồng Nương bình thường nhưng Biệt Hàn nhận ra sát ý ngấm ngầm trong đó. Sau những gì nó làm, nàng ta động sát tâm với Biệt Hàn hoàn toàn dễ hiểu.
"Tiếp đi!" Biệt Hàn nói.
"Trước mắt tỷ tỷ và Biệt đệ đệ đều có chung kẻ thù. Có câu, kẻ địch của kẻ địch là bạn, ta muốn cùng ngươi kết minh, chống đỡ nguy hiểm sắp tới. Về phần ân oán cũ, ta hứa sẽ bỏ qua!"
Biệt Hàn cười nhạt: "Kết minh rồi thì thế nào? Ta làm thủ hạ cho ngươi?"
Thân hình kiều mỵ Mễ Hồng Nương nhẹ uốn éo: "Không. Tỷ tỷ sao lại để Biệt đệ đệ chịu thiệt thòi. Chúng ta cùng làm thủ lĩnh, thế nào?"
"Ta chỉ có tu vi Tụ Linh tiền kỳ, trong khi ngươi như đã sắp đến Tụ Linh hậu kỳ đỉnh phong. Bảo ngươi cam tâm san sẻ quyền lực cùng ta, e hơi khó tin!"
Biệt Hàn không cho là đúng.
"Ngỡ chuyện gì. Biệt đệ đệ nói không sai, nếu là kẻ khác ta tuyệt đối không nhún nhường. Nhưng ngươi có thể giết chết hai người Mộc Tồn, Lý Giám, thực lực tuyệt đối không như biểu hiện lúc thường. Huống hồ nguy hiểm sắp ập xuống đầu, ta chẳng ngốc ham chút lợi nhỏ mà vứt đi tính mạng! Tỷ tỷ nói vậy đã rõ ràng rồi chứ?"
Nét mặt Mễ Hồng Nương vô cùng chân thành, khó nhìn ra chút giả dối dù nhỏ.
Biệt Hàn trầm ngâm suy nghĩ về đề nghị bất ngờ của nàng. Nữ lang này bề ngoài mỹ lệ, liếc ngang liếc dọc nhưng tuyệt không phải loại chân dài óc ngắn, chỉ biết câu dẫn nam nhân.
Biệt Hàn bỗng cảm thấy gì đó là lạ, đưa mắt nhìn quanh, hạ giọng: "Ngươi có đưa người theo?"
"Không có. Sao Biệt đệ đệ hỏi vậy?"
Mễ Hồng Nương giật mình cũng ngó quanh, mặt hoa liền tái nhợt: "Không xong. Chúng ta bị mai phục rồi."
"Hắc hắc. Mễ muội lâu ngày không gặp vẫn hấp dẫn như xưa!"
Ánh đuốc rực sáng, soi tỏ một vùng. Biệt Hàn lướt mắt đếm được trên dưới bốn mươi người tạo thành vòng tròn bao quanh nó và Mễ Hồng Nương vào giữa. Kẻ vừa lên tiếng là đại hán đầu trọc bóng thân cao hai thước, cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm chiếc búa lớn như chiến thần.
Trong đám này có sự hiện diện của huynh đệ Lý Hách, Lý Hoằng. Nhận tin cái chết thương tâm của Lý Giám, bọn họ vô cùng căm thù Biệt Hàn, bỏ qua mọi lời đe dọa của Nguyệt nhi khi trước, quyết lấy mạng nó.
Lần này bí mật xuất động toàn bộ tinh anh của cả hai thế lực, Biệt Hàn có mất mạng thì Nguyệt nhi cũng khó thể liên hệ đến bọn Lý Hách là hung thủ, rất ít khả năng nàng tìm gây phiền toái. Dù sao, Nguyệt nhi chỉ căn dặn không được để lộ bí mật của Biệt Hàn, khi nào việc này lộ ra nàng mới có cơ sở nghi ngờ bọn Lý Hách.
Hai kẻ Biệt Hàn tha mạng lần trước, Viêm Lăng và Mã Tài cũng hiện diện. Nhận chân sự thật này, Biệt Hàn mắng thầm, tu chân giới người tốt quá ít ỏi. Bọn chúng mới hôm trước còn van xin nó tha cho, thề thốt liên hồi, bây giờ đã quay lại cắn trộm.
Nhận ra những kẻ đến là ai, Mễ Hồng Nương thoáng run rẩy: "Mạc Danh. Ngươi đã kết minh với Bàng Vu? Tên đó đâu, sao còn chưa ra mặt?"
"Mễ muội muội mau hạ thủ tiểu tử như kế hoạch!"
Thanh niên có gương mặt lạnh lùng từ một thân cây nhảy xuống. Thân hình gã dong dỏng cao, tóc búi gọn tựa thư sinh hiền lành trói gà không chặt.
Mễ Hồng Nương bước nhanh tới gần Biệt Hàn, ngoài mặt nói: "Các ngươi định dùng kế ly gián? Không dễ như vậy!"
"Đứng lại! Không được đến gần ta."
Biệt Hàn quát.
Bàng Vu nghe vậy đôi mắt chợt sáng: "Mễ muội mau giết chết tiểu tử đó như đã tính. Sau đó ta sẽ thực hiện lời hứa với muội!"
Mễ Hồng Nương vừa bị Biệt Hàn bắt dừng lại, còn chưa kịp giải thích đã thấy Bàng Vu nhân cơ hội đổ dầu vào lửa, tức giận nói: "Ngươi đừng ngậm máu phun người! Biệt đệ đệ hãy tin ta, đừng trúng kế bọn chúng. Tên gian độc kia muốn lung lạc tinh thần để ta và ngươi chém giết lẫn nhau, bọn chúng làm ngư ông hưởng lợi, thu thập tàn cuộc."
"Đêm hôm khuya khoắt ngươi đến tìm ta, dẫn ra nơi hoang vắng này. Bây giờ bọn họ xuất hiện, ngươi lại bảo mình không liên quan? Thật trùng hợp!"
Biệt Hàn chầm chậm lắc đầu, linh lực hờm sẵn phòng bị.
Mễ Hồng Nương dở khóc dở cười: "Có thể bọn chúng phái người giám sát ta rồi nhân cơ hội kéo đến bao vây. Biệt đệ đệ phải tin tỷ tỷ, đừng trúng kế bọn chúng!"
"Mễ muội mau hành động, tránh đêm dài lắm mộng sẽ có người đến phá hỏng kế hoạch!"
Bàng Vu nôn nóng hối thúc.
"Ngươi câm miệng! Muốn chém muốn giết thì vào đây, sao phải dùng hạ kế tiểu nhân chia rẽ? Ta khinh!"
Mễ Hồng Nương tức muốn bể phổi, khuôn ngực cao ngất phập phồng liên hồi.
"Dám giở trò với ta, ngươi muốn chết!"
Mục quang Biệt Hàn phát lạnh, giận dữ áp sát Mễ Hỗng Nương, phi kiếm phóng tới.
"A.. Biệt đệ đệ sao lại để bọn chúng lừa, mau dừng tay!"
Mễ Hồng Nương cuống quýt né tránh, thân pháp cực kỳ mau lẹ.
Nàng khổ sở không thôi, rơi vào tình trạng này có mười cái miệng cũng khó thanh minh. Nhưng nếu không làm vậy, hôm nay Mễ Hồng Nương và Biệt Hàn đừng mong toàn mạng trở về.
"Đừng nhiều lời, ta phải giết chết tiện nhân ngươi!"
Biệt Hàn như dã thú phát cuồng, lăn xả tấn công Mễ Hồng Nương.
Vút!
"Biệt đệ đệ tỉnh táo một chút đi!"
Tốc độ Mễ Hồng Nương nhanh hơn Biệt Hàn một bậc, thủy chung chỉ né tránh, không dám xuất thủ với nó, sợ càng đào sâu thêm hiểu lầm.
Đứng ngoài lược trận, đám người Bàng Vu, Mạc Danh nhìn nhau cười trộm. Vốn định xuất thủ tiêu diệt hai kẻ này, phút cuối linh trí vụt lóe, Bàng Vu chỉ nói vài câu đã khiến Biệt Hàn xem Mễ Hồng Nương như kẻ thù quyết tử.
Nghe nói tiểu tử kia có một linh kỹ rất lợi hại, Mễ Hồng Nương lại càng khó lường. Hai người đấu đá nhau không chột cũng què, bọn Bàng Vu ung dung hưởng lợi, khỏi phải tốn sức, quả thực đắc ý tột cùng.
"Hôm nay ta và ngươi không chết không thôi!"
Sau nhiều lần đánh trúng không khí, Biệt Hàn tức tối gầm vang, trên tay vụt hiện ra chiếc vòng nhỏ đỏ tươi như lưu tinh xẹt tới Mễ Hồng Nương.
"Nằm sát người xuống đất!"
Bên tai Mễ Hồng Nương chợt nghe thanh âm Biệt Hàn thì thào. Linh cơ Mễ Hồng Nương máy động, Không kịp suy nghĩ, nàng lập tức làm theo.
Huyết Diệm xẹt qua phía trên vị trí Mễ Hồng Nương đang nằm, bỗng chốc biến lớn, vô số gai nhọn nhô ra bắn ào ào tứ phía.
Viu! Viu! Viu..!!
Còn đang háo hức chờ xem linh khí kia đoạt mạng Mễ Hồng Nương, bỗng nhiên bị hàng tá gai nhọn bắn tới với tốc độ kinh hoàng, đám người bao vây bên ngoài chẳng kịp làm ra cử động gì đã dính chiêu, thi nhau gục xuống.
Phập! Phập! Phập!
Âm thanh ngọt lịm. Gai nhọn dài mấy tấc nhẹ nhàng xuyên thủng cơ thể bọn chúng, dư lực quá mạnh khiến gai nhọn không bị vướng lại mà thuận đà bay luôn ra sau.
Hơn bốn mươi người vừa đứng đó hể hả cười nói trong một hơi thở đã chết sạch, đôi mắt vẫn còn in sâu sự hoảng loạc pha lẫn ngơ ngác. Bọn chúng chết mà chưa biết vì sao.
Tuy vậy, Bàng Vu và Mạc Danh dù bị tấn công bất ngờ vẫn tránh thoát. Bàng Vu dựa vào thân pháp nhanh nhẹn kịp thời bay lên cao an toàn. Mạc Danh thân hình to lớn nặng nề không được như vậy, chỉ kịp tế ra thượng phẩm linh khí chắn trước người bảo vệ.
Giờ phút này con mắt Mạc Danh muốn lồi ra ngoài vì kinh hoảng, gai nhọn chi chít ghim lên chiếc khiên của gã, xuyên lú cả ra phía sau cách mặt gã chỉ một đoạn ngắn. Thiếu chút nữa Mạc Danh đã chịu chung số phận bi thảm với đám thuộc hạ.
"Hai ngươi đừng mong trốn thoát!"
Biệt Hàn cười lạnh, song thủ nhịp nhàng lưu chuyển.
Những gai nhọn vừa xuyên qua thi thể đám người kia bay đi xa liền đảo một vòng tròn quay ngược trở lại, ào ạt bắn vào vị trí Bàng Vu, Mạc Danh đang đứng.
Viu! Viu!
Tốc độ Bàng Vu nhanh hơn gai nhọn một ít, cấp thời trốn tránh.
Mạc Danh giật mình, không nghĩ thứ quái quỷ kia lại còn có thể quay lại tấn công, Huyết Sát Phủ huơ lên.
Keng! Keng!
Huyết Sát Phủ được Mạc Danh sử cực kỳ mau lẹ, tạo thành một màn phủ ảnh vô cùng kín kẽ, gai nhọn va vào liền bị đánh bật ra, không cách nào xuyên thủng.
Biệt Hàn sắc mặt tái nhợt, gấp rút ném một viên Bổ Linh Đan vào miệng. Khu động Huyết Diệm chưa được mấy giây đã hút cạn toàn bộ linh lực của nó.
"Đừng để Bàng Vu trốn thoát, phần Mạc Danh ta xử lý!"
Thấy Bàng Vu lượn vòng vèo trên cao, có vẻ còn thất thần sau đợt tập kích khủng khiếp, Biệt Hàn nói nhanh với Mễ Hồng Nương, đồng thời hai ngón tay đột ngột vươn ra, toàn bộ linh lực nội thể như thác lũ cuộn trào.
Viu!
U... u ... u!!!
Tia sáng chói mắt từ đầu hai ngón tay Biệt Hàn rú rít cuộn xoáy tới Mạc Danh, độn tốc nhanh không gì sánh được.
Phụp! Choang!
Huyết Sát Phủ trong tay Mạc Danh rơi phịch xuống đất, trên lưỡi thủng một lỗ tròn.
Mạc Danh ngơ ngác lấy tay sờ ngực, nơi đó bị thủng bằng miệng bát, máu không chảy ra mà sủi sùng sục, khói bốc nghi ngút.
Phừng!
"Aaaa...!"
Ngọn lửa đỏ thoáng chốc hiện ra, nuốt gọn thân thể cao to của Mạc Danh khiến gã gào rú đau đớn, lăn lộn trên đất. Chưa đến vài nhịp hô hấp, Mạc Danh đã hóa thành tro tàn, mùi khét lẹt lan tỏa.
Bàng Vu ở phía trên thấy vậy, toàn thân ớn lạnh, nào dám lưu lại dù chỉ một giây, điên cuồng ngự kiếm lao đi mất dạng.
"Vừa rồi ta kêu ngươi đừng để Bàng Vu chạy thoát, sao cứ đứng yên đó?"
Lại ném thêm một viên Bổ Linh Đan vào miệng, Biệt Hàn nhanh chóng khôi phục, cau mày nói.
"Ta... Mọi thứ diễn ra nhanh quá, ta không kịp phản ứng!"
Mễ Hồng Nương lùi nhanh ra xa, hoa dung thất sắc. Hiện tại nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, tránh thật xa thiếu niên này. Ai biết được hắn có nổi sát tâm giết luôn nàng hay không.
Biết nàng đang lo sợ điều gì, Biệt Hàn cười thầm. Nữ lang này khi không ra vẻ phóng đãng mê hoặc nam nhân, nhìn cũng không đến nỗi đáng ghét.
Biệt Hàn lặng lẽ thu gom túi trữ vật của đám người đã chết. Hơn bốn mươi cao thủ trên Chiến Bảng, tài phú gộp lại cũng được kha khá. Biệt Hàn không vội kiểm tra, về sẽ xem sau.
Mễ Hồng Nương đứng chôn chân, tim đập như trống trận, mấy lần muốn đi lại không dám. Nàng sợ mình làm thế sẽ khiến Biệt Hàn nổi giận hạ sát thủ. Cái chết thi cốt vô tồn của Mạc Danh khiến Mễ Hồng Nương bị ám ảnh tâm trí, nữ nhân đẹp như nàng có chết cũng phải thật đẹp, không thể thê thảm như vậy được.
"Khi nãy, ta cứ tưởng Biệt... Biệt huynh trúng kế bọn chúng.."
Hồi lâu, Mễ Hồng Nương run giọng nói. Nàng không dám trêu đùa gọi thiếu niên kia là đệ đệ như trước.
Biệt Hàn không nói gì, chuyên tâm thu gom tài sản. Nó dùng thủ đoạn lôi đình giết sạch đám người khiến họ bất ngờ không kịp tế ra linh khí chống đỡ, nhờ vậy tất cả linh khí đều còn nguyên vẹn, bán sẽ rất được giá.
"Sao Biệt huynh biết bọn Bàng Vu nói khoác?"
Qua một đoạn thời gian, Mễ Hồng Nương lấy lại phần nào bình tĩnh, không kiềm được tò mò hỏi.
"Nếu bọn chúng và ngươi cùng một giuộc thì đã không nói huỵch toẹt ra để ta đề phòng."
Biệt Hàn vẫn cắm cúi trên đám thi thể, thuận miệng đáp.
"À, vậy mà ta không nghĩ ra.."
Mễ Hồng Nương à một tiếng, sáng tỏ mọi chuyện. Đúng là nếu nàng cùng phe với Bàng Vu, bọn chúng đâu ngu đến mức nói lộ ra, cứ âm thầm giả vờ đối địch, khi đó Mễ Hồng Nương sẽ có nhiều cơ hội hạ thủ Biệt Hàn hơn.
Nghĩ cũng thật đơn giản, Mễ Hồng Nương tự trách mình bình thường thông minh, lúc này quá sợ hãi rối loạn tâm trí không nghĩ ra. Nhưng nàng cũng thầm úy kị Biệt Hàn, trong hoàn cảnh đó lại có đủ sự sáng suốt để phân định rạch ròi như thế, tâm cơ hắn thật không thể xem thường.
"Đề nghị kết minh khi nãy của ngươi vẫn còn chứ?"
Biệt Hàn chợt cười tủm tỉm.
"Vẫn còn. Biệt huynh đồng ý?"
Mễ Hồng Nương vui mừng. Mặc dù vây cánh của Bàng Vu đã bị chặt đứt nhưng gã kia tâm cơ thâm trầm, tu vi lại cao hơn nàng, chẳng biết còn thủ đoạn gì phía sau. Có Biệt Hàn che chở sẽ tốt hơn, nữ nhân luôn có khuynh hướng nép mình dưới nam nhân mạnh mẽ, Mễ Hồng Nương không ngoại lệ.
Biệt Hàn gật nhẹ: "Đề nghị của ngươi không tệ, ta đương nhiên chẳng lý do gì từ chối. Nhưng mà..."
"Biệt huynh yên tâm. Sau này thế lực chúng ta sẽ do huynh toàn quyền làm chủ."
Đoán Biệt Hàn định nói gì, Mễ Hồng Nương nhanh chóng đáp ứng.
"Ta đang định nói đến vấn đề này. Ta không có nhiều thời gian quản lý mấy việc đó, toàn bộ do ngươi xử lý. Khi nào cần hãy liên lạc với ta!"
Biệt Hàn còn phải tu luyện, không hứng thú tạo dựng thế lực. Khi trước nó bắt buộc làm vậy chỉ vì lo sợ bản thân gặp nguy hiểm, hiện tại có lẽ không còn gì đáng lo.
Biệt Hàn nhận lời Mễ Hồng Nương cũng vì nghĩ cho đám người Lưu Linh, trước mắt có nó chống lưng sẽ không gặp phiền toái gì nhưng về lâu về dài, một khi Biệt Hàn đi khỏi nơi này, bọn họ sẽ gặp rắc rối từ những người khác. Cho nhóm Lưu Linh gia nhập thế lực Mễ Hồng Nương, sau này ít kẻ nào dám có ý đồ xấu với họ.
Chẳng có giao tình nhiều nhưng nếu đã thu nhận bọn Lưu Linh vào dưới trướng, Biệt Hàn cũng không muốn để bọn họ thiệt thòi.
Sau khi vét sạch đám thi thể, Biệt Hàn lập tức rời đi.
Chờ Biệt Hàn đi rồi, Mễ Hồng Nương mới thở ra nhẹ nhõm, môi nhếch lên nụ cười tự giễu, sau đó cũng bay đi mất dạng.
o0o
"Đã tra ra kẻ nào làm rồi chưa?"
Lão giả quắc thước, đôi mắt sáng như sao chễm chệ ngồi trên ghế cao, nhìn xuống Bàn Tử đang đứng.
"Đã tìm được. Việc Đại trưởng lão giao, tiểu đệ sao dám trễ nải!"
Bàn Tử khom lưng sát đất, trong lòng lo lắng không thôi.
"Ai?" Đại trưởng lão trầm giọng.
Cánh tay múp míp của Bàn Tử lau mồ hôi đổ đầy trán: "Là Biệt Hàn làm."
"Biệt Hàn?!" Đại trưởng lão lẩm bẩm: "Không phải tên đệ tử mang danh phế vật của lão nhị đây sao?"
"Vâng, chính là hắn!" Bàn Tử vội xác nhận.
"Tiểu tử thật gan lớn bằng trời!"
Rầm!
Đại trưởng lão tức giận vỗ một chưởng xuống mặt bàn bằng đá, lập tức chiếc bàn vỡ nát thành bụi cám, lả tả sụp xuống.
Cái lưng khốn khổ của Bàn Tử càng khom thấp, thầm lo sợ. Phen này kẹt giữa Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, hai người xưa nay tranh đấu suốt ngày, Bàn Tử chẳng biết làm thế nào cho ổn thỏa. Nếu không cẩn thận, cái mạng của lão cũng chẳng còn.
Nghĩ đến Biệt Hàn càng khiến Bàn Tử tức chết. Lần trước đã dặn đi dặn lại hắn làm việc thu liễm một chút, vậy mà còn chưa được mấy ngày đã giết gần một nửa đệ tử nội môn đề danh trên Chiến Bảng, dẫn đến náo loạn cả tông môn.
Cao tầng rúng động. Đây chính là lực lượng kế thừa tương lai của môn phái, trong một đêm chết sạch phân nửa, ngay cả môn chủ cũng chẳng nén được lửa giận. Đứng trước tình hình này, Đại trưởng lão lập tức ra lệnh Bàn Tử điều tra.
Cuộc truy kích của Bàng Vu, Mạc Danh vô cùng bí mật nhưng lưới thưa khó lọt, tin tức trước đó đã đến tai vài thủ hạ. Bàn Tử phí chút thời gian liền tra ra mọi chuyện đêm đó, thủ phạm chỉ có thể là Mễ Hồng Nương và Biệt Hàn.
Khi bị Bàn Tử tìm tới, Mễ Hồng Nương hoảng sợ nhưng không dám khai ra Biệt Hàn, lo lắng bị hắn báo thù. Kỳ thực Bàn Tử tìm nàng cho có lệ, lão biết Mễ Hồng Nương tuy có nhiều mưu đồ nhưng chưa đủ khả năng gây nên sự việc tày trời như vậy. Mọi nghi vấn đều được Bàn Tử dồn lên người Biệt Hàn, quả nhiên suy đoán không sai, hắn sảng khoái thừa nhận, chẳng chút biện minh.
"Đã biết thủ phạm sao ngươi chỉ tới một mình, hắn đâu?"
Đại trưởng lão nén giận hỏi.
Bàn Tử cười khổ: "Biệt Hàn dù gì cũng là đệ tử chân truyền của Nhị trưởng lão, tiểu đệ không dám đắc tội. Mong Đại trưởng lão hiểu cho!"
"Hừ, mang danh trưởng lão quản lý nội môn lại sợ tiểu tử còn chưa ráo máu đầu. Ngươi thật khiến ta thất vọng!"
Đại trưởng lão gằn giọng, ngữ khí sắp phát nổ tới nơi.
Rồi thấy Bàn Tử đứng yên như tượng, lão tức giận gầm to: "Mau đi bắt tiểu tử cho ta! Hay ngươi muốn thế mạng hắn?"
"Không dám không dám! Tiểu đệ xin đi ngay, Đại trưởng lão bớt giận!"
Bàn Tử thất kinh hồn vía, vắt chân lên cổ chạy đi.