• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nằm một mình buồn chán, Biệt Hàn lấy Đạo Châu giấu trong ngực áo ra săm soi.

Nhìn tới nhìn lui, lật qua lật lại, kiểu gì nó cũng thấy hạt châu này bình thường như bao hạt châu khác. Lắm lúc nó còn tưởng thứ này là viên bi ve trẻ con hay chơi đùa.

Nhưng có một sự thật không thể chối bỏ, rõ ràng tối hôm đó Đạo Châu đã mấy lần phát ra ánh sáng xanh lam bí ẩn, giải nguy cho nó. Cảm giác lúc đó vô cùng kỳ diệu, tuy nhiên hiện tại mặc cho Biệt Hàn làm đủ mọi cách, Đạo Châu vẫn im lìm không chút phản ứng.

Biệt Hàn cố gắng nhớ lại thật chi tiết tình trạng khi ấy. Cũng như hiện giờ, nó chẳng làm gì cả ngoài việc cầm lấy Đạo Châu, rồi ánh sáng xanh lam đột nhiên xuất hiện.

"Rốt cục là vì sao?"

Nó lẩm bẩm, mày nhăn tít.

Lời dặn dò của mẫu thân, thái độ ham muốn của kẻ thù, Biệt Hàn biết chắc chắn Đạo Châu không phải vật tầm thường.

"Để xem, khi đó tay ta cầm lấy Đạo Châu, còn gì nữa không nhỉ?"

Tay Biệt Hàn nắm thật chặt Đạo Châu.

"Đúng rồi. Máu, lúc đó bàn tay ta rướm máu, dính một ít lên Đạo Châu. Liệu đây có phải nguyên nhân?"

Biệt Hàn bật dậy như lò xo, hai mắt sáng rực. Nó nén đau cho đầu ngón tay vào miệng cắn mạnh, máu lập tức rỉ ra.

Một tay Biệt Hàn cầm Đạo Châu, tay kia nhỏ máu lên. Tức thì dị trạng diễn ra.

Đạo Châu cứ như miếng bọt biển thiếu nước, máu vừa nhỏ lên đã bị hấp thu, biến mất không tăm tích. Biệt Hàn cắn răng cố gắng, nhưng dường như bao nhiêu máu cũng không đủ, liên tục bị Đạo Châu cắn nuốt mất dạng.

"Ngươi thật tham lam! Đạo Châu gì chứ, Ma Châu thì đúng hơn!"

Tức giận mắng một tiếng, Biệt Hàn chẳng còn cách nào khác ngoài tiếp tục nặn máu cung cấp cho Đạo Châu, càng lúc càng nhiều. Sắc mặt Biệt Hàn tái xanh, mấy ngày cực khổ trốn chui trốn nhủi, thiếu ăn thiếu uống đã bào mòn thể trạng lúc thường rất rắn rỏi của nó. Lúc này lại mất máu liên tục, Biệt Hàn còn chống chọi đến tận bây giờ đều nhờ vào tâm chí kiên định sắt đá.

Đến lúc nó mày choáng mắt hoa, không còn đủ kiên nhẫn lấy mạng sống ra thử nghiệm, chuẩn bị buông bỏ, Đạo Châu bỗng phát sáng. Đúng là thứ ánh sáng khi trước, màu xanh nhu hòa đầy mê hoặc như cuốn người ta vào những giấc mộng hư ảo.

Trên Đạo Châu lần lượt hiện lên những hoa văn loằng ngoằng nhỏ xíu như kiến. Biệt Hàn đưa mắt lại gần, chăm chú nhìn thật lâu mới phát hiện những hoa văn này là chữ viết.

"Chữ bé tí thế này sao mà đọc?"

Nó thoáng ngẩn người.

Không cam tâm từ bỏ, Biệt Hàn tiếp tục kê Đạo Châu vào sát mắt, gắng gượng đọc xem trên đó viết gì, mặc cho nước mắt chảy nhòe nhoẹt vì ánh sáng từ Đạo Châu tỏa ra.

Vẫn không tài nào đọc được, Biệt Hàn bực tức kéo Đạo Châu ngày càng sát, gần như chạm vào mặt.

Ngay khi vừa tiếp xúc, chuyện lạ xuất hiện, vô vàn ký tự lũ lượt kéo nhau tràn vào đầu Biệt Hàn khiến nó đau đớn ngã xuống. Cảm giác giống như ai đó cầm búa đập lên đầu vô cùng kinh khủng, đau đến mức nó phải nghiến chặt răng rên khe khẽ, nếu không làm vậy chắc Biệt Hàn đã la toáng lên, kinh động những đệ tử bên ngoài.

Nằm một lúc khá lâu, cơn đau dần giảm bớt, Biệt Hàn lồm cồm bò dậy leo lên giường, miệng thở hào hển. Có cho vàng nó cũng không dám lặp lại hành động vừa rồi, quả thật chết đi sống lại.

Khi cơn đau hoàn toàn rút đi, Biệt Hàn vẫn chưa tin được nó còn sống. Địa ngục trần gian có lẽ chỉ đến thế là cùng, đau đến đầu ngỡ như nứt ra làm trăm mảnh vụn.

Khiến Biệt Hàn vô cùng ngạc nhiên, những ký tự khi nãy chui vào đầu nó như in sâu vào trí nhớ. Lúc này chỉ cần Biệt Hàn vừa nghĩ đến liền lập tức hiện ra, rõ rệt từng từ.

Biệt Hàn kinh dị nhìn Đạo Châu đã không còn phát sáng, lu mờ ảm đạm. Vừa rồi đúng là Đạo Châu đã cưỡng ép in những ký tự kia vào tâm trí nó, chẳng học mà thuộc, hành động quá mức nghịch thiên.

Biệt Hàn nhắm mắt lại, rà soát những ký tự nọ. Rất nhiều kiến thức nó hoàn toàn không tinh thông đều nằm trong đó. Bao gồm chế phù, trận pháp, luyện dược, mỗi phương diện lại có hằng hà sa số phương pháp luyện chế bày bố khác nhau, từ đơn giản cho đến phức tạp.

Biệt Hàn có chút hồ nghi, liệu có phải cao thủ kinh khủng nào đó chiếm đoạt hết sở học trong thiên hạ ném vào Đạo Châu hay không? Nhiều thông tin thế này, thảo nào khiến đầu nó muốn vỡ ra khi bị cưỡng chế dung nhập.

Điều đáng tiếc duy nhất, trong vô số thông tin Biệt Hàn sở hữu, chỉ có duy nhất một công pháp tu luyện, lại mang cái tên đọc lên đã sởn gai ốc: Cuồng Ma Trọng Thể.

Lướt mắt xuống phía dưới, phần giới thiệu cực kỳ ngắn gọn "Đắc thành thần công, gặp Thần giết Thần, Phật cản giết Phật, bá đạo vô song."

Ưu điểm: Tốc độ tu luyện cực nhanh, nhục thể cường hãn, linh lực cuồn cuộn, vượt xa đồng cấp.

Nhược điểm: Cần có tâm địa sắt đá, ý chí vững vàng, bằng không dễ dẫn hỏa thiêu thân, sa nhập ma đạo, biến thành Cuồng Ma.

Đọc xong phần này, Biệt Hàn hít một hơi thật sâu. Nó hiểu nếu tu luyện công pháp quái đản này, chỉ sai lầm một bước coi như vạn kiếp bất phục, trở thành cuồng nhân chỉ biết chém giết sát phạt.

Bất quá, phần ưu điểm lại khiến Biệt Hàn động tâm. Hầu như bất kỳ một yếu tố nào trong đó cũng đủ khiến mọi tu giả mơ ước mà không được, phát cuồng để tranh đoạt.

Xem tiếp phần hướng dẫn tu luyện, Biệt Hàn khổ não lắc đầu, chẳng biết nói gì.

Cuồng Ma Trọng Thể, công pháp tầng một Cường Nhục kỳ tu luyện vô cùng đơn giản, có thể nói dễ đọc dễ hiểu, trẻ con lên ba xem qua cũng biết. Nhưng đó chỉ về mặt lý thuyết, thực hành ngược lại có lẽ chẳng ai dám làm. Phương pháp tu luyện có thể tóm gọn trong hai từ "Tự ngược".

Muốn tu luyện công pháp này, mỗi ngày đều phải tự hành hạ bản thân với mức độ ngày một tăng dần nếu muốn thành công. Sau mỗi lần tự ngược như thế, tu giả sẽ thoa một lớp linh dịch trong công pháp có hướng dẫn điều chế lên người. Vết thương sẽ chóng lành, tiếp đó lại tự ngược, thoa thuốc, tự ngược... cho đến khi luyện thành.

Trước đó Biệt Hàn còn có chút động tâm với công pháp này, nhưng khi xem đến phần tu luyện, nó nhanh chóng từ bỏ. Chưa nói đến khi tu luyện có khả năng biến thành cuồng ma hay không, riêng phương pháp tu luyện đã quá biến thái. Biệt Hàn không tưởng tượng được, kẻ nào tu luyện công pháp này liệu có còn là con người nữa không, hay sẽ sớm biến thành quái vật?!

"Có lẽ ta nên đặt hy vọng vào cuộc khảo thí sắp tới còn tốt hơn!"

Biệt Hàn lắc đầu, mở cửa đi ra ngoài, bụng nó đói cồn cào.

"Tiểu huynh đệ dậy rồi sao?"

Vương Ngũ thấy Biệt Hàn, từ xa đã cười nói.

"Vâng! Vương đại ca..."

"Đói rồi phải không?"

Vương Ngũ bước đến gần.

Biệt Hàn hơi ngại ngùng nói nhỏ: "Vâng, đệ hơi đói.."

Vương Ngũ cười ha hả: "Đây, tiểu huynh đệ cầm lấy, lại phía kia có quán ăn."

Gã dúi một đĩnh bạc vào tay Biệt Hàn, làm nó ngơ ngác: "Nhiều quá! Đệ chỉ cần một ít thôi."

"Không sao. Ta vẫn còn đây, ngươi giữ lấy mà tiêu xài, đừng khép nép như đàn bà khó coi chứ. Nam nhi đại trượng phu phải hiên ngang, thẳng lưng lên!"

Vương Ngũ vỗ bồm bộp lên vai Biệt Hàn. Hán tử nhìn có phần thô lỗ nhưng hào sảng này gây cho nó không ít hảo cảm. So với Tống Lâm thư sinh nho nhã lại khiến Biệt Hàn cảm nhận có chút gì đó hơi xa cách dù Tống Lâm luôn mỉm cười thân thiện.

Sau khi lắp bắp vài câu cảm ơn, Biệt Hàn đi về hướng Vương Ngũ chỉ. Chốc lát, vài hàng ăn đã hiện ra trước mắt.

"Tiểu ca dùng gì?"

Chủ quán e ngại nhìn nó, có lẽ vì bộ y phục rách tơi tả.

"Cho một tô mì, hai cái bánh bao, một đĩa thịt nướng."

Biệt Hàn quyết định phung phí một bữa cho thỏa đói khát những ngày qua.

"Cái này..." Chủ quán ngần ngừ.

"Ngại ta không trả tiền sao?"

Biệt Hàn đặt đĩnh bạc cồm cộp xuống mặt bàn.

Mắt lão chủ nhất thời sáng rực, cười nói luyên thuyên, xăng xái chạy vào trong mang thức ăn ra.

"Ăn ngon nhỉ? Vừa trộm tiền của ai đấy?"

Tiểu cô nương lúc sáng trêu chọc Biệt Hàn bỗng từ đâu chạy a đến, ngồi vào ghế dù chẳng được mời.

"Tiền này Vương đại ca cho ta, ngươi đừng nói lung tung!"

Biệt Hàn trừng mắt.

"Thật không? Mà thôi, cho ta ăn chung được chứ, đói quá!"

Tiểu cô nương chống hai tay lên đôi má bầu bĩnh, dáng vẻ lười biếng nói.

"Được. Ta gọi hơi nhiều, đang lo ăn không hết, có ngươi phụ giúp cũng tốt!"

Nàng ta hơi nhíu đôi mày trẻ con: "Này, đừng nói như thể không cho ta ăn vất cho chó cũng được chứ?"

Biệt Hàn nhún vai: "Ta không có ý đó. Tự ngươi suy diễn ra thôi."

"Lẻo mép lắm!"

Nàng liếc nó một nhát sắc như dao.

Tiểu cô nương ngồi đối diện, Biệt Hàn muốn không nhìn cũng không được. Mắt to màu tím trong veo như châu ngọc, sống mũi thẳng tắp, đôi môi nhỏ xíu đỏ tựa thoa son, gương mặt trắng nõn bầu bĩnh. Sau khi đánh giá sơ bộ, Biệt Hàn nhanh chóng đưa ra kết luận, cô nàng này lớn lên không thành yêu nữ hại người thì cũng là đại mỹ nhân hại dân hại nước.

Tiểu cô nương mặc áo màu tím nhưng không phải bộ y phục lúc sáng. Dường như nàng ta yêu màu tím, trang sức trên người gồm hoa tai, nhẫn, lắc, nhất nhất đều mang màu sắc u buồn này. Đương nhiên thôi, dù sao tóc và mắt nàng đều có sắc tím cơ mà.

Nhìn sơ qua, Biệt Hàn thừa biết gia cảnh tiểu cô nương chắc hẳn rất giàu có, không như nó nghèo nát xơ mướp. Thật chẳng biết sao, đại tiểu thư lại đi xin thằng ăn mày, cũng thật trêu ngươi.

"Ngươi đi một mình?"

Biệt Hàn hỏi.

"Hỏi làm gì? Có ý đồ xấu phải không?"

Tiểu cô nương không đáp mà hỏi ngược lại.

"Điều này ta hỏi ngươi mới đúng. Nhìn ngươi thế nào cũng không giống kẻ nghèo, việc gì phải ăn cùng ta? Phải chăng có âm mưu gì đó?"

Biệt Hàn thản nhiên nói, tay cầm cái bánh bao nhét vào miệng nhai ngồm ngoàm.

Nàng ta cười khúc khích: "Nếu ta nói muốn ăn cùng ngươi thì sao?"

"Mới tí tuổi đầu đã biết câu dẫn nam nhân!" Biệt Hàn mắng thầm, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thản nhiên như không: "Tùy ngươi."

Nàng trề môi cả tấc: "Chỉ giỏi làm bộ làm tịch, không phải nghe vậy trong lòng thích thú lắm sao? Mẫu thân ta nói không sai, nam nhân đều là một lũ khốn kiếp!"

"Chắc thế!"

Biệt Hàn lơ đãng cầm cái bánh bao còn lại đưa lên miệng định ăn.

"Ê, cái đó của ta mà!"

Tiểu cô nương giật lại.

Biệt Hàn nhíu mày: "Từ khi nào cái bánh này của ngươi?"

"Ngươi mời ta ăn. Tất cả đều phải chia đôi, thế nên cái bánh này thuộc về ta, rõ chưa?"

Nàng ta vênh mặt lên đắc ý.

Biệt Hàn nhún vai. Rõ ràng xin ăn cùng, bây giờ lại thành ra nó "mời".

"Ê, sao không nói gì?"

Thấy Biệt Hàn im lặng không thèm tranh cãi, nàng ta cụt hứng lại gọi.

Biệt Hàn cau mặt: "Ta không phải tên ê."

"Hi hi, ai bảo ngươi không cho ta biết tên. Thế ngươi tên gì?"

Biệt Hàn bắt đầu thấy phiền phức, cắm cúi ăn cho nhanh rồi về phòng.

Nàng ta phớt lờ thái độ của nó, chìa bàn tay nhỏ xíu ra: "Ta tên Mộng Nguyệt, ngươi cứ gọi Nguyệt nhi được rồi."

"Biệt Hàn."

Biệt Hàn buộc phải bắt tay nàng một thoáng rồi buông ra, tiếp tục ăn.

"Này, không phải ai cũng được ta cho phép gọi tên thân mật thế đâu. Thái độ ngươi như vậy là sao hả?"

Nguyệt nhi tức giận nhìn Biệt Hàn chỉ biết ăn và ăn, chẳng thèm chú ý đến nàng.

"Ờ."

Chứng kiến thái độ thờ ơ của Biệt Hàn, Nguyệt nhi bực dọc đập mạnh tay lên bàn: "Ờ là sao?"

"Nghĩa là rất vinh hạnh! Chỗ ta ngôn ngữ như thế."

Biệt Hàn đứng dậy, thanh toán xong liền quay lưng bỏ đi.

"Ờ nghĩa là rất vinh hạnh sao? Lạ thật!"

Nguyệt nhi ngơ ngẩn suy tư, chợt thấy Biệt Hàn đi xa, nàng lật đật chạy theo, bỏ lại thức ăn vẫn còn đầy ắp.

"Này, chờ ta với!"

"Xin ngươi đấy, cho ta yên!"

Biệt Hàn vắt chân lên cổ chạy như ma đuổi, mặc kệ tiểu cô nương phía sau đuổi theo bở hơi tai.

o0o

Hai ngày thấm thoát trôi qua.

Hôm nay bắt đầu kỳ khảo thí thu nhận đệ tử của Thần môn. Từ sáng sớm, người qua kẻ lại đông nghịt như mắc cửi, tụ tập tấp nập dưới chân núi.

Chen chúc trong dòng người đông đến nghẹt thở, nhìn những đứa trẻ trạc tuổi mình được cha mẹ đưa đi tham gia khảo thí, Biệt Hàn càng cảm nhận sâu sắc nỗi đau của sự cô độc khi không còn thân nhân. Nhưng nỗi đau tinh thần càng lớn lại càng khiến nó thêm quyết tâm vượt qua khảo thí, tiến nhập Thần môn.

Những đứa trẻ đến tham dự đa phần đều có gia thế, ăn mặc sang trọng. Không như Biệt Hàn một thân y phục bình thường, khi nhìn thấy nó, bọn trẻ thường mỉm cười chế giễu. Cũng may Biệt Hàn dùng tiền Vương Ngũ đưa cho mua bộ y phục này cũng tạm gọi là tươm tất, nếu còn vận bộ quần áo rách rưới bữa trước chẳng biết sẽ thế nào, chắc chẳng ai muốn đứng gần nó.

"Chẳng phải nhờ may mắn hơn ta, sinh ra trong gia cảnh quyền thế thôi sao?"

Biệt Hàn không để điều này trong lòng, ngược lại nội tâm cũng bài xích bọn kia.

"Đầu gỗ, chịu ló mặt ra rồi sao?"

Nguyệt nhi cười tươi rói, không rõ từ đâu chui ra, khều tay Biệt Hàn.

Hai ngày nay, kể từ bữa ăn tối hôm đó, Biệt Hàn ở suốt trong phòng. Đến giờ ăn nó mới len lén mò ra, dáo dác như đạo chích, ăn thật nhanh rồi lập tức về phòng đóng cửa lại. Tất cả cũng vì sợ cô nàng trước mặt làm phiền.

Nhưng lúc này khi thấy nàng, Biệt Hàn không còn cảm giác khó chịu như trước. So với bọn hợm hĩnh kia, Nguyệt nhi trông thuận mắt hơn rất nhiều. Ít ra nàng không khinh người, ra vẻ làm cao với nó.

"Làm gì mặt ngươi đờ ra thế?"

"Không có gì. Ngươi báo danh chưa?"

Biệt Hàn hỏi.

Thấy Biệt Hàn chủ động bắt chuyện, Nguyệt nhi dường như hơi bất ngờ, miệng nhoẻn cười: "Rồi, 1637, còn ngươi?"

"Ta trước ngươi, 1500."

"1500? Số đẹp đấy, chắc ngươi sẽ gặp may mắn!"

Nàng ta reo lên.

"Ta không mê tín."

Biệt Hàn lắc đầu.

"Quên, ngươi là đầu gỗ mà!" Nguyệt nhi lại cười.

Biệt Hàn cau mặt: "Ta không phải tên đó."

"Ta lại thấy tên đó rất hợp với ngươi, đầu gỗ, đầu gỗ, đầu gỗ.."

Nguyệt nhi che miệng cười thích thú khi thấy Biệt Hàn bực dọc vì bị trêu chọc.

"Mặc kệ ngươi!"

Đối với cô nàng này, Biệt Hàn vô phương chống đỡ, đành chọn giải pháp lờ tịt.

"Tiểu thư đây rồi. Ôi, ta tìm người đến khổ!"

Bên cạnh chợt xuất hiện lão già đầu tóc bạc trắng nhưng cơ thể còn rất tráng kiện. Lão nắm tay Nguyệt nhi kêu lên mừng rỡ, hai mắt suýt tuôn tràn lệ nóng.

Nguyệt nhi thoáng giật mình, sau đó ôm lấy cổ ông lão: "Phúc bá, ta nhớ bá chết được!"

Đang mừng mừng tủi tủi, nghe nàng nói vậy, Phúc bá râu mép giần giật, hai lỗ mũi phụt khí: "Lại còn thế nữa. Lão già này già cả lắm rồi, tiểu thư làm ơn đừng bao giờ lén trốn đi như thế nữa. Chẳng may có việc gì, thân già này gánh không nổi!"

"Được rồi. Ta hứa! Cũng tại Phúc bá quản nghiêm quá, không cho ta ra ngoài đi dạo. Đâu phải ta cố tình làm thế!"

Vẻ mặt Nguyệt nhi đầy ủy khuất.

"Lão thiên ngó xuống mà coi, lên đây bảy ngày đã đưa tiểu thư đi chơi hết bốn ngày, ngày thứ năm không khỏe trong người đành hẹn tiểu thư sang hôm sau. Vậy mà người nỡ lòng nào..."

Phúc bá ngước mặt lên trời kêu than, tay đấm ngực thình thịch muốn bể phổi.

"Thôi mà! Nguyệt nhi biết lỗi rồi, sẽ không bao giờ có lần sau nữa. Mọi người đang nhìn kìa!"

Nguyệt nhi kéo tay Phúc bá, thân hình yểu điệu nhỏ nhắn nghiêng qua ngả lại làm nũng.

"Tiểu thư hứa với lão già này bao lần rồi?"

Phúc bá khổ sở rên rỉ.

Nguyệt nhi nghiêm mặt: "Ta đoan chắc đây là lần cuối."

"Lão tin tiểu thư thêm một lần nữa vậy, hầy da..."

Nghe vậy, Phúc bá nguôi ngoai phần nào nỗi buồn tủi.

Bất quá, Nguyệt nhi lại nghĩ khác. Lần này nếu vượt qua khảo hạch, gia nhập Thần môn, không phải sau này chẳng còn ai quản được nàng sao? Lúc đó tha hồ rong chơi, mục đích nàng đến đây tham gia khảo thí chỉ có vậy, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến tâm huyết tu luyện đằng vân giá vũ nhà nàng gửi gắm. Kể ra, nàng cũng không lừa dối ông già tội nghiệp kia.

Biệt Hàn nhìn nàng: "Hóa ra ngươi trốn đi, thảo nào không có tiền ăn cơm phải xin xỏ ta?"

Cái mặt xinh xắn của Nguyệt nhi vênh lên: "Đương nhiên! Nếu không vì thế, ngươi nghĩ ta hứng thú ngồi cùng với tên đầu gỗ lầm lì như ngươi à?"

Vút!

Biệt Hàn chưa kịp nói gì, một đạo ánh sáng trắng từ trên núi như tia chớp xẹt nhanh xuống. Trung niên mặt chữ điền hiện ra, ánh mắt có thần, trên người tỏa ra áp lực vô hình khiến mọi người hít thở khó khăn, âm thanh nhốn nháo vụt im bặt.

Trung niên quét mắt toàn trường một lượt, giọng nói sang sảng cất lên: "Chào chư vị. Ta là Mạch Trường Phong, trưởng lão nội môn phụ trách việc tuyển trạch lần này. Ngay bây giờ, buổi sát hạch sẽ bắt đầu, đề nghị tất cả giữ trật tự. Các thí sinh tham gia khảo hạch bước ra giữa, thân nhân lùi về hai bên."

Mọi người răm rắp làm theo, không ai dị nghị một lời, nhanh chóng dặn dò con cháu, sau đó lùi ra hai bên chờ đợi.

Nguyệt nhi theo chân Biệt Hàn tiến vào giữa, ngồi xuống chờ đợi.

Chờ tất cả ổn định chỗ ngồi, Mạch Trường Phong tiếp lời: "Ta sẽ nói sơ qua thể lệ cho mọi người nắm rõ. Đây là Linh Cầu..."

Tay hắn cầm khối thủy tinh hình tròn trong suốt to bằng đầu người đưa lên cao: "Các thi sinh khi nghe gọi tên, nhanh chóng tiến lên áp hai tay vào vật này, để gần thôi, không cần chạm vào. Sau đó tùy theo tư chất mà được thu nhận hay không. Đơn giản thế thôi. Ngoài ra, còn một vấn đề nữa, thí sinh quá mười bốn tuổi không thể tham gia. Việc này chắc tất cả đều rõ, ta sẽ không nói thêm. Nếu phát hiện kẻ nào cố tình gian lận, hậu quả tự gánh chịu."

Mắt Mạch Trường Phong lóe tia hung quang, quét ngang toàn trường khiến tất cả khiếp sợ, ngồi im thin thít.

Cảm thấy đã đạt được hiệu quả mong muốn, Mạch Trường Phong thu hồi mục quang, bình thản ngồi xuống. Một đệ tử đem đến trước mặt hắn cái bàn, đặt Linh Cầu lên trên.

"Người đầu tiên, số 1 Hà Bá."

Gã đệ tử hơn hai mươi tuổi, gương mặt có nét gian xảo, tay cầm quyển sổ hô to.

Một thằng nhóc to cao tầm mười hai tuổi ,lập cập bước lên. Trước sự trông chờ của thân nhân, nó run rẩy áp hai tay lên Linh Cầu.

Vài nhịp hô hấp trôi qua, Linh Cầu vẫn im lìm chẳng chút động tĩnh.

"Phế linh căn, loại!"

Gã đệ tử nói lớn.

Thằng nhóc chán nản đi về, gương mặt hiện đầy sự thất vọng. Người thân ra đón, an ủi không ngớt, tiếng sụt sịt vang lên.

"Số 2, Thiên Lôi."

Gã đệ tử tiếp tục.

Đứa bé khác nhanh nhẹn bước ra. Khác với Hà Bá hồi nãy, tên Thiên Lôi này cặp mắt hiện đầy sự tự tin. Dù gì nó cũng luyện võ từ bé, võ nghệ đầy mình, không tin không đủ tư chất. Tay nhanh nhẹn áp lên Linh Cầu.

"Phế linh căn, loại!"

Giọng nói hững hờ của gã đệ tử khác nào tia sét giáng vào đầu Thiên Lôi.

Thiên Lôi thất vọng tràn ngập, tức giận gầm lên: "Linh Cầu này bị hỏng rồi. Ta công phu đầy người, sao lại không đủ tư chất tu tiên? Vô lý, thật vô lý!"

Gia cảnh nó quyền thế, từ nhỏ muốn gì được nấy, kẻ hầu người hạ, xem trời bằng vung. Thiên Lôi chưa từng nếm trải cảm giác thua thiệt, lúc này thất bại, nhất thời không khống chế được tâm tình, kêu gào loạn xạ. Ý đồ muốn ăn vạ hòng được ưu tiên thu nhận.

"Hỗn xược!"

Gã đệ tử hơi xuống tấn, nhẹ phất tay. Một cỗ kình khí cuộn thốc tới hất văng Thiên Lôi ra xa chục trượng, té nằm trên mặt đất, máu miệng tuôn chảy. Mặt nó đầy hoảng sợ. Công phu của gã đệ tử kia chỉ sợ sư phụ nó cũng không phải đối thủ.

"Một thân võ nghệ của ngươi chẳng liên quan gì đến việc có hay không có tư chất tu tiên."

Mạch Trường Phong lạnh lùng nhếch môi.

"Các vị tiên nhân xin bớt giận! Do tiểu nhân quản giáo không nghiêm, để tiểu tử này gây náo loạn. Đa tạ đã nương tay, đa tạ!"

Nam nhân bụng phệ hơn năm mươi tuổi mặc hoàng bào sang trọng cuống cuồng chạy đến, miệng rối rít xin lỗi, tay kéo tên Thiên Lôi đang nằm một đống đi xềnh xệch.

"Vô dụng! Không được thì thôi đi, còn dám hô to gọi nhỏ, ngươi muốn hại chết ta sao? Về xem ta trị ngươi thế nào!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK