Không thể không thừa nhận Khúc Ứng Thiên là một đối thủ khó chơi, không những thực lực mạnh mẽ mà hắn còn có rất nhiều mưu chước, ngay cả hảo thủ như Khấu Bình cũng không nắm chắc bản thân có thể chế ngự được hắn.
Sắc mặt Khúc Ứng Thiên lúc này vẫn âm trầm như trước, hắn lúc nào cũng vậy, kiêu ngạo và cô độc, gương mặt anh tuấn trải qua sương gió đã trở nên rắn rỏi kiên định hơn, mặc dù vẻ kiêu ngạo trong mắt đã thu liễm bớt, nhưng cặp mắt đỏ hồng của hắn lúc này lại có phần quỷ dị, khiến người bị hắn nhìn đều có cảm giác nhột nhạt khó chịu.
Ánh mắt Khấu Bình hơi đờ đẫn, đầu óc có phần choáng váng, ngay lúc hắn cảm thấy chân tay bắt đầu run rẩy không theo sự khống chế của mình thì nhìn thấy Khúc Ứng Thiên nở một nụ cười tà ác, gã chậm rãi nói:
- Khấu Bình, không phải vừa rồi ngươi rất hung hăng sao? Chỉ mới chốc lát mà đã đứng không vững rồi ư?
Khấu Bình cắn đầu lưỡi một cái, lắc đầu cố tỉnh táo lại, quát:
- Khúc Ứng Thiên, ngươi giở trò quỷ?
- Không sai, ngươi đã trúng phải Huyết Đồng Nhiếp Hồn của ta, Huyết Đồng Nhiếp Hồn cũng chẳng có tính sát thương gì, tuy nhiên lại có công năng rất thú vị, ngoài tác dụng tỏa định ra nó còn có thể làm tinh thần đối phương chấn động…. chậc chậc, nghĩ xem, nếu trong một trận chiến mà tâm thần không vững thì…. Khặc khặc khặc….
Khúc Ứng Thiên cười khùng khục, lúc này hắn quả thật rất đắc ý, nếu đối phương tập trung tinh thần thì quả thật khó mà trúng pháp, nhưng vừa rồi suy nghĩ của đối phương dường như đã dao động, chỉ trong một thoáng đó thôi, Khúc Ứng Thiên đã làm chủ được thế trận.
Thấy Khấu Bình tinh thần sa sút, Khúc Ứng Thiên cũng không tiếp tục chậm trễ nữa, sát khí bùng lên mãnh liệt, nếu để đối phương hồi phục thì bản thân sẽ gặp phải phiền toái rất lớn, hắn cũng chẳng phải chính nhân quân tử, bằng không vừa rồi đã không huy động nhiều người như vậy vây công nhằm tiêu hao thể lực đối phương.
Mặc dù thắng lợi đang ở trước mặt, thế nhưng Khúc Ứng Thiên vẫn rất cẩn thận, hắn đứng từ xa vung kiếm, một màn kiếm hoa như lưu tinh bắn thẳng về phía Khấu Bình, thế công không phải lăng lệ, nhưng mật độ dày đặc đến đáng sợ, nếu bị trúng chiêu, chỉ e có là mình đồng da sắt thì Khấu Bình cũng phải trọng thương mà thôi.
Khấu Bình thấy màn kiếm hoa ập đến trước mặt, hai chân khẽ vận lực, mái khói xung quanh vỡ tung, lật ngược lên, tạo thành một lá chắn ngăn cản bớt phần nào kiếm quang, Khúc Ứng Thiên xuất kiếm liên miên bất tuyệt, kiếm sau mãnh hơn kiếm trước, từng đợt lưới kiếm vây bủa khắp xung quanh Khấu Bình, chỉ cần Khấu Bình sơ hở sẽ ra một kích chí mạng.
Trên trán Khấu Bình lúc này mồ hôi lạnh to như hạt đậu tuôn ra, trong mắt ẩn hiện tơ máu, hai thủ đao của hắn lúc này đã mờ nhạt hơn rất nhiều, đoán chừng không thể cầm cự được lâu hơn.
Khúc Ứng Thiên thấy Khấu Bình liều chết chống đỡ thì cũng sốt ruột, sau khi chém ra thêm vài kiếm, hắn hơi lùi lại, gằn giọng nói:
- Được lắm, tiếp thử Huyết Kiếm Đồ Thành của ta!
Vừa dứt lời, Khúc Ứng Thiên đưa kiếm cứa lên bàn tay, một vòi máu bắn ra, thanh kiếm lập lòe hàn quang của hắn trong phút chốc bị nhiễm đỏ, không ngừng bạo xạ ra những hào quang chói mắt, trên thân kiếm hình thành một kiếm ảnh đỏ rực khổng lồ dài đến hai trượng, nhìn Khúc Ứng Thiên lúc này không khác gì tử thần đang cầm lưỡi hái đến đòi mạng.
Khấu Bình đứng ở phía xa cũng cảm thấy bị uy hiếp dữ dội, huyết khí trong cơ thể quay cuồng, máu trong người như muốn bị hút về phía kiếm ảnh, lúc này hắn càng không dám sơ suất, hai tay đưa thẳng lên trời, từ từ chắp lại, nhìn hắn lúc này giống như một cây kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, khí thế lăng lệ bức nhân, nếu không phải do thân thể bị tỏa định khó có thể cử động thì không biết uy lực của nó còn kinh người đến mức nào.
Khóe miệng Khấu Bình lúc này đã rướm máu tươi, chiêu thức này vốn là một trong những tuyệt kỹ có uy lực đáng sợ nhất của hắn, vừa rồi vội vàng vận dụng để chuẩn bị tiếp chiêu của Khúc Ứng Thiên đã khiến chân khí hắn đảo lộn, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Giọng hắn lúc này khàn đặc, thốt ra từng chữ một:
- Thiên…. Kiếm… Trảm….
Từ hai cánh tay đã chắp lại của Khấu Bình phóng ra một cột sáng vàng rực rỡ, đâm thẳng lên trời, chọc thủng mây đen, cả thành Tường Châu trong thoáng chốc trở nên sáng rực, không ít người nhìn thấy dị tượng này đều tưởng thần linh hiển thế, vội vàng thắp hương quỳ bái.
Nếu nói kiếm ảnh đỏ rực của Khúc Ứng Thiên rất hoành tráng thì Thiên Kiếm Trảm của Khấu Bình chỉ có thể dùng hai từ kỳ quan để hình dung. Mặc dù uy lực không phải chỉ dựa vào số lượng hay hình thức, nhưng nhìn khí thế hai bên phát ra thì không thể không công nhận bá khí của Thiên Kiếm Trảm vượt xa Huyết Kiếm Đồ Thành.
Mặc dù vậy, nhưng Khấu Bình cũng không dám đắc ý, Thiên Kiếm Trảm này không phải được thi triển ở trạng thái tốt nhất, còn Huyết Kiếm Đồ Thành của đối phương lại có được thời gian tích tụ lực lượng, bên dài bên ngắn, nông sâu có thể thấy rõ.
Khúc Ứng Thiên bỗng nhiên hét một tiếng:
- Đi!
Kiếm ảnh trong tay Khúc Ứng Thiên bắn thẳng về phía Khấu Bình, tốc độ như điện xẹt, đừng nói là né tránh, chỉ e đến nhìn cũng không kịp, Khấu Bình cũng không dám chậm trễ, cũng quát lớn:
- Trảm!
Quang trụ khổng lồ trên đầu Khấu Bình ập xuống, bổ về phía kiếm ảnh, không khí bị áp lực đè nén đột ngột lập tức bùng nổ, từng làn sóng khí tràn ra xung quanh, lật tung tất cả các lớp ngói trên nóc nhà, không chỉ vậy, các bức tường gỗ đá cũng bắt đầu nứt nẻ, có nơi đã đổ sập cả mảng lớn.
Kiếm ảnh bay với tốc độ cực nhanh, có thể dùng lời “vừa xuất đã đến” để hình dung cũng không quá, mũi kiếm vốn đã đỏ hồng, nhưng khi ma sát với không khí thì càng đỏ rực hơn, mũi kiếm điên cuồng xoáy tròn càng khiến uy lực tăng thêm một tầng, đằng sau kiếm ảnh đã hình thành một vòi rồng, tất cả mọi thứ bị cuốn vào trong vòi rồng đó đều bị nghiền nát, nếu bị kiếm ảnh này đâm trúng, hậu quả thiết nghĩ không cần phải bàn.
Ngay khoảnh khắc Huyết kiếm và Thiên kiếm va chạm vào nhau, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hào quang bộc phát rực rỡ, hai màu đỏ vàng giao nhau hình thành hai cực đối lập mà vô cùng hoa mỹ, sau khi tiếng nổ vang lên là âm thanh chân khí bạo liệt phát ra, những tiếng lóc bóc như đậu rang vang lên không ngừng. Huyết kiếm và Thiên kiếm đồng thời nổ tung, quang mang kiếm ảnh phân ra làm vô số tia sáng bắn hỗn loạn khắp nơi, những nơi bị chùm tia sáng này quét qua đều không thể nguyên vẹn.
Thậm chí là những căn nhà lân cận cũng bị ảnh hưởng, khoảnh khắc Thiên Kiếm và Huyết kiếm đồng thời nổ tung thì một thanh kiếm sắc lạnh xé rách kiếm ảnh bắn ra, tốc độ của thanh kiếm này so với kiếm ảnh càng nhanh mãnh hơn, trong sát na thanh kiếm này bắn đến, hai cánh tay đang khép chặt của Khấu Bình hơi hé ra sau đó lập tức khép chặt lại. Ý đồ của Khấu Bình hiển nhiên là dùng song thủ đao bắt lấy đơn kiếm, tuy nhiên thanh kiếm giống như không có gì cản trở, vẫn tiếp tục lao thẳng về trước….
Trong khoảnh khắc sinh tử quan đầu, Khấu Bình hơi dịch song thủ sang bên phải, thanh kiếm cũng theo đó hơi chếch đi, lập tức cắm ngập vào vai Khấu Bình, thậm chí xuyên thủng vai, sau khi xuyên thủng vai Khấu Bình thì mũi kiếm mới bị chặn lại.
Sắc mặt Khấu Bình lúc này đã trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi ướt đẫm sống lưng, hai chân của hắn dẫm lún sâu vào trong mái ngói, song thủ đao cứng rắn kiên cố có thể so với bảo kiếm đã bị ma sát đến tóe máu, sau khi trụ vững được thân hình thì hắn mới ộc ra một ngụm máu tươi.
Lúc này Khấu Bình đã thoát khỏi tác dụng của Huyết Đồng Nhiếp Hồn, nhưng lại bị nội thương và ngoại thương không nhẹ, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, máu mất quá nhiều khiến làn môi của hắn tái nhợt, có chút khô nứt, thần sắc tiều tụy giống như thoáng chốc đã già đi mấy tuổi, nếu không phải hắn có nghị lực hơn người thì e rằng lúc này đã sụp đổ rồi.
Trên mặt Khúc Ứng Thiên lộ ra vẻ đắc thắng, hai cánh tay liên tục bắt quyết, miệng lâm râm niệm chú, chiếc hắc bào bỗng nhiên rung lên, phát ra những tiếng ong ong quái dị, sau đó, dưới lớp hắc bào bỗng nhiên ào ào xông ra vô số huyết khô lâu, những chiếc khô lâu này rất nhỏ, khi vừa xuất hiện liền phát ra âm thanh gào khóc thê lương, kết hợp với màn đêm u ám này quả thật kinh dị đến cực điểm, ngay cả Khấu Bình vốn chuyên trừ yêu diệt ma cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Bỗng nhiên sắc mặt Khấu Bình kịch biến, dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn hét lớn:
- Khúc Ứng Thiên, tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi đúng là đồ con lợn, dám dùng hài đồng để luyện Vạn Huyết Khô Lâu trận, ngươi đúng là súc sinh, thậm chí còn không bằng loài súc sinh….
Khúc Ứng Thiên cười lạnh, hoàn toàn bỏ những lời mắng chửi của Khấu Bình ngoài tai, hai cánh tay hắn đột nhiên vung lên, hàng trăm chiếc huyết khô lâu ùn ùn tràn về phía Khấu Bình, chỉ e nếu như những chiếc khô lâu này tràn đến thì Khấu Bình ngay cả một khúc xương cũng không còn.
Khấu Bình cắn răng một cái, hai bàn tay miễn cưỡng tụ lực vung lên vun vút như cối xay, giữ khoảng cách giữa bản thân và những chiếc khô lâu này ở chừng một trượng. Những chiếc huyết khô lâu vừa chạm vào song thủ của Khấu Bình liền vỡ nát, biến thành huyết khí, những chiếc khô lâu khác lại hấp thụ huyết khí đó mà biến lớn, mặc dù một phần huyết khí bị chân khí Huyền Môn chính tông của Khấu Bình đánh tan, nhưng số lượng những chiếc khô lâu này quả thực quá nhiều, như con suối chảy xiết, cuồn cuộn không dứt.
Mắt thấy Khấu Bình sắp không cản được những chiếc huyết khô lâu đó nữa, Khúc Ứng Thiên lập tức áp song chưởng vào nhau, những chiếc khô lâu ở bên cạnh người Khấu Bình lập tức nổ tung, Khấu Bình vốn đang tập trung ngăn cản những chiếc khô lâu tràn tới, nào ngờ bọn chúng bỗng dưng nổ tung, khoảng cách lại quá gần, hắn không kịp né tránh, chỉ miễn cưỡng vận chân khí trên người chống đỡ.
- Ầm…. Ầm…. Ầm…. Ầm….
Chuỗi tiếng nổ qua đi, Khấu Bình bắn ngược về sau như lưu tinh, văng ra khỏi nóc tòa Hồng Nhạc Lâu, bắn thẳng về phía một gốc đại thụ, sau khi đâm sầm vào thân cây, cả người hắn cũng bị lún vào trong đó, cao thủ kiệt xuất của Thiên Kiếm Môn lúc này đã biến thành huyết nhân, máu thịt trên người lẫn lộn với y phục, thoạt nhìn thê thảm đến cực điểm.
Mà tòa đại lâu lúc này cũng vang lên những tiếng răng rắc kinh người, sau trận va chạm mãnh liệt của Thiên Kiếm và Huyết Kiếm vừa rồi, vốn tòa lâu này đã sớm hư hại nặng nề, bây giờ lại chịu vụ nổ của những huyết khô lâu kia, cho dù nó có cứng rắn kiên cố hơn nữa cũng không chịu nổi.
Cả tòa đại lâu rung rinh, từng mảng lớn đổ sập, Khúc Ứng Thiên điểm chân một cái liền đáp xuống mặt đất cách Khấu Bình không xa, lẳng lặng nhìn hắn, hoàn toàn không quan tâm đến tòa đại lâu sau lưng, giống như trận chiến kinh tâm động phách vừa rồi không liên quan gì đến hắn và tòa đại lâu kia cũng không phải của hắn vậy.
o0o
Phương Diệp ở dưới gầm giường thấy tòa đại lâu chấn động liền biết không thể nán ở đây lâu, vội kéo lấy Tuyết Nhi xông ra ngoài, nhân lúc hỗn loạn trốn ra hậu viên Hồng Nhạc lâu, hắn vừa xông ra vừa vặn nhìn thấy Khúc Ứng Thiên và Khấu Bình lúc này đã trở thành huyết nhân dính vào thân cây ở đằng xa. Tim hắn bỗng nhiên đập mạnh, cả người giật bắn, cũng bất kể ba bảy hai mốt gì ôm lấy Tuyết Nhi lăn trên bãi cỏ, cho đến tận khi cả hai khuất người sau lùm cây mới dừng lại.
Tuyết Nhi kinh hãi định hét lên liền bị Phương Diệp dùng tay bịt chặt lấy, trong lòng nàng lúc này đang cực kỳ khủng hoảng, thầm nghĩ không biết Phương Diệp kéo mình ra chỗ vắng người này có phải để tiền dâm hậu sát hay không….
o0o
Khúc Ứng Thiên ở đằng xa nhìn thấy Khấu Bình không động đậy, hơi thở suy yếu đứt quãng như có như không, hắn chậm rãi bước lại gần gã, lúc còn cách Khấu Bình khoảng một bước thì dừng lại, ánh mắt mê man như đang hoài niệm, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Cuối cùng, hai mươi năm sau ta đã có thể chân chính đánh bại ngươi….
Khấu Bình vốn đang thở thoi thóp đột nhiên mở bừng hai mắt, trong mắt tinh quang chợt lóe, mở miệng nói:
- Chỉ e vị tất….
Lời còn chưa dứt thì cánh tay trái của hắn bỗng nhiên vung lên, hào quang bạo phát, đâm thẳng về phía ngực Khúc Ứng Thiên, thanh thế so với lúc chưa bị thương còn nhanh mãnh hơn mấy phần….