Tên hộ vệ bị đá nát đầu gối lúc này trên mặt ướt đẫm mồ hôi, mặt mày nhăn nhó, cơn đau thấu xương này không phải ai cũng chịu đựng nổi, hắn không ngất đi đã là tốt lắm rồi nói gì trả lời, môi hắn run rẩy, mấp máy không nói thành lời.
Đúng lúc này, một tiếng cười không biết từ đâu truyền tới, Phương Diệp cảm thấy tiếng cười này phiêu hốt bất định, nghe thì có vẻ rất xa, thế nhưng lại truyền vào tai mọi người ở đây rất rõ ràng.
Tiếng cười vừa dứt, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm, cả tòa đại lâu lập tức trở nên náo loạn, tiếng kêu la, tiếng quát mắng, tiếng hô hoán vang lên từng hồi, chỉ trong nháy mắt Phương Diệp liền thấy đại sảnh lầu một kín mít những người mặc hắc y, tay cầm loan đao, ánh mắt sắc bén đang ùa vào, bọn chúng gặp ai cũng chém, một đường giết thẳng lên lầu hai này.
Vừa thấy tràng cảnh máu tanh này, Phương Diệp cảm thấy hơi hối hận bản thân vừa rồi không nhân cơ hội bỏ chạy, lại đứng nhìn cao thủ quyết đấu, đến cuối cùng bị rơi vào vũng nước đục này.
Tuy nhiên sau khi hít sâu vài hơi hắn liền trấn định lại, hắn biết nếu còn đứng đây nhìn thì quả thật quá ngu, đợi đám người kia ùa lên lầu hai này thì cho dù bản thân có mười cái mạng cũng không đủ chết. Nghĩ vậy, hắn liền đảo mắt nhìn quanh một vòng, đại hán kia lúc này đang nhíu chặt mày, còn hai tên Lâm Tiếu Hàn và Lâm Phúc đang nằm co ro tại một góc không dám ngóc đầu nhìn, miệng không ngớt cầu xin, tên hộ vệ kia lúc này mặc dù sắc mặt vẫn tái xanh, thế nhưng ánh mắt lại lóe lên những tia vui mừng.
Phương Diệp sau khi nhìn thấy tình huống ở đây liền không nói hai lời nhào vào căn phòng của Tuyết Nhi, vừa vào phòng hắn liền nhìn thấy một cô gái có vài phần nhan sắc, ăn mặc gợi cảm đang nằm trên giường run rẩy, đoán chừng nàng ta cũng nghe thấy ở bên ngoài có tiếng đánh nhau kịch liệt nên mới vội vàng nhảy lên giường trốn.
Thấy Phương Diệp xông vào, cô gái trước hết sửng sốt, sau đó há miệng định hét lên, Phương Diệp sao có thể cho nàng có cơ hội đó, hắn tiện tay đóng cửa sau đó lao về phía cô gái bịt chặt miệng nàng ta. Sau khi bịt miệng cô gái, Phương Diệp liền trừng mắt, tay phải làm một thủ thế chém qua cổ rồi đưa một ngón tay ra hiệu im lặng.
Cô gái thấy vẻ mặt hung hăng của Phương Diệp liền thức thời ngậm miệng, tuy nhiên thân thể vẫn không kìm được mà hơi run lên. Phương Diệp cũng không nói nhiều, lập tức buông tay, đến bên bàn thổi tắt ngọn nến, trong nháy mắt căn phòng trở nên tối đen, sau đó Phương Diệp liền trở lại giường, kéo cô gái xuống.
Cô gái hơi hoảng hốt, lại định hét lên, nhưng Phương Diệp còn nhanh hơn nàng, vội trầm giọng nói:
- Tuyết Nhi cô nương, ở bên ngoài đang xảy ra chém giết, nếu nàng biết điều thì cùng với ta chui xuống gầm giường, bằng không đợi lát nữa bọn chúng ùa đến thì không có cơ hội đâu!
Tuyết Nhi nghe hắn nói có người đang chém giết liền sợ đến run bắn, vội vàng chui xuống gầm giường, thấy nàng chui xuống gầm giường rồi Phương Diệp mới chui vào theo, mặc dù trên mặt hắn vẫn trấn định, thế nhưng trong lòng lại vô cùng sốt ruột, hắn không hiểu đang xảy ra chuyện gì? Những người đó là ai? Quan trọng hơn đó là bọn chúng có phát hiện ra bản thân mình đang nấp ở đây hay không?
Từng suy nghĩ không ngừng xẹt qua trong đầu hắn, đang lúc hắn cảm thấy rối rắm thì một âm thanh lạnh lùng cất lên, ngắt đứt mạch suy nghĩ của hắn:
- Khấu sư huynh, đã lâu không gặp, không ngờ võ công lại tinh tiến rất nhiều, đến Tường Châu mấy ngày rồi mà không báo cho sư đệ để sư đệ tiếp đón nồng hậu!
Tiếp đó nghe thấy đại hán lên tiếng:
- Khúc Ứng Thiên ngươi đã không còn là đệ tử của Thiên Kiếm Môn nữa rồi, giữa chúng ta chẳng còn quan hệ gì hết, hơn nữa ngươi đã đầu nhập ma giáo Xích Huyết giáo, Khấu Bình ta làm sao lại dám trèo cao chứ?
- Ha ha, Khấu sư huynh đã nói như vậy thì ta cũng không vòng vo với ngươi nữa, hiện nay Xích Huyết giáo quật khởi, nhân tài đông đảo, thế lực như mặt trời giữa trưa, chim khôn chọn cành tốt mà đậu, người khôn chọn chủ tốt mà thờ, hơn nữa cái gì mà ma giáo với quỷ giáo? Thánh giáo chúng ta trước nay đều không bạc đãi với người trong giáo, nếu như huynh bỏ tối theo sáng, đi theo chúng ta, ta cam đoan sau này thiên hạ sẽ có một phần của huynh….
Khấu Bình cười lạnh nói:
- Hay cho một câu bỏ tối theo sáng, ngươi đúng là điên đảo thị phi, rõ ràng là ma giáo lại gọi là thánh giáo, xem ra ngươi đã hưởng không ít chỗ tốt từ bọn chúng rồi.
Khúc Ứng Thiên không hề khiêm tốn, thản nhiên thừa nhận:
- Khấu sư huynh thật tinh tường, chỉ trong hai mươi năm ta đã luyện đến tầng thứ ba Huyết Chú, cộng thêm kiếm pháp của Thiên Kiếm Môn, bây giờ e rằng Khấu sư huynh cũng không phải là đối thủ của ta đâu!
Khấu Bình hơi nheo mắt, đột nhiên xuất quyền, nắm quyền này còn lợi hại hơn so với vừa rồi giao chiến với những hộ vệ kia nữa, tốc độ cực nhanh, tiếng xé gió vang lên vun vút, mơ hồ ở đầu nắm quyền bùng lên một ngọn lửa.
- Rầm…. rầm…. rầm….
Đám người áo đen vừa tràn lên cầu thang liền bị một quyền cách không của Khấu Bình đánh bay, sàn gỗ trong chớp mắt lật lên, cuồn cuộn tràn về phía cầu thang như một con rồng, âm thanh nứt vỡ vang lên, ngay cả cái cầu thang cũng vỡ vụn trong chớp mắt, mảnh gỗ bắn tung tóe, tràng cảnh hết sức kinh tâm động phách, đám người áo đen không kịp đề phòng bị những mảnh gỗ bắn trúng tạo thành tổn thất thảm trọng.
Nếu như Phương Diệp nhìn thấy tình cảnh này không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì, hàng trăm người đồng loạt xông tới không ngờ lại bị một quyền của Khấu Bình bức lui.
Khấu Bình thu quyền, giọng điệu vẫn nhàn nhã như trước, hỏi:
- Khúc Ứng Thiên, liệu ta đủ sức đối phó với ngươi chăng?
Khúc Ứng Thiên trầm mặc, sau một lúc mới gằn giọng nói:
- Quả nhiên không hổ danh là đệ tử kiệt xuất của Thiên Kiếm Môn, xem ra ta vẫn đánh giá ngươi quá thấp rồi, được lắm, ta phải xem xem lần này ngươi và ta rốt cuộc là ai giỏi hơn ai!
Khấu Bình cũng không nói nhảm nhiều, lập tức phá nát đỉnh lầu, nhảy lên nóc nhà, đưa mắt nhìn hắc y nhân đứng trước mặt mình.
Hắc y nhân đó toàn thân hắc bào kín mít, đứng thẳng như một ngọn thương, khí thế sát phạt tỏa ra làm cho quần áo trên người không gió tự lay động, đôi mắt hắn lập lòe tinh quang, trong đêm tối đôi mắt hắn có vẻ hơi đỏ, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị. Người này không phải ai khác chính là Khúc Ứng Thiên, vóc dáng hắn không cao, thoạt nhìn còn có vẻ hơi gầy yếu như thư sinh, khó ai mà tưởng tượng được giọng điệu lạnh lùng độc ác vừa rồi lại phát ra từ một người như vậy.
Lại nói, Khúc Ứng Thiên và Khấu Bình trước đây chính là bằng hữu tốt, cả hai cùng gia nhập Thiên Kiếm Môn lúc mới mười tuổi, thiên phú và sự nỗ lực của hai người đều vượt xa so với đám đệ tử cùng lứa, chỉ trong năm năm đã được liệt vào thập đại đệ tử đương thời. Khấu Bình tính tình hào phóng trọng nghĩa, rất được đám đệ tử kính phục, Khúc Ứng Thiên thì trái ngược, hắn bản tính kiêu căng, hơn nữa rất hiếu thắng, luôn không phục thậm chí đố kỵ Khấu Bình.
Mâu thuẫn bị đẩy lên đến cao trào khi Thiên Kiếm Môn tổ chức cuộc thi tuyển chọn vào các Đường, tại Thiên Kiếm Môn, cứ năm năm thì Thanh Long Đường, Bạch Hổ Đường, Huyền Vũ Đường, Chu Tước Đường đều tổ chức tuyển chọn thành viên một lần, một là để bổ sung thêm người, hai chính là để tiếp nhận vị trí của những thành viên đã tấn cấp lên hàng trưởng lão.
Huyền Vũ Đường chính là nơi có nhiệm vụ trừ gian diệt ác, mỗi thành viên được lựa chọn đều là tinh anh trong tinh anh, không chỉ được người trong bổn môn kính ngưỡng mà còn được giang hồ xem trọng, có thể nói là sức hấp dẫn ít ai cưỡng lại được. Tuy nhiên số lượng được tuyển vào Huyền Vũ Đường so với các Đường khác lại ít đến đáng thương, năm năm chỉ tuyển một vị trí. Chính bởi vì thế cho nên người khác lại càng điên cuồng muốn giành lấy vị trí này, trớ trêu thay Khấu Bình và Khúc Ứng Thiên đều tham gia tuyển chọn vào Huyền Vũ Đường.
Khúc Ứng Thiên mặc dù tính tình kiêu ngạo, nhưng không phải kẻ ngốc, hắn biết Khấu Bình bản lĩnh không kém gì mình, thậm chí còn có phần trội hơn, nhưng đây là cơ hội hiếm có, hắn không thể bỏ qua được. Không ngoài dự đoán, trận chiến cuối cùng chính là trận mà Khúc Ứng Thiên gặp Khấu Bình, ngày đêm suy tính, rốt cuộc Khúc Ứng Thiên đã đánh mất lý trí, sử dụng cấm pháp trong cấm thư để đề thăng thực lực.
Trận chiến cuối cùng này diễn ra vô cùng tàn khốc, Khấu Bình bị trọng thương cực nặng suýt nữa tàn phế, Khúc Ứng Thiên mặc dù chiến thắng nhưng cũng là thảm thắng, sau khi sư môn phát hiện Khúc Ứng Thiên có hành vi gian lận liền trục xuất khỏi sư môn, từ đó về sau tuyệt tích.
Chuyện cũ đến đây là hết, lại nói tình huống lúc này giữa Khấu Bình và Khúc Ứng Thiên đã lên đến cao trào, tình thế kiếm bạt cung giương, vẻ mặt Khấu Bình cũng trở nên nghiêm túc, hắn biết kẻ trước mặt thoạt nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng tuyệt đối không thua kém hắn, lẽ ra việc xử lý gã là do sư phụ của hắn đảm trách, nhưng Khấu Bình nhớ đến tình bằng hữu trước đây, biết rằng nếu sư phụ hắn ra tay thì Khúc Ứng Thiên chắc chắn phải chết, bởi vậy hắn mới cầu xin sư phụ để mình xuất thủ, lần này mặc dù là thanh lý môn hộ, nhưng Khấu Bình chỉ cần phế bỏ võ công của Khúc Ứng Thiên cũng xem như là hoàn thành nhiệm vụ rồi, ý định ban đầu là vậy, nhưng khi chân chính gặp Khúc Ứng Thiên, Khấu Bình lại cảm thấy không mấy tự tin.
Ngay cả Khúc Ứng Thiên khi nhìn thấy Khấu Bình cũng thầm giật mình, hắn không ngờ đối phương sau hơn hai mươi năm không gặp mà võ công lại thăng tiến đến như vậy, cho dù bản thân hắn luyện Huyết Chú chí tà chí độc cũng không cảm thấy khí thế đối phương thua kém mình bao nhiêu, điều này sao có thể không khiến cho hắn giật mình? Phải biết rằng nếu so về khí tức quỷ dị thì Huyết Chú xứng đáng được xếp vào đệ nhất tà công. Khấu Bình tiến bộ như vậy, chắc chắn là nhờ học được võ công tuyệt thế của Huyền Vũ Đường, nghĩ đến đây, Khúc Ứng Thiên lại càng ghen ghét Khấu Bình hơn, thề nhất định phải giết Khấu Bình để hả giận.
Khúc Ứng Thiên nghĩ không sai, cách đây mười năm, Khấu Bình đã luyện kiếm đạo của Huyền Vũ Đường đến chí thành, dứt khoát bỏ kiếm, tự sáng tạo ra Kiếm Thủ tâm pháp, có thể nói song thủ của hắn hiện nay không khác bảo kiếm là mấy.
Từng cơn gió lạnh thổi qua, không khí như đặc quánh lại, cực kỳ ngột ngạt, khí tức âm u toát ra từ người Khúc Ứng Thiên càng thêm lạnh lẽo, hắc bào lúc nãy không gió tự lay động bây giờ cho dù có gió vẫn đứng yên, nhìn thấy tình cảnh này, Khấu Bình nheo mắt lại, hắn biết đối phương sắp động thủ rồi….