Thu qua đông lại tới, chớp mắt Phương Diệp đã ở Thiên Kiếm Môn được một năm, trong một năm này hắn luôn tích cực luyện công, có thể nói là mỗi ngày hắn đều bỏ ra khoảng năm canh giờ để luyện tập, thành tựu thu được mặc dù không lớn, nhưng chí ít thì bây giờ hắn đã có thể khống chế được chân khí, đưa chân khí trở lại khuếch trương đan điền.
Trong một năm qua, Phương Diệp cũng chỉ gặp mặt sư phụ Nghiêm Tuấn không quá ba lần, lần nào ông ta cũng chỉ để lại cho hắn một quyển sách hoặc thư tịch cũ kỹ nào đó và dặn dò vài câu liền biến mất, mặc dù thường nói là khi có chuyện cần thiết hãy đến tìm ông ta, nhưng Phương Diệp chưa bao giờ chủ động tìm Nghiêm Tuấn lần nào, nói chính xác hơn là muốn tìm mà không tìm được nên cũng chẳng muốn tìm nữa.
Lại nói về Tiểu Thanh, một năm qua, với thiên phú tuyệt đỉnh và sự tài bồi của Bạch Thủy Tiên, Tiểu Thanh đã hoàn toàn lột xác, biến thành một viên ngọc sáng, được liệt vào một trong những đệ tử hàng đầu của Thiên Kiếm Môn. Không những có tài năng về võ đạo, Tiểu Thanh còn được trời ban cho dung mạo tuyệt trần, khí chất thanh thuần mỹ lệ. Với nhan sắc và tài năng của mình, nàng cũng thu hút không ít những con ruồi vo ve, thế nhưng đối với tất cả những kẻ đó, nàng vẫn luôn kính nhi viễn chi.
Bạch Thủy Tiên rất tâm đắc với nữ đệ tử này của mình, một lòng dốc hết tâm huyết chỉ dạy nàng, thời gian nàng gặp Phương Diệp cũng càng lúc càng ít, mặc dù rất nhớ hắn, nhưng nàng cũng không có biện pháp gì, cứ mỗi tháng lại đến gặp hắn một lần.
Lại nói đến Hạng Long, kẻ đã từng uy hiếp Phương Diệp, nếu nói Tiểu Thanh là nữ đệ tử xuất sắc nhất của Thiên Kiếm Môn thì nam đệ tử xuất sắc nhất phải là Hạng Long, Hạng Long vừa là con trai chưởng môn, được luyện tập võ công từ nhỏ, lại có thiên phú cực cao, mặc dù trong Thiên Kiếm Môn có rất nhiều người lớn tuổi hơn hắn, nhưng không ai là không nể mặt mà gọi hắn một tiếng đại sư huynh, bởi vì Hạng Long quả thật vừa có thân phận lại vừa có thực lực, hơn nữa hắn rất biết tạo dựng hình tượng, là tình nhân trong mộng của vô số nữ đệ tử trong Thiên Kiếm Môn, nếu không phải Phương Diệp đã từng có một quãng thời gian tao ngộ không mấy vui vẻ với hắn thì rất có thể giờ này Phương Diệp cũng đã cung kính với hắn rồi.
Trái ngược với Hạng Long, Phương Diệp bởi vì tư chất kém, hơn nữa lại chỉ chuyên tâm luyện công, không bao giờ đến thao trường luyện kiếm, lại thường xuyên vắng mặt những giờ giảng dạy về kinh nghiệm và những điều căn bản trong giang hồ tại Vô Phong Viện, cho nên, hắn đã bị lãng quên hoàn toàn, người biết hắn thì ít, mà người không quan tâm đến hắn thì nhiều.
Thế nhưng, người khác không chú ý đến hắn không có nghĩa là không có ai quan tâm đến hắn, ít nhất thì Tiểu Thanh và Hạng Long vẫn luôn để mắt đến Phương Diệp, Tiểu Thanh thì vì quan tâm nên để mắt, còn Hạng Long cũng không phải tốt bụng mà quan tâm, gã chỉ muốn xem xem Phương Diệp lúc gặp Tiểu Thanh có giở trò gì không, nếu có thì tiện thể phế hắn luôn. Thế nhưng bởi vì Phương Diệp chuyên tâm luyện công nên cũng không có thời gian nghĩ ngợi lung tung, mỗi lần gặp Tiểu Thanh hắn chỉ hỏi thăm sức khỏe, kể một vài câu chuyện cho nàng nghe. Cứ mỗi lần Hạng Long thấy Tiểu Thanh đến tìm Phương Diệp thì trong lòng lại bừng lên ngọn lửa giận, có đánh chết hắn cũng không hiểu tại sao bao nhiêu người thích hắn mà Tiểu Thanh, cô gái ưu tú nhất lại không, còn cái tên phế vật không ai biết lại được nàng ưu ái như vậy, nếu không phải từ trước đến nay hắn đều không tin thần phật thì đã chỉ tay lên trời mà hỏi lão thiên rồi.
Tạm thời không nhắc đến những chuyện đó, lúc này, trong một gian phòng hơi tối, một nhân ảnh đang ngồi trên giường, nhập tâm luyện công, sau khi hành công đủ chín chu thiên thì mới thu công, ngồi trên giường nhìn hai cánh tay của mình, hắn lẩm bẩm:
- Ta hiện nay đã hoàn toàn điều khiển được chân khí, có phải nên bắt đầu chuyển sang tu luyện nội công chăng?
Vừa dứt lời, hắn liền lật chiếc gối lên, lấy ra một quyển sách cũ kỹ, bìa đã ố vàng, sườn đã bong tróc, thoạt nhìn vô cùng tả tơi, nếu không phải trên bề mặt trang sách viết năm chữ Vô Thượng Thiên Kiếm quyết thì có lẽ chẳng ai ngờ được nó lại là một trong hai đại thần công trấn môn của Thiên Kiếm Môn.
Nhìn quyển sách này, nhân ảnh đó lại lẩm bẩm:
- Sư phụ từng nói, Vô Thượng Thiên Kiếm quyết chính là công pháp mạnh nhất, sơ khai nhất của Thiên Kiếm Môn, do tổ sư khai phái Kinh Thần sáng tạo ra, sau này lại được tổ sư Hàn Kiếm Hoa nâng cấp biến đổi thành Vạn Kiếm Quy Nguyên quyết, mỗi quyết đều có đặc điểm riêng của nó, Vô Thượng Thiên Kiếm quyết thiên về sức tấn công mạnh bạo, kiếm khí chế nhân, còn Vạn Kiếm Quy Nguyên quyết thiên về biến hóa uyển chuyển, công kỳ bất bị. Nhưng Vô Thượng Thiên Kiếm quyết là bản thể đầu tiên của Vạn Kiếm Quy Nguyên quyết, vì thế cho nên khi luyện Vô Thượng Thiên Kiếm quyết thì sẽ dễ luyện Vạn Kiếm Quy Nguyên quyết hơn, đến khi luyện được Vạn Kiếm Quy Nguyên quyết thì ta nhất định sẽ sử dụng được Kiếm Thủ tâm pháp của Khấu đại ca.
Người ngồi trên giường này không phải là ai khác, mà chính là Phương Diệp, hắn nhìn cuốn sách trước mặt, sau đó lật ra ngồi đọc, quyển sách rất ít chữ, nội dung vô cùng khô khan khó hiểu, nếu không phải tin chắc sư phụ không lừa mình thì hắn còn nghĩ rằng quyển sách này là một đống giấy vụn của đám đạo sĩ chuyên lừa gạt người.
Nội dung đại khái của quyển sách đó là, Vô Thượng Thiên Kiếm quyết được chia làm ba tầng gồm: Khai Kiếm, Khống Kiếm, Hóa Kiếm, mỗi tầng tương đương với một cảnh giới, Hóa Hình, Luyện Đạo, Nhập Thần. Nếu không đạt đến cảnh giới đó thì có muốn luyện tầng tiếp theo cũng không có khả năng. Đây chính là điểm khác biệt của những công pháp tuyệt đỉnh và công pháp bình thường.
Công pháp tuyệt đỉnh thì điều kiện tiên quyết của nó chính là cảnh giới chứ không phải thiên phú, còn công pháp bình thường lại cần thiên phú hơn cảnh giới, thậm chí một người cảnh giới thấp nhất cũng có thể tu luyện đến tầng cuối cùng của công pháp đó. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là muốn luyện công pháp tuyệt đỉnh thì không cần thiên phú, bởi vì nếu không có thiên phú thì làm sao nâng cao cảnh giới? Và nếu như người có thiên phú tốt thì há có thể là cảnh giới thấp được sao? Vì vậy cho nên đây chỉ là so sánh đại khái mà thôi, cảnh giới và thiên phú luôn đi đôi với nhau, không thể tách rời.
Phương Diệp sở dĩ không hiểu quyển sách này nói gì là bởi vì hắn không đến Vô Phong Viện nghe giảng dạy những điều căn bản, thậm chí ngay cả cảnh giới là gì hắn cũng không biết, không biết cảnh giới của mình, cũng không hiểu gì về những từ ngữ chuyên môn trong thư tịch thì có thể luyện được sao?
Lúc trước Khấu Bình chỉ dạy cho Phương Diệp cách hành công và các huyệt vị, còn những điều khác thì không hề nhắc đến, thứ nhất là đối với người mới bắt đầu tu luyện chân khí thì nói đến nội công vẫn còn quá xa vời, thứ hai là thời gian thì gấp gáp mà những điều đó thì trước sau gì Vô Phong Viện cũng sẽ giảng dạy, vì vậy cho nên hắn cũng không nói gì cho Phương Diệp, nào ngờ rằng Phương Diệp lại không đến Vô Phong Viện, nếu biết được thì Khấu Bình chắc chắn sẽ há miệng mà chửi Phương Diệp là ngu ngốc rồi.
Đọc quyển công pháp mấy lần mà vẫn không hiểu gì, Phương Diệp chán nản gấp sách lại, định bụng ngày mai đến tìm Nghiêm Tuấn để hỏi, mặc dù không biết có phải ngẫu nhiên hay không, nhưng mỗi lần có chuyện cần thiết thì Nghiêm Tuấn sẽ đến tìm hắn trước, còn nếu không phải chuyện cần thiết thì dù Phương Diệp đi khắp Thiên Kiếm Môn cũng không tìm ra ông ta.
Lúc đang định cất sách xuống gối, Phương Diệp bỗng nhiên chú ý đến một cái hộp nhỏ giấu ở bên dưới, chiếc hộp này chính là chiếc hộp mà cha hắn để lại, bên trong có một cái lọ tinh xảo, một miếng ngọc bội và một cái lệnh bài, Phương Diệp thực sự không hiểu những thứ này là thứ gì, nhưng vẫn cẩn thận giữ lại, đề phòng sau này cần đến.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại mở cái hộp ra, nhìn vào ba món đồ bên trong, Phương Diệp mơ hồ cảm thấy trên cả ba món đều tản ra khí chất nhàn nhạt, như có như không, cái lọ tinh xảo là tản ra rõ ràng nhất, bất giác Phương Diệp đưa tay cầm nó lên, đưa lên mũi ngửi, cảm thấy có một mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ bên trong.
Lúc trước chưa tu luyện chân khí cho nên Phương Diệp không thể cảm ứng được làn khí tỏa ra từ ba món đồ này, sau một năm, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy sự khác biệt, thân thể được chân khí hỗ trợ nên cũng cải thiện được đôi chút, vì vậy mới ngửi được mùi thơm nhàn nhạt phát ra từ chiếc lọ đó, nếu như là trước kia thì đừng hòng.
Lúc trước, khi nhìn thấy cái lọ tinh xảo này, Phương Diệp cũng biết chắc chắn bên trong chứa đựng một thứ gì đó, nhưng chiếc lọ này lại được bịt kín, không thể mở, trừ phi là đập vỡ, tuy nhiên vì không biết bên trong là cái gì cho nên Phương Diệp vẫn không dám ra tay.
Lại được lên mũi hít ngửi một lần nữa, Phương Diệp không kìm được nói:
- Thơm quá, không biết bên trong là thứ gì, chẳng lẽ là phấn thơm? Nếu vậy thì nhất định phải tặng cho Tiểu Thanh mới được!
Nghĩ vậy, Phương Diệp liền chầm chậm bóp vỡ cái lọ, như sợ rằng nếu mạnh tay sẽ khiến cho “phấn thơm” trong cái lọ đổ phí.
- Rắc rắc….
Chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng răng rắc vang lên, chiếc lọ tinh xảo đã trở thành bụi phấn, Phương Diệp chưa kịp ngạc nhiên thì đã phát hiện trong đám bụi phấn đó có một viên đan dược.
Viên đan dược này vừa xuất hiện liền khiến gian phòng tràn ngập hương thơm, mùi hương thơm ngát khiến Phương Diệp cảm thấy toàn thân rất thư thái, tâm thần nhẹ nhõm, thần thanh khí sảng, nếu không phải trước mặt vẫn là căn phòng cũ của mình thì Phương Diệp đã cho rằng mình đã đến một thế giới khác, một thế giới mùi hương.
Sau khi lấy lại tinh thần, Phương Diệp đưa viên đan dược đó lại gần quan sát, chỉ thấy bề mặt viên đan dược bóng nhẵn, màu sắc là màu đỏ chứ không phải màu đen như bình thường, viên đan dược mơ hồ lóe lên kim quang, nhìn giống như một viên minh châu, càng nhìn Phương Diệp càng thích, đang muốn cất đi để ngày mai đưa cho Tiểu Thanh xem, Phương Diệp bỗng nhiên cảm thấy viên đan dược hơi nhỏ lại, nhìn kỹ mới thấy trong lòng bàn tay đã hơi ướt.
Hắn khẽ giật mình, thì ra viên đan dược này vừa tiếp xúc với không khí thì sẽ tan chảy, không lạ khi chiếc bình lại được bịt kín như vậy. Không kịp nghĩ nhiều, Phương Diệp liền nhét viên đan dược đó vào miệng, dù sao thì đây cũng là thứ cha hắn để lại cho hắn, chắc hẳn không phải là độc dược, nhưng nếu là đan dược trị thương hay trị bách bệnh thì chắc chắn Phương Diệp sẽ rất tiếc nuối, đây có khác gì ở giữa sa mạc mà lấy nước rửa chân?
Sau khi viên đan dược tiến vào miệng liền tan chảy, thậm chí Phương Diệp còn chưa kịp phát hiện mùi vị của nó như thế nào thì toàn bộ đan dược đã trôi xuống bụng rồi.
Sau khi viên đan dược xuống bụng, Phương Diệp lại âm thầm lo lắng, không biết sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng năm phút, mười phút, một canh giờ qua đi vẫn không thấy có gì thay đổi.
Phương Diệp lắc lắc đầu, thở dài một hơi đáng tiếc, thấy không có chuyện gì phát sinh thì cũng lười quan tâm nữa, lại bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện.
Lúc Phương Diệp tu luyện, hắn không phát hiện ra xung quanh cơ thể hắn tràn ngập một làn sương mờ, chân khí trong thiên địa điên cuồng hội tụ đến, khiến gian phòng tràn ngập chân khí, nhìn vô cùng mờ ảo, trên đỉnh đầu Phương Diệp tỏa ra một làn khói trắng, chân khí vừa được lỗ chân lông hấp thụ thì từ bên trong lại chảy ra một vài giọt nước màu đen, vừa đặc quánh vừa hôi thối.
Dòng chân khí trong thể nội điên cuồng chảy, từ một con suối trở thành một dòng sông, gân cốt kinh mạch không chịu được áp lực nên dần dần khuếch trương, dòng chân khí đổ vào đan điền thì không ngừng bành trướng khiến cho đan điền càng lúc càng lớn, thế nhưng dù đổ vào bao nhiêu chân khí thì đan điền vẫn hấp thụ, cho đến khi đan điền đã hấp thụ đầy chân khí thì lại chân khí lại tràn đến các huyệt vị khác….
Đột nhiên phát sinh kỳ sự, Phương Diệp cũng cảm thấy giật mình, nhưng lại tò mò nên không hề thu công, vẫn tiếp tục dẫn dắt dòng chân khí đến các huyệt vị khác, bình thường chỉ hành công chín chu thiên, nhưng lần này sau khi hành công đủ chín chu thiên thì Phương Diệp vẫn tiếp tục, bởi vì cảm giác lúc này thật quá kỳ diệu, Phương Diệp đã chìm đắm trong đó cho nên cũng không biết là mình đang tiếp tục hành công chín chu thiên khác.
Làn khói trắng trên đỉnh đầu càng tuôn ra ngào ngạt, thậm chí lúc này lưng, chân, ngực Phương Diệp cũng bắt đầu tản ra làn khói trắng, mật độ càng lúc càng dày đặc, chân khí tràn vào cơ thể Phương Diệp càng lúc càng nhanh, thậm chí hắn không cần hành công thì dòng chân khí cũng tự chảy, cứ như thế cho đến khi trời sáng, không biết trải qua bao nhiêu chu thiên thì dòng chân khí mới có dấu hiệu ngừng lại….