Âu Dương Hiên luống cuống cả chân tay, vội lấy từ trong túi áo ra một cái khăn tay, giọng nhỏ nhẹ: “Cô, cô đừng khóc có được không, mọi người đều đang nhìn kìa! Khăn tay đây, cô lau nước mắt đi!”.
“Tôi không cần, nếu hôm nay anh không nói rõ ràng, tôi sẽ khóc cho anh coi!”. Hoàng Phủ Ích Linh giận dỗi nói, bộ dáng đáng thương mà yêu kiều như hoa lê sau mưa làm cho Âu Dương Hiên trong lòng có chút thương xót.
“Ày, Ích Linh, tôi biết là cô thích thôi, nói thật, những cô gái giống như cô ngày nay không nhiều, tôi cũng không hề ghét cô!”. Âu Dương Hiên do dự một chút rồi nói tiếp: “Nhưng mà, tôi chỉ là một người đến từ vùng đất hoang vu nghèo khó, vô quyền vô thế; còn cô, là là con gái danh gia vọng tốc, bố mẹ cô sẽ không vừa mắt với tôi, chuyện giữa chúng ta nhất định sẽ không có khả năng! Thật chẳng biết là cô thích tôi ở điểm gì nữa!”.
Hoàng Phủ Ích Linh liền ngừng khóc ngay, mặt hơi đỏ lên, đúng là người đẹp như hoa, ấp úng nói nhỏ: “Tôi thích anh ở sự lạc quan, vui vẻ, chí tiến thủ, chăm chỉ, đẹp trai, cởi mở, đặc biệt rất thích đôi mắt song đồng tử trong sáng và sâu sắc như sao của anh, làm cho người ta bị ám ảnh. Âu Dương, bây giờ là thế kỷ 21 rồi, quan niệm môn hộ không còn là sự cản trở, tôi còn không để ý gì hết, anh để ý làm gì chứ?!”.
Âu Dương Hiên ngẩn người, không ngờ mình lại có nhiều ưu điểm như vậy, cười khổ nói: “Ày, Ích Linh, cô thật là ngây thơ! Xã hội Trung Quốc bây giờ vẫn coi kim tiền và quyền lực là chính thượng, môn đăng hộ đối không phải là thể hiện ra rõ ràng, mà thực ra bên trong so với ngày xưa còn lợi hại hơn nhiều! Tôi không muốn bây giờ bày tỏ tình cảm chân thật của mình, để rồi sau này vì sự cách biệt về thân phận của chúng ta mà phải chịu đau thương sâu sắc, cô hiểu không?!”.
Hoàng Phủ Ích Linh cũng có chút im lặng, bỗng nhiên mặt mũi rất thành thật nói: “Âu Dương, tôi thực sự rất thích anh! Sự ưu tú của anh, so với những người con trai mà tôi đã gặp qua, anh là người ưu tú nhất! Vì anh, tôi có thể từ bỏ tất cả, chỉ cần anh yêu tôi! Thậm chí nếu anh muốn tôi tốt nghiệp xong cùng anh quay về tiểu trấn ở Tô Bắc, tôi cũng nguyện ý!”.
“Nhưng bố mẹ cô đồng ý sao?!”. Âu Dương Hiên cảm thấy trong lòng thực sự mệt mỏi.
“Vì anh, tôi nguyện ý từ bỏ tất cả, thậm chí có thể dùng cái chết để đấu tranh. Bố mẹ tôi rất yêu thương tôi, anh cũng rất có năng lực, tôi nghĩ họ sẽ bằng lòng thành toàn cho chúng ta!”. Trong ánh mắt của Hoàng Phủ Ích Linh là sự kiên định và cố chấp.
Âu Dương Hiên lộ rõ vẻ xúc động, hắn không ngờ người con gái này lại si tình như vậy, nhất thời không biết nên thế nào.
“Âu Dương!”. Hoàng Phủ Ích Linh hơi run rẩy đưa bàn tay ngọc đặt lên tay của Âu Dương Hiên, si mê nói: “Tôi có thể nhìn ra trong ánh mắt của anh, anh cũng yêu tôi! Cho tôi một cơ hội, cũng là cho anh một cơ hội, nếu không sẽ làm cho chúng ta sau này vì quyết định sai lầm mà hối hận cả đời! Được không?”
Phòng tuyến trong lòng của Âu Dương Hiên đã sụp đổ, ngắm nhìn cô gái xinh đẹp, kiên cường, si tình này, trái tim hắn cuối cùng cũng bị cầm tù.
“Linh Linh!”. Âu Dương Hiên nhẹ nhàng cầm tay phải của Hoàng Phủ Ích Linh, nghiêm túc nói: “Chỉ cần em bằng lòng, tôi sẽ nguyện ý chăm sóc em cả cuộc đời này!”.
“Âu Dương!!”. Phải chờ đợi rất lâu, cuối cùng mới có thể nghe được lời nói muốn nghe nhất, Hoàng Phủ Ích Linh vui mừng cực độ, nước mắt nhất thời lại rơi xuống tiếp.
“Ngoan, lau nước mắt đi, ăn cơm nào! Khóc nữa sẽ thành con mèo hoa đấy!”. Âu Dương Hiên thương xót rút khăn tay ra.
Hoàng Phủ Ích Linh nín khóc cười ngay, hạnh phúc cầm lấy chiếc khăn tay, lau sạch nước mắt trên khuôn mặt.
Có đạo lý: nam theo đuổi nữ, trở ngại như núi; nữ theo đuổi nam, trở ngại chỉ như tờ giấy. Vậy là, một đoạn ái tình giữa Âu Dương Hiên và Hoàng Phủ Ích Linh đã từ từ bắt đầu.
Bỗng nhiên, chiếc đồng hồ đeo bên tay trái của Âu Dương Hiên rung lên, trên mặt đồng hồ màu xanh đậm hiện ra những luồng sáng màu hồng.
Âu Dương Hiên mặt mày đổi sắc, nhìn Hoàng Phủ Ích Linh đang ngạc nhiên nói: “Linh, cơ quan có việc, muốn anh tới giải quyết ngay, không thể đưa em về được!”.
Giờ đây Hoàng Phủ Ích Linh tâm tình mười phần vui sướng, dịu hiền gật đầu nói: “Anh đi đi, em có thể tự về được!”.
Âu Dương Hiên vội vàng đi ra, ngồi vào xe, ấn một cái nút trên đồng hồ đeo tay, cười khổ: “Đại ca, tôi vừa mới ra ngoài được vài ba ngày, không thể đã có nhiệm vụ a!”.
Giọng nghiêm túc của An Tề truyền tới: “Tên tiểu tử cậu đừng huyên thuyên nữa, ‘Dân Hạng’ xảy ra chút quái sự, chúng tôi đã phái hai người đi, cậu cũng đi thử xem, không chừng có thể giúp đỡ một tay!”.
“Vâng!”. Âu Dương Hiên lầm bầm qua máy liên lạc, khởi động xe, chạy thẳng tới mục tiêu.
Tới nơi, Âu Dương Hiên phát hiện bên trong đã bị cảnh sát phong tỏa, hơn một trăm cảnh sát bao vậy một ngôi nhà dân đến nỗi con kiến cũng không lọt, bất cứ người nào cũng không được tới gần.
Âu Dương Hiên bước tới sợi dây dùng để ngăn cách, một cảnh sát liền nói lớn: “Này, không có phận sự, không thể đi vào!”.
Âu Dương Hiên bình tĩnh nói: “Tôi là người của Bộ nội vụ, thừa lệnh tới đây điều tra, gọi lãnh đạo của các anh ra đây!”.
Người cảnh sát kia giật mình chạy đi báo cáo, nhanh chóng có một vị sĩ quan khoảng tứ tuần đi tới, vừa thấy Âu Dương Hiên lập tức tiến tới chào, cười vui vẻ: “Đồng chí, hoan nghênh, hoan nghênh! Tôi là Lưu cục trưởng của phân cục, rất vui được biết anh!”.
“Tôi là Âu Dương Hiên, đây là chứng nhận của tôi, ông có cần xem qua không?”. Âu Dương Hiên lấy ra giấy chứng nhận của Long Tổ.
“Không cần! Không cần! Hai vị đồng nghiệp ở trong kia của anh đã sớm nói có một người tới, mời anh vào! Tình hình bên trong rất quái dị, chúng tôi cũng đành bó tay! Nhưng mà, có các anh đến thì tốt rồi!”. Lưu cục trưởng mặt mày vẫn còn kinh sợ, không ngừng lấy khăn tay lau mồ hôi.
Dưới ánh mắt hôm mộ và ngạc nhiên của những người cảnh sát, Âu Dương Hiên dưới sự hướng dẫn của Lưu cục trưởng đi vào trong ngôi nhà.
Nơi phong tỏa bên ngoài, một viên cảnh sát kinh ngạc nói: “Ya, lạ ghê, cục trưởng chúng ta ngày thường thì rất ngạo mạn, sao hôm nay lại nhiệt tình vậy chứ?”
“Cậu thì biết cái gì, người thanh niên lúc nãy, nếu tôi đoán không lầm thì chính là người của Long Tổ trong truyền thuyết, đặc quyền cực lớn!”. Một viên cảnh sát già nghiêm túc nói.
Mấy người cảnh sát trẻ tuổi nhất thời im lặng, rì rầm trao đổi: “Chà, thật là hâm mộ! Lần sau sẽ nhớ xin chữ ký!”.
“Suỵt!”. Vị cảnh sát nhiều tuổi hạ giọng nói: “Long Tổ là cơ quan mật đính cấp của quốc gia, giữ mồn giữ miệng đó, đừng tự tìm phiền phức!”.
Mọi người tức thì im như ve sầu mùa đông!
************
Âu Dương Hiên bước vào trong nhà, liền nhìn thấy hai người một nam một nữ đang đứng đợi hắn.
Nam, khoảng hai ba hai tư tuổi, cao trên dưới một mét bảy lăm, da trắng, tướng mạo tuấn tú, rõ ràng là rất phong độ, giống một người khiêm tốn.
Nữ, khoảng hơn hai mươi, cao tầm mét bảy, tinh nghịch khả ái, dáng người thon thả, là một người rất khỏe mạnh và năng động.
“Âu Dương?”. Người thanh niên chớp mắt, cười thân mật hỏi.
“Đúng vậy! Hai người là...?”. Âu Dương Hiên cẩn thận hỏi lại.
“Tôi là Lâm Đan Phong, đây là em gái tôi Lâm Đan Hồng, chúng ta đều là người cùng tổ. Hôm nay mọi người mới gặp nhau lần đầu, sau này cần chiếu cố nhau nhiều hơn a!”. Lâm Đan Phong cười nhã nhặn nói.
“Đúng là có duyên a, chưa gì đã lại quen biết thêm hai đồng nghiệp, rất vui được gặp hai người!”. Âu Dương Hiên vội nói, trong lòng kinh ngạc nhủ thầm: không ngờ hai anh em như kim đồng ngọc nữ thế này cũng là thành viên của Long Tổ, đúng là người không thể nhìn mặt mũi mà đánh giá.
“Cậu chính là tên biến thái Âu Dương mà An tổ trưởng chúng ta luôn miệng nhắc tới?”. Lâm Đan Hồng đảo đảo đôi mắt tinh nghịch, đánh giá: “Cũng rất đẹp trai, nhưng không nhìn chỗ lợi hại của anh ở đâu?”.
Lâm Đan Phong cực kỳ lúng túng, vội đưa tay bịt miệng Lâm Đan Hồng không cho nói nhảm, vừa cười xòa: “Xin lỗi, xin lỗi, em gái tôi từ nhỏ đã được nuông chiều thành hư, luôn luôn nói năng lung tung!”.
“U… u.. anh trai tồi, anh trai xấu xa!”. Lâm Đan Hồng tức giận ú ớ nói.
“Không sao, ha ha! Ồ, đúng rồi, ở đây xảy ra chuyện gì vậy!”. Âu Dương Hiên cười ha ha, hắn không phải là người nhỏ nhen.
“Chúng tôi cũng vừa mới tới, không hiểu rõ hết tình huống, vậy Lưu cục trưởng nói qua đi!”. Lâm Đan Phong thả tay khỏi miệng Lâm Đan Hồng, trừng mắt với cô ta một cái.
Lâm Đan Hồng bĩu môi, không dám nói gì lung tung nữa.
“Là thế này!”. Lưu cục trưởng cũng không dám cười, chỉ có thể cung kính nói: “Người chết là nam giới, tối hôm qua ở nhà một mình, vợ người này tối qua đã về bên nhà ngoại. Hôm nay người vợ vừa quay về liền nhìn thấy chồng mình đã chết rồi, vội lập tức báo cảnh sát. Sau đó chúng tôi tới, phát hiện tình trạng của xác chết nam giới này rất kỳ lạ, liền thông báo cho các anh!”.
“Vậy chúng ta vào trong xem qua!”. Âu Dương Hiên đề nghị.
“Được!”. Mọi người gật đầu, đi vào nơi người chết đang nằm.
Nạn nhân là một nam thanh niên hơn hai mươi tuổi, dáng người khỏe mạnh, do đang là mùa hè, lại vào ban đêm, nên trên người chỉ mặt một cái quần đùi. Màu da của thi thể lộ ra màu trắng xám, khác thường. Khuôn mặt người chết nhăn nhúm, mắt trợn tròn không nhắm lại, rõ ràng là chết rất sợ hãi.
Trong chốc lát, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt, giống như là ngay cả không khí bên trong cũng đều hạ xuống mấy độ, lạnh lẽo!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK