Kiểm tra liên tục mười mấy khả năng, làm cho Âu Dương Hiên như giống như một ấm trà bốc khói, ngồi thở hổn hển trên sàn nhà.
Tả Phụng mặt kinh hãi đưa kết quả kiểm tra cho An Tề, cười khổ: “Lão An, ông tự xem đi, người này đúng là quái thai mà, mỗi trị số của cơ thể đều gần như đạt đến cực hạn của con người, có cái thậm chí còn vượt qua số liệu mà chúng ta đã biết”.
An Tề xem kết quả kiểm tra, chợt bật cười: “Tốt, rất tốt, rất tốt! Không nhìn sai người!”. Quay qua nhìn Âu Dương Hiên đang méo miệng cười, ông ta nói tiếp: “Âu Dương, tố chất thân thể của cậu quả thực không cần phải nói, nhưng Long tổ chúng ta không phải dựa vào tố chất thân thể để ăn cơm, năng lực đặc biệt mới là con bài sát thủ của chúng ta! Thế nào, có thể thử biểu hiện một tí năng lực đặc biệt của cậu chứ, có vẻ như cậu thuộc về tính Hỏa!”.
“Đại ca, cũng phải để tôi nghỉ tí chứ, tôi sớm đã bị bọn họ dày vò mệt chết rồi!”. Âu Dương Hiên cười khổ một tiếng.
“Tất nhiên, tất nhiên! Tiểu Anh, đi lấy cốc nước cho Âu Dương Hiên uống!”. An Tề mỉm cười khoan dung.
Anh Ngô vâng một tiếng, rót một cốc nước đầy, đỏ mặt đưa cho Âu Dương Hiên.
Âu Dương Hiên đáng thương cầm lấy cốc nước, một hơi uống sạch, kêu khổ: “Đúng là bị mấy người dày vò chết thôi! Tôi nói trước cho mấy người, tôi có thể dùng lửa hay không, không dám chắc đâu!”.
“Được rồi, cậu thử một tí đi!”.
Âu Dương Hiên đứng dậy, mặc dù Chúc Dung ban cho hắn năng lực dùng lửa, nhưng hắn vẫn chưa thử qua, không biết là nên làm thế nào. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, thử giơ một ngón tay ra, nghĩ thầm: “Lửa, hiện!”.
“Phụt…”. Một đốm lửa nhỏ theo suy nghĩ hắn xuất hiện, cháy lập lòe trên đầu ngón tay của Âu Dương Hiên.
“Ý…!”. Mọi người, kể cả Âu Dương Hiên, đều tròn mắt nhìn chăm chú.
“Ha ha!”. Âu Dương Hiên cười vui sướng, giơ tay phải ra, kêu lên: “Lửa, to một chút!”.
“Phụt…!”. Một cụm lửa xuất hiện trong lòng bàn tay của Âu Dương Hiên, ngọn lửa hừng hực đó tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, làm cho nhiệt độ trong phòng trong chốc lát đã tăng lên mấy độ.
“Thu lại!”. Âu Dương Hiên thử nói một tiếng, “vù…”, cụm lửa lớn bỗng biến mất trong lòng bàn tay của hắn, hoàn toàn không để lại dấu vết.
Hóa ra sau khi ăn nội đan của Chúc Dung, điều khiển lửa lại có thể dễ dàng như vậy – chỉ nghĩ cái là được!
“Ha ha ha!”. Lão An mặt cười vui sướng như nở hoa, gật đầu liên tiếp, nói: “Quả nhiên không tồi, ta thấy tên tiểu tử này có thể nằm ngủ yên trong lửa, là biết ngay hắn nhất định có duyên với lửa!”.
Tả Phụng liền dội ngay một gáo nước lạnh: “Chỉ có thể dùng lửa cũng không được, còn phải xem năng lực sát thương! Âu Dương, lửa của cậu có thể thoát khỏi người, công kích ở xa không?”.
“Không biết nữa!”. Âu Dương Hiên nhún vai ngồi xuống.
“Tịch Quyên, nhanh mở phòng điều khiển áp suất ra!”. Tả Phụng nói.
“Vâng!”. Tịch Quyên đi tới bức tường phía bên phải, ấn vào một cái nút.
Bức tường đột nhiên mở ra, để lộ một căn phòng bí mật khoảng hơn mười mét vuông, bốn bức tường của phòng bí mật này lấp lánh ánh sáng của kim loại, không biết là dùng loại kim loại nào làm thành nữa. Chính giữa căn phòng đó là hai người giả màu vàng.
“Âu Dương, đây là người giả số X-02 do chúng ta nghiên cứu phát minh ra, cậu trước tiên hãy dùng lửa đến công kích người bên trái, để có thể kiểm tra uy lực công kích của ngọn lửa của cậu!”. Tả Phụng gật đầu với Âu Dương Hiên.
“OK!”. Âu Dương Hiên trả lời, bước tới phía trước người giả bên trái, lấy hơi, hét lớn: “Lửa!”.
“Phụt…!”. Một ngọn lửa mạnh xuất hiện trong lòng bàn tay phải của Âu Dương Hiên, sau đó như một quả đấm thép mạnh mẽ bay về phía người giả bên trái.
“Ầm…!”. Một quyền này của Âu Dương Hiên cực mạnh, người giả kia không chịu nổi một quyền nặng và một nhiệt độ đáng sợ như vậy, ầm một tiếng, vỡ thành vô số mảnh lửa nhỏ bay tán loạn!
“Xì xì…”. Điều làm cho mọi người kinh hãi hơn chính là, những mảnh vỡ bốc cháy kia sau khi rơi xuống đất, nhanh chóng cháy hết, hóa thành từng làn khói mỏng.
“Không phải nghĩ gì nữa, uy lực thật mạnh mẽ!”. Phải đến cả nửa ngày, An Tề mới kinh ngạc nói một câu.
“Thiên à, người giả X-02 hoàn toàn bắt chước theo độ cứng cáp của người bình thường mà chế tạo nên, một quyền này của hắn nếu như đánh lên người thật, thì trong chớp mắt đã tiêu rồi, mà chết rất sạch sẽ!”. Tả Phụng cũng mặt vàng như nghệ nói: “Tịch Quyên, Anh Ngô, bộ phận truyền cảm ứng của X-02 có đo được uy lực một quyền vừa rồi của Âu Dương Hiên không?”.
“Tổ trưởng!”. Anh Ngô cười khổ nói: “Một quyền vừa rồi của Âu Dương Hiên quá mạnh, bộ phận cảm ứng trong phút chốc đã bị đốt thành khói, không có bất cứ số liệu nào truyền ra cả!”.
Mọi người nhất thời đều rớt mồ hôi hột: uy lực thật đáng sợ, rõ ràng đã vượt qua khả năng kiểm tra của máy móc!
“Ha ha, xấu hổ quá, hơi dùng quá sức một tí!. Âu Dương Hiên ban đầu cũng ngẩn người, nhưng lập tức cảm thấy đắc ý: cảm giác làm cường giả thật sướng!
“Âu Dương, cậu thử công kích từ xa người giả bên phải đi, như thế này uy lực có lẽ giảm chút, may ra có thể đo được số liệu!”. Tả Phụng cả trán đầy mồ hôi nói.
“Được, tôi thử đây!”. Âu Dương Hiên đưa tay phải nhắm chuẩn vào người giả bên phải, nhẹ nhàng hô lên: “Đi, thiêu cháy hắn!”.
“Phụt…!”. Trong nháy mắt một ngọn lửa đã xuất hiện ở tay phải Âu Dương Hiên, mang theo nhiệt độ đáng sợ và nhanh một cách khác thường đánh trúng người giả bên phải “ầm” một tiếng.
“Vù…!”. Người giả bên phải lập tức bùng cháy, dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã hóa thành một đống tro bụi màu đen.
Yên tĩnh, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, mọi người như chấn kinh đến ngừng cả hô hấp.
Rất lâu sau, “Anh Ngô, nhanh, xem có số liệu truyền ra không!”, Tả Phụng bất chợt nói vội.
“Tổ trưởng, chỉ có chút số liệu ít ỏi thôi! Nhiệt độ công kích của ngọn lửa của Âu Dương Hiên trong chốc lát đã vượt quá hai nghìn tám trăm độ, nhiệt lượng phát ra đại khái tương đương với nhiệt lượng bộc phát một lúc của 400 kg than đá tiêu chuẩn”. Anh Ngô lắp bắp nói, đôi mắt xinh đẹp, thanh tú nhìn mấy con số đáng sợ này cũng nhanh chóng co rút lại.
“Tốt, quá tốt, mạnh thật!”. Giọng nói của lão An kích động đến nỗi có chút run lên: “Âu Dương, tiểu tử ngươi quả thật là một báu vật, chỉ cần huấn luyện nghiêm ngặt thêm một chút, là có thể trở thành con át chủ bài hàng đầu của Long tổ chúng ta!”.
“Đúng rồi, Âu Dương, lúc ở phòng điều trị tôi thấy ngọn lửa của anh hình như không sợ nước, phải không?”. Bỗng nhiên, Tịch Quyên mặt đỏ bừng hỏi, thần sắc cũng trở nên không tự nhiên.
“Đúng, đúng, nước là khắc tinh của lửa, nhưng mà lửa của Âu Dương Hiên cậu dường như không sợ nước!”. An Tề cũng nhớ lại.
“Không thể nào!!??”. Tả Phụng có chút không tin.
Nhưng Âu Dương Hiên lại rất rõ: Tam muội chân hỏa của Chúc Dung ban cho hắn, là linh hỏa duy nhất trong trời đất, trên có thể giết thần diệt quỷ, dưới có thể thiêu hủy mọi thứ, có lẽ nước bình thường không thể dập tắt được.
“Không tin, thử một cái là biết liền!”. Âu Dương Hiên mỉm cười, quay người lại nói.
Ở cạnh một bức tường có một bể cá, nuôi mấy con cá vàng nhỏ có đuôi rất đẹp, đang nhàn nhã đuổi nhau, nô đùa, hoàn toàn không biết tai họa đang sắp tới.
Âu Dương Hiên bước tới bên bể cá, xắn tay áo lên, cả bàn tay nhúng vào trong nước.
“Phụt…!”. Một ngọn lửa bùng cháy ở trong nước, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã làm cho nước trong bể cá nóng sôi sùng sục, nhanh chóng bốc hơi bay lên. Mà mấy con cá vàng nhỏ đáng thương trong bể nước, cũng nhanh chóng bị luộc chín, trở thành món canh cá.
“Wa…!”. Những người có mặt cảm thấy khó tin vào mắt mình, Âu Dương Hiên rút tay phải ra khỏi bể nước sôi, ngọn lửa thoáng lay động, rồi bất ngờ biến mất trong lòng bàn tay.
“Thật khó tin!”, “Kỳ tích!”, tiếng rì rầm của mọi người vang lên, trên mặt vẫn còn chưa hết ngạc nhiên.
“Ha ha, kiểm tra kết thúc!”. An Tề cười sung sướng: “Bây giờ tôi chính thức tuyên bố: Âu Dương, kể từ giờ phút này, cậu là một thành viên của tổ hành động đặc biệt thuộc Trung Quốc Long tổ!”. Nói xong, Ân Tề lấy ra một cái huy hiệu màu vàng một mặt, trịnh trọng gắn lên ngực của Âu Dương Hiên.
Âu Dương Hiên cúi đầu nhìn: giống với hình kim long trong giấy chứng nhận, hình vẽ con vật thần thánh của dân tộc Trung Hoa đang uốn lượn này cũng lấp lánh kim quang nhàn nhạt.
“Pa…pa…pa!”. Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng của ba người Tả Phụng, Tịch Quyên, Anh Ngô.
“An tổ trưởng, lần này ông lại có được bảo bối rồi, chúc mừng, chúc mừng!”. Tả Phụng vẻ mặt đầy hâm mộ nói.
“Cảm ơn, cảm ơn!”. An Tề cực kỳ đắc ý: “Được rồi, Âu Dương, hôm nay đến đây là xong! Tôi sẽ thu xếp cho cậu một căn phòng, cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ phái người đến truyền đạt cho cậu những kiến thức về tấn công, súng ống và đặc công. Với ngộ tính của cậu, có lẽ trong vòng một tháng sẽ xong, không nên để lỡ việc đi học (đại học) của cậu!”.
“Ờ, cũng nên nghỉ ngơi thôi, mệt chết đi được!”. Âu Dương Hiên thở dài một hơi nhẹ nhõm.
*****
Buổi tối.
“La Kỳ, Lưu Xuyên, là tớ Âu Dương Hiên đây!... … Tớ bị gì à? Tổng viện không nói cho các cậu là tớ được chuyển đi sao, các cậu lo lắng gì chứ?... ... Ha ha, cảm ơn, cảm ơn! Tớ không sao, thực sự là không sao cả!... … Đừng lo lắng, chỉ là có chút vấn đề nhỏ mà thôi, tổng viện chuyển tớ đến bệnh viện của Bộ nội vụ điều trị, tớ khỏe hơn nhiều rồi. Các cậu không phải lo! Mà tớ sắp được xuất viện rồi!.. … Đúng rồi, các cậu không nói chuyện này cho gia đình tớ đấy chứ!... … Được rồi, vậy nha. Khai giảng gặp nhau sau!”. Âu Dương Hiên toát cả mồ hôi, nói dối đúng là khó thật.
“Bố, mẹ, là con Âu Dương Hiên đây!... … Vì sao con vẫn chưa về à? Ha ha, là thế này! Một bạn cùng lớp giúp con tìm được một việc làm ở Bắc Kinh, làm trong một tháng, tiền công hai nghìn, cũng không tồi đâu! Con muốn tự mình kiếm ít tiền, giảm gánh nặng cho bố mẹ!... … Bố mẹ yên tâm, con ở Bắc Kinh đã một năm rồi, có thể tự chăm sóc cho mình!... … Được rồi, bố mẹ đừng lo. Bố mẹ nhớ giữ sức khỏe. Vậy thôi, con gác máy đây!”.
Đúng là không dễ để bịa chuyện, Âu Dương Hiên nằm bịch xuống giường, cười khổ một tiếng, tự nhủ: “Thôi rồi, sau này cả đời sẽ phải giấu bố mẹ! Ày, nói là bốn năm, nhưng mà lên thuyền thì dễ, xuống thuyền mới khó, cả đời này xem ra sẽ là ‘biển khổ vô biên, quay đầu vô bờ’!”.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK