Âu Dương Hiên, Lâm Đan Phong, Lâm Đan Hồng không tách rời nhau, mà cùng nằm trong xe của Âu Dương Hiên, nhẹ nhàng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sắp đến đêm, ánh trăng sáng tĩnh mịch chiếu rọi khắp nơi, phủ lên các nhà cửa phụ cận một tầng ánh sáng màu trắng.
Rất nhanh, Lâm Đan Phong hiếu động không chịu nổi nữa, mở đôi mắt lanh lợi đảo con ngươi một vòng, lay lay anh trai, Lâm Đan Phong không để ý.
Lâm Đan Hồng bĩu môi lầm bầm hai tiếng, sau đó lại lay lay Âu Dương Hiên, gọi nhỏ: “Anh chàng đẹp trai, anh chàng đẹp trai!”.
“Gì vậy!? Đang ngủ mà!”. Âu Dương Hiên bực bội đáp.
“Hừ, thanh niên thì phải nhanh nhẹn, ngủ gì mà ngủ! Tôi chán lắm rồi, anh nói chuyện với tôi có được không!”. Lâm Đan Hồng kéo cảnh tay của Âu Dương Hiên, giả vờ cầu khẩn.
“Ày, cô đúng thật là người phiền phức!”. Âu Dương Hiên cười khổ mở mắt, ngao ngán hỏi: “Nói chuyện gì đây!”.
“Yeah!”. Lâm Đan Hồng rất cao hứng, vội nói: “Hình như anh đang còn đi học?”
“Đúng a, học quản lý công thương ở trường Bắc Đại!”. Âu Dương Hiên đáp ngắn gọn, rồi hỏi lại: “Còn cô?”
“Hay quá!”. Cái miệng của Lâm Đan Hồng cong lên lộ rõ vẻ hâm mộ, rồi trả lời một hơi: “Tôi còn chưa học xong cao trung (cấp ba), ông già tôi liền không cho tôi đi học, mà bắt tôi tập trung học phù triện! Ông già chết bầm, ông già đáng ghét!”.
Âu Dương Hiên toát cả mồ hôi, vẫn có những cô gái như vậy à, dám chửi cả bố mình! Hắn hỏi: “Ồ, đúng rồi, siêu năng lực của tôi thì có lẽ cô biết rồi, nhưng siêu năng lực của anh em cô là gì vậy?”
“Chính là phù triện a, vừa rồi anh thấy mà!” Lâm Đan Hồng hếch mặt lên, có chút tự đắc nói.
Âu Dương Hiên liền cảm thấy hứng thú, xoay người lại, hỏi: “Vậy, sự lợi hại của siêu năng lực hai anh em cô ở chỗ nào? Có phải là giống với mấy người Mao sơn đạo sĩ, có thể tróc quỷ trừ yêu?”
“Ha ha!”. Lâm Đan Hồng đắc ý nói: Chúng tôi chính là đệ tử đời thứ 48 của Mao sơn Chúc Do Tông, bố tôi là đời thứ 47! Tróc quỷ trừ yêu với Mao sơn phái chúng tôi mà nói, chỉ là việc cỏn con!”
Ya! Âu Dương Hiên vô tình đoán trúng, càng cao hứng hơn hỏi tiếp: “Vậy phù triện của các cô ai cũng có thể học được sao, cô có thể dạy tôi không!”.
Đôi mắt lanh lợi, khả ái của Lâm Đan Hồng đảo nhanh một vòng, đánh giá Âu Dương Hiên từ trên xuống dưới, cười hề hề gian xảo: “Muốn bái sư a, được, đưa lễ vật ra đây!”, vừa nói, vừa thò một cánh tay mịn màng khua khua trước mặt Âu Dương Hiên.
Âu Dương Hiên suýt chết ngất, tiểu ma nữ này quả thực là khó đối phó.
Lâm Đan Phong bỗng mở mắt, cười nói: “Âu Dương, đừng có nghe nó, Mao sơn thuật không phải ai cũng tu luyện được đâu! Đầu tiên, cần có linh khí thiên sinh; thứ nhì, cần có mạch âm dương đặc biệt, như thế mới có thể đại thành. Một đống người học, cũng không có bao nhiêu người hiệu quả, có thể dùng sơ sơ là không tồi rồi!”.
“Ày, hóa ra là vậy, suýt nữa thì bị tiểu nha đầu cô lừa rồi!”. Âu Dương Hiên hung hăng trừng mắt với Lâm Đan Hồng tiểu quỷ một cái.
“Anh trai chết toi, anh trai xấu xa, lại phá hỏng chuyện tốt của người ta, mặc kệ anh!”. Lâm Đan Hồng quỷ kế không thanh, tức khí ngoảnh mặt đi.
Âu Dương Hiên với Lâm Đan Phong đưa mắt nhìn nhau, bật cười: con gái a, phiền!
Bỗng nhiên, Lâm Đan Phong nhìn đồng hồ đeo tay, gật đầu nói: “11 giờ rồi, chúng ta chuẩn bị thôi! Âu Dương, cương thi không sợ súng đạn, đao thương, cho nên súng quân đội không được dùng tới. Phù triện của anh em chúng tôi chính là thứ khắc chế bọn chúng nhất, đợi tí nữa sẽ do anh em tôi chủ công. Lửa của cậu tôi đã nghe An tổ trưởng nói rất lợi hại, nhưng lửa chỉ có thể đối phó được những cương thi bình thường, như ba loại cương thi á chủng và Tử cương. Tí nữa vạn nhất cậu gặp phải Lục cương hay Mao cương, thì không cần liều lĩnh, lập tức dùng thiết bị liên lạc thông báo cho chúng tôi!”.
“Rồi, tôi hiểu! Vậy xuất phát thôi!”. Âu Dương Hiên bình thản gật đầu: lửa của hắn không phải là lửa bình thường!
Ba người rời khỏi xe, Lâm Đan Phượng đánh giá tình hình xung quanh một lúc, nói: “Phía tây là khu vực phồn hoa của thành phố, cương thi không thể xuất hiện từ đó, quá nửa là từ ba phía nam, đông, tây hoang vu! Âu Dương, cậu phụ trách phía bắc. Em gái, em phụ trách mặt phía nam. Mặt phía đông sẽ do tôi trấn giữa. Rõ rồi chứ?!”
“Rõ rồi!”. Âu Dương Hiên gật gật đầu, “Vậy tôi đi trước nhá!”.
“Cẩn thận đó!”. Lâm Đan Phong còn dặn dò thêm một câu.
“Anh chàng đẹp trai, đừng để cương thi ăn mất nhá!”. Lâm Đan Hồng cũng trêu chọc.
Âu Dương Hiên không nói gì, quay người, nhanh chóng rời đi, trong chốc lát đã chìm vào bóng đêm.
…………………
Đi được trăm mấy chục bước, cảm giác nhạy bén của Âu Dương Hiên phát hiện ra xung quanh có không ít âm thanh hô hấp ẩn mật, liền biết đó là những cảnh sát đang tiềm phục, không kinh động đến bọn họ.
Hắn nhìn ngó xung quanh, phát hiện phía trước bên phải có một cửa hiệu nhỏ bốn tầng, dường như là cao điểm khống chế của phía bắc, tầm nhìn có lẽ không bị hạn chế.
Âu Dương Hiên trầm người xuống, dùng sức lấy đà chạy, khi tới gần bức tường thì bất người lên, giống như một đại điểu bay vọt lên phía trên.
Chân trái Âu Dương Hiên đạp tiếp lên gác mái tầng hai, cả người lại nhảy lên trên, chân phải lại mượn lực của tầng ba, sau đó như một con dơi lớn bám vào sân thượng của tầng 4.
“Hêy!”. Âu Dương Hiên một tay bám lấy mép sân thượng, xoay người một cái, đã mượn lực nhảy lên trên sân thượng.
Cả quá trình nói ra thì chậm, nhưng động tác thì rất nhanh, thực tế thì không quá 8 giây, 10 giây! Đối với Âu Dương Hiên hiện nay mà nói, đạp mái trèo tường cũng chỉ là việc rất bình thường thôi.
Đứng ổn định, Âu Dương Hiên mắt nhìn bốn phía, tầm nhìn quả nhiên là rộng rãi, trong phạm vi mấy trăm mét không hề bị che khuất.
“Đúng là chỗ tốt!”. Âu Dương Hiên vừa ý gật đầu, đi theo hướng bắc tìm một chỗ sạch sẽ, ngồi xuống yên lặng đợi chờ tên cương thi đáng sợ.
Thời gian mỗi phút mỗi giây trôi qua, xung quanh im lặng đến đáng sợ, cửa mỗi nhà đều đã đóng lại, mọi người đã chìm vào giấc mộng đẹp.
Âu Dương Hiên buồn tẻ hơi buồn ngủ, cố gắng ngồi đếm cừu: “….một nghìn một trăm mười một con… một nghìn một trăm mười hai con…”
“Ày, đáng ghét, nhanh chút coi!”. Âu Dương Hiên có chút buồn bực, liền đứng dậy vận động chân tay một chút, nhỏ giọng chửi: “Tên cương thi đáng chết, làm cho lão tử phải lao khổ thế này. Đợi tí nữa lão tử bắt được ngươi, thì cho dù là Lục cương, Mao cương, không biến các người thành bụi thì không được!”.
Bỗng nhiên, Âu Dương Hiên chợt rùng mình ớn lạnh, chỉ cảm thấy phía sau lưng truyền đến một cỗ tà khí âm hàn. Trong chốc lát, hai khỏa nội đan trong người Âu Dương Hiên tự động chậm chạp vận chuyển.
“Hô…”. Âu Dương Hiên cảm giác bất diệu liền vội xoay người lại, càng chấn kinh hơn phát hiện sau lưng mình một thân ảnh cao to đen sì sì đứng trong bóng đêm, chỉ cách lưng hắn có hơn 10 mét.
Đêm tối đen, đôi mắt của hắc ảnh kia đỏ lên như chu sa một cách quỷ dị, trong âm khí nặng nề trộn lẫn với mùi máu tanh khủng khiếp.
“Là cương thi! Được lắm, trúng lớn rồi, người đêm nay cương thi tìm đến quả nhiên là ta!”. Âu Dương Hiên gan góc trùm đời, việc đến đầu rồi mà vẫn không có chút sợ hãi, ngược lại còn có hứng thú khó diễn đạt.
“Alô, anh Lâm, Đan Hồng, tôi trúng lớn rồi. Cương thi ở chỗ tôi, đang thích thú đánh giá tôi, không chừng còn muốn kết bạn với tôi cũng nên!”. Âu Dương Hiên bình tĩnh thông báo qua máy bộ đàm trên đồng hồ, cười hi hi sung sướng.
“Cái gì?! Ở chỗ câu à?! Âu Dương, cậu gắng chống đỡ, chúng tôi sẽ tới ngay. Đan Hồng, cương thi ở phía bắc, nhanh đến giúp đỡ Âu Dương!”. Trong máy bộ đàm truyền đến âm thanh lo lắng của Lâm Đan Phong.
Âu Dương Hiên tắt bộ đàm, nhìn cương thi đang đứng ngần ngừ trong bóng đêm như đang đánh giá hắn, biết rằng cương thi phát hiện ra hắn không giống với người bình thường, nhất thời không dám tấn công.
“Quả nhiên rất thông minh!”. Âu Dương Hiên đột ngột lên tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Ha ha, ông bạn, máu của ta tươi ngon lắm, đến đây, đừng có chần chừ nữa!”. Nói xong, còn ‘nhiệt tình’ giơ tay vẫy vẫy.
“Hống…!”. Trong bóng đêm truyền đến một tiếng gào thét trầm đục, như là để đáp lại sự khiêu khích của Âu Dương Hiên – cương thi vốn không thể nói được.
Lúc đó, buổi đêm yên tĩnh bỗng nhiên tăng thêm mấy phần hàn khí và khủng bố lạnh xương.
“Phụt…!”. Một ngọn tam muội chân hỏa hiện lên trên bàn tay phải của Âu Dương Hiên, hắn cười lạnh: “Tam muội chân hỏa, gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ! Có gan thì nhanh qua đây!”.
“Hống…!”. Cương thì dường như có chút úy kỵ tam muội chân hỏa, đột ngột lùi lại một bước.
Không giống như cương thi trong tưởng tượng, tên cương thi này xương khớp rõ ràng là cong cong, hiển nhiên là cực kỳ linh hoạt.
Âu Dương Hiên thầm kêu kỳ lạ, nhờ ánh sáng của tam muội chân hỏa, hắn cuối cùng đã có thể nhìn rõ hình dáng chân thực của cương thi: toàn thân phủ đầy những sợi lông dài màu xanh, dài đến mười mấy hai mươi centimet; da thịt khô quắt, khuôn mặt xanh như ngọc bích; mắt đỏ như chu sa, hung quang tứ tán; ngón tay cong, đen thui mà có lực; hai chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra ngoài, giống như hai lưỡi dao sắc bén; hơi thở nặng nề, mùi máu tanh hôi.
Một bề ngoài thật đáng sợ! Hóa ra cương thi là như thế này đây!
May mà Âu Dương Hiên thân đầy tuyệt kỹ, nếu đổi lại là người nhát gan vừa nhìn cương thi đáng sợ như thế này, có lẽ bị dọa chết rồi.
“Tên cương thi này lông dài thật, cầu trời, không phải là Mao cương chứ!”. Âu Dương Hiên ngầm đánh giá trong lòng, cổ động dũng khí cất bước, từ từ hướng về cương thi: “Tên hỗn đản nhà ngươi, đường khác không đi, lại đến đâm đầu kiếm phiền phức với ta! Nhưng mà ngươi lại dám gây họa cho nhân gian, không cần nói, ta sẽ thu thập ngươi!”.
Cương thi cảm giác được Âu Dương Hiên mang sát khí, tức giận hét một tiếng, đôi mắt đỏ lòm hung quang tứ tán, bay mạnh về phía trước.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK