Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn lên một chút, Mạc Lưu Tô càng thêm kinh ngạc. Đường Phong chẳng những không kêu đau, ngay cả vẻ mặt thống khổ cũng không có, giống như vết phương vẫn đang rỉ máu kia không phải của hắn.

Kinh ngạc thì kinh ngạc, Mạc Lưu Tô vẫn nhẹ nhàng đặt tay lên trên miệng vết thương.

Liền sau đó, một đoàn ánh sáng màu xanh nhàn nhạt vô cùng ôn nhu và ấm áp xuất hiện, bao phủ vết thương của Đường Phong, nháy mắt, Đường Phong liền cảm nhận được đau đớn nơi vết thương cũng như đau đớn tinh thần đã giảm đi rất nhiều.

Nội lực ngoại phóng? Đường Phong khiếp sợ vô cùng! Tuy mình là kỳ tài xuất thế của Đường Môn, những cũng chẳng tu luyện được đến mức này! Ngay cả các vị lão gia công lực thâm hậu nhất của Đường Môn cũng chưa luyện tới trình độ này. Mạc Lưu Tô này rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Sao có thể luyện được đến thế? Hơn nữa nội lực xuất ra đã là màu xanh rồi. Nhất thời, Đường Phong khiếp sợ, ngây ngốc nhìn đoàn lục quang kia.

Dần dần, lồng ngực có cảm giác ngưa ngứa. Đường Phong nhìn xuống, thấy miệng vết thương khép lại với tốc độ kinh người, máu lưu ở bên ngoài cũng đóng lại thành máu khô, Đường Phong đưa tay khều khều vài cái thì máu khô liền rơi xuống.

Thấy Đường Phong hành động như trẻ con như thế khiến Mạc Lưu Tô có chút buồn cười.

- Ngươi không đau sao?

Để ngăn không cho mình cười thành tiếng, Mạc Lưu Tô chỉ có thể tìm đề tài nói qua loa.

- Đau chứ!

Đường Phong thành thật trả lời.

- Nhưng ở trước mặt mỹ nữ thì đau đến mấy cũng không thể kêu thành tiếng.

Gương mặt của Mạc Lưu Tô lại đỏ ửng lên, vội im lặng không nói gì, nam nhân này quả nhiên vẫn không thay đổi gì, cho hắn ba phần mặt mũi hắn liền muốn mở phường nhuộm.

Đường Phong cảm thấy thích thú vô cùng, mỗi lần mình khen nàng thì nàng sẽ đỏ mặt, hơn nữa mặt đỏ lên thì đặc biệt đẹp.

Quá trình trị liệu không lâu lắm, chưa đến một khắc, vết thương nơi ngực đã khép lại, chỉ còn một vệt mờ.

Mạc Lưu Tô dặn dò Đường Phong vài câu, khuyên hắn mấy ngày nữa nên điều dưỡng cho tốt liền xoay người ly khai. Đường Phong không khỏi có chút buồn bực, chỉ còn nước tự trách nhân duyên của thân thể này quá kém.

Vừa nằm một chút, Lâm Nhược Diên ngỡ đi lại quay lại, an ủi Đường Phong vài câu liền thở dài ảo não:

- Nếu không phải năm xưa cô cô nói đùa rằng con và Tiểu Uyển có duyên phận, con cũng sẽ không quấn quít bên nàng cả ngày, càng không phải chịu đau khổ như hôm nay, nói cho cùng đều là do ta mà ra.

Thấy Lâm Nhược Diên tự trách như thế, Đường Phong cũng khuyên giải nàng vài câu.

Lâm Nhược Diên đi rồi, lúc này Đường Phong mới có thời gian tĩnh tâm, thông qua trí nhớ của thân thể mà tìm hiểu thế giới này. Lúc nãy xảy ra nhiều việc như vậy nhưng Đường Phong vẫn có vài điều không rõ, nguyên nhân chủ yếu là vẫn chưa hoàn toàn dung hợp hết trí nhớ của thân thể này.

Đến nửa đêm, Đường Phong rốt cuộc cũng hiểu rõ.

Sở dĩ chủ nhân cũ của thân thể này bị ghét đến mức ấy cũng là do chính bản thân mình, có trách thì phải tự trách mình trước tiên.

Đường Phong từ nhỏ sống ở Thiên Tú, mà toàn bộ người của Thiên Tú đều là nữ nhân cả, hơn nữa Lâm Nhược Diên vốn không có kinh nghiệm nuôi trẻ, thấy Đường Phong lúc bé bộ dạng phấn điêu ngọc mài, ai gặp cũng thích, liền coi hắn như nữ hài mà nuôi nấng.

Được một thời gian, tính cách của Đường Phong càng lúc càng giống nữ nhân, chờ Lâm Nhược Diên nhận ra thì đã không kịp sửa nữa rồi.

Nghĩ lại mà xem, một thiếu niên ngần ấy tuổi, cả ngày vận y phục xinh đẹp, sặc sỡ, cũng son phấn điểm trang, mi thanh mục tú, ai nhìn vào cũng cảm thấy không được tự nhiên. Lúc còn nhỏ thì không sao, dù sao trẻ con mặc đẹp thì cũng khiến người khác yêu thích, nhưng năm nay Đường Phong đã mười lăm tuổi, ăn mặc như thế thì ai mà thích nổi.

Người nào không thích, hoặc xa lánh hắn thì Đường Phong lại càng ra sức đeo bám người nọ. Như thế vô tình lại tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính, tam đại đệ tử của Thiên Tú ban đầu chỉ không thích, dần dần chán ghét hắn, cuối cùng là cực kỳ chán ghét!

Đệ tử tên Tần Tiểu Uyển kia từ nhỏ đã lớn lên cùng Đường Phong. Năm Đường Phong mười tuổi, Lâm Nhược Diên thấy cả hai khá thân thiết với nhau, liền nói đùa, bảo rằng tuổi của Đường Phong cùng Tần Tiểu Uyển xêm xêm nhau, lại có duyên phận, không biết chừng sau này sẽ nên duyên chồng vợ.

Vốn chỉ là lời nói bong đùa, nào ngờ Đường Phong lại tưởng thật, từ đó về sau liền nảy sinh tình cảm đặc biệt với Tần Tiểu Uyển. Trước đó vài ngày hắn nghe nói Tần Tiểu Uyển kết giao cùng một nam tử bên ngoài, quan hệ rất khắn khít. Đường Phong trong lúc tức giận liền tìm hắn nói chuyện, đối phương tuy vẫn kiêng kị Thiên Tú tông đứng sau Đường Phong, nhưng vẫn giở trò gì đó sau lưng hắn, lúc Đường Phong trở về Thiên Tú chẳng hiểu tại sao lại ngất xỉu.

Đệ tử Thiên Tú vốn ghét Đường Phong, nên đoái hoài gì đến hắn. Đường Phong làm sai, Lâm Nhược Diên cũng phải chịu trách nhiệm, dù sao hài tử cũng là do nàng nuôi nấng.

Còn nội lực ngoại phóng của Mạc Lưu Tô, Đường Phong cuối cùng hiểu rõ huyền ảo bên trong.

Thứ đó không phải nội lực mà là cương khí!

Những người có thể tu luyện cương khí trên Thiên Cương đại lực, được gọi là cương sĩ! Cương sĩ phân ra nhiều cấp, thấp nhất là Luyện Cương kỳ! Luyện Cương kỳ lại chia thành chín bậc, thực lực của Tần Tiểu Uyển là Luyện Cương lục phẩm, Mạc Lưu Tô thân là người đứng đầu trong tam đại đệ tử của Thiên Tú, đã luyện đến cảnh giới Luyện Cương cửu phẩm, luyện tiếp lên nữa chính là tứ đại giai vị Thiên Địa Huyền Hoàng! Thiên Địa Huyền Hoàng như nhau chia làm ba bậc, muốn tăng lên một bậc thì phải nỗ lực không ngừng, người nào tư chất kém, căn bản không thể nhìn thấu huyền bí bên trong Hoàng giai, chứ đừng nói đến Huyền giai, Địa giai, Thiên giai.

Cũng có truyền thuyết cho ràng, trên cấp Thiên giai có một cấp độ càng lợi hại hơn nhiều.

Bất luận là ai, chỉ cần luyện cương thì trong đan điền đều hình thành một thứ gọi là cương tâm.

Cương tâm là thể hiện trực quan của tính cách và phương thức tu luyện của cương sĩ, thường thường tính cách và tâm pháp tu luyện cương khí của một người chính là hai nhân tố hình thành thể loại cương tâm.

Hình dáng của cương tâm rất đa dạng, có thể là một hòn đá, một thanh kiếm, cũng có thể là một nhánh hoa, ngọn cỏ. Mỗi một loại đều có tác dụng của riêng mình, cương sĩ có thể mượn lực của cương tâm để tấn công, phòng ngự, trị thương hoặc ẩn nấp.

Nếu nói, tư chất của một người trên con đường tu luyện của hắn chiếm cứ năm thành quyết định, như vậy cương tâm chiếm ba thành, hai thành còn lại chính là nhìn cố gắng của chính bản thân.

Cương tâm chia ra nhiều loại, thời gian hình thành dài ngắn cũng khác nhau.

Cương tâm tốt, có thể giúp chủ nhân gia tăng sức mạnh, còn nếu không tốt, thì thực lực của ngươi chỉ có thể đến đấy mà thôi. Muốn hình thành cương tâm hoàn toàn phải coi cơ duyên của mọi người, không thể gượng ép từ bên ngoài.

Mà thời điểm cương tâm hình thành chính là trong lúc tu vi mới chỉ Luyện Cương kỳ, cho nên nói Luyện Cương kỳ là trụ cột.

Luyện Cương kỳ có chín cấp, thời gian cương tâm hình thành càng sớm chứng tỏ tư chất của cương sĩ càng tốt! Thành tựu ngày sau cũng không cần phải nói. Mạc Lưu Tô tư chất hơn người, Luyện Cương tam phẩm đã hình thành cương tâm, đây vốn là chuyện không ai ngờ tới, lúc cương tâm của nàng vừa bắt đầu hình thành, cả Thiên Tú liền chấn kinh, Bạch Tố Y vui mừng đến mức mời tất cả tông môn có giao hảo khắp Lý Đường đế quốc đến chung vui.

Cương tâm của Mạc Lưu Tô là một cây Thường Thanh Đằng. Mượn dùng tác dụng của cương tâm, tuy rằng Mạc Lưu Tô không thể nhục bạch cốt, họa tử nhân (sinh thịt trên xương trắng, cứu sống người chết), thế nhưng cương khí của nàng đối với chữa thương có tác dụng phi thường to lớn. Toàn bộ Thiên Tú Tông, mặc kệ là ai bị thương, chỉ cần Mạc Lưu Tô tới đảm bảo người đến thương trừ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK