Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến cuối cùng, Đường Phong đã say đến bất tỉnh nhân sự, quả thực là rượu không say mà người tự say. Không biết lúc nào, hắn đã lăn ra bàn ngủ say như chết.

Đến thời điểm tỉnh lại, Đường Phong chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng khó chịu một chút, ngoài cửa sổ đã sáng rõ, hơn nữa chính mình lại nằm trên giường, trên người còn đắp một chiếc chăn, trong phòng vẫn tràn ngập mùi rượu, còn có một tia hương thơm nhàn nhạt.

Cái mùi thơm này rất quen thuộc, tràn vào lỗ mũi, Đường Phong cảm thấy tâm thần yên ổn, mở to mắt, quả nhiên nhìn thấy Lại tỷ đang yên vị trên một chiếc ghế không xa, hai cánh tay đặt trên đầu gối, ánh mắt nhìn qua ngoài cửa sổ, mặt mày lưu chuyển, ánh mắt xa xăm, nhưng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nghe được động tĩnh, Bạch Tiểu Lại quay đầu, cười nói:

- A Phong ngươi tỉnh?

Đường Phong cười cười, một tay với Bạch Tiểu Lại, Bạch Tiểu Lại đứng lên nói:

- Chờ một chút, ta lấy nước ấm đến lau mặt cho ngươi.

- Đến đây.

Đường Phong cố chấp duỗi tay mình ra.

Bạch Tiểu Lại thở dài một tiếng, chậm rãi đi đến bên hắn, khi đi đến bên giường, liền bị Đường Phong kéo lại, một cổ lực đạo truyền đến, Bạch Tiểu Lại kinh hô một tiếng, cả người ngã vào lồng ngực của Đường Phong, bị một tay của hắn nắm hông, một tay phủ sau ót.

Bộ ngực sữa Bạch Tiểu Lại phập phồng, trên khuôn mặt hiện ra một vòng đỏ ửng, nói khẽ:

- A Phong muốn làm gì?

Đường Phong nhếch miệng cười, lộ ra một răng nanh trắng hếu, âm trầm nói:

- Tỷ nói đi?

- Không làm chuyện xấu, hiện tại đang là trời sáng...

Hô hấp của Bạch Tiểu Lại có chút khó khăn, cảm thấy huyết dịch toàn thân như hướng chảy lên ót, nhìn thấy biểu lộ của Đường Phong, làm sao không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì? Lại cảm nhận một cổ khí tức cực nóng trước mặt, càng bất an.

Đường Phong nói:

- Ban ngày thì thế nào? Đóng cửa lại, ở đây phát sinh chuyện gì thì có trời biết đất biết, ngươi biết ta biết mà thôi, chẳng có người thứ ba biết đâu.

- Nhưng chúng ta còn chưa kết hôn, ngươi đã khinh bạc ta như vậy, nếu thật sự kết hôn. . . A.... . .

Lời Bạch Tiểu Lại còn chưa nói hết, cặp môi thơm đã bị dán lại.

Đây chính là xuân sắc đầy phòng a, đem một mỹ nhân biến thành thiếu phụ.

Từ đầu đến cuối, Bạch Tiểu Lại không có giãy dụa, rất lâu sau, nàng mới cắn bờ môi Đường Phong một cái, thừa dịp Đường Phong bị đau liền nhanh như thỏ nhảy ra, kéo dài khoảng cách với hắn, một bàn tay nhỏ bé che ngực nhịp thở gấp gáp, đôi má nóng như đốt, oán trách nói:

- A Phong, hôm nay ngươi đã biết khi dễ ta rồi.

- Hắc hắc

Đường Phong bụm bờ môi bị cắn lại, cười rất đắc ý.

Ủy khuất một lát, lúc này Bạch Tiểu Lại mới thở dài một tiếng, trong lòng nghĩ mình đã gặp khắc tinh rồi, bị nam nhân nhỏ hơn khi dễ, trong lòng như ăn được mật, rất ngọt ngào. Đi đến bên cạnh bàn nâng một chén trà lên, rót một cốc trà nóng còn đang bốc khói, đi đến trước người Đường Phong, sau đó dìu hắn ngồi dậy nói:

- Trước ngươi uống giải rượu đi, ta đi lấy nước nóng lau mặt cho ngươi.

Nằm trên giường một lát, Bạch Tiểu Lại đã đem nước ấm tới, tỉ mỉ dùng khăn nóng lau mặt cho Đường Phong, ôn nhu thay quần áo cho hắn, giúp hắn chải lại mái tóc loạn, giống như một thê tử hiền lương thục đức.

Trong lòng Đường Phong rất hạnh phúc.

- Đi, đệ mang tỷ đi gặp mặt cha mẹ chồng!

Đường Phong hăng hái.

Bạch Tiểu Lại cười nói:

- Bọn họ đã đi.

- Đi?

Đường Phong tiến nhanh về phía trước, nghiêng đầu nhìn Bạch Tiểu Lại hỏi:

- Đi khi nào?

- Lúc hừng đông, họ nói chuyện với tỷ tỷ của ta xong rồi đi.

Bạch Tiểu Lại vừa nói, vừa đi đến bên cạnh bàn cầm lấy một bao đồ, nói:

- Đây là Đường tiền bối cùng Diệp tiền bối trước khi rời đi đưa cho ta bảo chuyển lại cho ngươi.

Đường Phong vội vàng tiếp nhận, mở bao đồ ra xem xét, thấy bên trong có một tín phiệt, còn có một khối linh thạch hạ phẩm năng lượng chưa hao hết, còn có một ít cây và rễ cỏ giống như dược liệu.

Đường Phong mở tín phiệt ra cẩn thận xem xét một lần, trên đó viết rất nhiều lời dặn dò của Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô, từng chữ, từng chuyến đi, giống như phụ mẫu cũng không muốn rời đi.

Lời nói tuy không nhiều lắm, nhưng Đường Phong có thể cảm nhận được tình cảm tràn ngập trong đó. Nhất thời khóe mũi của hắn có chút cay cay.

- A Phong...

Bạch Tiểu Lại đi tới, giữ chặt bàn tay hắn, nhưng không biết phải an ủi như thế nào.

- Đi đã đi rồi, bọn họ thật tiêu sái.

Đường Phong cười khổ một tiếng, đem tín phiệt cất giữ cẩn, cất vào trong ngực. Bất quá Đường Phong biết, lần này Đường Đỉnh Thiên cùng Diệp Dĩ Khô tới Bạch Đế thành, tao ngộ Chung Sơn Chung Ảnh, lại đả thương Chung Sơn, Chung Sơn trước khi bỏ chạy mở miệng uy hiếp, hơn nữa Đường gia cùng Chung gia vốn có cừu hận, thù mới hận cũ cùng tính một lượt xuống, có khả năng Đường gia cùng Chung gia sẽ khai chiến.

Lần này nhất định là họ sẽ trở về Linh Mạch Chi Địa, hiệp trợ Đường gia thủ hộ lợi ích của gia tộc. Nếu trở về muộn, Đường gia có thể gặp tổn thất lớn.

- Ngày sau sẽ gặp lại, không nên thương tâm.

Bạch Tiểu Lại nhẹ giọng nói.

- Không có, chỉ hơi phiền muộn mà thôi.

Bạch Tiểu Lại nhìn vào mắt hắn thấy có chút ửng đỏ, Đường Phong nói:

- Ở ngoài sáng quá, là chói mắt ta, bất quá loại cảm giác này... Cũng không tệ lắm.

Nói đến đây hắn mới nhớ là hắn vẫn chưa gọi họ một tiếng phụ mẫu, thật là đáng tiếc, bất quá... Lần sau gặp lại, nhất định mình sẽ gọi.

Quay đầu nhìn trong bao quần áo có một khối tinh thạch, Đường Phong nhịn không được thở dài một tiếng, thứ đồ này, có thể bọn họ chỉ còn lại một khối, hẳn bọn họ muốn lưu lại cho hắn tu luyện, nhưng bọn họ lại không nghĩ đến, trong Mị Ảnh không gian của mình đâu chỉ có một khối linh thạch cấp thấp? Lần trước bên trong thạch quật, mình tổng cộng kiếm được hai trăm bốn mươi lăm khối hạ phẩm linh thạch, trung phẩm linh thạch bảy mươi tám khối, ba khối cao cấp linh thạch, hơn nữa trước khi trước khi đi vào thạch quật cũng kiếm được năm mươi khối hạ phẩm linh thạch, khoản tài phú này, dù là nhưng gia tộc trong Linh Mạch Chi Địa, chỉ sợ không có được.

Chỉ là, Đường Phong vốn muốn để mấy ngày nữa sẽ đem chuyện này nói với Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô, thuận tiện cho bọn họ một ít linh thạch tu luyện, nào biết rằng bọn họ đi nhanh như vậy, ngay cả tạm biệt cũng chưa nói.

Còn có hai quả Băng Nguyên Quả, vốn là đồ vật mà Đường Phong chuẩn bị cho Tuyết Nữ, cũng chưa kịp cho nàng.

Đem khối hạ phẩm linh thạch được phụ mẫu ban cho cẩn thận từng li từng tí thu vào Mị Ảnh không gian, an trí trong góc, Đường Phong mới đem ánh mắt nhìn về phía cây cỏ và rễ cây giống dược liệu kia, liếc mắt nhìn, Đường Phong vui mừng quá đỗi, vội vàng triệu hoán Linh Khiếp Nhan hỏi:

- Nha đầu nha đầu, thứ này có phải là Ngũ Liễu Căn hay không?

Linh Khiếp Nhan oán trách nói:

- Thời điểm cần dùng mới gọi người ta, sao ngươi không đi hỏi Lại tỷ của người đi? Vừa rồi các ngươi tình ý nồng đậm, thiếu chút nữa làm bẩn con mắt trong sáng của bổn cô nương.

Đường Phong tự biết đuối lý, cười mỉm nói:

- Nha đầu ngươi đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta.

- Hừ.

Linh Khiếp Nhan hừ lạnh một tiếng:

- Phong ca ca mười phần bại hoại!

- Là ta, là ta, ta là bại hoại.

Lúc này Linh Khiếp Nhan mới bớt oán trách, lạnh nhạt nói:

- Chúc mừng ngươi, xem ra tài liệu luyện chế Linh Lung Biến Cương Đan đã đầy đủ.

- Cái này thật sự là Ngũ Liễu Căn a.

Đường Phong nghe được vui mừng quá đổi, liền cầm đám dược liệu không biết tên kia lên nâng niu, yêu thích không rời tay.

Về phần cương tâm không cách nào hiệp trợ Đường Phong trong chiến đấu, cương tâm người khác, trong chiến đấu có thể thuyên chuyển Thủy linh khí, Băng linh khí, Hỏa linh khí, phối hợp với công pháp bản thân, sức chiến đấu tăng nhiều, nhưng cương tâm của mình lại chỉ có tác dụng khắc chế âm hồn, điều này làm Đường Phong hết sức ảo não.

Nhưng vấn đề này đã được giải quyết, xác thực có một biện pháp, chính là luyện chế Linh Lung Biến Cương Đan, phục dụng Linh Lung Biến Cương Đan, căn cứ thuộc tính linh thú nội đan được sử dụng luyện chế đan dược, cương tâm sẽ được gia tâm thêm thuộc tính này.

Từ trước kia, Đường Phong đã bắt tay vào thu thập dược liệu luyện chế Linh Lung Biến Cương Đan, dược liệu bình thường đã có đủ, nhưng ba dược tài chính, hao hết tâm sức mới lấy được hai thứ.

Trong đó là Xà Triền Đằng, lấy trộm được từ trong Ô Long Bảo, mà Túy Ngư Thảo, phải ra biển, đoạt được từ trong miệng của linh thú, thiếu chút nữa đã bị con Hải Quy cực lớn nuốt vào bụng.

Cuối cùng chỉ còn lại Ngũ Liễu Căn, không có chút tin tức nào.

Lần trước sau khi giải quyết chuyện ở Đại Tuyết Cung, Diệp Dĩ Khô có nói phải xử lý một số việc, chính là muốn tìm kiếm Ngũ Liễu Căn cho Đường Phong, cố ý đi Băng Hàn Chi Địa Phiêu Linh Tông làm lại nghề cũ.

Nàng đã để Đường Phong chịu quá nhiều thiệt thòi, Đường Phong muốn cái gì, dù phải liều cả tính mạng, cũng phải tìm được.

Bất quá những chuyện này, Đường Phong không biết, lúc chia tay ở Đại Tuyết Cung, Đường Phong không biết muốn làm gì.

Hiện tại tất cả dược liệu đã tìm đủ, chỉ chở trở về Thiên Tú tìm một nơi yên tĩnh cho Linh Khiếp Nhan khai lò luyện đan, nghĩ tới đây, Đường Phong tranh thủ tâng bốc tiểu nha đầu một chút, sợ nàng vẫn còn oán hận, đến lúc đó làm hỏng trọng trách, Đường Phong sẽ khóc không ra nước mắt.

- Nha đầu ah, những dược liệu này đủ luyện chế mấy miếng Linh Lung Biến Cương Đan?

Đường Phong không khỏi mở miệng hỏi.

- Có chừng bốn phần tài liệu, nhưng tỉ lệ luyện chế thứ này thất bại rất cao, dù là ta, xác xuất thành công cũng chỉ 5- 5, vận khí tốt, có thể luyện chế thành công hai khoả đã là nhiều.

- Đủ đủ.

Đường Phong thầm nghĩ một quả là đủ, hắn không có lòng tham quá nhiều.

Biết rõ kết quả này, Đường Phong cảm thấy mỹ mãn, đem Ngũ Liễu Căn cẩn thận thu vào Mị Ảnh không gian, lúc này mới quay đầu nhìn Bạch Tiểu Lại nói:

- Lại tỷ, tỷ tỷ ngươi bây giờ đang ở đâu? Ta có việc muốn nói với nàng.

Thấy sắc mặt Đường Phong nghiêm túc, Bạch Tiểu Lại dù không biết hắn muốn nói gì, nhưng cũng biết việc này không phải chuyện đùa, mở miệng nói:

- Ngươi đi theo ta.

Bạch Đế thành hiện biến thành phế tích, Bạch Nguyệt Dung có quá nhiều chuyện cần giải quyết, dù Bạch Tiểu Lại muốn tìm được nàng cũng không dễ dàng.

Trên một bãi phế tích liền tìm được Bạch Nguyệt Dung, thấy Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại đi đến, nàng mở miệng hỏi:

- Có việc gì thế?

Đường Phong nói:

- Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, thành chủ có thể tìm một nơi yên tĩnh hay không?

Bạch Nguyệt Dung liếc nhìn hắn, trầm tư một lát liền nói với Hạ Thì Vũ bên cạnh:

- Hạ thành chủ để ý một chút, ta đi một lát sẽ trở lại.

Hạ Thì Vũ đáp:

- Vâng.

Đi theo Bạch Nguyệt Dung, đi thẳng đến tiểu lâu của nàng, sau khi hạ nhân dâng trà, vẫy tay cho mọi người lui ra, lúc này Bạch Nguyệt Dung mới mở miệng nói:

- Ở đây chỉ có ba người chúng ta, Đường Phong ngươi có lời gì cứ nói thẳng là được.

Đường Phong thở dài một tiếng, mở miệng nói:

- Thành chủ, Lại tỷ, việc này có quan hệ tới các ngươi, khi nghe xong đừng kích động.

Bạch Nguyệt Dung cùng Bạch Tiểu Lại liếc nhau, không biết có việc gì mà có quan hệ với hai người bọn họ, mà Đường Phong lại thần thần bí bí.

Đường Phong nghiêm mặt, trong miệng khẽ quát một tiếng:

- Cung thỉnh di cốt nhạc phụ đại nhân!

Vừa nói, nhẹ nhàng phất tay, đem di cốt Bạch Khang Nhân từ trong Mị Ảnh không gian ra, đây là di cốt tán tật, da bọc xương, giống như một cổ thây khô, hai tay ôm tròn, ngồi ngay ngắn dưới đất, khuôn mặt an tường nhưng vẫn có thể nhận ra dấu vết của Bạch Khang Nhân.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một cỗ hài cốt, làm cho Bạch Nguyệt Dung cùng Bạch Tiểu Lại kinh hoàng một chút, nhưng khi nghe được lời của Đường Phong, lại nhìn khuôn mặt của di cốt này, hai người đứng lên, ánh mắt kinh ngạc.

Vành mắt Bạch Nguyệt Dung đỏ lên, lẩm bẩm nói:

- Đây là...

Bạch Tiểu Lại nhìn sang hài cốt, lại nhìn qua Bạch Nguyệt Dung, run giọng hỏi:

- Tỷ tỷ, đây là phụ thân sao?

Bạch Khang Nhân mất tích cho tới bây giờ đã vài chục năm, hơn nữa hiện tại đã biến thành bộ dạng này, trong nhất thời Bạch Tiểu Lại có chút khó tiếp nhận.

Bạch Nguyệt Dung từng bước đi đến trước di hài, chậm rãi quỳ xuống, lại ngoắc Bạch Tiểu Lại nói:

- Tiểu Lại tới đây, đây là phụ thân.

Bạch Tiểu Lại nghe vậy, nước mắt lăn xuống, đi đến bên cạnh tỷ tỷ quỳ xuống, hai tỷ muội nhìn phụ thân đã mất tích vài chục năm, khóc rống không ngớt.

Tuy nói Bạch Khang Nhân mất tích nhiều năm, hai người cũng biết có khả năng hắn không còn tại thế, nhưng trước khi nhìn thấy di thể, luôn ôm một chút hi vọng. Nhưng bây giờ, hi vọng này đã bị đáng vỡ.

Tuy Đường Phong có chút không đành lòng, nhưng để di cốt Bạch Khang Nhân trong Mị Ảnh không gian cũng không phải biện pháp, Lại tỷ cùng Bạch Nguyệt Dung thân là con gái Bạch Khang Nhân, có quyền lợi phải biết nơi hạ lạc của phụ thân, biết được chân tướng.

Thời điểm hai người thút thít nỉ non, Đường Phong không dám quấy rầy, chỉ là lẳng lặng đứng một bên. Qua một hồi, Bạch Nguyệt Dung mới thu liễm tiếng khóc, lau lau nước mắt, mở miệng nói:

- Đây là ngươi tìm được bên trong Bạch Đế Bí Cảnh phải không?

Đường Phong gật gật đầu:

- Vâng.

Lập tức, đem tao ngộ với Đại Xà, cùng với việc vì sao Bạch Khang Nhân xuất hiện, hai tỷ muội nghe được trong lòng chua xót. Các nàng không nghĩ tới, phụ thân sau khi chết còn bị táng thân trong bụng rắn, bị Đại Xà điều khiển, nếu không có khối Tị Hỏa Thạch của Hạ gia, Bạch Khang Nhân có thể sẽ liều ngươi sống ta chết với Đường Phong.

Về chuyện Bạch Đế Ấn, Đường Phong không giấu diếm, nói cho Bạch Nguyệt Dung Bạch tuy Đế Ấn đã được chính mình tìm thấy, nhưng thứ này đang chìm trong đan điền của mình, đã được mình thu phục chiếm được, không thể lấy ra.

Bạch Nguyệt Dung trầm ngâm nói:

- Bạch Đế Án từ trước đến nay là biểu tượng của thành chủ Bạch Đế thành, mang biểu tượng truyền thừa, người có được Bạch Đế Ấn sẽ là người chưởng quản Bạch Đế thành. Đường Phong, sau chuyện lần này, ngươi kết hôn với Bạch Tiểu Lại đi, vị trí thành chủ này cũng do ngươi đảm đương, ta thân là một người con gái... Quả thật có chút mệt mỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK