Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiện tỳ này! Đường Phong nghe được muốn tức nổ phổi.

Vì sao ám khí bị rơi xuống hàng tam giáo cửu lưu? Hơn nữa chính mình có tài hay không có liên quan tí nào với ngươi? Dĩ nhiên lại chửi bới mình trước mặt đồ đệ mình như vậy, thực sự là vô cùng tiểu nhân. Cho dù muốn cướp đồ đệ người khác cũng không nên dùng cách đó chứ?

Chu Tiểu Điệp lạnh lùng nhìn Liễu Như Yên cười lạnh nói:

- Nếu ngươi có một ngày nhìn thấy được sư phụ ta còn dám nói những lời này, xem hắn có vả nát miệng thối của ngươi hay không.

Liễu Như Yên lơ đễnh nói:

- Cứ chờ hắn xem có thể tìm được ta hay không. Chẳng qua Tiểu Điệp ngươi đã vào trong Lưu Vân Phong, đó là đệ tử của Liễu Như Yên ta, tất nhiên phải biết tôn sư trọng đạo, hôm nay ngươi bất kính với vi sư rất nhiều, nếu lần sau còn thế thì tội chết được tha nhưng ăn đòn khó thoát! Mặc dù ta yêu quý ngươi nhưng sẽ không dung túng cho ngươi.

- Ngươi có bản lĩnh giết ta là được rồi! Dù sao đi nữa đối với ngươi mà nói giết ta dễ dàng giống như bóp chết một con kiến. Muốn ta bái ngươi làm sư phụ, kiếp sau đi!

- Ai!

Liễu Như Yên xoa trán thở dài, tuy rằng mình mang tiểu cô nương này trở về từ Linh Mạch Chi Địa nhưng căn bản không làm gì được tính tình quật cường của nàng. Trước đây vài ngày đang nghĩ tự mình giáo dục nàng nhưng cuối cùng lại bị tông chủ phái đi Loa Thành, xem ra sau này phải chăm sóc dạy bảo tiểu cô nương này một chút mới được.

- Sao nào? Đau đầu rồi sao? Ta khuyên ngươi hãy thả ta, bằng không chờ khi sư phụ ta tới đây nhất định sẽ cho Trảm Hồn Tông các ngươi gà chó không yên!

Chu Tiểu Điệp mắng cho đã miệng.

Liễu Như Yên lắc đầu, hướng Chu Tiểu Điệp phất tay nói:

- Đêm đã khuya rồi, ngươi hãy nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai hãy qua tìm ta.

Thân là phó tông chủ của Trảm Hồn Tông, Liễu Như Yên cũng không hiểu vì sao mình bao dung Chu Tiểu Điệp như vậy, cho dù vì nàng có đôi tay tuyệt vời kia mới khiến cho mình nảy lên ý mến tài, trong thiên hạ hiện giờ đại khái cũng chỉ có một đôi tay này, nếu dùng nó thì sẽ phát huy được hết uy lực của Tróc Ảnh Thủ. Nhưng từ những biểu hiện của nàng hiện giờ, Liễu Như Yên cũng thực sự không rõ ràng lắm mình mang nàng qua đây là sai hay đúng.

Mạnh mẽ thu đồ đệ, loại sự tình này Liễu Như Yên trước đây chưa bao giờ nghĩ qua, cho tới bây giờ chỉ có người khác khóc lóc cầu xin chính mình thu làm đồ đệ, lại chưa bao giờ nghĩ đến lượt mình cũng đi làm cường đạo.

Chỉ mong thời gian trôi qua có thể khiến cô nương này an tĩnh lại, bằng không thì sẽ phí phạm khổ tâm của mình.

Chu Tiểu Điệp căm giận nhìn Liễu Như Yên, lúc này mới chuyển thân đi ra ngoài. Đường Phong nghiêng tai nghe tiếng bước chân của nàng, hắn đang cố gắng điều tra nơi nghỉ ngơi của nàng.

Không chờ cho Chu Tiểu Điệp đi ra ngoài phòng, bỗng nhiên Đường Phong cảm thấy có một làn gió thổi tới bên cạnh mình, lập tức một đoàn thanh âm thở hồng hộc vang lên bên tai.

Chậm rãi xoay đầu lại, Đường Phong thấy được một linh thú ở trước mặt giống như một con tỳ hưu, lúc này nó đang thè lưỡi hướng mình thở dốc không ngớt, trong ánh mắt xanh mượt tràn đầy thần sắc lấy lòng.

- Ngươi chết chắc rồi!

Đường Phong vươn một đầu ngón tay điểm vào nó.

Bất chợt, thân ảnh Đường Phong nhanh như thiểm đoạt thoát ra vài chục trượng tới trốn sau một bức tượng.

Thân ảnh của Đường Phong vừa biến mất không thấy đâu thì Liễu Như Yên liền chạy ra từ trong phòng quát lớn:

- Ai!

Cùng lúc thanh âm truyền ra, khí thế Linh Giai thượng phẩm cũng dâng lên mạnh mẽ, một tay nàng bắt thẳng về phía đầu linh thú.

Cho đến khi thấy rõ hình dáng của linh thú, Linh Khiếp Nhan mới cuống quýt thu hồi lại chiêu thức, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh linh thú nhìn nó hỏi:

- Vì sao ngươi lại chạy tới đây?

- Phì phì…

Linh thú vẫn thở phì phò như cũ.

Không chờ cho Liễu Như Yên suy xét cẩn thận thì một tiếng thét bỗng nhiên vang lên truyền tới từ một gian nhà không xa, tiếng thét vô cùng thảm thiết và thê lương giống như trong nhà có người thân bị chết.

Thân thể Liễu Như Yên nhoáng lên liền chạy tới nơi phát ra thanh âm, cùng lúc đó toàn bộ mọi người trên Lưu Vân Phong vội vàng chạy tới.

Chờ Liễu Như Yên đi rồi đầu linh thú kia mới quay đầu lại nhìn vị trí ẩn thân của Đường Phong.

Đường Phong quệt tay trên trán lau mồ hôi lạnh, hắn liếc mắt oán hận nhìn đầu linh thú kia, nếu Liễu Như Yên đi chậm hơn một chút không đi tới nơi có tiếng thét kia thì chỉ sợ nàng sẽ theo ý linh thú mách bảo phát hiện ra nơi ẩn trốn của mình.

Chỉ là tiếng kêu thảm thiết vừa rồi là có chuyện gì xảy ra? Nghe vị trí thanh âm phát ra dường như là nơi ở của Tô Kinh Luận mà mình vừa mới kiểm tra

Đường Phong không hiểu rõ, cũng không muốn hiểu rõ, người của Trảm Hồn Tông sống chết không có quan hệ với mình, hiện giờ không phải thời gian kiểm tra tại Lưu Vân Phong, chỉ có thể chờ mấy hôm sau có cơ hội thì đi tìm.

Đường Phong an toàn rời khỏi Lưu Vân Phong, lúc này Liễu Như Yên vẫn đứng ở trong chỗ luyện dược, ánh mắt đỏ bừng vô cùng hối hận nhìn Tô Kinh Luận hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Sư…

Tô Kinh Luận chỉ vào một lọ nước thuốc màu xanh lục nói:

- Dược liệu của đệ tử bị hủy.

- Tại sao lại bị hủy?

Liễu Như Yên hỏi.

- Trong lúc vào giai đoạn khẩn yếu thì đột nhiên đệ tử cảm nhận được khí thế ba động của sư phụ, không để ý thành ra phân tâm mới bị thế này.

Sắc mặt của Liễu Như Yên đỏ lên, lại nói tiếp đây là đại đệ tử nhập môn đầu tiên của nàng, tuy rằng thực lực không khiến nàng hài lòng nhưng trên con đường luyện dược có thành tựu rất lớn, bình thường luyện dược rất ít xảy ra sai sót, lại không nghĩ rằng hôm nay bởi vì chính mình mà xảy ra sơ suốt khiến cho mẻ thuốc bị hỏng.

- Là lỗi của vi sư.

Liễu Như Yên họ nhẹ một tiếng nói:

- Lần này luyện chế đan dược rất quý giá sao?

Nếu như không quý trọng thì Tô Kinh Luận cũng sẽ không kêu thảm thiết như thế.

Quả nhiên, Tô Kinh Luận gật đầu nói:

- Đây là tông chủ đại nhân hạ lệnh bảo đệ tử luyện chế, riêng phần dược liệu phải dùng rất nhiều.

- Còn có dược liệu dư thừa hay không?

Liễu Như Yên cũng không khỏi khẩn trương, đây là đan dược tông chủ hạ lệnh luyện chế, có thể khẳng định nó vô cùng quý trọng.

- Chủ dược liệu vẫn còn nhưng dược liệu phụ không còn nhiều, cần phải đi dược viên hái một ít mới được.

- Vậy là tốt rồi.

Liễu Như Yên thở dài một hơi, trong lúc đó có hai người xông vào từ bên ngoài, chính là hai người Diệp Lạc Hàn và Hạ Tử đang tràn ngập dục vọng thì bị cắt đứt.

- Đại sư huynh xảy ra chuyện gì?

Diệp Lạc Hàn hỏi.

Liễu Như Yên nói qua sự tình một chút rồi bảo:

- Ngày mai Tử nhi đi dược viên lấy một chút dược liệu về, cụ thể là cái gì thì hãy hỏi đại sư huynh của ngươi.

- Vâng, sư phụ!

Hạ Tử gật đầu sau đó lại hỏi một tiếng:

- Sư phụ có thể cho ta mang theo tiểu sư muội đi được không?

- Vì sao muốn mang theo nàng?

- Đệ tử thấy từ khi tiểu sư muội nhập môn tới giờ vẫn rầu rĩ không vui, mang nàng ra ngoài một chút để giải khuây cũng tốt.

Liễu Như Yên vui mừng gật đầu nói:

- Tử nhi thật tỉ mỉ cẩn thận, vậy thì ngươi mang tiểu sư muội cùng đi. Ngày mai vi sư lại có việc ra ngoài, đại khái khoảng mười ngày nửa tháng mới có thể trở về, đại sư huynh các ngươi luyện dược không thể đi đâu, tiểu Hàn ngươi phải chiếu cố hai tiểu sư muội nhiều hơn một chút, chớ có để cho các nàng bị người khác khi dễ.

- Vâng.

Diệp Lạc Hàn lên tiếng rồi lại hỏi:

- Lần này sư phụ lại ra ngoài làm chuyện chuyện gì?

- Kiểm tra tình hình của Hư Thiên Điện.

Liễu Như Yên cau mày.

- Bên phía Chiến gia gửi tin tức nói rằng Hư Thiên Điện có dấu hiệu sắp mở ra, việc này vô cùng quan trọng, đích thân ta phải đi.

- Hư Thiên Điện muốn mở sao?

Nghe vậy, tinh thần ba người đều rung động.

- Phải.

Liễu Như Yên cười cười:

- Các ngươi cố gắng chăm chỉ tu luyện, ngày Hư Thiên Điện mở ra ta sẽ mang theo bọn ngươi tiến vào, nơi này có rất nhiều chỗ tốt, nếu vận khí tốt thì có thể tiết kiệm giúp các ngươi trăm năm khổ tu.

Ba người nghe được lời này vội vã gật đầu không ngớt, không nói tới Diệp Lạc Hàn và Hạ Tử vô cùng hưng phấn, ngay cả Tô Kinh Luận vừa luyện chế thất bại cũng không còn vẻ mặt lo lắng nữa, trên khuôn mặt tràn đầy thần sắc chờ mong.

Hư Thiên Điện là nơi tuyệt mật một trăm năm mới mở ra một lần, tuy nói rằng ngày mở ra bất kỳ kẻ nào cũng có thể đi vào nhưng nếu muốn đạt được chỗ tốt bên trong cũng cần phải có thực lực. Tục truyền mỗi lần Hư Thiên Điện mở ra đều có một người cá chép hóa rồng ngay trong đó, từ một kẻ không có tiếng tăm gì thành lừng danh khắp thiên hạ. Mà trong bốn thế lực lớn, Chiến gia, Cổ gia và Trảm Hồn Tông trải qua hàng nghìn năm qua vẫn bảo trì không suy kiệt cũng chính vì nguyên nhân tới từ Hư Thiên Điện.

Tư Đồ thế gia quật khởi đồng dạng cũng vì Hư Thiên Điện, trăm năm trước trong một lần Hư Thiên Điện mở ra, gia chủ Tư Đồ thế gia chiếm được một ít thứ tốt từ bên trong, điều này mới khiến cho Tư Đồ thế gia tấn chức trở thành một trong bốn thể lực lớn.

Có thể nói, việc này là đại sự của toàn bộ người tu luyện trong thiên hạ. Chỉ ngoại trừ một ít môn phái tồn tại trên trăm năm mới biết tin tức này, còn các thế lực nhỏ khác cũng không hề biết đến sự tồn tại của Hư Thiên Điện.

Từ trong miệng Liễu Như Yên biêt được tin tức về Hư Thiên Điện khiến cho ba vị đệ tử của nàng vô cùng hưng phấn, lúc này Đường Phong cũng đã lui trở về dược viên, hắn len lén kiểm tra một chút thấy vị sư đệ Phương Kiệt của mình vẫn còn đang ngủ say, khí tức bình ổn, xem ra dược hiệu mình hạ quả thực không tồi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Đường Phong thi triển một thủ đoạn nhỏ giúp Phương Kiệt tỉnh lại.

- Từ khi tiến vào Thiên Giai tới giờ cũng chưa từng ngủ ngon như vậy.

Phương Kiệt dụi dụi con mắt, lại duỗi thân vươn vai một cái.

- Có lẽ là do cơ thể của ngươi đang bài trừ độc tố.

Đường Phong thuận miệng nói.

Phương Kiệt vô cùng vui sướng, sau đó vui vẻ đi sao dược liệu của mình.

Đường Phong rửa mặt qua loa rồi đặt mông ngồi xuống dưới mái hiên, một mặt nhìn Phương Kiệt sao dược liệu một mặt suy nghĩ không biết tối nay có nên tới Lưu Vân Phong một chuyến nữa không. Tuy rằng hôm qua đi thăm biết được tình cảnh của Chu Tiểu Điệp rất an toàn nhưng vẫn chưa nói chuyện với nàng, hắn còn muốn để Chu Tiểu Điệp mình đã tìm được nàng.

Đáng tiếc đêm qua bị linh thú kia khiến rút dây động rừng, nếu không phải đột nhiên nó chạy tới chặn lại thì làm sao mình có thể ly khai vội vã như thế?

Nghiệt súc! Trong lòng Đường Phong càng ngoan độc, hai tròng mắt không ngừng đảo liên hồi trong dược viên, hắn quyết định tối nay lại tới lần nữa, nhất định phải phối trí một ít mê dược mạnh mẽ để đánh ngã con linh thú kia.

Chỉ có điều Đường Phong hơi băn khoăn chính là mấy ngày trước rốt cuộc Chu Tiểu Điệp bị ai đánh một tát đây?

Theo đạo lý mà nói, nàng là đệ tử của Liễu Như Yên, ngoại trừ người của Lưu Vân Phong thì căn bản không ai dám động tới nàng. Nhưng mà đêm qua Đường Phong quan sát vài người ở đó dường như cũng không giống người có thể tùy ý trách phạt người khác. Không đề cập tới Tô Kinh Luận si mê luyện dược, Diệp Lạc Hàn có ý tứ với Chu Tiểu Điệp tự nhiên không thể đánh nàng, còn về phần Hạ Tử, nữ tử này nhìn qua dịu dàng nhưng đêm qua lại có những từ ngữ để thử người tình của mình, từ nhừng lời này Đường Phong có thể đoán ra một chút tính cách của nàng.

Có thể là do nàng đánh hay không? Đây chẳng qua vẫn chỉ là suy đoán, Đường Phong cũng không dám khẳng định.

Chuyện tình của dược viên nói thanh nhàn cũng thanh nhàn, nói bận rộn cũng bận rộn, nếu không có người tới lấy dược liệu mà nói thì hai người Đường Phong và Phương Kiệt không có việc gì để làm nhưng nếu có người tới lấy dược liệu thì chỉ cần để ý tới số lượng cần rồi thu thập mang ra. Hơn nữa nói chung thì chính mình cũng không phải động thủ, người tới dược viên cần dược liệu sẽ tự đi hái.

Hôm nay dược viên khá thanh nhàn, hai người Đường Phong và Phương Kiệt đợi từ sáng sớm tới lúc mặt trời lên cao vẫn chưa có ai tới lấy dược liệu. Trong lúc hai người đang trò chuyện thì có tiếng bước chân mềm mại truyền tới cách đó không xa, lập tức có một bóng người chợt lóe trên trước cổng vào dược viên, nhìn lại có hai người đi vào.

- Có người tới, sư huynh cứ nghỉ ngơi, ta đi xem thế nào.

Phương Kiệt cảm kích ân cứu mạng của Đường Phong, mỗi khi có người tới đều chủ động đi trước.

Đường Phong đang muốn gật đầu, bỗng nhiên hắn thấy rõ diện mạo của hai người kia, tinh thần không khỏi chấn động trực tiếp đứng lên.

Hắn thực sự không nghĩ tới người tới lấy dược liệu ngày hôm nay không phải ai khác mà chính là Hạ Tử và Chu Tiểu Điệp trên Lưu Vân Phong. Hạ Tử người cũng như tên mặc một thân y phục màu tím, mái tóc dài bồng bềnh nhìn qua rất thanh thuần thoát tục, hơn nữa dáng dấp cũng không tồi có thể gọi bằng hai chữ mỹ nhân.

Người đi theo phía sau chính là Chu Tiểu Điệp, chẳng qua hiện giờ Đường Phong phát hiện vẻ mặt của Chu Tiểu Điệp vô cùng mất hứng, quai hàm phình ra, vừa đi còn vừa nhìn Hạ Tử trước mặt nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt linh động tràn đầy vẻ căm thù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK