Editor: Thiên Vi
Xe ngựa nhanh chóng chạy vào ngõ nhỏ, dần dần tới gần phủ đệ, Triệu Lục Ly mới rời nhà hơn mười ngày, lại giống như đã qua nửa đời người, không khỏi vén rèm xe lên nhìn lại, biểu tình trên mặt trở nên hoảng hốt.
Phát hiện ra phu xe dừng ở cửa Tây phủ, Quan Tố Y phân phó nói:
“Chủ nhân Đông phủ đã trở lại, ngươi tính toán đưa hắn đến Tây phủ là có ý gì? Đi cửa Đông.”
Nay tường vây hai phủ đã sớm được xây xong, bởi vì Triệu Lục Ly bị đoạt mất tước vị, ở Đông phủ rất nhiều đồ không thể dùng, những đình đài lầu các dư thừa đều bị niêm phong, đồ vật có chút quý giá đều bị vứt xó, trên cửa lớn treo tấm biển ghi bốn chữ “Trấn Bắc Hầu phủ” nay đã đổi thành tấm biển loại phổ bình thường ghi hai chữ “Triệu phủ”. Ngược lại Tây phủ, vẫn tráng lệ như trước, nguy nga quý khí, ngay cả bảng hiệu “Chinh Bắc Tướng Quân phủ” cũng không giống người thường.
Xe ngựa dừng ở cửa Tây một lúc, sau đó mới chậm rãi đi đến cửa Đông, Triệu Lục Ly nhìn chằm chằm năm chữ to khí thế bức người trên tấm bảng kia, hỏi: “Đây là nét bút của vị nào? Lại có âm thanh của kim minh, khí thế sát phạt. Có khối chiêu bài này, khí thế Tây phủ tăng không ít.”
“Đây là nương viết.” Triệu Vọng Thư đỏ mặt liếc mắt nhìn kế mẫu một cái, thuận theo nói: “Phụ thân, ta về sau sẽ không bao giờ bướng bỉnh nữa, ta nhất định luyện chữ thật tốt, đọc sách thật tốt, lấy về tước vị của chúng ta.”
“Tốt, Vọng Thư đã trưởng thành rồi.” Triệu Lục Ly cực kỳ cao hứng, nhịn không được nắm chặt đầu ngón tay màu xanh nhạt (chắc là chị sơn móng tay ấy….ta sợ hết hồn tưởng chị mắc bệnh gì nữa) của thê tử, thở dài: “Tố Y, ít nhiều có nàng gia đình này của chúng ta mới không sụp đổ. Lời nói xin lỗi, lời thề, ta sẽ không nói, nàng chỉ cần nhìn biểu hiện của ta trong tương lai như thế nào thôi.”
Quan Tố Y trên mặt cười nhạt, trong lòng lại đề phòng sâu sắc, đợi xe ngựa ngừng lại, lập tức từ trong xe nhảy ra, đẩy cánh tay đang duỗi ra của Triệu Lục Ly, ngay lập tức ôm lấy Mộc Mộc. Triệu Lục Ly không có nửa điểm khó chịu, ngược lại ôn nhu cười cười, đi lên trước nâng mẫu thân lớn tuổi. Giữa hai vợ chồng bọn họ tồn tại rất nhiều hiểu lầm cùng ngăn cách, không phải một sớm một chiều là có thể cởi bỏ. Chính cái gọi là chân thành và kiên định, chỉ cần thật lòng đối đãi, chỉ cần phu nhân không có ý chí sắt đá, sớm muộn gì cũng có một ngày tha thứ cho hắn.
Trong khi đang suy nghĩ, cửa Đông “kẽo kẹt” một tiếng được mở ra, Minh Lan cười hì hì ra nghênh đón, phía sau đi theo một gã gã sai vặt, trong tay bưng một cái chậu than.
“Tiểu thư đã về rồi? Mau bước qua chậu than để tiêu xui.” Nàng chỉ tiếp đón chủ tử nhà mình, nhìn cũng không thèm nhìn tới Triệu Lục Ly một cái.
“Lão gia bước qua trước đi.” Quan Tố Y nghiêng thân mình, để cho mọi người lần lượt bước qua chậu than, đợi khi mọi người đi vào hết cuối cùng mới đến chính mình đi vào, lại lệnh nô bộc chuẩn bị nước nóng, hái lá bưởi, không câu nệ ai với ai, đã đi đến thiên lao, chỉ cần ngâm một hoặc hai khắc chung*, cầu một cái an tâm.
(1 khắc = 15 phút, 2 khắc = 30 phút)
Tất cả mọi người đều không có ý kiến, sau khi tách ra liền vội vàng về phòng mình tắm với lá bưởi, lúc đi ra đều ít nhiều mang theo hơi nước, sau đó mọi người cùng đi đến chính đường ăn bữa cơm đoàn viên, nhưng thức ăn còn chưa được dọn lên hết lại nghe bên ngoài truyền đến âm thanh khua chiêng gõ trống, trong đó còn kèm theo cả tiếng kêu khóc của nữ tử.
“Đây là gả cưới hay là khóc tang vậy?” Lão phu nhân vẻ mặt không hờn giận: “Quản gia, đi ra ngoài nhìn xem là nhà ai tác quái, bảo cho bọn họ nhanh chạy ra xa một chút!”
Quản gia lĩnh mệnh vội vàng chạy đi, một lúc sau liền trở về với vẻ mặt đau khổ, đi ở phía sau là Chu Thiên vẻ mặt ngoài cười trong không cười cùng với Diệp Phồn điềm đạm đáng yêu. Diệp Phồn giống như đã rửa mặt chải đầu một phen, trên người mặc một kiện quần áo màu hồng mới tinh, trên đầu cắm một bộ trâm cài tóc điểm thúy, hai má hơi hơi đỏ ửng, còn chưa dừng lại liền dịu dàng quỳ gối, nghẹn ngào mở miệng:
“Tiện thiếp Diệp Phồn gặp qua phu quân, gặp qua phu nhân, gặp qua lão phu nhân.”
“Ngươi tại sao lại trở về?” Lão phu nhân kinh hãi nhảy dựng lên, khôi phục lại bộ dạng hung tợn trừng Chu Thiên.
“Tại sao nàng không thể trở về? Hai nhà Diệp, Triệu không phải sớm đã nói, một tháng sau sẽ nạp nàng qua cửa sao? Nếu Diệp gia các ngươi nghĩ không nhận mỹ nữ cho con trai ngươi! Nếu các ngươi không thu nàng, bản quan liền để cho toàn bộ người trong Yến kinh đến cùng đến phân xử, nhìn xem Triệu Lục Ly ngươi là một kẻ bội bạc như thế nào!” Chu Thiên cười lạnh nói.
Triệu Lục Ly vừa về nhà, tất nhiên là không muốn phát sinh thêm chuyện gì, mà náo nhiệt trước đó đã đưa tới rất nhiều dân chúng vây quanh, nếu đuổi Diệp Phồn đi lúc này, thanh danh nhất định sẽ không tốt, không khỏi nhìn về phía phu nhân. Trong lòng Diệp Phồn biết, trước mắt Triệu gia hoàn toàn do Quan Tố Y làm chủ, ngay cả Triệu Lục Ly cũng không có phần nói chuyện, vì thế quỳ gối đi qua, ôm hai chân đối phương khóc cầu (khóc lóc, cầu xin), thấy nàng thờ ơ liền dùng sức dập đầu, thái dương nhanh chóng chảy xuống một dòng máu, dung mạo nhìn thê thảm mười phần.
Quan Tố Y bình tĩnh nhìn nàng ta một lúc lâu, lạnh nhạt nói: “Đừng dập nữa, đứng lên đi. Kim Tử, Ngân Tử mang nàng xuống rửa mặt chải đầu, an trí ở Nam Uyển. Chu tướng quân, mục đích của ngài đã thực hiện được, mời trở về đi.” Dứt lời khẽ nhấc váy dài, sai người tiễn khách
Chu Thiên vạn vạn không dự đoán được nàng lại dễ dàng thỏa hiệp như thế, không khỏi trào phúng nói: “Phu nhân ngài đồng ý? Bản tướng quân còn tưởng rằng ngài có bao nhiêu khó chơi đâu, hôm nay nhìn lại cũng chỉ được như thế.”
Triệu Lục Ly còn chưa mở miệng nói, Triệu Thuần Hi đã đứng lên kêu: “Nương, loại chuyện này trăm ngàn lần ngài không thể mềm lòng. Tam di mẫu của ta không phải loại đèn cạn dầu, sẽ nháo đến cao thấp toàn gia không được an bình, so với việc dẫn sói vào nhà, không bằng tốn chút bạc đuổi nàng đi.”
Lão phu nhân tán thưởng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, phụ họa nói: “Đúng vậy, chỉ là một tiện thiếp mà thôi, cứ sai người bán đi là được .”
Quan Tố Y cong người đập lên mặt bàn, lãnh đạm nói: “Chu tướng quân nếu đã đưa người tới, dù thế nào đi chăng nữa chúng ta chắc chắn phải nhận nàng, mặc kệ chúng ta đuổi người đi, hay là bán ra xa, Chu tướng quân sợ là sẽ không sợ phiền phức mang nàng về, vứt vào trong phủ lần nữa. Cùng với việc ép buộc qua lại, không bằng nạp nàng cho rõ ràng, đỡ cho việc gọi người đến chế giễu chúng ta nhiều lần. Huống hồ Diệp Phồn trừ bỏ Triệu gia, không có nơi khác để đi, vì lưu lại chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn, mới đầu chỉ khóc, phía sau có khi còn hai nháo, ngoan độc hơn nữa thì sẽ ở trước cửa nhà chúng ta treo dây thừng tìm cái chết, kêu gọi người qua đường nhìn lại, chậu nước bẩn này chúng ta phải mất bao nhiêu năm mới có thể rửa sạch?”
Nói đến chỗ này, nàng lạnh lùng cười:
“Các ngươi đến có chuẩn bị, một vở tuồng tiếp một vở tuồng đều được an bài rất tốt, không để ý ta gặp chiêu phá chiêu, nếu ta hồ đồ nháo với các ngươi, có bao nhiêu ngu ngốc? Còn không bằng thẳng thắn sòng phẳng thu nàng ta, để người ở mí mắt của mình, tránh khỏi việc ngươi kết bè với nàng, liên tiếp gây sóng gió.”
Chu Thiên tức cười một chút, chắp tay nói:
“Phu nhân biết là tốt, bản tướng quân cáo từ.”
Quan Tố Y một mặt vuốt tay lão phu nhân biểu tình hung ác, một mặt trào phúng nói to: “Chu tướng quân là vị quan quan trọng làm việc trong triều đình, ánh mắt lại chỉ lo nhìn chằm chằm vào hậu viện nhà người khác, trêu đùa những thủ đoạn này, không biết mất mặt là gì sao? Còn nữa, ngươi đến để tặng lễ, lại chỉ đưa người, chưa đưa khế ước bán thân của nàng, sao lại hẹp hòi như vậy chứ.”
Chu Thiên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa trượt chân ngã sấp ở trước cửa, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn phu nhân một cái, lại từ trong vạt áo lấy ra một tờ khế ước bán thân tùy tiện ném xuống, lúc này mới phất tay áo đi mất. Nếu không có phân phó của bệ hạ, hắn làm sao có thể dùng loại chiêu thức tổn hại bậc này? Đã sớm một đao chém chết Triệu Lục Ly rồi! Chỉ hận bệ hạ chịu sự đầu độc của Đế Sư quá sâu, không nên làm cái gì mà minh quân, giống như trước kia thấy ai không vừa mắt liền làm thịt người đó chẳng phải là thống khoái hơn sao? (võ tướng -> thô lỗ k có đầu óc anh lên làm hoàng đế chắc anh nghẻo lâu rồi)
Nếu một ngày tâm nguyện của bệ hạ thật sự được như ý, nạp Quan phu nhân vào trong cung, sợ là sẽ càng thêm lão mẹ đi? Nhân nghĩa lễ trí tín, quả nhiên đều là mấy trò hề hại mình hại người!
Cửa lớn “bịch” một tiếng được đóng lại, ngăn cách khỏi đám người bên ngoài xem náo nhiệt cùng với đội khua chiêng gõ trống dần dần đi xa, Triệu Lục Ly lúc này mới chua xót mở miệng: “Đều là vi phu lúc trước suy nghĩ không chu toàn, lạm dụng sự đồng tình của mình, rước tai họa vào nhà, mà nay một người lại một người tìm tới cửa, để Tố Y giải quyết hậu quả, thật sự là không còn mặt mũi nào nhìn nàng.”
“Ngươi thật sự hồ đồ, hại Tố Y chịu khổ !” Lão phu nhân vốn định giáo huấn con trai một chút, lại nghe thấy quản gia ở bên ngoài hô lên: “Phu nhân không tốt rồi, nha hoàn kia của ngươi cũng đến đây, nay đang ở ngoài cửa chờ đấy.”
“Nha hoàn, Minh Phương?” Quan Tố Y “phốc”một tiếng nở nụ cười, giơ chén rượu nhẹ nhàng song sánh lên: “Triệu Lục Ly, ngươi làm lần đầu tiên ta làm đã mười năm, ngươi nạp một người ta cũng nạp một người, nay vừa thoát khỏi kiếp nạn, từng người từng người một liền đến đây, ai cũng trốn không xong. Thôi, nạp một người là nạp, nạp hai người cũng là nạp, để nàng ta vào đi.”
Triệu Lục Ly hai má đỏ lên, xấu hổ không thôi. Lão phu nhân vội vàng trấn an: “Chuyện này cũng không thể trách lên đầu của ngươi, vốn trước đây Trần Quang phạm sai lầm, ngươi mới chèn ép thêm một chút, nếu không chẳng phải để cho một kẻ chỉ là tiện thiếp ức hiếp lên trên đầu nhà giữa? Đến cũng đã đến rồi, cho nàng một miếng cơm ăn là được, Triệu gia chúng ta tuy nghèo túng, cũng không thiếu chút bạc ấy, ngươi không cần tự trách như vậy.”
“Đúng vậy tẩu tử a, ngài đừng nghĩ nhiều, chờ tiếng gió đi qua, đuổi hai người này đến hai cái thôn trang cách xa nơi này là tốt rồi.” Nguyễn thị nhẹ nhàng an ủi. Mấy đứa nhỏ cũng đều trông mong nhìn mẫu thân, sợ nàng bị chọc tức.
Triệu Lục Ly ngồi ở chủ vị ngược lại trở thành người cô đơn, bị mọi người liên thủ xa lánh. Sở dĩ tất cả sai lầm đều do hắn tạo thành, phu nhân này tốt như vậy, mười phần hoàn mỹ, ngay cả nô tài gặp chuyện lớn phu nhân giống như Tri phủ tự mình làm chủ, lão gia không coi là cái gì.
Tình huống giống như không được tốt cho lắm, phu cương sợ là đấu không lại, nhưng Triệu Lục Ly lại không chút khó chịu, ngược lại thấy khâm phục mười phần. Từng câu từng chữ của phu nhân đều là lời vàng ngọc, nghe lời của nàng chắc chắn sẽ không sai, khó trách thế nhân đều nói thê hiền phu họa thiếu, tử hiếu phụ tâm khoan*, truyền xuống đã mấy trăm năm, quả thật là đều có triết lý sâu sắc.
(Thê hiền phu họa thiếu, tử hiếu phụ tâm khoan*: Vợ hiền chồng ít họa, con hiếu cha yên lòng.)
Trong khi đang suy nghĩ, Minh Phương cầm theo một cái bọc nhỏ đi vào, đang chuẩn bị bày tỏ lòng thành, Quan Tố Y lại xua tay đánh gãy: “Ngươi hãy thu lại những lời nói tốt đẹp chuẩn bị để nói đi, những chuyện hỏng bét kia của ngươi tất cả mọi người cùng ta đều biết nhất thanh nhị sở (Rõ ràng rành mạc). Đồ cưới ta đưa đến, cha ngươi mang đi đánh bạc thua sạch rồi, ngươi viết tờ khế ước bán thân, làm tiện thiếp thôi.”
Minh Phương hoảng hốt, khóc nói: “Nhưng rõ ràng tiểu thư ngài nói để cho ta làm quý thiếp, tại sao ngài nói không giữ lời?”
“Quý thiếp chẳng những cần xuất thân trong sạch, còn phải có đồ cưới, ngươi lấy ra nổi sao?” Quan Tố Y lạnh nhạt nói: “Cha ngươi nghiện đánh bạc, tất cả mấy thứ đó đều mang đi đánh bạc hết rồi, lúc thấy Triệu gia lâm nạn, lại muốn hứa gả ngươi cho người khác để kiếm tiền từ lễ hỏi, lại bởi vì tìm không được nhà nào so với Triệu gia giàu có hơn, đành phải đè xuống không đề cập tới. Lúc Triệu gia gặp nạn không thấy ngươi trở về, nay kiếp nạn vừa qua, ngươi liền vội vàng dán lên danh hiệu quý thiếp, thế gian nào có chuyện tốt đẹp như vậy? Lúc trước ta nói muốn nạp ngươi, lại không lưu bằng chứng gì, lúc này nếu đối chấp, ngươi có năng lực gì có thể khó dễ được ta? Là ngươi bội bạc trước, ai dám đến chất vấn ta? Nếu ngươi không muốn làm tiện thiếp, có thể, ra khỏi cánh cửa này, ngươi chỉ có thể gả cho nông phu, làm nương tử của kẻ chân đất đi thôi.”
Nếu Minh Phương thực sự có cốt khí gả cho nông phu chân đất nghèo khổ, chắc chắn không phải là Minh Phương đời trước mưu hại chủ tử để đổi lấy phú quý rồi. Triệu gia tuy không còn tước vị Trấn Bắc Hầu, nhưng vẫn còn danh hào Chinh Bắc Tướng Quân, nàng ta ra khỏi cánh cửa này, có thể tìm được chỗ nào phú quý hơn người ta? Huống hồ tướng mạo của nàng ta chỉ mức bình thường, gả cho thương nhân người ta còn ngại, vì thế khẽ cắn môi viết tên lên khế ước bán thân, làm tiện thiếp.
Quanh quẩn đi lại một vòng lớn, đời trước địch nhân vốn có cuộc sống tốt đẹp, Quan Tố Y vốn có trăm ngàn biện pháp bắt người đi, nhưng nghĩ đến Triệu Lục Ly thân cận lại không thể không sửa lại chủ ý. Thời điểm lòng người còn sống ngươi không quý trọng, chờ khi nó chết ngươi lại muốn lấy về, nào có dễ dàng như vậy? Vậy ta sẽ đem hai kẻ này ném vào Đông phủ bồi hắn chơi đùa, đời này tha thứ cho nàng không phụng bồi.