Editor: Thiên vi
Cha và con gái hai người thân thiết nói một hồi lâu mới sáng tỏ, Triệu Thuần Hi đầy cõi lòng tâm sự trở về, chợt thấy đầu phía Tây bên kia đã đến rất nhiều thợ thủ công, tay đều cầm mấy vật này nọ cùng nhuyễn thước đang đo đạc rộng hẹp, lại dùng vôi trắng để rắc xuống xung quang bồn hoa, núi giả, vườn hoa từng chỗ để đánh dấu, thật giống như rất nhanh sẽ khởi công vậy. Vài chủ quản sự cầm bức vẽ dư đồ* của phu nhân đứng ở một bên để giám thị, mơ hồ có thể nghe thấy: “Nhanh một chút, không thể chậm trễ, nhanh hơn bạc sẽ nhiều hơn” Nghe giọng nói, có thể thấy được bọn họ đối với việc phân phủ cùng với người của Diệp gia vội vàng cỡ nào.
(Dư đồ*: đất, ở đây tương đương với sổ đỏ của VN mình đấy)
“Tiểu thư, thật sự muốn phân phủ sao?” Hà Phương cùng Tuyết Liễu ngơ ngác nhìn trong chốc lát, trên mặt tràn đầy mờ mịt, trong lòng càng cảm thấy thê lương.
“Quan…… Lời mẫu thân đã nói ra, chưa từng thất bại qua?” Triệu Thuần Hi ngưng mắt nhìn về phía xa, giọng nói nặng trĩu:
“Động tác nhanh như vậy, ngay cả dư đồ cũng đã vẽ xong , thợ thủ công chỉ cần chiếu theo đó rồi thi công, nhanh thì một tháng, chậm thì hai tháng, cái tường vây này có thể sẽ được xây xong. Nói nàng chỉ là tạm thời nảy lòng tham, các ngươi tin sao? Hà Phương, ngươi nói đúng, chúng ta vừa bước một bước, đầu bên kia nàng đã bước được chín mươi chín bước rồi. Hoàn cảnh hiện tại, Ngoại tổ phụ, Diệp gia, phụ thân, thậm chí cả ta cùng Vọng Thư không thể không ở chung cùng với người khác, sợ là nàng sớm đã đoán trước, sau đó đi trước một bước lưu loát sạch sẽ, quả nhiên một chút bụi bặm cũng không dính, lại đem toàn bộ thanh danh tốt kéo qua. Ngươi xem, cha ta, tổ mẫu, nhị thẩm, người nào mà không cảm kích kính phục đối với nàng, tín nhiệm có thêm? Nàng vừa mới đến Hầu phủ không đến nửa tháng, nhưng lại có thể đem nơi này biến thành của nàng không cò kè mặc cả, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, đều bị nàng nắm mũi dắt đi, kết quả còn phải mang ơn.”
Hà Phương cùng Tuyết Liễu cúi đầu không dám đáp lời, nhưng trong lòng đối với phu nhân cũng sinh ra sợ hãi thật sâu.
“Phục rồi, không phục không được!” Triệu Thuần Hi cười thảm: “Nếu phụ thân xảy ra chuyện, sau này ta cùng Vọng Thư đều phải dựa vào nàng để sống, đối nghịch cùng nàng, thật sự là một chút tiện nghi cũng không có. Kỳ thật bản thân ta cũng đã quên lúc đầu vì sao phải nhằm vào nàng, thật sự là từng bước sai, từng bước sai.” Đương nhiên là vì mẫu thân, nhưng hiện tại nhìn lại, chính nàng ta còn cảm thấy không đáng giá.
“Tiểu thư, người có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi.” Hà Phương cẩn thận từng li từng tí chỉ điểm: “Người đừng tưởng rằng thủ đoạn của phu nhân cũng chỉ là phân Nhị phủ, lật đổ Đông phủ, bảo toàn Tây phủ, kỳ thật về phương diện này cách thức nhiều không đếm hết được. Ngay cả thu phục nhân tâm hai phủ nàng cũng tính kế, đi theo nàng ngay cả gà chó cũng đắc đạo, không đi theo nàng chắc chắn sẽ phải sống những ngày tăm tối, mặc dù phân phủ, hạ nhân hai phủ lại chỉ biết càng thêm kính phục nàng, mà không phải là chủ tử mà bọn họ hầu hạ. Nếu nàng muốn đối phó người khác, căn bản không cần đặt chân đến Đông phủ cũng có vô số người thay nàng mưu tính, quả nhiên là cánh tay tách ra không quá đùi, ngươi liền, ngươi liền tạm thời chấp nhận đi.”
“Chấp nhận, như thế nào không chấp nhận?” Triệu Thuần Hi lắc đầu thở dài: “Mấy người các ngươi đều là nha hoàn nhất đẳng tâm phúc ở bên cạnh ta, các ngươi theo ta có sổ sách thu chi bạc hàng tháng, cho nên ngày sau cũng không cần phải lo lắng. Đi thôi, trở về nhìn xem.”
Hà Phương cùng Tuyết Liễu thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng hiểu được đại tiểu thư càng như thế, lại càng hợp ý của phu nhân. Nâng phẩm vị của vài đại nha hoàn, sẽ chỉ làm đầy tớ không cam lòng hơn, càng thêm rục rịch. Bất quá các nàng cũng muốn sống qua ngày, cho nên kín đáo không đề cập tới.
Triệu Thuần Hi ngoài miệng nói lời rộng lượng, kì thực trong lòng đang nhỏ máu. Xưa này nàng ta vẫn sống xa hoa lãng phí, mỗi tháng tám mươi hai lượng, chi phí này là Quan Tố Y đã tính toán rồi giới hạn ở mức thấp nhất cho nàng ta, trên thực tế mua một ít châu báu trang sức, mỗi tháng chi ra cũng phải ngàn lượng, bạc cho tới bây giờ tồn không được, còn phải tìm phụ thân trợ cấp, cho nên sổ sách cũng không dư bao nhiêu.
Chống đỡ dăm ba tháng đã là quá sức, huống chi đợi đến hai ba năm sau nàng ta xuất giá? Đến lúc đó đừng nói là đầy tớ, chỉ sợ ngay cả tâm phúc cũng không lưu được. Lòng người thật sự khó dò, lòng người càng hiểm ác hơn, nàng ta cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, cũng cực kỳ mờ mịt, làm thế nào cũng nghĩ không ra, Quan Tố Y làm sao có thể dễ dàng tính kế nhiều người như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Chủ tớ ba người mang vẻ mặt không vui trở lại Bồng Lai Uyển, chợt nghe bên trong có tiếng nói như bảy mồm tám mỏ chõ vào, loạn thất bát nháo, chính là mấy vị biểu tỷ muội đang lúc tranh chấp trước một căn phòng, chỉ còn kém nước động thủ. Nô tài hầu hạ trong phủ, hiện tại bạc phát hàng tháng bị cắt giảm còn lại ba phần, chất lượng ăn mặc ngủ nghỉ cũng không bằng lúc trước, tất nhiên là cực kỳ căm ghét người Diệp gia, chỉ làm bộ khuyên nhủ, cũng không ai đi lên ngăn trở, thậm chí còn có mấy người tránh ở một bên xem cuộc vui, trên mặt tràn đầy tươi cười vui sướng khi người gặp họa.
Hai bên thái dương của Triệu Thuần Hi giật giật, lập tức chạy tới hòa giải, không cẩn thận bị một vị biểu tỷ cào vào cổ, lưu lại một vệt máu dài. Cuộc cãi lộn cuối cùng mới yên tĩnh trong chốc lát, lúc này nàng ta mới tinh bì lực tẫn* (sức cùng lực kiệt) đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy tam di, mẫu thân của Diệp Phức cùng với ba đích nữ Diệp phủ đang ngồi ở trong phòng uống trà, trong tay còn cầm một đống đồ trang sức, nhìn kỹ lại thấy rất quen mắt.
“Ai nha, các ngươi làm sao có thể lấy trang sức của tiểu thư?” Hà Phương ôm hộp gấm rỗng tuếch hô lên.
“Chúng ta ngồi không có việc gì làm, mượn tư trang của muội muội để ngắm. Nha đầu kia ngươi kêu la cái gì, đừng nói là ngắm những thứ trang sức gia công thô giáp này, ngay cả trâm phượng cửu vĩ chúng ta cũng đã thấy qua, chưa bao giờ tham chút món lời nhỏ ấy? Nhanh nhanh đưa trả, đều trả lại cho ngươi, thật sự là kiến thức hạn hẹp! Hiện tại đại cô cô của ta vẫn còn là Tiệp dư, một ngày nàng vẫn tại vị, Diệp gia ta sẽ không suy sụp, các ngươi chờ đó cho ta!”
Gương mặt đại biểu tỷ Diệp Phức lúc này cho thấy nàng ta rất không vui, vung tay lên làm rơi một đống đồ trang sức, trân châu, phỉ thúy lộn xộn tung tóe bốn phía, còn có vài cái vòng tay rơi nát bấy, Triệu Thuần Hi nhìn thấy mắt đau tâm càng đau hơn.
Lúc trước nàng ta bội phục nhất chính là vị đại biểu tỷ hào khí vung tiền như rác này, vật quý giá gì đó cũng không để ở trong mắt, một viên ngọc trai cực lớn nói nghiền nát liền nghiền nát, trở thành bột phấn ngọc trai. Nhưng mà cái phần hào khí này nếu đặt trên người của nàng, lại còn cầm đồ của mình giày xéo, nàng ta mới biết được người nọ đáng giận như thế nào.
Nàng ta tức giận đến mức ngực sinh đau nhức, nếu như lập tức há miệng nói chuyện, chỉ sợ nàng sẽ phun ra một ngụm máu. Nhưng không đợi nàng ta ủy khuất, hai vị biểu tỷ khác liền thể hiện ủy khuất trước tiên, nắm chặt lấy khăn tay, lau khóe mắt, buồn bã khóc không ra tiếng nói:
“Tỷ tỷ, ngươi yên tĩnh chút đi, dù sao bây giờ chúng ta đã không như ngày xưa, muội muội có chút đề phòng nhỏ cũng là chuyện nên làm, ai bảo chúng ta nghèo túng, còn làm phiền đến nàng? Chớ nói chỉ là nhìn đồ của nàng, về sau chỉ sợ ngay cả chính đường cũng không được vào. Chúng ta vẫn là đi tìm dượng để chào từ biệt đi, ở cách xa một chút mới tốt, miễn làm hỏng tình cảm ngày thường.”
Quá tốt, lấy phụ thân đến áp ta! Giả vờ vô tội, giả vờ đáng thương, cáo hắc trạng, thật đúng là dẫn sói vào nhà! Triệu Thuần Hi không chỉ đau lòng, giờ ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng thấy đau, trong bụng giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, cả người chỉ muốn nổ tung. Nàng ta cuối cùng đã hiểu được cảm thụ của Quan Tố Y khi đối mặt với thủ đoạn của chính mình, tuy có thể dễ dàng đem người nhấn chết, nhưng vẫn thấy cự kỳ ghê tởm.
“Mấy vị tỷ tỷ vừa rồi không nghe cha ta nói sao? Ở nhà người khác cần tuân thủ quy củ của nhà người ta, nếu không không cần so đo nữa, sân nhỏ của ai đánh mất tài vật, cứ báo quan xử trí đi. Hà Phương, ngươi kiểm kê lại trang sức, xem có thiếu cái gì không.” Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Hà Phương vừa lên tiếng, còn chưa kịp đi lên nhặt đồ rơi trên đất, mấy vị biểu tiểu thư liền nhanh chóng cáo từ, vội vã rời đi.
Diệp Phồn ở lại cuối cùng, giơ khăn chạm vào vết thương trên cổ của cháu ngoại nữ, lo lắng nói: “Ai khiến ngươi bị thương? Những ….tiện nhân kia, đến bây giờ còn càn rỡ như thế, đợi lát nữa ta để cho Đại bá mẫu hảo hảo giáo huấn quy củ cho các nàng. Tuyết Liễu, chủ tử ngươi bị thương, mau lấy thuốc trị thương lại đây, ta thay nàng bôi thuốc.”
Triệu Thuần Hi cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, ngồi đối diện cùng Tam di mẫu đỏ hốc mắt, không khí đã không còn căng thẳng giờ có chút hòa hoãn, đầu kia lại hỏi: “Cha ngươi sẽ không có việc gì chứ? Hôn sự của ta cùng với hắn có thể thành sao? Tước vị kia……”
Nguyên tưởng rằng có thể thuận lợi vui vẻ gả vào Hầu phủ, làm một thiếp thất được sủng ái hơn chính thất, nhưng lại bởi vì một cây san hô mà tất cả mộng đẹp đều tan vỡ hết. Nhưng chuyện này còn chưa dừng lại, đầu tiên là Đại bá phụ phải đóng cửa suy ngẫm lỗi lầm (nguyên văn là bế môn tư quá), sau lại bị bắt vào thiên lao, thời gian không quá một ngày đã sợ tội mà cúi đầu khuất phục. Mà Diệp phủ vốn là hoa tươi thêu trên gấm, lại bị một ngọn lửa cháy hừng hực thoáng chốc thiêu cháy thành tro tàn. Đủ loại biến cố tới quá gấp quá nhanh, một chút thời gian để Diệp Phồn phản ứng cũng không có, khi nàng đột nhiên muốn quay đầu, đằng sau đã không có đường lui, phía trước cũng chỉ còn lại đen tối, không biết đi lên trước một bước sẽ là tan xương nát thịt hay là một bước thăng thiên.
Nếu Triệu Lục Ly có thể bình yên qua khỏi kiếp nạn này, bảo trụ được tước vị, đó là tốt nhất, nếu không thể, nàng sẽ phải hảo hảo suy nghĩ lại. Dù sao một ngày Diệp Tiệp Dư còn tại vị, chỉ cần nàng ta không sụp đổ, Diệp gia sẽ không thật sự kết thúc, giờ nếu gả cho phạm quan, chờ đợi sẽ chỉ là sự thanh toán của Hoàng thượng, không bằng nhanh đi tìm một đường lui khác.
Những suy nghĩ này của nàng ta, Triệu Thuần Hi sao có thể đoán không ra? Giờ phụ thân đã không còn giá trị, thật buồn cười chính mình lại ỷ lại vào ngoại thích, giờ nàng lại càng thêm khinh thường quỷ tâm tư của Tam di mẫu này.
“Nếu phụ thân có chuyện, ngươi sẽ làm như thế nào?” Nàng đem vấn đề ném trở về.
Trong phòng lâm vào yên tĩnh, một lúc sau, Diệp Phồn cười yếu ớt nói: “Nếu cha ngươi có chuyện, tất nhiên ta sẽ cùng hắn vượt qua cửa ải khó khăn này.”
“Di mẫu ngài thật tốt.” Triệu Thuần Hi gắt gao đè chặt bàn tay đặt ở trên bàn của nàng ta, ý hữu sở chỉ* (lời ít ý nhiều) nói: “Nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, ngươi là người hiểu đại nghĩa, không rời không bỏ, từng câu từng chữ ta sẽ chuyển lời đến phụ thân, hắn nghe xong nhất định sẽ cực kỳ cảm động.”
“Cái gì mà cảm động hay không cảm động , ta cùng với Hầu gia đã định hôn ước, đã là người của hắn, vốn nên cùng hắn đồng tâm đồng đức mới phải.” Diệp Phồn tươi cười đến ôn nhu, trong lòng lại nghĩ phải như thế nào mới không đề cập tới chuyện này.
Triệu Thuần Hi lại hạ quyết tâm phải đem nàng ta kéo xuống, nếu Hầu phủ cùng Diệp gia gắn chặt với nhau, nếu gặp xui xẻo mọi người sẽ cùng gặp xui xẻo, phải chết mọi người cùng chết.
*********
Không chỉ có Diệp gia, Triệu gia ngoài mặt thì hòa thuận, bên trong lại đấu đá lẫn nhau, trên triều đình cũng sóng ngầm mãnh liệt, tranh phong không ngừng. Hôm sau, Thánh Nguyên Đế lại triệu tập quyền thần thương thảo (bàn bạc) nghi thức cúng bái hành lễ. Càng về sau, cải cách càng phổ biến rộng rãi, dần dần liên quan đến thuế vụ, quân quyền, đất đai…. vân vân, tổn hại nghiêm trọng đến lợi tích của mấy gia tộc.
Với tư cách là đại diện của mấy gia tộc lớn, Vương thừa tướng dĩ nhiên là phản đối kịch liệt.
Hôm nay, thấy Hoàng thượng lại đưa ra sửa đổi “Chiếm điền chế*” thành “Quân điền chế*”, hắn vỗ án cả giận nói: “Hoàng thượng ít đọc sách, rất nhiều chuyện không hiểu, tốt nhất là đừng mở miệng nói lung tung. Từ ngày thi hành “Chiếm điền chế” tới nay đất khai hoang thu hoạch được rất nhiều, nông dân giao nộp thuế má cũng nhẹ, nếu sửa thành “Quân điền chế”, theo nhân khẩu để thu thuế, nay vừa qua chiến loạn, lao động giảm mạnh, khí hậu thay đổi thất thường, thu hoạch không nhiều, nhà bình dân bá tánh gánh chịu sao nổi? Hoàng thượng ngay cả chưc quan Thái sử lệnh* quan trọng này cũng có thể ban cho một kẻ thương nhân dốt đặc cán mai, có thể thấy được đối với việc trị vì dân sinh cực kỳ lạnh nhạt, tạm thời nên giao cho bộ úy của chúng ta là chức quan chuyên môn phụ trách đến làm, ngài trước tiên nên học từ từ, chờ thêm một thời gian nữa tái nghị đi.” Hoàng quyền mất quyền lực biểu hiện đã rất rõ ràng.
(Thái sử lệnh*: chức quan chuyên ghi chép sử sách)
Thánh Nguyên Đế thấy thái độ vô lễ bất kính của hắn liền nổi trận lôi đình, đang muốn vỗ án, Vương thừa tướng lại phất tay áo đi trước, các vị thuộc quan (quan theo phe Thừa tướng) cũng sôi nổi cáo từ, chỉ một lúc sau chỉ còn lại một người là Đế sư ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt nghiêm túc.
“Thao con mẹ ngươi, Lang Gia Vương thị! Một ngày nào đó lão tử sẽ làm thịt các ngươi!” Thánh Nguyên Đế không thể nhịn thêm được nữa, nâng tay quét hết tất cả tấu chương đặt ở trên ngự án, lại không để ý hất luôn một cái nghiên mực, giội vào người Đế sư cả người đều là mực.
Thoáng nhìn xuống Đế sư ánh mắt thanh chính, tức giận của hắn liền biến mất, một mặt duỗi tay chà lau thay hắn, một mặt thành tâm xin lỗi.
Quan lão gia tử từ từ nói: “Thừa tướng nói đúng, Hoàng thượng ngay cả chức quan Thái sử lệnh cũng có thể ban cho Diệp Toàn Dũng, quả thật là không thỏa đáng.”
[Chiếm điền chế*: Tây Tấn Quá khang Nguyên niên (280 năm) Tấn Võ Đế Ban bố chiếm điền lệnh “Lấy danh chiếm điền”, phân vương thất, quan viên cập bình dân ba loại. Vương thất: Vương, công, hầu, ứng lấy phong quốc vì gia, nhưng nhưng ở kinh thành có phòng ốc một đống. Đại quốc quốc vương đến giao điền 15 khoảnh, thứ quốc đến 10 khoảnh, tiểu quốc đến 7 khoảnh. Quan viên: Y theo quan viên đánh giá chấp thuận này chiếm cứ nhất định diện tích đồng ruộng, ấm khách số cập ấm hộ số; bình dân: Nhân dân hướng quốc gia đăng ký hộ khẩu, cũng trình báo sở chiếm đồng ruộng số. Chiếm điền lệnh quy định nam tử một người chiếm 70 mẫu, nữ tử 30 mẫu.
Quân điền chế*: Đều điền chế Là Trung Quốc cổ đại hạng nhất quan trọng thổ địa chế độ, sinh ra với Bắc Nguỵ, Bắc Nguỵ phân liệt ra tới Đông Nguỵ Tây Nguỵ Cập kế lúc sau Bắc Tề,Bắc Chu Cùng với Tùy Đường Đều kế tục này một chế độ. Theo Địa chủ Kinh tế phát triển lớn mạnh, thổ địa diễn kịch cũng tùy theo ngày càng nghiêm trọng.Võ chu Những năm cuối Đều điền chế Thùng rỗng kêu to; tới rồi Đường Đức tông Kiến trung Nguyên niên (780 năm), đều điền chế vĩnh viễn rời khỏi Trung Quốc lịch sử sân khấu. Bất quá, loại này chế độ ởTriều Tiên trung tông Khi rồi lại ở Triệu quang tổ Kiến nghị hạ ở Triều Tiên bán đảo một lần nữa xuất hiện.]