Editor: Thiên Vi
Trưởng công chúa lần đầu tiên thấy hoàng đệ chủ động nhắc tới chuyện năm đó, không khỏi ghé sát vào hơn một chút hỏi :
“Là Triệu lão Hầu gia nhét Diệp Trăn vào bọc hành lý của ngươi, mà không phải là ngươi nhìn trúng vẻ đẹp của nàng ta cho nên mới cường đoạt cướp về? Lúc ấy một đám huynh đệ chúng ta liên tục ép hỏi, ngươi tại sao lại không mở miệng nói?”
Thánh Nguyên đế lắc đầu cười khổ:
“Lúc Trẫm phát hiện trong chăn có nhiều hơn một nữ tử không mảnh vải che thân, lại còn là ân nhân cứu mạng của mình, thê tử kết tóc của huynh đệ, cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh kia có thể nghĩ. Trẫm điều động vài binh lính đưa nàng ta trở về, trước mặt nàng ta đáp ứng, lúc xoay người liền treo cổ tự tử, may mà kịp thời phát hiện nên mới cứu được. Nàng ta quỳ gối bên chân trẫm, luôn miệng nói trinh tiết đã mất, không còn mặt mũi trở về gặp Triệu Lục Ly, càng không còn mặt mũi nào đối mặt với một đôi nhi nữ, cầu trẫm ban cái chết cho nàng ta. Nhưng trẫm biết rõ Triệu Lục Ly quan tâm đối với nàng ta như thế nào, biết rõ nàng ta từng cứu trẫm một mạng, há có thể lấy oán trả ơn? Rơi vào đường cùng đành phải mang nàng ta theo bên người, nguyên tưởng rằng sau khi chiếm được Yến Kinh sẽ giải thích với Triệu Lục Ly, chỉ cần Triệu Lục Ly không chê, đưa nàng ta trở về, mọi chuyện được tốt đẹp, vậy mà nàng ta lại đi tìm cái chết, còn cầu xin trẫm trăm ngàn lần không được nói là lão Hầu gia đưa nàng ta tới, miễn làm tổn thương tới tình nghĩa của phụ tử Triệu gia, còn nói chính mình đã không sạch sẽ, không còn mặt mũi trở về Triệu gia, không bằng chết cho hết tội. Trẫm thấy nàng ta trinh liệt như thế, lại phải chịu đựng đến bậc này, không thể không cho nàng ta một chỗ dung thân.”
Ánh mắt Trưởng công chúa đăm đăm, sau nửa ngày trầm mặc mới nói :
“Một sợi tóc của nàng ta ngươi cũng chưa chạm qua?”
“Vẫn chưa từng chạm qua dù chỉ một sợi tóc, trẫm chỉ phụ trách chiếu cố nàng ta, bảo vệ nàng ta cả đời không lo.”
“Chỉ nhìn thoáng qua thân thể của nàng ta, nàng ta liền không đi ?”
“Trẫm làm sao biết nữ tử Trung Nguyên này suy nghĩ cái gì?”
Hai mắt Thánh Nguyên Đế đỏ bừng :
“Nàng ta ba lần bốn lượt tìm cái chết, dù sao trẫm cũng là nam tử, phải có trách nhiệm, đành phải dốc hết sức gánh chịu tất cả chỉ trích cùng chê trách. Nhưng cuối cùng Triệu Lục Ly vẫn biết Triệu lão Hầu gia sở tác sở vi*, từ đấy về sau hắn hận cha mẹ hắn thấu xương, phản bội lại trẫm.”
(Sở tác sở vi*: hành động đã thực hiện)
Bàn tay hắn không tự giác dùng sức nắm chặt lấy ngự án được làm từ gỗ cây tử đàn vô cùng cứng rắn, cuối cùng để lại một dấu vết, hắn cắn răng nói :
“Nhưng hoàng tỷ ngươi biết không? Năm đó một tràng ân cứu mạng kia, rất có thể là cục diện mà Diệp gia bài bố, nhìn qua Diệp Trăn cũng không vô hại như mặt ngoài của ả. Trẫm muốn nạp phu nhân vào cung, sắc phong làm Chiêu Nghi, nàng ta liền sai sử Triệu Lục Ly cầu trẫm một đạo thánh chỉ tứ hôn, đoạt phu nhân đi mất! Tâm tư người Trung Nguyên quả thật là biến hoá kỳ lạ, thật sự rất đáng giận!”
Trưởng công chúa cũng là người thẳng tính, mặc dù mấy năm gần đây mới tiếp xúc với người Trung Nguyên nhiều hơn, cũng có thay đổi giảo hoạt hơn rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy đầu óc không đủ dùng. Nàng nâng tay ý bảo:
“Ngươi chờ một chút, để Bản điện suy nghĩ sắp xếp đầu mối rõ ràng. Mọi chuyện là như vậy.”
Nàng trầm ngâm nói:
“Đầu tiên, Diệp Trăn cứu ngươi là giả, ngươi lại tưởng thật, coi nàng ta thành ân nhân cứu mạng, cho nên năm đó vốn có thể chỉnh chết Diệp Toàn Dũng, không có hắn quản lý gia tài, ngươi có thể tiếp nhận toàn bộ sinh ý của hắn, nhưng ngươi lại vội vàng qua quýt thả hắn ra?”
“Đúng. Diệp Trăn cũng không biết trẫm, hút xà độc thay Trẫm, đắp thuốc, thừa dịp Trẫm hôn mê liền rời đi. Sau đó Trẫm phái người đi thăm dò mới biết được nàng ta là nữ nhi Diệp gia, bởi vì thay Trẫm hút độc cho nên bị thương đến căn cốt, bệnh nặng một thời gian rất dài, dù sau đó dần dần tốt lên nhưng vẫn không thể khỏi hẳn, trở nên vô cùng gầy yếu. Tuy Trẫm áy náy, nhưng trong lòng vẫn có nghi ngờ, một mặt tiếp tục điều tra một mặt chờ nàng ta tìm tới cửa rồi báo đáp ân cứu mạng, vậy mà nàng ta vẫn sống cuộc sống của mình như trước, giống như đối với Trẫm hoàn toàn không biết gì cả, cũng không để ở trong lòng dù chỉ một chút, mà những kẻ tham dự ám sát đều đã chết, không có người đối chứng, lúc này Trẫm mới bỏ đi nghi ngờ, thả Diệp Toàn Dũng ra.”
Thánh Nguyên đế nhớ lại chuyện cũ, càng cảm thấy người Trung Nguyên giảo hoạt gian trá, cái gì hư hư thật thật, lấy lui vì tiến, quả thật là đùa giỡn hắn phải xoay vòng vòng! Về sau hắn đã có kinh nghiệm, chậm rãi học hỏi văn tự Trung Nguyên, đọc binh pháp biến ảo lạ kỳ, quyền mưu khống chế lòng người, mới không phải chịu thiệt. Nhưng người Trung Nguyên tuy đáng giận, cũng rất đáng yêu, ví dụ như Phu nhân, Đế Sư cùng Thái Thường, bọn họ quả thật là trung liệt, vô cùng lương thiện, quang minh chính đại, kết giao với bọn họ rất thoải mái, cho dù mỗi ngày đều bị Đế Sư dạy bảo, nhưng trong lòng cũng đặc biệt thoải mái.
Miệng của Trưởng công chúa liên tục chậc chậc, tiếp tục nói:
“Nếu Bản điện nhớ không lầm, sau khi nàng ta cứu ngươi, Diệp Toàn Dũng liền dâng toàn bộ gia sản lên, đầu hàng ngươi?”
“Trẫm lúc ấy đã tiêu diệt lục lộ của (thượng, hạ, tiền, hậu, tả, hữu) Chư hầu, mà Nhị vương phải liên hợp với nhau mới tiêu diệt được một kẻ trung quân tiền triều, hắn sao có thể không đầu hàng trước trẫm? Cũng bởi vì Diệp gia xuất chiến mã cùng với lương thảo, trẫm mới cho hắn một chức vị Thái Sử Lệnh. Không nghĩ tới, Thái Sử Lệnh lại là chức vụ phải tinh thông viết văn mới đảm đương nổi.”
Bên tai của Thánh Nguyên Đế đỏ lên, thầm nghĩ ngay cả Đế Sư cũng không quen nhìn Trẫm làm xằng làm bậy, trong lòng Phu nhân sợ là càng thêm chê cười Trẫm là một Hoàng Đế nhà quê.
Ai, mặt mũi đều mất hết!
Trưởng công chúa chậc chậc kêu kỳ lạ, tổng kết nói :
“Bản điện suy nghĩ cẩn thận, trước khi Diệp Trăn cứu ngươi, sau đó gặp lại rồi cố ý nhiều lần tiếp xúc với ngươi, khiến lão Hầu gia hiểu lầm hai người các ngươi cấu kết với nhau, vội vàng đem nàng ta tiễn bước, thành toàn cho gian tình của các ngươi. Nàng ta lần lượt tìm chết, bức bách ngươi không thể không che chở nàng ta, thay nàng ta chu toàn.”
Biểu tình của Trưởng công chúa có chút vặn vẹo, giọng nói cũng rất kỳ quái:
“Kết quả chính là ngươi phát hiện tất cả những chuyện này đều là giả dối, đều là một tuồng kịch một ván cờ. Diệp Trăn mưu toan leo lên quyền quý, tỳ bà không ôm, lại không chịu nổi khi trên lưng đeo tội danh thủy tính dương hoa* này, vì thế mượn tay của lão Hầu gia đi làm chuyện bất nghĩa kia, lại lần lượt tìm chết muốn quảng cáo rùm beng ả ta trinh liệt như thế nào, lừa gạt ngươi phải “có trách nhiệm” của một đại nam nhân, ôm tất cả xô nước bẩn vào người, lật ngược thế cờ bản thân nàng ta được tẩy trừ sạch sẽ, trắng tinh không nhiễm hạt bụi nào. Mấy năm nay ngươi nuôi nàng ta từ cái ăn đến cái uống, cung cấp cho nàng ta quyền cao chức trọng, ngoài sáng ngầm che chở nàng ta, kết quả nàng ta lại liên hợp với Triệu Lục Ly, đoạt mất người mà ngươi chân chính đặt ở đầu quả tim? Ngươi không chạm vào một sợi tóc của vợ người ta, ngược lại người ta lại cướp vợ của ngươi đi, lại còn là chính ngươi hạ ý chỉ xuống dưới?”
(Thủy tính dương hoa(水性杨花): dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất)
Thánh Nguyên đế cứng ngắc gật đầu:
“Đúng, năm đó dùng xà địch đuổi giết Trẫm chính là dị nhân Miêu tộc, hẳn là có quan hệ với Diệp gia, hoàng tỷ từng xuất chinh đến Quý Châu Kiềm Đông……”
Trưởng công chúa không đợi hắn nói hết câu liền cười không thể kiềm chế lại được nữa, một mặt đập ngự án một mặt than thở:
“Tốt a, vở tuồng này rất phấn khích! Một chuyện cười lớn như vậy, cũng đủ để Bản điện cười một năm dư thừa! Ha ha ha, đệ đệ ngốc của ta, ngươi tại sao có thể ngốc đến mức này chứ……” Sau đó là vỗ tay đi ra cửa, dần dần đi xa.
“…… Đối với dị nhân Miêu tộc phải hiểu rõ ràng hơn, không bằng thay trẫm tra một chút ai am hiểu sử dụng xà trùng (rắn, côn trùng, chuột, kiến), có thể bắt được hung phạm, phá tan âm mưu.”
Thánh Nguyên Đế phun ra nửa câu sau với bóng dáng của trưởng công chúa, sắc mặt lúc đen lúc trắng cực kỳ phấn khích.
Con mẹ nó đây là chuyện gì? Có thể để Trẫm nói hết lời hay không? Ngươi vào cung chẳng lẽ chỉ vì chê cười Trẫm? Không phải do Trẫm ngốc, rõ ràng là người Trung Nguyên rất giảo quyệt! Hắn hất bay tấu chương, nghiên mực, văn thư, lửa giận thiêu đốt hừng hực không có chỗ phát tiết, ngược lại khiến hai mắt đỏ bừng.
Lúc này hắn giống như dã thú bị nhốt lại giãy dụa cũng chỉ uổng công vô ích, Phu nhân cùng Triệu Lục Ly gương vỡ lại lành, thời gian còn lại của hắn càng ngày càng ít. Hắn làm sao có thể không nóng nảy, làm sao có thể không nôn nóng đây. Có trời mới biết hắn thiếu chút nữa đã bị Chu Thiên cổ động, lệnh cho tử sĩ âm thầm giết chết Triệu Lục Ly. Nhưng may mà hắn vẫn còn nhịn được, không vì vậy mà thẹn với Phu nhân, thẹn với lương tâm.
Khi ngươi đi trong bóng tối bất tận, gặp một người vô cùng tốt đẹp ngươi sẽ cố hết sức đuổi theo, ý đồ muốn mình càng thêm xứng với nàng hơn. Trước kia hắn muốn làm hoàng đế là vì mạng sống, vì thỏa mãn dã tâm chinh phục thiên hạ, hiện tại cũng là vì lê dân bách tính, trời yên biển lặng, vì để Phu nhân thật lòng thành tâm khen hắn một câu “Minh quân thiên cổ”.
Minh quân sẽ không vì tư lợi cá nhân làm tổn hại đến quốc pháp, nếu muốn chia rẽ hai người, còn phải ly gián tình cảm của bọn họ hoàn toàn mới tính là thành công. Mấy năm gần đây Thánh Nguyên Đế học được không ít thủ đoạn của người Trung Nguyên, rất nhanh đầu lông mày liền giãn ra nảy ra một ý hay.
*****
Quan Tố Y thăm hỏi Triệu Lục Ly, xác định hắn không nguy hiểm đến tính mạng, lúc này mới dẫn theo một nhà già trẻ trở về. Xe ngựa nhanh chóng chạy vào ngõ hẻm, dừng lại ở cửa Tây, theo lý mà nói hai tỷ đệ Triệu Thuần Hi, Triệu Vọng Thư nên trở về Đông phủ, nhưng cả hai đều mặt dày đi phía sau kế mẫu vào nhà giữa.
Tốt xấu gì Quan Tố Y cũng là mẫu thân trên danh nghĩa của hai người, nay Triệu Lục Ly không có ở đây, nếu nàng mở miệng đuổi người, chắc chắn nàng sẽ trở thành đầu câu chuyện, sẽ có người nói người Quan gia nổi danh nhân đức cũng chỉ là lừa gạt thế gian, vạn bất đắc dĩ (như bất đắc dĩ nhưng nghĩa mạnh hơn), chỉ làm không thấy, trong lòng lại thở dài người hiền đức quả thật không dễ làm, khó trách đạo đức của Tăng Tử được so sánh như “Như lâm thâm uyên, như lý bạc băng*”, đến khi chết mới được giải thoát.
(Như lâm thâm uyên, như lý bạc băng *: “如臨深淵,如履薄冰: như đi bên mép vực sâu, như giẫm lên lớp băng mỏng trên mặt nước, ý nói đến sự cẩn trọng trong giải quyết hoặc đối diện với một việc nào đó.)
Lão phu nhân nhìn con dâu cùng tôn tử, thấy tình cảm của con dâu đối với tôn tử không được hòa thuận, không khỏi kéo nàng ra một chỗ hòa giải, khuyên giải con dâu đừng so đo với hai hài tử. Triệu Thuần Hi rất biết thời cơ, vội vàng đè đệ đệ dập đầu với kế mẫu, luôn miệng nói sau này chắc chắn sẽ nghe lời.
Nguyễn thị dẫn theo Mộc Mộc đến hỏi thăm tình huống của đại bá, thấy cảnh này cũng đi đến khuyên giải vài câu.
Cả nhà xuất động, đã nói đến nước này, nếu Quan Tố Y còn không thuận theo, còn không buông tha có vẻ rất không có nhân tình. Nàng mặc niệm bốn chữ “không thẹn với lòng” nhiều lần, lúc này mới lạnh nhạt mở miệng:
“Thôi, nếu các ngươi biết sai, sau này nếu còn chống đối ta giống như trước kia, nên dạy dỗ cái gì ta sẽ dạy dỗ cái đó, chức trách ta nên làm ta cũng sẽ cố gắng làm, hy vọng các ngươi nói được làm được, không nên ngỗ nghịch.”
Trầm ngâm một lúc, nàng tiếp tục nói:
“Chu Thiên dẫn đầu đội kiểm tra Trấn Bắc Hầu phủ, cho dù hắn phá hủy tất cả nhà cửa, bức tử người trong phủ từ trên xuống dưới, các ngươi cũng không chỗ kêu oan, bởi vì hắn chiếm lý, tuân thủ quy củ, phụng lệnh Hoàng mệnh. Nhưng ta treo tấm biển “Chinh Bắc Tướng Quân phủ” lên, cái nhà này không chỉ có một người là phụ thân của các ngươi nữa, còn có Nhị thúc của các ngươi, cho dù hắn muốn tùy ý làm bậy phía dưới cũng không được phạm thượng, chuyên quyền độc đoán, chỉ cần buộc một cái tội cho Nhị thúc của các ngươi thôi cũng đủ để cho hắn uống cả đời. Cho nên tấm biển này không chỉ là một tấm biển, nó còn là quy củ. Ở trên đời, tất cả mọi người phải tuân thủ quy củ, ngay cả Hoàng đế cũng không ngoại lệ. Không tuân thủ quy củ sẽ như thế nào, có Diệp gia làm gương phía trước, nói vậy chắc không cần ta phải nói lời thừa nữa chứ.”
Triệu Thuần Hi cùng Triệu Vọng Thư liên tục gật đầu, mặc dù không rõ nội tình, nhưng cũng rất nhu thuận thụ giáo.
Quan Tố Y có phần không quen với chuyển biến của hai người, hai mắt rũ xuống lạnh nhạt nói:
“Nói nhiều như vậy, ta chỉ muốn cho các ngươi hiểu được, đến chỗ của ta phải tuân thủ quy củ của ta, sớm chiều phải tiết kiệm, học tập từ sáng đến tối, phụng dưỡng trưởng bối, tế bái tổ tiên, giao tiếp qua lại, công việc bếp núc thông thường…… Mọi thứ đều phải học, không thể thiếu một cái gì.”
“Nương, chúng ta đã biết.” Hai người trăm miệng một lời chấp thuận.
Mộc Mộc cũng gật đầu như thật, lại bởi vì động tác quá lớn, thiếu chút nữa ngã khỏi ghế dựa. May mắn Nguyễn thị ở gần đấy, vội vàng kéo hắn lại.
Quan Tố Y đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại mỉm cười, tâm tình treo cao được hạ xuống khó tránh khỏi dạy bảo nhiều hơn vài câu:
“Trên đời này có ba loại người, một là người tuân thủ quy củ; hai là người quen dùng quy củ; ba là người đặt ra quy củ. Người thứ nhất mặc cho người khác bài bố, nhưng người này có thể tự bảo vệ mình, người thứ hai lại có thể du sơn ngoạn thủy đứng trên đỉnh núi, nắm trong tay vận mệnh của mình và của người khác. Bây giờ các ngươi là người thứ nhất, sau này học nhiều nhìn nhiều trí tuệ được nâng cao có thể nâng lên từng bậc một, nếu muốn trở thành loại thứ hai, còn cần cố gắng gấp bội. Thế nhân hà khắc đối với nữ tử, Triệu Thuần Hi, ngươi làm loại thứ hai đã quá đủ, chớ nên lòng tham không đáy, hại người hại mình; Triệu Vọng Thư, thế nhân khoan dung đối với nam tử, nay Hoàng thượng là minh quân, có ý muốn nâng thư sinh nghèo một bước lên trời. Ngươi sinh vào thời này quả thật là may mắn, tuy cha ngươi đi từng bước sai lầm, bị giáng chức, nhưng chỉ cần ngươi cố gắng đọc sách, năm sau tham gia khoa cử thi đỗ Trạng Nguyên, là có thể vào hàng sĩ, trở thành người trên người đặt ra quy củ. Cho nên các ngươi không cần tự coi nhẹ mình, càng không cần sợ đầu sợ đuôi, chỉ cần nghiêm ngặt tuân thủ quy củ, làm việc thiện mưu tính cho mình, tương lai tất sẽ có đường ra.”
Hai tỷ đệ bừng tỉnh đại ngộ, liên tục đồng ý. Nhất là Triệu Vọng Thư, đôi mắt càng ngày càng sáng, giống như có vô vàn dũng khí cùng quyết tâm, còn có nhiệt tình cùng mạnh mẽ vô tận, nắm chặt tay thề nói:
“Nương, lời nói hôm nay của ngài, một chữ ta cũng không dám quên. Ngài chờ xem, nhất định ta sẽ chăm chỉ đọc sách, sau này sẽ lấy về tước vị của phụ thân, cũng dựa vào cố gắng của chính mình cầu cho ngài cùng tổ mẫu một tước vị Cáo Mệnh.”
“Tốt tốt tốt, tôn nhi bảo bối của ta có chí khí, tổ mẫu chờ ngươi!” Lão phu nhân vui mừng chảy cả nước mắt, tay kéo người một nhà vào một chỗ, gắt gao đè chặt.
Quan Tố Y muốn rút ra mà không được, chỉ có thể yên lặng nhẫn nhịn.