"Nói xấu sau lưng người khác không phải là chuyện một tế tự chính trực nên làm." Ngưng Ngọc bước lại, "Nhân ngư sao lại có thể ăn thịt người được? Cái nhà bác học tế tự ngươi sao lại tin những tin đồn tục nhân chuyên lấy làm vui chứ?"
Lưu Chấn Hám không biết vì sao mỗi khi hắn thấy Ngưng Ngọc là đầu to như cái đấu. Hắn cảm thấy cái ả Ngưng Ngọc này còn dạy đời hắn nhiều hơn Hải Luân nữa. Mỗi khi gặp mặt, bị ánh mắt biết nói của nàng nhìn, Lưu Chấn Hám cảm thấy mấy thứ bọt bã xấu xa trong bụng đều bị nhìn xuyên thấu hết, thật là không thoải mái chút nào.
"Hơ ... ơ hơ..." Lưu Chấn Hám ho khan hai tiếng, nỗ lực thu vén lại hình tượng của mình, cất giọng thanh thoát hỏi: "Ngưng Ngọc tiểu thư, cô mang nhân ngư công chúa Ngải Vi Nhi này đi đâu vậy?"
"Mang đến giường nước của ta, nhân ngư không thể thoát ly khỏi nước lâu dài, nước là thuốc trị thương tối hảo của Hải tộc. Nàng ấy đã ngủ rồi, xem ra khi tỉnh lại thì chắc không còn vấn đề gì to lớn nữa. Chiến ca của ngươi quả nhiên có hiệu quả." Ngưng Ngọc rất khó khăn nhìn Lưu Chấn Hám lộ ra một nụ cười mỉm: "Ta thu hồi lại những khinh thị trước đây đối với ngươi, à... Ngài đã dùng thực lực và lòng thương của bản thân chứng minh cho sự vô tư của mình. Tuy nhiên, ngài vẫn còn quen chưa thoát khỏi nét ngụy trang đầy bỉ ổi."
"Ngài đó có phải là chỉ ta không?" Lưu Chấn Hám ưỡn ngực, lập tức cảm thây cái thói hư vinh chợt ngút cao, một cảm giác thực anh hùng chợt chạy rần rật toàn thân hắn.
"Ta vì những sự thất lễ lúc trước thành thật xin lỗi." Ngưng Ngọc mỉm cười nói.
"Hắc hắc..." Lưu Chấn Hám chỉ còn biết cười khờ, tay cất tới cất lui, không biết nên nói như thế nào cho phải.
Hải Luân từ phía sau lén nhéo vào eo hắn một cái rõ đau.
"Ngưng Ngọc tiểu thư, ta đại biểu cho Lý Sát tiếp thụ sự áy náy đáng ra không nên có của nàng." Hải Luân xá một xá: "Là lòng thương của nàng vào lúc khẩn yếu quan đầu nhất cấp cho chúng tôi sự hung đúc tinh thần mạnh mẽ nhất. Bỉ Mông tế tự quyết không quên điểm ân tình này."
"Hắc hắc... Ta cũng thu hồi lời vừa rồi ta nói cô không còn là xử nữ nữa..." Lời Lưu Chấn Hám vừa ra khỏi miệng, thì hắn liền biết mình lại nói sai nữa rồi.
Mặt Ngưng Ngọc chợt "xoát" một cái, biến thành một cái bắp cải tía thật to.
Bọn hùng miêu vũ sĩ cố gắng nhịn cười, nhưng cảm thấy nhịn một cách vạn phần thống khổ.
Ngưng Ngọc đột nhiên cảm giác bản thân nàng tha thứ cho gã heo này là một sai lầm không thể tha thứ.
"Nói thẳng là một loại mỹ đức, nhưng hoang ngôn (bịa đặt) vĩnh viễn là nguồn gốc lớn nhất của tội lỗi!" Hải Luân chỉ còn biết ráng cứng đầu đi thu thập cục diện rối rắm, một mặt lừ mắt giận dữ nhìn lão Lưu.
"Lý Sát tiên sinh..." Phúc Cách Sâm Từ không biết từ xó nào lại chui ra, dùng một thanh âm hề hề nịnh nọt gọi Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám cảm thấy toàn thân mình tự nhiên nổi đầy rôm sẩy, rợn cả da gà.
"Từ tiên sinh, ngài có chuyện gì sao?" Hải Luân không hề có tí gì oán hận kẻ vừa rồi thấy lâm nguy thì dùng người khác làm con tốt thí, vẫn cười thật tươi, dùng dáng vẻ ưu nhã nhất của mình hỏi chuyện lão già dịch.
"Lý Sát tiên sinh thân ái, thỉnh vấn ngài cái mai rùa lớn này có phải là của ngài không?" Ánh mắt của lão đầu lóe lên những luồng dị quang, giống như một tên nô tài đột nhiên tiến được vào bảo tàng của vương quốc Babylon cổ đại vậy. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Đúng vậy, đó chính là di vật của ma thú của ta. Nó đã trải qua một trận chiến đấu vô cùng thảm liệt, vì yểm hộ ta mà anh dũng hy sinh." Lưu Chấn Hám dường như sắp rớt ra hài hàng lệ nóng, kỹ thuật diễn xuất quả thật là nhất lưu.
Hải Luân lén lấy ngón tay bấm hắn một cái.
"Ma thú? Ma thú của ngươi?" Từ lão đầu dường như bị trúng phong, ánh mắt biến thành đờ đẫn vô hồn.
"Đúng vậy." Lưu Chấn Hám cảm thán: "Nó chính là người bạn của ta, một con Mô đặc thuộc á long hệ! Thế sự quả là biến đổi vô thường, không ngờ ta trở thành kẻ đầu bạc khóc tống biệt người đầu xanh a...!" (Chú: Ý này giống như cha mẹ già mà khóc tiễn con cái về nơi chín suối vậy, người già không chết, mà người trẻ lại mất sớm!"
"Con mô đặc này có tuổi ít nhất cả mấy nghìn năm rồi." Ngưng Ngọc đứng một bên lạnh lùng nói. Ngón tay mảnh khảnh của nàng chỉ vào các vòng tuổi ở rìa mai rùa (**). Ánh mắt của nàng nhanh chóng bị mai rùa hấp dẫn, ngưng trệ luôn ở đó.
"Lý Sát tiên sinh thân ái!" Lão đầu tiếp tục dùng giọng khoa trương và siểm nịnh của mình nói: 'Ngươi là một á long tế tự ư! Ngươi lừa ta thiệt là khổ a!"
"Cái gì?" Lưu Chấn Hám quả thực bị lão nhát đến giật mình, không phải vì lời nói của lão, mà là cái tướng tá đạo mạo ngút trời của lão lại kết hợp vẻ khúm núm hiện tại.
"Ngài rõ ràng là một long tế tự đó a!" Lão đầu nói.
"Long tế tự?" Đôi mắt to lớn và mỹ lệ của Hải Luân đầy vẻ khó hiểu.
"Phan tháp võ sĩ, giương bườm khởi thuyền!" Lão đầu lại thay đổi dáng vẻ, đối với bọn thủ hạ uy phong lẫm lẫm ra mệnh lệnh, rồi hoán thành bộ dạng siểm nịnh cúi người thấp giọng nói với Lưu Chấn Hám và Hải Luân: "Tế tự đại nhân thân ái! Không sai! Đây đích xác là một con rồng!"
______________________________________
Chú thích:
(**): Về chuyện coi mai rùa để biết tuổi, thì không chính xác như xem vòng tuổi của cây. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ở cây khi cưa ngang người ta có thể phát hiện các thớ sậm màu hơn và nhạt màu hơn (do cây tăng trưởng quanh năm, nhưng mùa có thời tiết khắc nghiệt như mùa khô sẽ ít dinh dưỡng hơn nên tăng trưởng chậm hơn và có màu sậm, mùa có thời tiết thuận lợi, nhiều nước & dinh dưỡng thì sinh trưởng nhanh, có màu sáng hơn và sớ to hơn). Mỗi vòng đậm nhạt này được tính là một năm.
- Còn ở rùa, theo cách lý giải của những người chơi rùa (nuôi rùa làm cảnh) rùa nhỏ không xuất hiện vòng tuổi, chỉ rùa từ 12 tuổi trở lên mới thấy. Rùa quá già cũng mất đi bớt những vòng tuổi này. Phủ cơ thể rùa là mai, gồm những mảnh nhỏ được hình thành từ chất xương. Rùa thường có 5 mảnh phủ vùng xương sống và 8 mảnh sắp hai bên tương ứng hai bên sườn. Xung quanh rìa mai có 23 mảnh nhỏ nữa. Số những mảnh này ko thay đổi trong suốt cuộc đời mà chỉ ngày một to ra. Vòng tăng trưởng ở trên những mảnh này cho biết tuổi của rùa, theo đó mỗi vòng tương đương khoảng 1 năm.