Hành trình trở về bờ bên kia của Phất Lan đại sư và Áo Đặc Gia đại sư tịnh không hề thuận lợi, có một ma pháp học đồ trong lúc quay về đã bị thủy tiễn của ma nữ đáng ghét đó bắn hạ.
Sau khi vất vả trở về bờ Nam, hai vị đại sư lợi dụng không gian đổi lấy thời gian, dần dần vãn hồi được thế thua.
Cách một con sông Tang kiền hà rộng lớn, cho dù là thần tiễn thủ muốn bắn trúng một vật thể hoạt động cũng không phải là chuyện dễ, huống gì là dùng ma pháp công kích. Lúc này trận ma pháp đại chiến giữa hai bên từ giao phong nhanh chóng ở cự ly gần biến thành điện đường diễn luyện trung cao giai ma pháp, vì chỉ có trung cao giai ma pháp mới bao trùm được phạm vi tấn công, mới có lực sát thương nhất định đối với mục tiêu ở cự ly xa.
Từ trang bị mà đánh giá thì hai bên không hơn kém nhau nhiều lắm.
Hai ma pháp sư đều có chuẩn bị mới đến, ma pháp quyển trục từng xâu từng xâu giấu trong ngực, sau khi đánh nhau cả nửa ngày, hai vị đại sư đột nhiên nhớ tới trong tay áo mình còn có mấy viên bảo thạch và ma tinh... Loại sai lầm thấp kém này kỳ thực cũng không trách được hai vị đại sư, Phất Lan đại sư và Áo Đặc Gia trước đó cũng đã từng tham gia chiến đấu, ít nhiều gì cũng có kinh nghiệm chiến đấu nhưng trong chiến trận, ma pháp sư không phải nằm ở trung tâm cũng an an ổn ổn tọa trấn ở hậu phương, ung dung nhàn nhã thi triển ma pháp. Còn trận chiến hôm này thì lại gặp đối thủ mạnh mẽ quá mức khó xơi.
Từ lúc tới lãnh địa Bỉ Mông khốn kiếp này, lúc đầu thì bị tên Thất cách đánh không chết gây đả kích nghiêm trọng, vất vả lắm mới giải quyết được hắn thì còn chưa hoàn hồn đã hãm nhập vào một trận khổ chiến khác, sau đó lại vui mừng quá mức vì nhận được Huyết tủy làm cho tinh thần mất đi bình tĩnh, rồi lại bị một tên ma pháp sư trung giai thủy hệ làm nhục khiến cho hai vị đại sư không còn tĩnh tâm suy nghĩ.
Bất quá hiện tại vẫn chưa muộn, ma lực của bảo thạch và ma tinh tồn trữ tuy không khoa trương như Huyết tủy nhưng tốt xấu gì thì cũng có còn hơn không. Hai vị đại sư gương mặt già nua đỏ bừng, vội vàng thay bảo thạch trên pháp trượng của mình.
Bên này Ngải Vi Nhĩ trang bị cũng không thua kém, Nguyên tố chi tuyền và ma tinh không cần phải nhắc đến, ma pháp bạng xác (vỏ trai) quyển trục tích trữ hai tháng trời cũng không ít. Tạp Lỗ mở một cái túi lớn đứng sau lưng lão bản nương đưa ma pháp bạng xác đựng hơn một nửa túi cho nàng ta.
Nhưng so thực lực thật sự thì Ngải Vi Nhĩ không có chút ưu thế nào.
Thủy hệ ma pháp vốn là chi ma pháp công kích yếu ớt nhất trong tất cả các hệ ma pháp, hơn nữa Hỏa hệ ma pháp vừa hay lại là khắc tinh của Thủy hệ ma pháp. Thứ khác biệt này nếu như sử dụng ma pháp cấp thấp thì còn khó nhìn ra nhưng đứng ở góc độ trung cao giai ma pháp thì khác biệt hiện ra rất rõ ràng. Bất quá mỹ nhân rốt cục vẫn là Hải tộc trời sinh có năng lực câu thông với thủy nguyên tố. Tuy Ngải Vi Nhĩ trình độ chỉ ở mức trung giai ma pháp sư nhưng thông qua bạng xác quyển trục vẫn triệu hoán được cao giai ma pháp, so với Áo Đặc Gia đại sư chỉ có thể sử dụng trung giai ma pháp thì đương nhiên là mạnh mẽ hơn nhiều, có điều thêm cao cấp ma phap sư Phất Lan thì vận khí của Ngải Vi Nhĩ thực sự là xui xẻo.
Đối chiến ở cự ly với ma pháp sư thì hai bên đều sử dụng cao giai ma pháp bắn phá lẫn nhau. Cho dù tốc độ thi pháp của Ngải Vi Nhĩ có nhanh hơn đi nữa thì cũng chỉ nhanh hơn nhân loại ma pháp sư một mức độ hữu hạn, huống gì là một đấu với hai.
Áo Đặc Gia đại sư trước hết dùng trung giai hỏa hệ ma pháp Liệt diễm lưu tinh công kích Ngải Vi Nhĩ để báo thù, Ngải Vi Nhĩ dùng cao giai ma pháp Thủy nhận phong bạo nghênh tiếp, đánh tan uy lực của Liệt diễm lưu tinh.
Thủy hỏa nguyên tố va chạm mãnh liệt rồi cả hai đều tiêu biến trong không khí, Phất Lan đại sư âm hiểm lợi dụng thời gian này tung ra cao giai ma pháp Tam luân thứ nguyên trảm.
Cuối cùng vẫn là hai lão ma pháp sư gian hoạt, không thể không thừa nhận với cách đánh này cho dù Ngải Vi Nhĩ đã uống một ngụm Nguyên tố chi tuyền căn bản vẫn không thể chống đỡ nổi, vừa rồi nàng lấy một đánh năm hoàn toàn là nhờ vào tốc độ thi pháp, trái lại giờ đây lại bị chính tốc độ chế ngự.
Thất lợi vừa rồi kỳ thực không phải là do thực lực, hai vị đại sư đúng ra là bị Ngải Vi Nhĩ phát huy ưu thế tốc độ của bản thân, dùng "Cứng rắn phá võ kỹ, khảm đao đánh đấu khí" ở cự ly gần nhanh chóng và vô lại đánh nhanh đánh mạnh làm người ta bối rối. Thực ra bị đánh như vậy không chỉ có mình hai vị đại sư mà toàn bộ thành viên Bộ nô đoàn đều bị bọn Bỉ Mông Phỉ Lãnh Thúy dùng phương pháp "loạn quyền đánh chết sư phụ" đánh cho thất điên bát đảo, cả phương hướng cũng không tìm không ra.
Nhân loại vẫn là nhân loại, sau khi ổn định trận cước, bọn họ cuối cùng vẫn tìm được hướng giải quyết, khai thác được khuyết điểm của bản thân cũng như ưu điểm của địch nhân để phản kích trở lại. Đây là lý do căn bản nhất vì sao nhân loại có thể hùng bá đại lục, còn Bỉ Mông, tinh linh hoặc Ải nhân đều không bằng được.
Ngải Vi Nhĩ hiện tại kêu khổ không thôi, Tam luân thứ nguyên trảm từ mặt sông bắn tới giống như ba chiếc phi phủ cưỡi gió phá sóng, không dễ gì mà dùng thủy tiễn bắn liên tiếp để chống đỡ, hai đạo còn lại đã tới ngay trước mắt nàng.
Biểu tình đầy hy vọng của Phất Lan đại sư chợt tan biến.
Lão không chú ý đến hai vị mỹ nữ tế tự, bỏ qua tế tự và ma pháp sư đều là hành vi ngu xuẩn như nhau, ngay lúc Áo Đặc Gia đại sư triệu hoán Liệt diễm lưu tinh thì hai vị tế tự đã bắt đầu ngâm xướng chiến ca.
Hai đạo Tam luân thứ nguyên trảm còn lại mang theo ma pháp cường đại vô cùng ngay sát na tiếp cận bờ sông đều biến mất không còn tung tích. Tuy bằng vào một bài chiến ca A lý khu tán chi ca thì không đủ sức để giải trừ năng lượng cao giai ma pháp nhưng hai chiến ca cộng thêm chiến vũ thì khu tán một ma pháp cấp độ đạo sư tuyệt đối không thành vấn đề.
"Ma pháp khu tán chi ca?" Hai vị đại sư nhìn nhau chấn động nhún vai.
Không tới Tang kiền hà thì không nản lòng.
Vì biết tốc độ ngâm xướng chiến ca của Bỉ Mông tế tự thua xa tốc độ thi pháp của ma pháp sư nên hai vị ma pháp sư không nản lòng mà tiếp tục triệu hoán một cao giai và trung giai ma pháp thông qua ma pháp quyển trục bắn tới bờ bên kia.
Lần này Ngải Vi Nhĩ động thủ đánh bay hai ma pháp, trực tiếp dùng Cụ lãng trảm mang theo sóng lớn ngút trời hung hăng ập tới hai vị nhân loại ma pháp sư.
Ma sủng của tế tự không phải là hạng vô dụng, lôi đình thiểm điện của Khoa Ma Đa Chiến tranh cự thú và Tấn mãnh long đã làm cho hai vị ma pháp sư ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Ma thú cấp bậc Á long chỉ có ma đạo sĩ ở Công hội mới có đủ sức chống cự.
Tuy ma pháp của hai ma thú sử dụng đều không phải là cao giai nhưng bọn chúng có thể thuấn phát (phát ra với ngay lập tức) ma pháp chứ không như ma pháp sư cần phải thông qua chú ngữ và ngâm xướng rề rà mới triệu hoán được.
Trong tác chiến ở cự ly xa, trừ Ma đạo sĩ, Ma đạo sư và Thánh kỳ áo ma pháp sư sử dụng ma pháp cấp độ đạo sư, tông sư và thánh giai làm cho Á long ma thú mất đi năng lực ra thì đối với các ma pháp cấp bậc khác, Á long ma thú hoàn toàn có thể sử dụng ưu thế tốc độ thuấn phát ma pháp của mình dùng số lượng áp đảo chất lượng.
Trình độ của hai vị đại sư còn chưa đạt tới mức có thể sử dụng ma pháp cấp độ tông sư nên chỉ có thể mở to mắt ra mà chịu thua thiệt.
Cụ lãng trảm ập đến đánh tan nát ma pháp thuẫn bài của hai vị đại sư, nếu không nhờ một đám dong binh cầm thuẫn bài đứng chắn trước mặt anh dũng đỡ đòn thì hai vị đại sư ít nhiều gì cũng thê thảm rồi.
Dưới sự kêu gọi gấp gáp của Thác Đế bá tước, hai vị đại sư tâm cao khí ngạo đều đã chạy lên bờ đê, sau khi hai bên ở cách xa nhau một con sông thì trận chiến ma pháp sư cũng đã kết thúc một cách lặng lẽ.
Lúc này Thác Đế Bá tước muốn khóc quá chừng.
Từ Đa Lạc Đặc xuất phát đi, biên đội hào hoa có ba ngàn dong binh và giặc cướp, tiến vào cửa lớn Phỉ Lãnh Thúy một trung đội đại kiếm sĩ và một trung đội cung tiễn thủ đều chết sạch trên tử vong thông đạo ở bậc thang lên Hồng thổ cao pha. Một đội trọng trang cự liêm thủ thì bị lửa thiêu, còn máy bắn đá và bọn thao tác ma nỗ thì bị tên Thất cách giả chết cướp lấy, còn dùng cỗ Điểu dực nỗ xa đáng sợ đó bắn chết bọn tùy tùng của pháp sư, trước khi qua sông thì chỉ còn có 450 người. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thảm trạng trong Tang kiền hà càng không cần phải nói, vì không biết thủy tính nên dong binh chết đuối cũng lên đến bảy tám chục người, hai mươi Hà mã chiến sĩ mỗi người phóng ra năm cái đoản phủ, ít nhất cũng chém chết một trăm ba bốn mươi người, còn 250 khinh kỵ binh cộng với chừng 300 dong binh khó khăn lắm mới qua sông được lại bị tiểu đội hỗn hợp gồm hai Á long tế tự, hai Thánh điện kỵ sĩ, một tiểu đội Mãnh mã kỵ binh, còn thêm mấy trăm tên Hùng địa tinh, Đại địa tinh và Thực nhân ma đột nhiên xuất hiện giết sạch.
40 kỵ binh vất vả lắm mới truyền tống qua sông cũng bị đánh chìm xuống nước.
Trước mắt cả Bộ nô đoàn còn không tới 1600 người, từ lúc xuất phát gồm 3000 người thì chớp mắt đã mất đi một nửa nhân mã.
Trong các nhân viên còn lại trừ hơn 300 kỵ sĩ và phó binh của Hạ Nhĩ Ba gia tộc hoàn chỉnh không tổn hại gì. Tổn thất lớn nhất của gia tộc Hạ Nhĩ Ba là một trung đội Bộ nô đoàn lúc qua sông bị Hà mã chiến sĩ đánh giết cùng 40 tên lính trinh sát ưu tú phái đi lúc đầu, ngoài ra các chi khác cũng rất thê lương, cự liêm thủ của Long quyển phong dong binh đoàn chỉ còn 50 người, hai tên trung đội trưởng đều chết hết. Kim chúc sắc vi dong binh đoàn càng thảm hơn, đoàn trưởng và phó đoàn trưởng đều không thể trở về, ở bờ Nam chỉ còn ba trung đội khinh kỵ binh và khoảng 70 thân binh của đoàn trưởng, 300 khinh kỵ binh toàn thân còn đang ướt sũng... Trung hình dong binh đoàn 1500 người giờ coi như là đã bị tàn phế. Hai vị ma pháp sư nhờ Huyết tủy trợ giúp cũng vẫn bị đối phương đánh cho tơi tả, ma pháp học đồ và tùy tùng đều bị chết sạch phải thảm hại chạy về.
"Mắc lừa rồi!' Thác Đế Bá tước không cam lòng nhìn Tang kiền hà lẩm bẩm mấy câu.
Đối phương có 200 chiến sĩ nô lệ cường hãn, hai mươi mấy Nga Lặc Phân võ sĩ, hai mươi mấy Hà mã chiến sĩ, 300 Đại địa tinh chiến sĩ và 200 phụ dong tộc chiến sĩ, thêm vào ha Á long tế tự và hai Thánh điện kỵ sĩ, một Thủy hệ ma pháp sư. Thực lực đủ để chính diện đánh nhau với Bộ nô đoàn một trận.
Nhưng dưới sách lược âm hiểm của đối phương thì Bỉ Mông chỉ chịu thương vong nhỏ và một phần bên dưới Hồng thổ cao pha bị đốt cháy đã đổi lấy cái giá hời, tiêu diệt cả nửa nhân mã của nhân loại Bộ nô đoàn.
"Ta đường đường là một tài năng tốt nghiệp học viện quân sự ở Thánh phất lãng tây tư khoa đế quốc mà lại không hay không biết bị bọn thú nhân ngu ngốc hí lộng trong lòng bàn tay. Đầu tiên chúng nhờ vào địa thế hiểm trở tiến hành chặn đánh làm ta suy nghĩ sai lầm, khinh địch tiến lên, sau đó lại dùng thủy quân Tang kiền hà tấn công... Kế sách ác độc này là ai nghĩ ra? Bọn ta chính là đánh lén bọn chúng mà..." Bá tước thầm suy nghĩ vấn đề này, đáng thương là y nhanh chóng bị hành hạ đến muốn phát điên.
Nhìn địa thế thiên hiểm của Tang kiền hà không thể vượt qua, Bá tước đại nhân nhịn không được ngước mắt nhìn trời than dài.
"Cha ơi! Lần này vì sao ta không đưa mục sư cao giai của cha theo! Nếu như có pháp thuật thần thánh của cha thì sao có thể để tà ác quang hoàn của bọn Bỉ Mông tế tự này tàn sát kỵ binh của ta! Lần này vì sao ta không mang theo đủ trọng trang bộ binh! Có trọng trang bộ binh thì sao có thể để tám tên Bỉ Mông ở trên bậc thang tử vong chặn đánh một lúc lâu như vậy! Nếu như tiểu đội máy bắn đá và cung nỏ của ta còn, kỷ hà học giả A Cơ Mễ Đức còn thì đâu cần để hai ma pháp sư tự thân đi yểm hộ bộ binh lên bờ! Ta vì sao không có một Ma đạo sĩ nào? Tang kiền hà, vì sao ngươi không có cây cầu nào?" Bá tước đại nhân điên cuồng la rống một tràng vì sao với Tang kiền hà, rút bội kiếm chém loạn xạ lên không.
"Đại nhân, bọn ta có nên triệt thối trước trở về Đa Lạc Đặc rồi tính tiếp không?" Phất Lan đại sư cẩn thận hỏi.
"Thực sự là không cam lòng mà." Bá tước đại nhân thống khổ lắc đầu chăm chú nhìn bờ đối diện, nơi đó có mỹ nữ, có mọi thứ y muốn chiếm, nhưng khơi khơi lại có một dòng sông Tang kiền hà, khơi khơi lại có một đám Hà mã chiến sĩ nguy hiểm vô cùng.
Bọn Bỉ Mông bờ đối diện lớn tiếng hoan hô. Đằng chu và bè trúc bắt đầu chở vô số Bỉ Mông chiến sĩ, xem ra chúng đang chuẩn bị phản công.
Bá tước ngẩn người một thoáng, nhìn thấy bọn Bỉ Mông này thực sự chèo thuyền đi mới biết đó là sự thật.
Còn việc tốt nào nữa không? Bá tước có điểm không tin nổi, tròng mắt trợn tròn.
Bá tước đại nhân nhanh chóng dùng đầu óc quân sự của mình tính toán chuẩn xác, Bỉ Mông tổng cộng có chừng năm sáu trăm chiến sĩ, số lượng đằng chu và bè trúc không nhiều, một lần vận chuyển tối đa là hai ba trăm người. Khoa Ma Đa Chiến tranh cự thú do thể hình quá lớn tạm thời không tính tới, Tấn mãnh long và Mãnh mã trường mao tượng biết bơi, bất quá hai vị đại sư còn ở đây, ma lực cũng rất sung mãn, hơn nữa họ đều có thể sử dụng hỏa hệ ma pháp mà Mãnh mã cự tượng rất sợ hãi, quân số bên mình còn đến 1600 người, trong đó có 1000 khinh kỵ binh, có thể dùng kỵ thương trùng phong chém giết ngay khi Bỉ Mông lên bờ, còn có 50 trọng trang cự liêm thủ, bộ binh cũng khoảng năm sáu trăm người.
Lần so sánh này làm cho Bá tước trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Không có thiên hiểm Tang kiền hà yểm trợ, bọn chúng bằng vào cái gì mà tự tin? Có âm mưu nào khác hay không? Bá tước lại tính tới một khả năng khác.
Giống như đáp lại suy đoán của Bá tước, trên mặt sông khi không lại xuất hiện mấy chúc chiếc đằng chu, trên đó có vô số Bỉ Mông chiến sĩ đang ngồi.
"Không! Đó chỉ là chướng nhãn pháp! Bá tước đại nhân, hiện tại bọn ta nên làm gì? Ngài ngàn vạn lần không được để cho ma pháp thao túng ánh sáng đó lừa gạt." Hai vị ma pháp sư hiển nhiên đã muốn rục rịch, trong tiềm thức của nhân loại đều có cá tính không cam chịu khuất phục, cả đến ma pháp sư bác học cũng không ngoại lệ.
"Toàn thể chuẩn bị!" Bá tước đại nhân nghiến răng:"Bày trận nghênh địch!"
Một trận hình kỳ quái giống như chữ Vương ở bãi cát phía dưới bờ đê hướng Bắc gần trạm thu phí Phỉ Lãnh Thúy há to cái miệng máu ra chờ đợi.
Năm sáu trăm tên phó binh bố trí thành hàng ngang ở tuyến đầu tiên, hơn ba trăm Bộ nô thủ của gia tộc Hạ Nhĩ Ba cùng trên trăm tên công binh phía sau chúng chiếm cứ lấy bãi cát rộng nhất bờ Bắc Tang kiền hà. Trong phương trận chặt chẽ này là trọng trang cự liêm thủ vũ trang tận răng và Bá tước đại nhân cùng mấy chục tân thân vệ võ kỹ siêu quần, cả đến mấy chục tên Hắc nô cũng cầm vũ khí đi theo hai bên trái phải. Hơn ngàn khinh kỵ binh từ hai cánh phía sau Bá tước tản ra, hai ma pháp sư và ma pháp học đồ ở phía sau kỵ binh, ngồi trên một cái đài thô sơ làm bằng trúc nghiêm trận chờ đợi.
Loại kết cấu nhiều tầng này mỗi tầng đều là trí tuệ của Bá tước.
Vì sao để phó binh trang bị thô sơ nhất lên trên tuyến đầu, trừ việc mạng của chúng rẻ tiền ra thì Bá tước đại nhân và hai vị ma pháp sư đã suy nghĩ qua và có tính toán sâu sắc khác... Trận chiến này là để rèn luyện con người, sau khi kinh qua đả kích, hai vị đại sư đã phi thường bình tĩnh suy xét vấn đề.
Thác Đế Bá tước càng quan sát địa hình càng nắm chắc chiến huống trong tay.
Địa phương này thật sự không tệ, phía sau bãi cát chừng trăm thước là bờ đê, phía ngoài bờ đê hai trăm thước chính là Hồng thổ cao pha, có thể giúp cho thị tuyến nhìn rất rõ, bãi cát quá rộng, chiến trận chỉ chiếm một khoảng phía trước dài chừng bốn mươi thước, rộng chừng hai trăm thước, chính là cửa khẩu duy nhất của con sông lớn, các chỗ khác có thủy đạo đi qua đều quá nhỏ và dốc, chỉ có nơi này là thấp xuống hình thành nên một cửa sông tự nhiên.
Nếu như bọn Bỉ Mông này chọn cách lên bờ ở đoạn đê khác thì kỵ binh có thể xông qua, dùng kỵ thương đâm nát óc từng tên Bỉ Mông, lau sậy dày đặc trên bãi sông sau khi được bọn phó binh cắt đứt toàn bộ sẽ dồn thành đống trên bãi cát dùng để phóng hỏa cản trở Mãnh mã kỵ binh. Cả bãi sông vì đang là tiết đông nên bùn đất mềm đều cứng rắn như sắt đá, thực sự rất thích hợp cho kỵ binh xung phong. Một ngàn kỵ binh a! Bá tước đại nhân thầm nghĩ dù đổi mạng hai kỵ binh lấy một mạng Bỉ Mông cũng có lời rồi.
Mọi việc đã an bài, Bá tước đại nhân lau mồ hôi trong lòng bàn tay.
Hai vị ma pháp sư cũng hăng hái chờ đọ sức với tế tự, cự ly công kích ha ba trăm thước của ma thú đối với ma pháp sư mà nói thì ma pháp sư chiếm không ít quyền chủ động. Hai vị đại sư tuy biết đánh chìm thuyền của mỹ nhân ngư và hai tế tự biết sử dụng A lý khu tán chi ca chỉ là nằm mơ nhưng vẫn hăng hái muốn thử xem.
Đằng chu thật thật giả giả hỗn tạp với nhau, hai vị ma pháp sư không phải nhớ ra bảo thạch và ma tinh thì thật sự không còn hậu chước để đối phó với bọn chiến sĩ Bỉ Mông giảo hoạt này.
Cự ly rút ngắn còn hai trăm mét, Tấn mãnh long bắt đầu phát biểu ở trên mặt sông, Phất Lan và Áo Đặc Gia đại sư liền lâm vào thế bị động. Ma pháp thuấn phát của ma thú cũng rất cường hãn. Hai vị đại sư tượng trưng cho hộ thuẫn của trọng trang cự liêm thủ lại không hề phản ứng, lúc này an bài của họ đã có tác dụng, bọn phó binh dùng mộc thuẫn thô sơ hộ vệ cho bọn trọng trang cự liêm thủ và bộ nô giả, mộc thuẫn ngăn trở Liên tỏa thiểm điện của Tấn mãnh long rõ ràng là rất hiệu quả, gỗ không hề dẫn điện. Tuy bọn phó binh có chút tổn thất nhưng kết quả này Bá tước hoàn toàn có thể tiếp thụ được.
Bộ nô thủ đã bắt đầu sử dụng cung tiễn để áp chế đối phương, suy cho cùng chúng cũng không phải là cung tiễn thủ được huấn luyện chuyên nghiệp, không biết lúc này nên sử dụng cách bắn thẳng lên trời cho tên rơi xuống gây sát thương nên trận mưa tên này không gây bao nhiêu thương hại cho đối phương. Thuẫn bài của Bỉ Mông không ít, hai chiếc đằng chu đi đầu tiên còn có một cái xác rùa bự siêu cấp che đằng trước. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bá tước đại nhân hối hận rầu rĩ tự trách vì sao mình chỉ đem theo một trung đội cung tiễn thủ.
Bọn khinh kỵ binh ở phía sau náo động bất an ghìm cương ngựa, tuy chiến tịnh không hề cử động nhưng bọn chúng cứ gò dây cương trong vô thức , đại đa số kỵ binh đều phát run, rớt xuống nước vào ngày đông giá tư vị đó không dễ chịu chút nào, bọn chúng cảm thấy cánh tay cầm kỵ thương có chút tê dại.
Phảng phất như đã kéo dài một vạn năm, đằng chu và bè trúc của Bỉ Mông cách bờ chừng 30 thước thì dừng lại, cả đến Mãnh mã cự tượng và Tấn mãnh long cũng dừng bước, hiện tại đã tới chỗ nước nông, mười mấy con cự thú nửa thân trầm dưới nước, nửa thân trên lộ ra trong làn không khí khô lạnh.
Đây chính là cự ly nguy hiểm.
Bá tước và hai vị ma pháp sư đã tính toán được rằng ở cự ly này đủ để cho mỹ nữ tế tự phóng xuất Khoa Ma Đa Chiến tranh cự thú, đủ để cho Mãnh mã kỵ binh xông lên bờ, càng thích hợp để đốt đám lau sậy.
Nhưng Khoa Ma Đa Chiến tranh cự thú lại không hề xuất hiện, Mãnh mã kỵ binh và Tấn mãnh long cũng ngừng lại không hề lên bờ.
Điều này thực sự hành hạ thần kinh của nhân loại, lúc này mọi quấy nhiễu quy mô nhỏ của hai bên đều ngưng hẳn lại, vũ khí trong tay nhân loại lúc nắm chặt lúc buông lơi, ai nấy đều mệt mỏi nuốt nước bọt.
"Làm sao?" Bá tước đại nhân khẩn trương nhìn bọn Bỉ Mông chiến sĩ, không biết bọn chúng tính bán thứ thuốc gì.
Lúc này bọn Bỉ Mông đều ngẩng đầu lên không trung, dùng âm thanh của nương tử cải giá chỉnh tề cất tiếng ca.
"Một dòng Tang kiền hà, sóng gió lồng lộng thổi mặt sông rộng, gió thổi hương Sa la đến nhà bọn ta trên Hồng thổ cao pha. Nghe tiếng gió Bắc thổi, ngắm cảnh vật Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn, bằng hữu đến thì mời nhau uống Lang mỗ tửu, nếu như nhân loại đến thì nghênh tiếp chúng bằng lăng thương. Đây là vị huynh đệ nào đến?" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tiếng ca do mấy trăm người hợp xướng vang lên hùng hồn mạnh mẽ, đây là ngôn ngữ thông dụng của nhân loại, tuy có không ít khẩu âm và phương ngôn khác nhau nhưng liên quân nhân loại thảy đều hiểu rõ không chút khó khăn gì.
"Lăng thương?" Nhân loại hiếu kỳ nhìn nhau hỏi xem đó là thứ gì.
"Lăng thương là cái này!" Một tiếng thét chấn động như sét nổ vang lên từ phía sau đội hình nhân loại.
Cả bọn đều quay đầu lại nhìn.
20 Bỉ nhĩ tộc Hùng nhân thân hình hùng tráng như núi, mỗi người cầm hai thanh trường thương màu bạc xoay tròn, sắc mặt đầy hơi men đứng sau hậu phương chiến trận nhân loại chừng 100 thước trên bờ đê, sau lưng họ chính là trạm thu phí dựng bằng cỏ. 22 tráng hán Bỉ Mông rất giống Lai nhân tộc sư tử mỗi người cầm một cây đồng bổng, ngạo nhiên đứng bên trái bọn Hùng nhân, 45 Địch nhĩ tộc Xạ nhân cưỡi trên lưng chim giống như Đà điểu xếp thành hàng bên phải Hùng nhân. Bọn Xạ nhân này rõ ràng có "quen biết" với bọn Bộ nô giả của Hạ Nhĩ Ba gia tộc.
Trên tóc, trên y phục của bọn Bỉ Mông này đều bám đầy bùn đất màu đỏ, sắc mặt họ đầy vẻ lạnh lùng tự tin.
Nhân loại đều bị quân đội Bỉ Mông qua sông hấp dẫn, tất nhiên không hề biết bọn Bỉ Mông này từ đâu xuất hiện.
"Không được loạn! Không được loạn! Ai phá rối trận hình thì giết không tha!" Bá tước lấy hết sức gào lên, cả y cũng không biết hắn có thể thét lớn đến vậy. Đoàn người xung quanh ẩn ước xao động nhưng đều bị người bên Bá tước đông hơn đàn áp xuống.
"Bọn chúng thậm chí không tới 100 người, các ngươi không cần lo lắng! Bộ binh chú ý, thị tuyến chú ý phía trước! Dong binh Kim chúc sắc vi chú ý! Chém giết bọn Bỉ Mông, giết được một tên ta thưởng cho 100 kim tệ!" Bá tước đại nhân gắng hết sức dùng ngữ điệu hòa hoãn để ra lệnh.
Hai vị đại sư khẩn trương quan sát động tĩnh của đằng chu và Mãnh mã kỵ binh, thỉnh thoảng lại quay đầu quan sát bọn Bỉ Mông chiến sĩ bỗng nhiên xuất hiện. Tuy trên mặt còn nét cười nhưng bàn tay nắm chặt pháp trượng và ma pháp quyển trục đã bán đứng nội tâm khẩn trương của họ.
Khinh kỵ binh của Kim chúc sắc vi vốn đã chuẩn bị quát chiến mã xông lên tấn công thì một đả kích bất ngờ đã làm chúng hồn phi phách tán.
Hùng nhân cung kính nhường đường, bảy tên Nga Lặc Phân võ sĩ cao lớn khôi ngô giống như quần tinh ủng nguyệt đưa một thân ảnh cường tráng ra trước mắt bọn kỵ binh.
Đây chính là thân ảnh đáng sợ và quen thuộc vô cùng!
Hai thanh Hổ đầu câu, lưng đeo Lang nha bổng, thân hình cơ bắp cường tráng cuồng dã và bộ ngực đầy lông, trên cổ còn đeo vòng cổ vàng nặng chừng 36 áng ti.
Trên vai hắn có một con Kim cương anh vũ đang đậu, nhàn nhã rỉa lông, bên chân còn có một con Sương tuyết bì khâu thú mặc áo da báo và một con heo nhóc lắc mông đủng đỉnh đi tới.
Bàn tay nhỏ bé của Sương tuyết bì khâu thú lại cầm Bát lăng đồng chùy còn to hơn thân thể của nó.
Một tên Ốc Nhĩ Phu và bốn Lục đảng tộc Đường lang nhân chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo và ngưng tụ.
Hai ma pháp sư trợn mắt há miệng giống như bọn Hà mã đang xướng ca.
Khinh kỵ binh của Kim chúc sắc vi vĩnh viễn không quên tên Bỉ Mông này là ai! Nhân loại tuyệt đối quên không nổi hắn!
Thông đạo bậc thang đầy đao quang kiếm ảnh! Điểu dực nỗ xa lấp lánh ngân quang! Trát đao bay lượn, đánh bay một con Phê mao tê lăn cù cù trên mặt đất!
"Cho các ngươi một cơ hội công bằng, hỡi ma pháp sư và chiến sĩ nhân loại! Ta cho các ngươi biết được Bỉ Mông dũng sĩ chân chính là như thế nào!" Tên Thất cách đánh không chết cao giọng nói:"Ngoài ra, ta còn dùng máu tươi và sinh mệnh của các ngươi để nhớ mãi câu nói này!"
Một con tuyết hạc khổng lồ theo một đạo ngân quang bay lên trên bầu trời của Phỉ Lãnh Thúy.
Thất cách ngạo nhiên đứng trong gió mạnh, tóc dài bay loạn trên không, ánh mắt của hắn giống như ánh sao xé rách màn đêm.
"Các ngươi đều là một bọn ngu ngốc!" Thất cách vung Hổ đầu câu khổng lồ trong tay lên, thét lên một tiếng.
Kim cương trường đao xán lạn trong nháy mắt lóe sáng trong đêm tối.