Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 8 - Thời buổi rối ren - Phần 2
Hiển nhiên Phi Long bang chủ Lý Thiết Đầu rất tự tin.

Trầm Tiểu Điệp lại hỏi:
- Cho dù ta bắt chước không giống, chẳng lẽ Lý Thiết Đầu ngươi có thể phân biệt được thật giả sao?

- Hừ, ngươi dám coi thường bổn tọa à!

- Theo ta biết, số chữ mà ngươi hiểu có thể đếm trên đầu ngón tay, làm sao hiểu được bút ý gì? Đừng để người ta cười chết mất!
Trầm Tiểu Điệp cười gập cả eo:
- Những lời này ai dạy ngươi nói thế?

Miệng lưỡi nàng thật lợi hại, chế giễu người quả thật thấu đến tận xương.

Lý Thiết Đầu tự cho mình là bá chủ trên sông, bình thường vênh mặt hất hàm, làm sao chịu được sự chế nhạo như vậy.

- Nha đầu lường gạt!
Hắn gầm lớn một tiếng, gân xanh nổi vồng trên trán:
- Không sợ lão tử đập ngươi thành thịt vụn sao?

- Ngươi dùng cái gì để đập?
Vẻ mặt Trầm Tiểu Điệp vẫn bình thản như thường.

- Dùng gì à? Ha ha!
Lý Thiết Đầu giận dữ, bỗng giơ thanh kim luân trong tay lên:
- Chẳng lẽ cái này còn chưa đủ?

Bánh xe lớn như cái thùng, kim quang lấp lánh, xem ra quả thật rất có phân lượng.

- Đủ thì đủ.
Trầm Tiểu Điệp thản nhiên nói:
- Có điều nếu ta biến thành thịt vụn, không phải tấm địa đồ kia cũng biến thành giấy vụn sao?

Lý Thiết Đầu khẽ ngẩn người.

Dáng vẻ của hắn rất hùng hồn, nhưng hình hắn cũng lo lắng khi bánh xe đập xuống, Trầm Tiểu Điệp biến thành thịt vụn thì địa đồ kia cũng nát như tương.

- Nói đúng lắm. Mang giáo lại đây!

Hóa ra trên mười mấy chiếc thuyền kia đầy những tráng hán mặc áo đen, đã sớm kéo nhau lên bờ, xếp hàng phía sau Lý Thiết Đầu.

Một đám người đông nghịt, không đến một trăm thì ít nhất cũng phải tám chục.

Trong đám đông có tiếng đáp lời, sau đó hai tráng hán lập tức khiêng một cây giáo dài tới. Cây giáo này đen kịt nặng nề, to hơn cánh tay người.

Giáo cũng là một loại mâu, dài được gọi là giáo, ngắn là mâu.

Lý Thiết Đầu hít một hơi, vươn một cánh tay cầm lấy cây giáo dài, đồng thời đưa kim luân cho hai tráng hán, sau đó hai tay cầm giáo, chỉ xéo xuống.

- Nha đầu lường gạt, nhìn rõ rồi chứ?
Hắn rít lên:
- Ngươi còn gì để nói không?

- Ta không còn gì để nói.
Trầm Tiểu Điệp chống tay lên eo.

Trong thắt lưng của nàng có giắt một thanh nhuyễn kiếm, trước giờ cũng ít khi sử dụng. Lúc này nàng đã cầm lấy chuôi kiếm.

- Không còn gì để nói à?

- Ngươi muốn ta hai tay dâng địa đồ lên, đúng không?

- Tốt nhất ngươi nên thức thời một chút!

- Nếu như ta không thức thời thì sao?

- Vậy thì ngươi chết chắc rồi.
Lý Thiết Đầu vung vẩy cây giáo trong tay:
- Cây giáo này của bổn tọa sẽ đâm xuyên qua ngực ngươi.

Cây giáo này dài gần hai trượng, nếu dùng ác chiến trên sông thì quả thật có lợi, còn trên mặt đất thì lại cần đánh giáp lá cà. Hắn bỏ ngắn lấy dài, hiển nhiên là một sai lầm lớn.

- Được, ngươi đến đi!
Trầm Tiểu Điệp bất động.

Liễu Nhị Ngốc lẳng lặng đứng một bên, không chen vào, cũng không xung phong nhận việc. Hắn tin rằng Trầm Tiểu Điệp thừa khả năng đối phó với cây giáo này.

Nhưng hắn vẫn tập trung đề phòng, bởi vì hắn đoán không ra vì sao Lý Thiết Đầu lại bỏ kim luân linh hoạt, chọn dùng cây giáo nặng nề này.

Đương nhiên hắn không tin vào lời của Trầm Tiểu Điệp, không cho rằng vì Lý Thiết Đầu lo lắng sẽ đập nát địa đồ.

Chọn dùng giáo dài, tuyệt đối là chủ ý của bản thân đối phương.

Người này tuy lỗ mãng, nhưng vẫn là một hảo hán giang hồ. Có thể trở thành một bá chủ trên vùng sông nước tất nhiên không phải là chuyện đơn giản, nửa đời chém giết, lẽ nào ngay cả điểm này cũng không hiểu?

Vì vậy Liễu Nhị Ngốc tập trung phòng bị, nhìn chằm chằm vào cây giáo kia.

Người mà Lý Thiết Đầu muốn giết là Trầm Tiểu Điệp, nhưng mũi giáo lại nhằm thẳng đến Liễu Nhị Ngốc.

Hạng Trang múa kiếm, hóa ra lại nhằm vào Lưu Bang*.

*Theo kế của Phạm Tăng, Hạng Vũ mời Lưu Bang dự Yến Hồng Môn định kể tội chống đối và giết chết. Khi Lưu Bang đến hội, Phàn Khoái và Trương Lương đi theo hộ tống. Đến nơi, ông được lệnh ở ngoài, chỉ có Lưu Bang và Trương Lương vào dự tiệc.

Phạm Tăng thấy Hạng Vũ không quyết đoán giết Lưu Bang, bèn sai Hạng Trang múa gươm làm trò vui để nhân tiện đâm Lưu Bang. Hạng Bá là bạn Trương Lương, không nỡ giết Lưu Bang nên đứng dậy múa gươm che đỡ, nhưng Lưu Bang vẫn gặp nguy. Trương Lương phải vội ra gọi Phàn Khoái vào cứu.

Bề ngoài hắn làm ra vẻ tin lời Trầm Tiểu Điệp, đổi kim luân thành giáo dài nhưng thực tế sớm đã muốn giải quyết Liễu Nhị Ngốc trước tiên.

Giáo dài có thể tấn công từ xa, ra tay bất ngờ có thể lập tức đến ngay mục tiêu.

Người này không ngờ tâm cơ lại thâm sâu như thế.

Bề ngoài hắn ra vẻ không để ý đến Liễu Nhị Ngốc, nhưng trong lòng đã sớm xem Liễu Nhị Ngốc là kình địch số một.

Chuyện này cũng khó trách. Hắn xưng hùng trên sông, đương nhiên có quan hệ mật thiết với bá chủ phương nam Bạch Lộ châu Tề Thiên Bằng, nay gặp được Liễu Nhị Ngốc há lại chịu bỏ qua sao?

Huống hồ Liễu Nhị Ngốc lại lấy được Thanh Hồng kiếm của Lam Ngọc Phi, trừ y trước mới là thượng sách.

Khi chỉ còn lại một Trầm Tiểu Điệp, chẳng lẽ còn sợ nàng mọc cánh bay mất sao?

Vì vậy một giáo này hắn đã sử hết công lực bình sinh, cộng thêm kỹ xảo thuần thục, không nghiêng không lệch, nhoáng lên mà đến.

Nhanh nhẹn dũng mãnh, sắc bén không gì có thể ngăn cản được.

Hắn đã từng nói một giáo xuyên qua ngực, lúc này mũi giáo quả thật đang nhằm vào giữa ngực.

Bất ngờ công kích, giương đông kích tây, chiêu tấn công này lẽ ra nắm chắc mười phần. Nhưng vẫn tưởng giáo đến máu tung, đột nhiên trước mũi giáo nhoáng lên một bóng người, “keng” một tiếng, một vệt sáng thuận theo cán giáo trượt xuống.

Đây là một thanh kiếm, Thanh Hồng kiếm.

Thanh Hồng kiếm là danh kiếm, năm xưa Triệu Tử Long đoạt được từ trong trăm vạn quân Tào tại cầu Trường Bản Đương Dương, về sau lại mất tích hơn ngàn năm.

Giáo đâm ra nhanh, kiếm đến càng nhanh hơn.

Giáo đã hết đà, nhưng kiếm khí vẫn hùng hũng, thế đến kinh người.

Lý Thiết Đầu kinh hãi, trong lòng biết không ổn, nếu hắn không lập tức bỏ giáo, bảo kiếm đến nơi tất sẽ gọt đứt mười ngón tay, thậm chí mất cả một cánh tay.

Mười ngón tay không thể mất, cánh tay càng không thể mất, giáo thì lại có thể rèn cây khác.

Hơn nữa đây là chuyện diễn ra trong nháy mắt, không có thời gian do dự, hắn lập lức buông lỏng hai tay, nhảy ngược về phía sau hơn trượng rưỡi.

Một tiếng leng keng vang lên, cây giáo rơi xuống đất.

Cây giáo này trước giờ tung hoành trên sông, oai phong lẫm liệt, đã tạo nên một Phi Long bang chủ, không ngờ hôm nay lại thất bại dưới một chiêu, hùng phong ngày trước trong phút chốc đã hóa thành hư ảo.

Đám tráng hán áo đen xếp hàng cách đó hai trượng đều biến sắc.

Lý Thiết Đầu trán đổ mồ hôi, đứng vững lại, chụp lấy kim luân trong tay một tráng hán.

- Ngươi muốn thử lại thì cũng được.
Liễu Nhị Ngốc giơ kiếm lên, trầm giọng nói:
- Có điều sẽ không tiện nghi như vừa rồi đâu.

Lý Thiết Đầu im lặng, cặp mắt giận dữ trợn trừng đầy những sợi gân máu.

- Ta khuyên ngươi nên bỏ đi.
Trầm Tiểu Điệp tiếp lời:
- Cho dù ngươi đoạt được tấm địa đồ này, chỉ sợ là họa chứ không phải phúc.

- Vì sao?
Lý Thiết Đầu vẫn chưa từ bỏ ý định.

- Ngươi nghĩ lại thì sẽ hiểu.

- Bổn tọa không cần nghĩ.

- Được, vậy để ta nói cho ngươi biết.
Trầm Tiểu Điệp nói:
- Thứ nhất, tấm địa đồ này hoàn toàn không phải là thứ giống như ngươi nghĩ. Thứ hai, nếu như nó thật sự là bản đồ báu vật, ngươi lấy được sẽ càng chết nhanh hơn.

- Nói bậy, vì sao bổn tọa lại chết?

- Bởi vì võ công của ngươi quá bình thường. Không có tấm địa đồ này, ngươi còn có thể ở trên sông vơ vét một chút béo bở, uống rượu chén lớn, ăn thịt miếng to.
Trầm Tiểu Điệp lạnh lùng nói tiếp:
- Còn khi lấy được tấm địa đồ này rồi, họa sẽ đến không trở tay kịp…

- Họa à? Họa từ đâu ra?

- Đừng mạnh miệng.
Trầm Tiểu Điệp cười lạnh:
- Kỳ thật những lời này đều vô nghĩa, chỉ là nói mộng.

- Nói mộng?

- Lời của ta là nói mộng, còn ngươi thì lại đang nằm mộng.
Trầm Tiểu Điệp nói:
- Bởi vì ngươi căn bản không thể lấy được tấm địa đồ này.

Lý Thiết Đầu ngẩn người, không dám tiếp tục buông lời cuồng ngạo.

Mặc dù chỉ giao thủ một chiêu, nhưng hắn đã mất giáo, nếu đấu tiếp thì đương nhiên là lành ít dữ nhiều.

- Hừ, qua hôm nay còn có ngày mai!
Hắn đang tìm cách để xuống thang.

- Đúng, qua ngày mai còn có ngày kia.
Trầm Tiểu Điệp lập tức nói:
- Mau mau ăn một chút tiên đan linh dược, mọc ra ba đầu sáu tay.

Nàng chưa suy nghĩ đã tùy tiện buông lời, nhưng lời vẫn hết sức cay độc.

Sắc mặt Lý Thiết Đầu biến đổi, hắn đang định phát tác, nhưng liếc thấy Liễu Nhị Ngốc đành nuốt giận vào bụng.

- Lui!
Hắn nén giận, cố gắng rút lui một cách có trật tự.

Bỏ qua mấy chục tráng hán không dùng lại gõ chiêng thu binh. Vì sao lại không quần công một trận?

Có lẽ hắn có tính toán của hắn. Càng nhiều người thì tử thương càng nhiều, hơn nữa chưa chắc đã làm gì được Liễu Nhị Ngốc. Một khi nguyên khí đại thương, huấn luyện lại một nhóm thủ hạ đắc lực trên sông này là một chuyện không dễ dàng.

Hóa ra những tráng hán áo đen này đều tinh thông thủy tính, không giống như bọn lâu la tập hợp trong núi rừng, tùy tiện là có thể tìm được vài tên.

Đây là chỗ thông minh của hắn, muốn tiếp tục xưng hùng trên sông, nhất định phải bảo toàn thực lực, vì vậy nhóm người này không thể chết.

Ngay khi nghe lệnh, đám người đông nghịt lập tức từng hàng lui về bờ sông, trật tự chỉnh tề.

- Khoan đã!
Liễu Nhị Ngốc bỗng nhiên gọi to.

Lý Thiết Đầu xoay người lại, nắm chặt kim luân trong tay:
- Ngươi… ngươi muốn thế nào?

Vẻ mặt của hắn hoảng hốt, có chút bất an.

- Không thế nào cả.
Liễu Nhị Ngốc nói:
- Ngươi để cây giáo lại, sau này làm sao mà lăn lộn trên giang hồ?

Dứt lời, một chân liền hất lên, cây giáo không sai lệch bay thẳng về phía Lý Thiết Đầu.

Cây giáo này đúc từ thép tinh, không đến trăm cân thì ít nhất cũng phải tám chục cân. Mũi chân nhẹ nhàng hất lên lại có thể khiến cho nó bay qua mấy trượng, công phu này quả thật khiến người ta líu lưỡi.

Lý Thiết Đầu không khỏi hoảng sợ.

Hắn đưa tay chụp lấy cây giáo, vẻ mặt kinh hãi, môi mấp mày mấy lần nhưng không nói được tiếng nào, quay đầu rời đi.

Một lúc sau, mười mấy chiếc thuyền đã biến mất trong sương đêm trên mặt sông âm trầm.

Dòng sông vỗ sóng, bọt nước xô bờ.

- A!
Liễu Nhị Ngốc nhìn đám thuyền biến mất giữa sông, chợt buột miệng:
- Vừa rồi nên giữ lại một chiếc.

- Công tử bảo nên giữ lại một chiếc?
Trầm Tiểu Điệp quay sang.

- Đúng vậy.
Liễu Nhị Ngốc đáp:
- Không phải chúng ta đang tìm thuyền qua sông sao? Sẵn có cái này…

- Công tử muốn gặp Thủy Long Vương sao?

- Gặp Thủy Long Vương?
Hắn hỏi:
- Nghĩa là sao?

- Dễ hiểu lắm, một khi bước lên thuyền giặc, ông tử sẽ biết.
Trầm Tiểu Điệp đáp:
- Trên bờ công tử có thể hạ được hắn, nhưng trên sông sóng to gió lớn, công tử lại phải nghe theo sự sắp đặt của hắn.

- Đúng thật! Thế thì phải tìm thuyền khác thôi.

- Không cần tìm.

- Không cần?
Liễu Nhị Ngốc hỏi:
- Vậy làm sao qua sông, chẳng lẽ có thể gắn cánh bay qua?

- Ý của ta là nói không thể qua sông ở đoạn này.

- Vì sao?

- Công tử nghĩ mà xem!
Trầm Tiểu Điệp nói:
- Lý Thiết Đầu vừa chịu lỗ to, nhất định sẽ không bỏ qua, sẽ tìm cơ hội để báo thù. Mà đoạn sông này thuộc phạm vi thế lực của hắn.

- Cô muốn nói là hắn sẽ chặn đường trên sông?

- Sao lại không, hắn vốn có chủ ý này.
Trầm Tiểu Điệp nói:
- Mặt sông nơi này rộng rãi, bến đậu lại nằm giữa vùng lau sậy, nơi đâu cũng có thuyền ẩn nấp tuần tra. Khi chúng ta ra đến giữa sông thì lúc nào cũng có thể bị chặn đánh..

Nàng vô cùng thận trọng, suy nghĩ hợp tình hợp lý.

- Vậy cứ theo như ý cô.
Liễu Nhị Ngốc trầm ngâm một chút, đoạn hỏi:
- Chúng ta có thể dọc theo bờ hướng tây, rời khỏi phạm vi thế lực của hắn, nhưng phải đi bao lâu?

- Mặc kệ là bao lâu.
Trầm Tiểu Điệp nói:
- Dù sao dòng Trường Giang chảy dài, qua sông ở khúc nào cũng như nhau.

- Vậy thì tốt quá!
Liễu Nhị Ngốc vui vẻ hô một tiếng.

- Tốt cái gì?

- Đương nhiên là quá tốt.
Liễu Nhị Ngốc nói:
- Ít nhất tạm thời không thể qua sông, chúng ta còn chưa phải chia tay.

- Nhìn công tử kìa!
Trầm Tiểu Điệp cúi đầu mỉm cười, cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng.

Trường Giang như một con rồng, dâng trào gầm thét, kéo dài đến mấy ngàn dặm.

Lúc này đã là đầu mùa thu, trăm dòng suối đổ về sông, trên sườn đồi giữa hai bờ bến đậu không phân biệt được trâu ngựa.

Liễu Nhị Ngốc và Trầm Tiểu Điệp men theo sông đi ngược lên, trông thấy cánh buồn cát đen, khói mây bóng trúc, dọc đường phong cảnh như tranh vẽ.

Hôm nay vào lúc hoàng hôn, bọn họ đến một cửa sông.

Đã là cửa sông đương nhiên là có bến đò, hơn nữa còn có mấy chục hộ gia đình, có hộ kinh doanh khách điếm, có hộ lại làm lái đò.

Trầm Tiểu Điệp không hề nhắc đến chuyện qua sông, Liễu Nhị Ngốc lại càng không hỏi đến.

Hoàng hôn mặt trời lặn, quạ chiều về tổ, khói sóng trên sông càng lúc lúc dày, cũng là lúc nên tìm chỗ nghỉ ngơi.

Những khách điếm đều đã lên đèn, trên bếp lò phủ một tầng khói trắng, tiếng nồi niêu chén đĩa khua chạm không ngừng vang lên.

Liễu Nhị Ngốc và Trầm Tiểu Điệp chọn một khách điếm bề ngoài tương đối ngăn nắp sạch sẽ, kẻ trước ngươi sau giẫm lên ánh đèn tiến vào.

Đầu tiên bọn họ đến chỗ tiểu nhị thuê hai gian phòng, sau đó tìm một chiếc bàn ngồi xuống.

Cả ngày bôn ba, bọn họ chuẩn bị hưởng thụ một bữa tối thật ngon.

Tại khách điếm này, rượu thịt đương nhiên không cần phải nói, nhất là ở gần sông, càng có nhiều các món cá.

Trong số các loại cá ở Trường Giang, cá cháy đứng đầu, thuộc hàng thượng phẩm. Cá cháy kho tàu là một món ăn trân quý trên bàn tiệc, cũng không thường có.

Tươi béo nhiều thịt, thơm ngon đậm đà, vô cùng vừa miệng.

Liễu Nhị Ngốc vừa bước vào cửa điếm đã liếc thấy ở bếp lò có treo cá cháy, liền dặn người làm món nhắm rượu.

Tiểu nhị khom người tuân lệnh, vui vẻ vâng lời.

Hầu hết thứ quý trong sông đều có giá khá cao. Người khách nhân nào tính toán chi li đều hỏi giá trước, còn người hào phóng thì thường ăn xong rồi mới hỏi.

Liễu Nhị Ngốc đương nhiên là thuộc loại người sau.

Cũng may những khách điếm kinh doanh tại bờ sông này, phần lớn đều đã lâu năm, không kiểu cách mười phần như những đại tửu lâu trong thành trấn lớn, đợi khách ăn xong mới hung hăng cầm một cây gậy trúc, thi triển công phu chặt chém.

Con cá cháy này nặng đủ hai cân, nướng lên có thể dùng cho một bàn lớn.

Cá cháy vừa mới vào nồi, Liễu Nhị Ngốc đã bắt đầu chảy nước bọt.

Nhưng khi vừa mới nhấc nồi xuống, rắc hạt tiêu lên xong, điếm tiểu nhị chuẩn bị bưng lên bàn, ngoài cửa điếm chợt có một người tiến vào.

- Ha ha, vận khí không tệ, cá cháy kho tàu thật là tuyệt!
Người này tiếp lấy món cá cháy từ tay điếm tiểu nhị, sau đó quay đầu rời đi.

“Đinh” một tiếng, y ném xuống trên mặt bàn một nén bạc vụn.

Không ngờ lại có loại chuyện này! Liễu Nhị Ngốc ngẩn ra một chút, lập tức gọi lớn:
- Khoan đã!

Hắn lập tức đuổi theo.

Trầm Tiểu Điệp cũng phóng người theo sau.

Bình thường cá cháy kho tàu cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng người này lại quá vô lễ.

Đó là một người áo xanh, vóc người nhỏ gầy, nhưng động tác lại rất gọn gàng linh hoạt, ra khỏi điếm liền men theo bờ sông chạy đi.

Trong tay y cầm một cái mâm sứ nóng hổi, nhưng lại có thể lướt nhảy như bay, ngay cả nước cá cũng không hề bắn ra ngoài một giọt .

Liễu Nhị Ngốc không khỏi thầm kinh ngạc.

Khinh công của người này mặc dù bất phàm nhưng Liễu Nhị Ngốc cũng không phải là kẻ yếu. Hắn đột nhiên trong lòng máy động, cũng không đuổi theo sát, thầm nghĩ: “Xem ngươi rốt cuộc chạy đến nơi nào!”

Tuy khinh công tuy cao, nhưng y cũng không thể vừa chạy vừa hưởng dụng món ăn.

Có phải y muốn tìm một nơi yên tĩnh, từ từ thưởng thức?

Trong phút chốc hai người đã đuổi được bốn năm dặm, chợt nghe tiếng sênh ca réo rắt, đàn sáo du dương từ mặt sông vang lên.

Liễu Nhị Ngốc đưa mắt nhìn lại, hóa ra trên mặt sông có một chiếc thuyền hoa lớn đang đậu.

Trên thuyền hoa đèn đuốc rực rỡ, bóng người lay động, lại loáng thoáng vang lên tiếng sai quyền uống rượu (trò búa kéo bao).

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, Liễu Nhị Ngốc không khỏi khẽ ngẩn người.

Người áo xanh chợt tung người nhảy lên, bay qua mặt sông bốn năm trượng nhẹ nhàng đáp xuống sàn thuyền.

- Đến rồi, đến rồi, món ngon kịp lúc, cá cháy kho tàu một con!

- Ha ha…
Trong khoang thuyền có tiếng cười lớn:
- Du lão cửu, thật là ngươi sao, sao lại vừa khéo vậy?

- Ha ha, thật là vinh hạnh, thật là vinh hạnh!
Thân hình người áo xanh nhoáng lên, tiến vào khoang thuyền, tiếng cười đắc ý vẫn vang lên như cũ:
- Mau mau, mời các vị nhân lúc còn nóng...

Quả thật khinh người quá mức, lẽ nào y không biết có người đuổi theo?

Biết rõ có người đuổi theo, lại còn dám kiêu ngạo đắc ý như vậy, rõ ràng là không để đối phương vào mắt.

Có lẽ y cho rằng người đuổi theo không dám lên thuyền.

vốn rất trầm tĩnh, nhưng lúc này Liễu Nhị Ngốc cũng trở nên giận dữ.

Mặc dù Trầm Tiểu Điệp cũng đã đuổi đến sau lưng, nhưng hắn cũng không hề quay lại, đột nhiên hai chân đạp một cái, lăng không bay lên.

Chỉ thấy trong trời đêm nhoáng lên một vệt hình cung lờ mờ, người đã đứng trên sàn thuyền.

Lại một vệt hình cung lướt qua, Trầm Tiểu Điệp cũng nhảy lên theo.

Tiếng sênh ca trong khoang thuyền bỗng dừng lại, tiếng đàn sáo cũng tắt theo. Một người cười lớn bước ra:
- Hóa ra là có quý khách đến thăm!

Dưới ánh đèn bên mạn thuyền chiếu rọi, lộ rõ một người trung niên mặc áo hoa.

Người này mặt vàng như sáp, xương gò má nhô cao giống như có bệnh, so với y phục tinh tế trên người thoạt nhìn rất không tương xứng.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang