Chương 5 - Dương đông kích tây
Bằng không, ả sẽ không trốn nhanh được như vậy.
Mặc dù bầu trời đầy sao nhưng ánh sáng vẫn không rõ. Thấy cây rừng dày đặc, Liễu Nhị Ngốc cũng không dám tùy tiện xông vào truy đuổi.
Bỗng nhiên trong lòng khẽ động, hắn liền xoay người đi về đám cũi sắt.
Hắn yên lặng đếm, có mười chín chiếc cũi sắt, từng cây song sắt to như cánh tay trẻ con, tất cả đều được đúc bằng sắt ròng.
Hiển nhiên là bọn chúng đã hao phí rất nhiều tâm huyết bày mưu định kế.
Xem ra cho dù có thần công khai bi toái thạch (mở bia phá đá) cũng không dễ dàng chặt đứt những song sắt này.
Nếu cũi sắt được dùng để giam người, đương nhiên phải có thể mở được.
Nhất định phải có khoá ngầm.
Nếu đã có khóa thì chắc chắn phải có chìa khóa, người bảo quản chìa khóa đương nhiên không phải là người bình thường, có thể chính là Bạch Phượng Tử.
Cũi sắt không lớn, nhiều lắm chỉ có thể nhốt hai ba người, lúc này phần lớn cũi sắt chỉ nhốt một người.
Liễu Nhị Ngốc bước đến gần, lần lượt nhìn vào từgn cái. Có người đã say sưa đi vào giấc mộng, tiếng ngáy mãnh liệt, có người tay bám vào song sắt, trừng cặp mắt như chuông đồng.
Mặc dù nhìn thấy Liễu Nhị Ngốc đến gần, nhưng lại không ai mở miệng bắt chuyện.
Hiển nhiên, trong số những người này có người là hảo hán cứng cõi, không muốn mở miệng cầu xin, có người lại biết rõ là không có hi vọng.
Hơn nữa không ai quen biết Liễu Nhị Ngốc.
Phàm là người trong giang hồ, trời sinh vốn có tính cảnh giác, nhất là đối với một người xa lạ, càng phải thận trọng hơn.
Thậm chí ngay cả Tổng trại chủ tây nam ba mươi sáu trại thường xuyên mắng chửi kia, lúc này cũng yên lặng không lên tiếng.
Liễu Nhị Ngốc không quen biết người này, cũng không biết y bị nhốt tại cũi sắt nào.
Hắn đã nghe mỹ nhân áo tím nói Tiểu Mạnh Thường bị nhốt tại cũi số năm, Tiêu Quý Tử bị nhốt tại cũi số bảy, từ bên phải đếm qua.
Liễu Nhị Ngốc chưa từng gặp gỡ hai người này, cũng không biết là thật hay giả.
Hắn đi đến gần cũi số năm, cách song sắt nhẹ giọng hỏi:
- Tôn giá có phải là Lạc Dương Long huynh?
Người nọ nằm co tại một góc cũi sắt, bất động không lên tiếng.
Đợi một hồi, Liễu Nhị Ngốc lại nói:
- Tại hạ là Kim Lăng Liễu Nhị Ngốc. Xin hỏi tôn giá có phải là Lạc Dương Long Hoài Bích?
Người nọ hình như hơi nhúc nhích, ngáp một cái.
Thân thể vừa chuyển, y lại ngủ tiếp.
- Long huynh, Long huynh…
Liễu Nhị Ngốc gõ vào song sắt, cao giọng gọi to:
- Tại hạ có chuyện…
Người nọ xoay người lại, bỗng nhiên tỉnh ngũ, trong cũi sắt u ám lóe lên một ánh mắt sáng ngời.
- Ngươi… ngươi là ai?
- Tại hạ là Liễu Nhị Ngốc.
- Liễu Nhị Ngốc?
Người nọ ồ một tiếng, hào hứng kêu to:
- Chẳng lẽ là Kim Lăng Liễu đại hiệp?
Quả nhiên đã thành đại danh nhân, hơn nữa còn truyền bá nhanh như vậy, chỉ mấy tháng không gặp, không ngờ hắn đã dương danh thiên hạ, không người nào không biết.
- Không dám, không dám, tại hạ chỉ là nhân sĩ Kim Lăng mà thôi!
Liễu Nhị Ngốc khiêm tốn nói:
- Tôn giá chính là Tiểu Mạnh Thường…
Hắn còn chưa dứt lời, người nọ đã đến gần song sắt. Dưới ánh sao yếu ớt, ánh mắt của hắn lướt qua không khỏi giật mình.
Hắn nhìn thấy một hán tử trung niên, vẻ mặt dữ tợn, hai con mắt ốc nhồi lóe hung quang.
Người này lẽ nào chính là Lạc Dương Tiểu Mạnh Thường Long Hoài Bích?
Mặc dù hắn chưa từng gặp mặt Tiểu Mạnh Thường Long Hoài Bích, nhưng Long Hoài Bích trong tưởng tượng của hắn không có hình dáng như thế này.
Hắn đã nghe qua rất nhiều lời đồn về Tiểu Mạnh Thường Long Hoài Bích, là một người tao nhã lễ độ, trượng nghĩa hiếu khách, thích kết giao bằng hữu, là một vị hiệp nghĩa danh lừng Trung Châu. Mặc dù nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo, nhưng tính cách bên trong cũng phải phần nào biểu hiện ra bên ngoài, trong bụng có thi thư, Tiểu Mạnh Thường dù sao cũng phải giống như một tiểu mạnh thường.
Một hán tử giống hung thần ác sát như vậy, làm sao lại là Tiểu Mạnh Thường?
Liễu Nhị Ngốc ngẩn ra một chút, đã phát giác có chuyện. Hắn định lách mình thối lui nhưng đã quá muộn.
Hán tử cười há há, hai tay từ trong song sắt chộp ra.
Đó là hai cánh tay thô ráp đầy lông, trong nháy mắt đã chế ngự uyển mạch trái lẫn phải của Liễu Nhị Ngốc.
Mười ngón tay xiết chặt như một chiếc gông sắt.
Biến hóa xảy đến quá đột ngột, chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra.
Đúng là lật thuyền trong mương, Liễu Nhị Ngốc cũng không xem là ngốc lại đi làm một chuyện ngốc nghếch buồn cười.
Hắn không nên tin vào lời nói của mỹ nhân áo tím, lại càng không nên đến gần song sắt.
Hắn giật mình hoảng sợ, kêu lớn:
- Ngươi… ngươi là ai?
Hắn muốn tránh đi, nhưng kình lực đã hoàn toàn biến mất.
Uyển mạch của hắn giống như đốt xương thứ bảy (*) của rắn, một khi đã bị người chế trụ, muốn hóa giải là một chuyện vô cùng khó khăn.
(*) thất thốn: tương truyền đây là yếu điểm của rắn, bị kẹp trúng thì rắn đành chịu chết, không vùng vảy gì được.
- Đừng hỏi nữa! Hắn chính là thủ hạ của ta.
Phía sau vang lên tiếng sàn sạt, chính là Bạch Phượng Tử đi rồi lại trở về.
Đương nhiên, đây cũng là diệu kế do ả an bài.
Ả cười khúc khích, đưa một ngón tay điểm vào huyệt đạo trên thắt lưng của Liễu Nhị Ngốc.
* * *
Thiên Hương cốc còn chưa xây xong Vũ Hoa cung, nhưng lại có rất nhiều phòng ốc.
Trong phòng khuê thơm ngát, hơi ấm dào dạt, ánh nến bập bùng, có hương thơm thoang thoảng, tràn ngập tình cảnh lãng mạn.
Liễu Nhị Ngốc không say, nhưng cũng đã xụi lơ như đống bùn.
Hắn nằm trên một chiếc ghế dựa lót gấm, bốn phía đầy những tua nhỏ, vạn phần không muốn hưởng thụ nụ cười ấm áp say đắm lòng người.
- Liễu Nhị Ngốc, chàng thật sự có hơi ngốc.
Bạch Phượng Tử đã thay một bộ y phục bằng lụa mỏng như cánh ve, da như tuyết trắng, xuân ý hiện trên mi, cười khanh khách nói:
- Đối địch với thiếp làm gì?
Liễu Nhị Ngốc không đáp, chỉ chằm chằm nhìn vào trần nhà.
- Ồ, thế nào?
Bạch Phượng Tử nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Liễu Nhị Ngốc:
- Chàng còn đang tức giận phải không?
Liễu Nhị Ngốc vẫn không đáp.
- Chàng cũng không hề thua mà!
Bạch Phượng Tử càng lúc càng ôn nhu, tựa như một thê tử quan tâm đến trượng phu đi xa đột nhiên trở về nhà, cực kỳ ôn tồn:
- Đều là do thiếp không tốt.
- Ngươi không tốt?
- Chàng đương nhiên biết, nữ nhân chung quy vẫn là nữ nhân.
Bạch Phượng Tử cười nói:
- Có đôi khi không khỏi có chút hẹp hòi.
- Cái gì hẹp hòi?
- Chính là thi triển một chút kế mọn.
- Hừ, bây giờ ta mới biết được…
- Biết cái gì?
- Ngươi thật sự là một nữ nhân rất lợi hại.
- Đừng giận dữ như vậy chứ!
Bạch Phượng Tử nói:
- Thiếp đâu có lợi hại. Đây chỉ là tình thế bất đắc dĩ, chàng ngàn vạn lần đừng trách…
- Ngươi nói đi, rốt cuộc muốn làm gì ta?
- Thiếp có thể làm gì chàng chứ?
Bạch Phượng Tử yếu ớt than thở:
- Người khác gọi thiếp là Phượng Lạt Tử, nhưng thật ra thiếp lại là một nữ nhân một lòng một dạ.
- Một lòng một dạ? Lời này phải hiểu thế nào?
- Nữ nhân luôn luôn hi vọng có một người tri tâm hợp ý, cả đời nương tựa lẫn nhau, như hình với bóng.
Bạch Phượng Tử thoáng nhìn qua hắn, gò má đỏ ửng, cố ý ngượng nghịu một chút:
- Mạc cô phụ hoa nguyệt lương tiêu… (đừng phụ lòng trong đêm hoa nguyệt)
- Ta nghe không hiểu.
Liễu Nhị Ngốc nói.
- Nghe không hiểu?
Bạch Phượng Tử nhìn hắn chăm chú:
- Chàng thật sự nghe không hiểu?
- Ta rất ngốc.
- Lại nữa rồi.
Bạch Phượng Tử cười khanh khách:
- Trò này đã xưa quá rồi.
- Ngươi…
- Loại chuyện này người ngốc đến mấy cũng hiểu.
Bạch Phượng Tử mị nhãn như tơ:
- Ngay cả loài heo ngốc nhất cũng biết làm sao để có thể sinh hạ một chú heo con.
Ví dụ này mặc dù bất nhã, cũng rất âm hiểm, cực kỳ đặc sắc.
Nếu như Liễu Nhị Ngốc vẫn không chịu hiểu, chẳng lẽ so với heo hắn cũng không bằng? Chẳng lẽ không phải ngay cả heo cũng sẽ cười đến rụng răng?
Hắn đương nhiên không thể tiếp tục giả ngốc, cho nên đành phải giả câm.
Giả câm trước hết phải học giả điếc, chính là bất kể đối phương nói cái gì, ngươi đều làm như mắt điếc tai ngơ, nếu có nghe được cũng trở thành gió thoảng bên tai.
Bởi vậy, Liễu Nhị Ngốc không nói gì.
Nhưng không nói dưới tình huống tay trói gà không chặt là một loại phản kháng tiêu cực. Loại phản kháng này đương nhiên không thể xảy ra hiệu quả tích cực, cũng không che lấp được dục tình như lửa của Bạch Phượng Tử.
Hình như ả đã sớm hạ quyết tâm, muốn có được nam nhân này, muốn chinh phục nam nhân này.
Ả đã nhìn chuẩn, nam nhân này không chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý của ả, càng có thể giúp đỡ ả tạo nên tình thế có lợi trên giang hồ.
Vì nam nhân này là một ngôi sao mới nổi trong võ lâm.
- Liễu Nhị Ngốc, chàng cẩn thận suy ngẫm lại đi!
Giọng nói của Bạch Phượng Tử càng mềm, ánh mắt càng quyến rũ:
- Chỉ cần chàng đồng ý lưu lại một đêm, sáng mai thiếp sẽ thả Long Hoài Bích và Tiêu Quý Tử…
- Một đêm?
Liễu Nhị Ngốc buột miệng.
- Đồ ngốc!
Bạch Phượng Tử cười khúc khích:
- Nếu chàng đồng ý ở lâu hơn, chẳng lẽ thiếp lại đuổi chàng đi.
- Được, ta lưu lại một đêm!
- Chàng đáp ứng rồi?
- Không đáp ứng được sao?
Liễu Nhị Ngốc đành chịu nói:
- Dù sao cũng phải nằm ở nơi này.
- Nằm ở nơi này?
Bạch Phượng Tử cười khúc khích nói:
- Thiếp cũng không thích một nam nhân chỉ biết nằm yên hưởng phúc.
- Ngươi muốn nói…
- Chẳng lẽ chàng lại không hiểu?
- Điều này…
- Không có điều này điều kia, chàng phải tìm một chút chuyện mà làm.
Mặt Bạch Phượng Tử như lửa đỏ, lửa dục bừng lên, ả ta chầm chậm lắc lư lưng eo, tấm lụa mỏng như cánh ve bỗng nhiên từ đầu vai trượt xuống.
Dưới ánh đèn chập chờn lộ ra một thân thể trắng như trứng gà bóc, nở nang hấp dẫn, đường cong lả lướt, trước ngực là một đôi nhũ phong tròn trịa cao vút đang run rẩy.
- Hừ!
Liễu Nhị Ngốc nhắm hai mắt lại.
Hắn không muốn thấy loại cảnh tượng dụ hoặc mê người này, nhưng lại không thể tránh khỏi. Chỉ nghe ưm một tiếng, một thân thể mềm mại thơm ngát đã nhào đến.
Thân thể nóng như lửa vặn vẹo, phát ra tiếng rên rỉ.
Chợt nghe “bách” một tiếng, một cánh cửa sổ phía đông bỗng bắn ra, đập vào cái giá đỡ bằng gỗ tử đàn, làm vỡ một thớt ngựa bạch ngọc và hai chiếc bình hoa cổ.
Đang trong mộng đẹp bỗng nhiên lại xảy ra một chuyện làm mất hứng như vậy.
Một cánh cửa sổ vững vàng như vậy đương nhiên sẽ không tự mình gãy bể, chẳng lẽ là có người phá rối vào thời điểm mấu chốt này?
Bạch Phượng Tử giật mình, giống như bị nước lạnh dội vào đầu, hoảng hốt vơ lấy một bộ y phục khoác vào người.
Cánh tay nhỏ nhắn vung lên, ánh nến vụt tắt.
Thiên Hương cốc này do ả đứng đầu. Người phá rối tuyệt không phải là người của ả, hiển nhiên là cường địch từ bên ngoài đến.
Kỳ quái chính là sau khi cánh cửa sổ kia rơi xuống tạo nên một tiếng động lớn, bên ngoài lại không có bất cứ âm hưởng nào.
Bạch Phượng Tử không khỏi càng thêm kinh hãi.
Ả là một nữ nhân cực kỳ bình tĩnh, cũng là một nữ nhân rất tự phụ, tự phụ vào độc môn võ công của nàng, tự phụ vào tuyệt thế dung mạo của nàng, ngay cả khi cường địch bị vây quanh, ả cũng chưa bao giờ hoảng loạn.
Nhưng lúc này ả lại kinh hãi.
Kinh hãi vì ả ta không nghe thấy một tiếng kêu la nào.
Tòa tịnh xá này không lớn, ngoài phòng vốn đã bố trí bảy tám thiếu nữ tuần tra, gia tăng cảnh giới với bên ngoài.
Những thiếu nữ này mỗi người đều có một thân công phu nhuyễn ngạnh, có vài người do ả tự mình dạy dỗ, tuyệt không thua kém hảo thủ nhất lưu trên giang hồ.
Lúc này bọn họ đã đi đâu?
Lẽ nào đều đã bị giết? Bị tàn sát cả rồi?
Một nhân vật anh hùng muốn tạo nên thời thế, trước tiên phải tu dưỡng thành vây cánh, tập hợp rất nhiều người ủng hộ y, sùng kính y, bán mạng cho y. Nếu như không có vây cánh đắc lực, cho dù võ công hơn người, thông minh tuyệt đỉnh nhưng chỉ dựa vào sức của một người thì chưa hẳn đã có thể oai phong một cõi.
Sở dĩ dám ở Thiên Hương cốc này làm mưa làm gió, chính là vì Bạch Phượng Tử tự cho rằng vây cánh đã thành.
Nghĩ không ra hôm nay mấy thiếu nữ tùy thân này lại im hơi lặng tiếng, bảo ả làm sao không sợ hãi?
Bóng đêm u ám, ánh sao xuyên qua song cửa, ngoại trừ trong khu rừng gần đó thỉnh thoảng vang lên tiếng gió lào xào lẫn tiếng côn trùng rả rích, gần như không có một chút động tĩnh nào.
Nhất định phải làm rõ chuyện này. Ả liền đưa tay rút một thanh loan đao từ trên tường, hai chân nhún nhẹ, xuyên qua cửa sổ ra ngoài.
Động tác linh xảo, thân pháp cực kỳ ưu mỹ.
Dù sao cũng là một nữ nhân rất cẩn thận, trong lúc lướt ra loan đao đã vung động như gió, từng điểm sáng lóe lên, chớp động dưới ánh sao, bảo vệ những chỗ yếu hại quanh thân, phòng ngừa bị tập kích.
Nhưng không hề có chuyện gì xảy ra. Bầu trời đầy sao, gió nhẹ luồn qua những khóm cây, vẫn tĩnh lặng như cũ không thấy nửa bóng người.
Ả vừa quay đầu nhìn lại, không khỏi lập tức ngẩn người.
Dưới góc tường có năm thiếu nữ áo hoa đang nằm, có người chổng chân lên trời, có người nằm co một bên, cặp mắt mở to như cá chết.
Hơi thở vẫn còn, thân thể còn ấm, xem ra vẫn còn sống, chẳng qua chỉ bị người chế ngự huyệt đạo.
Lần này có bao nhiêu cường địch kéo đến?
Nếu như rất nhiều kẻ địch tấn công, sẽ rất khó đồng loạt tập kích, càng khó không sớm không muộn đồng thời xuất thủ.
Nếu như là một người xuất thủ có trước có sau, thủ pháp của người này phải cực nhanh, thật sự khiến cho người ta không nói nên lời.
Bạch Phượng Tử càng nghĩ càng sợ, sắc mặt biến đổi mấy lần, bỗng nhiên thân hình nhoáng lên, vòng qua góc tường bên trái.
Quả nhiên trong bụi cỏ ả lại phát hiện ba thiếu nữ áo hoa khác.
Tình huống hoàn toàn như nhau, bị người chế trụ huyệt đạo, chính là “Vựng huyệt (huyệt mê)” và “Á huyệt (huyệt câm)”.
Đã không thể động đậy, cũng không thể kêu thành tiếng.
Xa xa bóng người chớp động, có hai thiếu nữ áo hoa hớt hải chạy đến, kêu to:
- Khải bẩm cung chủ, không hay, không hay rồi…
Vũ Hoa cung còn chưa hoàn thành, danh hiệu đã được gọi.
- Có hai gã tù phạm trong cũi sắt chạy thoát rồi.
Một thiếu nữ nói.
- Có chuyện này sao?
Bạch Phượng Tử hơi giật mình, hỏi lại:
- Những kẻ nào chạy thoát?
- Là Lạc Dương Long Hoài Bích và Tiêu Quý Tử.
Thật trùng hợp, không ngờ lại là hai người này. Bằng vào võ công, hai người này cũng không được coi là cao thủ đứng đầu trong những người bị nhốt, người nào không thoát, ai dè lại chính là hai người bọn họ.
- Thoát như thế nào?
- Khóa bị mở rồi.
- Khóa?
Bạch Phượng Tử vẻ mặt nghi hoặc, ánh mắt chợt lóe sáng:
- Là chính bọn họ mở sao?
Nếu như chính mình có thể mở khóa, sẽ không cần đợi đến tối nay.
Khóa của những cũi sắt này không những chỉ lắp đặt cực kỳ bí ẩn mà còn thập phần tinh xảo, chính là do thợ thủ công nổi danh đương thời Công Thâu Xuân chế tạo. Nghe nói tổ tiên của y chính là Công Thâu Ban người nước Lỗ thời xuân thu.
Tuyệt nghệ gia truyền, thiên hạ vô song.
Công Thâu Xuân hôm nay đã không biết ở nơi nào, có người nói y đã bị thảm họa sát thân.
Nếu thật sự như vậy, nhất định là có liên quan đến việc thiết kế những khoá ngầm này.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK