Mục lục
[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Các vị, hiện tại số lượng yêu thú trong này hẳn là không còn nhiều lắm. Nếu muốn đi ra ngoài hoặc là tiếp tục hái thuốc thì cứ tùy tiện…

Lâm Vân thấy số yêu thú đã chia cắt không còn. Hắn cũng không muốn mang theo đám người này đi cùng.

Các tu sĩ ở đây đều đi lên thi lễ cảm ơn Lâm Vân rồi mới rời đi.

Niệm Tiêu cũng dẫn đệ tử của phái Côn Luân cám ởn Lâm Vân rồi mang theo sự biết ơn rời đi. Cuối cùng Thẩm Uyển cũng cáo từ. Dù Thẩm Uyển rất muốn đi theo Lâm Vân. Nhưng cô ta còn mang theo đệ tử của môn phái, cho nên đành thôi.

Vũ Đình mỉm cười, đưa một cái thẻ ngọc cho Tần Nhan:

- Những chuyện mà tôi biết khi còn ở Úy Tinh đều được tôi ghi lại trong này. Cô hãy nhận lấy.

Lâm Vân mỉm cười nói:

- Thẩm Uyển, cô nhận lấy số đan dược này đi, coi như tôi cảm ơn cô vì đã giúp đỡ Vân Môn. Chúc cô tu luyện thuận lợi.

- Lâm đại ca, sau này anh vẫn ở Vân Môn Bắc Lĩnh chứ?

Thẩm Uyển đột nhiên cảm thấy thanh âm của mình có chút run rẩy. Cô không biết mình đang nghĩ gì. Nhưng người nam tử này là người đầu tiên khiến cho cô sùng bái. Hơn nữa hắn còn là người nam nhân duy nhất bị cô nhìn thấy thân thể.

Lâm Vân lắc đầu nói:

- Không. Tôi sẽ dẫn theo mọi người rời khỏi đây, có lẽ vĩnh viễn sẽ không trở lại. Mọi người bảo trọng.

Nói xong, Lâm Vân đưa cho Thẩm Uyển ba lọ đan dược, rồi dẫn theo hai con Kim Bối Lục Long và mấy cô rời đi.

Thẩm Uyển nhìn bóng lưng của Lâm Vân, bỗng nhiên trong lòng hơi đau xót. Cô có một linh cảm, đây là lần gặp nhau cuối cùng của hai người.

Cô rất hâm mộ các cô gái được ở bên cạnh Lâm Vân, có thể làm những chuyện mình muốn làm. Nhưng cô lại không làm được. Cô là chưởng môn của phái Dao Hoa, mọi hành động của cô đều sẽ ảnh hưởng tới cả môn phái.

- Uyển tỷ, chị đang nghĩ gì vậy?

Tần Nhan nhìn thấy Lâm Vân và mọi người rời đi, trong lòng cũng rất cô đơn. Vài người Địa Cầu mà mình quen đều đi theo Lâm Vân. Cuối cùng chỉ còn lại mình lẻ loi ở nơi đất khách quê người.

- Tần Nhan, sao em không đi cùng Lâm đại ca?

Thẩm Uyển nhìn Tần Nhan, hỏi.

- Em…

Tần Nhan cười khổ một tiếng. Nếu như không phải vì chuyện năm đó, thì cô đã đi cùng với Lâm Vân rồi.

- Em nói xem, liệu Lâm đại ca có phải sẽ trở về Địa Cầu hay không?

Thẩm Uyển đột nhiên hỏi.

Tần Nhan lắc đầu:

- Lâm Vân chắc chắn sẽ không trở lại Địa Cầu. Chỗ đó không phải là sân khấu của hắn. Hắn tới một nơi của chính hắn. Em đã nghe Lâm Vân nói một lần, nhưng em lại không biết nơi đó là nơi nào.

Tần Nhan nói xong liền cúi đầu. Bàn tay vân vê cái thẻ ngọc, nhưng không có chút hứng thú nhìn nó. Cô không phải muốn Lâm Vân tặng gì đó cho mình. Dù giữa hai người có chút thù oán, nhưng không phải hắn đã nói chuyện gì đã qua thì để cho nó qua đấy thôi?

Nhưng vì sao lúc rời đi hắn không tỏ vẻ gì cả. Ít nhất phải nói một câu tạm biệt chứ. Dù sao hai người cũng coi như là đồng hương.

Nhưng hắn lại…

Thẩm Uyển thấy biểu lộ của Tần Nhan như vậy, thầm than một tiếng, không biết nên an ủi như thế nào. Trong lòng cô ta cũng cảm thấy Lâm Vân quá tuyệt tình. Cùng là người của một hành tinh, lại có năng lực như vậy, giúp đỡ một chút chỉ là tiện tay mà thôi. Cho dù không giúp đỡ, thì cũng nên chào từ biệt một tiếng chứ.

Thẩm Uyển mở ra một cái lọ, liền sững sờ. Uẩn Thần Đan? Đan dược tốt nhất để Nguyên Anh tấn cấp Hóa Thần? Quả thực là đan dược mà cô cần nhất lúc này. Lâm Vân rõ ràng cho mình đan dược trân quý như vậy? Còn có tận mười viên. Cho dù mình và Tần Nhan dùng cũng không hết. Chẳng lẽ Lâm Vân còn quan tâm tới cả tông môn của mình?

Thẩm Uyển cưỡng chế kích động trong lòng, mở ra cái lọ thứ hai. Tử Hư Đan? Thẩm Uyển đã triệt để hóa đá. Uẩn Thần Đan đã quý giá rồi, Tử Hư Đan còn trân quý hơn gấp trăm lần, vẫn là mười viên. Cho dù tư chất có kém hơn nữa, cũng đủ để thăng cấp lên Luyện Hư.

Hắn rốt cuộc có ý gì? Thẩm Uyển có cảm giác mình không thể nào tiếp nhận sự báo đáp lớn này của Lâm Vân. Cô chỉ trợ giúp Vân Môn nói chuyện mà thôi. Hơn nữa lúc cô trở về còn bị hai vị trưởng lão trách cứ. Vậy mà Lâm Vân lại trả hậu lễ như vậy.

Thẩm Uyển kích động tới run rẩy cả hai tay. Hai lọ đan dược đã trân quý như vậy rồi. Vậy lọ thứ ba sẽ như thế nào?

Thẩm Uyển mở ra lọ ngọc thứ ba, liền sững sờ. Thành Anh Đan? Chỉ có năm viên. Lẽ nào Lâm Vân không biết mình đã là tu sĩ Nguyên Anh rồi sao? Mà chỉ có năm viên. Nếu thực sự hắn vì môn phái của mình, sao có thể tặng đan dược như vậy?

- Chị hiểu ra rồi…

Thẩm Uyển nhìn Tần Nhan đang bi thương, nói.

- Tương Nguyệt, các em tiếp tục thu thập linh thảo ở xung quanh một lát. Tí nữa chúng ta mới rời đi.

Thẩm Uyển ra lệnh cho mấy đệ tử phái Dao Hoa.

- Chuyện gì vậy, Uyển tỷ?

Tần Nhan giống như đã suy nghĩ thông chuyện gì đó. Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ kiên định. Cô muốn thông qua lực lượng của mình, tu luyện tới điên phong, sao đó phi hành vũ trụ tới Úy Tinh.

Thẩm Uyển đưa lọ Thành Anh Đan cho Tần Nhan, nói:

- Lọ đan dược này là cho em. Xem ra Lâm đại ca, không quên em là đồng hương của anh ấy, chỉ là anh ấy thông qua chị để bày tỏ mà thôi.

Tần Nhan khó hiểu nhận lấy lọ đan dược, không mở ra mà hỏi:

- Chị Uyển, chị không cần an ủi em như vậy đâu. Em không sao mà. Em và hắn có chút ân oán. Hắn không tính toán gì em, em đã cảm thấy cảm kích vô cùng rồi. Vữa này em chỉ cảm thấy hơi khổ sở vì hắn không để ý gì tới em thôi. Cảm ơn chị, thời gian dài rồi em sẽ quen dần với cuộc sống nơi đây.

Nói xong, Tần Nhan mím môi, trả lại lọ ngọc cho Thẩm Uyển.

Thẩm Uyển lắc đầu, đẩy lại nói:

- Em nhìn đan dược bên trong rồi em sẽ hiểu.

Tần Nhan mê hoặc mở lọ ngọc ra. Bỗng kêu lên:

- Thành Anh Đan?

Nếu như nói, Uẩn Thần Đan là đan dược hấp dẫn nhất với Thẩm Uyển. Thì Thành Anh Đan chính là đan dược Tần Nhan khát vọng nhất.

- Đúng vậy, chị đã là tu sĩ Nguyên Anh, Lâm đại ca còn cho chị đan dược này làm gì? Hơn nữa lúc ấy anh ấy nói cho chị hai lọ đan dược, nhưng kết quả lại là ba lọ.

Thẩm Uyển cười cười, rồi đổ mười viên đan dược từ hai lọ còn lại.

- Đây là đan dược gì vậy.

Tần Nhan còn đang đắm chìm trong sự chấn kinh với những lời Thẩm Uyển nói.

- Đây là Uẩn Thần Đan và Tử Hư Đan. Mỗi một viên thôi cũng có thể khiến cho Tu Chân Giới oanh động. Cho nên em cất giữ cẩn thận vào.

Thẩm Uyển bỏ mười viên vào một cái lọ khác rồi kín đáo đưa cho Tần Nhan. Thấy Tần Nhan vẫn còn sững sờ, lần nữa nói:

- Lâm đại ca chỉ đưa năm viên Thành Anh Đan, nhưng lại đưa Uẩn Thần Đan và Tử Hư Đan mỗi loại mười viên. Mà Lâm đại ca không có hảo cảm gì với phái Dao Hoa của chị. Em nói xem, tại sao anh ấy làm như vậy?

- À.

Cho dù Tần Nhan ngu dốt, cũng biết hai loại đan dược kia thừa ra năm viên là dành cho cô. Lâm Vân cuối cùng vẫn không quên cô và hắn là đồng hương từ Địa Cầu tới.

Ở một nơi tàn khốc, không có nhân tình như Tu Chân Giới, còn có người vì tình đồng hương mà tặng đan dược quý trọng như vậy. Thậm chí người này còn có thù với cô. Tần Nhan đột nhiên cảm thấy mình thật đúng là vô tri.

Lúc trước Lâm Vân nói với cô những lời lạnh lùng, thậm chí không chút do dự ném cô xuống hồ nước, còn nói nếu không rời đi, sẽ tiền dâm hậu sát. Hiện tại Tần Nhan mới biết rằng, Lâm Vân chỉ vì không muốn mình làm phiền hắn, mới nói như vậy.

Khi tới Khôn Truân Giới, hắn lại lo mình có tu vị thấp bị người khác bắt nạt, nên chuẩn bị cho mình những đan dược này. Hắn đúng là một người ngoài lạnh trong nóng. Hoàn toàn không giống như những gì mình nghĩ về hắn. Tần Nhan đột nhiên cảm thấy cái mũi cay cay

- Tần Nhan, em không sao chứ? Mau thu lọ đan dược lại đi.

Thẩm Uyển thấy Tần Nhan có vẻ không đúng.

Tần Nhan rốt cuộc không nhịn được, nước mắt tuôn ra. Chiếc lọ cũng bị đánh rơi xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK