Mục lục
[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng lúc này, môn chủ Bạch Ngưng của phái Dao Hoa đang nhăn mày ngồi. Ở bên cạnh là vài nữ tử. Nếu Lâm Vân ở đây, khẳng định sẽ nhận ra ba người trong đó là ba người mà hắn đã đuổi lúc trước.

- Con có chắc chắn người đó chính là tay Lâm Vân đang truy nã hay không?

Bạch Ngưng nhìn đệ tử Trúc Cơ của mình, nghiêm mặt hỏi.

- Khởi bẩm môn chủ, đệ tử chắc chắn. Người này lúc quay lại đã thay đổi khuôn mặt, nhưng khi con vừa nhìn thấy ảnh của hắn trên Huyền Thưởng Lệnh là nhận ra ngay. Hắn chính là tu sĩ Kết Đan đã đuổi ba người chúng con lúc trước. Tu vị Trúc Cơ trên thông báo chỉ là giả mà thôi. Tên tu sĩ này là một tên cực kỳ hèn mọn bỉ ổi. Hắn đuổi chúng con đi chắc là vì muốn hạt trân châu kia.

Nữ đệ tử Trúc Cơ này khẳng định nói.

- Chắc Tinh Thần Châu đã bị hắn lấy đi rồi. Không biết thông báo truy bắt hắn có liên quan gì tới Tinh Thần Châu mà hắn cầm không?

Môn chủ Bạch Ngưng có dung mạo tuyệt trần lầm bầm tự hỏi.

Thấy các đệ tử ở dưới vẫn chờ mình ra lệnh, Bạch Ngưng liền quyết định nói:

- Lập tức treo giải thưởng truy bắt Lâm Vân, giải thưởng đặt cao hơn ba nhà kia

Mặc dù Lâm Vân biết Vạn Bảo Các sẽ không bỏ qua cho hắn. Nhưng hắn thật không ngờ mình lại bị cả Khôn Truân Giới đuổi bắt.

Lâm Vân không biết nguyên nhân trong đó. Nhưng hắn cũng biết mình đã đắc tội với lão tổ Côn Luân và Vạn Bảo Các, cho nên tốt nhất không nên ló mặt lúc này.

Nhưng Lâm Vân đã đánh giá thấp quyết tâm tìm kiếm của Khôn Truân Giới. Lâm Vân vừa mới mua đồ dùng hàng ngày ở một thành phố ở Trái Đất, đã lập tức bị phát hiện.

- Lâm Vân...

- Đúng là hắn rồi.

- Còn chờ gì nữa, lên…

….

Lâm Vân không biết giá trị của mình đã cao tới mức khủng bố. Hắn chỉ biết mình bay suốt một tuần, lẽ ra đã thoát khỏi phạm vi của Vạn Bảo Các mới đúng. Nhưng thất không ngờ, vừa mới lộ mặt đã bị vây công rồi.

Lao tới là vài tên tu sĩ Trúc Cơ, còn lại là tu sĩ Luyện Khí Kỳ. Lâm Vân biết nếu dây dưa với mấy đám người này, các tu sĩ cấp cao sẽ tìm tới. Huống hồ nơi này Phàm Nhân Giới, nếu đánh nhau ở đây sẽ ảnh hưởng tới tính mạng rất nhiều người vô tội.

Lâm Vân không chút nghĩ ngợi, lập tức bỏ chạy. Đang suy nghĩ không biết giải thưởng bắt hắn là bao nhiêu mà chạy tới Trái Đất rồi vẫn bị truy lùng.

Nhưng đảo mắt Lâm Vân liền sững sờ. Hắn lại bị vài chục tu sĩ Trúc Cơ và Luyện Khí ngăn cản. Ở phía xa xa còn có hơn mười tu sĩ Kết Đan đang lục tục chạy tới. Thậm chí còn có hai tu sĩ cấp Nguyên Anh nữa chứ. Lâm Vân kinh hãi. Cho dù mình lợi hại hơn nữa, cũng không phải là đối thủ của bọn họ.

Chỉ trong chớp mắt, hơn mười tu sĩ Kết Đan và hai tên tu sĩ Nguyên Anh đã gần tới nơi. Lâm Vân có thể tưởng tượng, một khi chậm trễ thêm thời gian, thì khẳng định càng có nhiều cao thủ tới. May mà hắn không động thủ ở trong thành phố. Cho nên không dám do dự, lập tức bước lên phi kiếm rồi bay đi.

Tuy nhiên hắn vẫn bị hơn mười mấy tên tu sĩ chắn đường. Cũng may những người này chỉ là tu sĩ Trúc Cơ và Luyện Khí mà thôi. Tu sĩ Kết Đan và Nguyên Anh còn đang ở đằng sau. Nhưng Lâm Vân khẳng định, chỉ chưa tới một phút, bọn họ sẽ tới nơi.

Nên Lâm Vân không đắn đo nữa. Tiện tay phóng ra Tinh Vũ. Từ lúc luyện ra ba sao, đây là lần đầu tiên Lâm Vân sử dụng Tinh Vũ. Lúc này còn lòng dạ đàn bà, trì hoãn nhất thời, sẽ bị các tu sĩ cấp cao kia đuổi kịp. Đối mặt với mười tu sĩ Kết Đan và và tu sĩ Nguyên Anh, Lâm Vân không tin mình có thể chạy thoát khỏi.

Những người này đã muốn mạng của hắn, vậy thì hắn sẽ không lưu thủ. Dù cho họ có là tu sĩ cấp thấp đi chăng nữa, nhưng tính mạng của mình quan trọng hơn.

Không ngừng vang lên tiếng oanh oanh. Tu vị của Lâm Vân đã là năm sao, giết các tu sĩ Luyện Khí và Trúc Cơ giống dễ dàng giống như giết gà vậy. Trong nháy mắt, ba bốn mươi tu sĩ cấp thấp đã bị Lâm Vân giết hết không còn một mống.

Khắp nơi đều là tàn tích của pháp khí và chân tay bị cụt.

Lâm Vân giết đám người này nhanh như vậy, nhưng vẫn chậm một bước. Hơn mười tên tu sĩ Kết Đan và hai tên Nguyên Anh đã vây hắn lại.

- Đúng là đồ ma tu độc ác, sao ngươi dám giết nhiều tu sĩ cấp thấp như vậy?

Một tu sĩ Kết Đan trung kỳ nhìn thi thể vung vãi trên mặt đất, âm lãnh nói.

- Nói nhiều lời với hắn làm gì, lập tức nhiền xương hắn thành tro rồi đem đầu của hắn giao cho Vạn Bảo Các. Ở phạm vị của Liệt Hỏa Môn chúng ta mà dám giết nhiều tu sĩ như vậy, trong đó còn có đệ tử của môn phái ta nữa. Khó trách hắn bị cả Khôn Truân Giới truy đuổi. Tên Ma tu ác độc này không biết đã làm bao nhiêu chuyện ác rồi.

Một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ tuổi chừng ba mươi bi phẫn nói.

Một tên tu sĩ Nguyên Anh gật đầu:

- Vạn Điền sư điệt nói đúng. Hắn dám giết người trong phạ vi tông môn của chúng ta, không thể để cho hắn rời đi được.

Đủ biết tu sĩ Kết Đan ba mươi tuổi này có địa không thấp trong phái Liệt Hỏa. Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng phải phụ họa y.

Hai tu sĩ Nguyên Anh liếc nhìn nhau một cái, thừa dịp các môn phái khác còn chưa tới, tranh thủ thời gian bắt tên Lâm Vân này.

Người này bị nhiều nhiều môn phái dùng số tiền lớn truy nã như vậy, chắc chắn có cổ quái. Bắt lại rồi hỏi sau.

Lâm Vân âm thầm cười nhạt. Đúng là điển hình của ăn cướp còn la làng.

Lâm Vân còn đang tính toán, thì tên tu sĩ Nguyên Anh nhỏ tuổi hơn, đã vung bàn tay về phía hắn.

Bàn tay này càng ngày càng lớn. Mắt thấy sắp chộp được Lâm Vân như chộp một con gà vậy.

Lâm Vân hừ lạnh một tiếng. Hắn biết tay tu sĩ Nguyên Anh kia khinh thường thực lực của mình. Y Tưởng mình chỉ là một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ mà thôi. Nên mới nhẹ nhàng ra chiêu như thế.

Lâm Vân không che dấu tu vị của mình nữa, khí thế của hắn liền tăng vọt. Vung quyền đấm về phái bàn tay khổng lồ kia.

- Oanh oanh…

Không ngừng vang lên tiếng nổ, tên tu sĩ Nguyên Anh lớn tuổi hơn lập tức kêu lên:

- Không tốt.

Đồng thời vung cầm một thanh đao ngắn, chém về phía Lâm Vân. Còn nói một câu:

- Tất cả xông lên. Bắt sống hay giết chết cũng như nhau mà thôi.

Nhưng một quyền kia của Lâm Vân đã đánh nát bàn tay của người tu sĩ Nguyên Anh chủ quan kia.

Rồi vung phi kiếm đoạt được từ tay của lão tổ Côn Luân về phía thanh đao đang chém tới.

Phốc một tiếng, Lâm Vân phun một ngụm máu tươi. Lâm Vân biết rằng tu vị của mình hiện tại vẫn kém tu sĩ Nguyên Anh một bậc. Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ kia, mình cũng không phải là đối thủ.

“Trốn thôi!”

Đây là ý niệm duy nhất trong đầu của Lâm Vân.

Mười pháp bảo đồng thời đánh về hướng Lâm Vân. Lâm Vân quýnh lên, phóng ra vòng bảo hộ để tiếp tục sử dụng phi kiếm rời đi. Nhưng tiếc rằng phi kiếm đã bị thanh đao ngắn của tu sĩ Nguyên Anh kia chặn lại. Không có cách nào thu về để đối phó với sự công kích của các tu sĩ Kết Đan.

Lâm Vân liền tranh thủ truyền ý niệm cho Hỗn Độn Sơn Hà Đồ. Trông chờ bản đồ này giúp hắn ngăn cản một lần. Nhưng dù Lâm Vân có truyền ý niệm kiểu gì, Sơn Hà Đồ cũng không có ý đi ra giúp hắn. Lâm Vân rất tức giận, cưỡng chế phóng ra vài cái Kim Ấn.

Vài tiếng Oanh oanh vang lên. Sưc công kích của mười người tu sĩ Kết Đan đã suy yếu đi vài phần. Nhưng vẫn có pháp bảo đánh vào vòng bảo hộ của Lâm Vân. Rồi lập tức xuyên qua vòng bảo hộ, đập vào người hắn.

Hiện tại khuôn mặt của Lâm Vân đã tái nhợt, vết thương chồng chất, máu tươi không ngừng chảy ra.

Tên tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bị Lâm Vân đánh nổ bàn tay kia lúc này mới kịp phản ứng. Thật không ngờ tay của mình lại bị một con kiến hôi đánh cho nát. Liền phóng ra một thanh phi kiếm màu đỏ, điên cuồng đánh về phía Lâm Vân.

Hai mắt của Lâm Vân đã đỏ bừng. Phóng thần thức ra ngoài thì phát hiện vài cỗ linh lực ba động rất mạnh không thua kém các tu sĩ Nguyên Anh, đang bay về phía này. Lâm Vân biết nếu bây giờ không thoát được thì phải bỏ xác ở đây. Liền bất chấp phi kiếm màu đỏ tấn công mình, phóng tới hai tên tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.

Phi kiếm xuyên qua vòng bảo hộ của Lâm Vân. Lâm Vân cuống quít giơ phi kiếm lên ngăn cản. Một cỗ chân nguyên cực lớn đánh cho Lâm Vân suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Dư lực của phi kiếm màu đỏ đã đánh trúng lưng của Lâm Vân. Lâm Vân lảo đảo,, thiếu chút nữa rơi xuống, một cảm giác suy yếu truyền tới.

Lâm Vân nghĩ bụng, nếu không phải mình kịp thời ngăn cản, thì đã xong đời rồi.

Nhìn thấy Lâm Vân cả người đầy máu tươi lao tới, còn bị phi kiếm làm trọng thương nữa. Hai tên tu sĩ Kết Đan rất vui vẻ, đang muốn ra tay ngăn cản.

Nhưng sắc mặt của bọn chúng lập tức đại biến, vội vàng kêu lên:

- Không tốt rồi, hắn muốn tự bạo.

Hai tên này kêu lên như vậy bởi vì bọn chúng thấy Lâm Vân đã bị thương nặng, nhưng khí thế không ngừng tăng lên. Không phải tự bạo là cái gì.

Nhìn thấy hai tên tu sĩ Kết Đan đã tránh ra, Lâm Vân âm thầm thở phào một cái. Vừa nãy vì liên tiếp ngăn cả sự công kích của hơn mười tu sĩ Kết Đan và hai tu sĩ Nguyên Anh, tinh lực của hắn đã hao hết. Cũng may Hỗn Độn Sơn Hà Đồ kịp thời bổ sung một ít tinh lực cho hắn.

Lâm Vân không chút do dự chuyển hóa tinh lực này thành năng lượng bạo phát. Giả vờ như mình sắp tự bạo, khiến cho hai tu sĩ Kết Đan kia bị dọa sợ.

Đường vừa mở, Lâm Vân không khách khí nữa, bước lên phi kiếm. Trong nháy mắt đã bay xa hơn mười dặm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK