Mục lục
[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nhược Sương, Lâm Vân đã từng nói, có một ngày nào đó anh ấy sẽ dẫn chúng ta lên mặt trăng cử hành hôn lễ. Em có tin không?

Hàn Vũ Tích hỏi Liễu Nhược Sương, trong đầu lại nhớ tới cảnh lúc đó. Lâm Vân hỏi mình như vậy và mình không chút do dự trả lời tin tưởng. Bởi vì nàng cho rằng Lâm Vân muốn thuê một chiếc chiêc tàu vũ trụ bay lên mặt trăng. Về sau mới biết Lâm Vân có khả năng dẫn mình bay lên đó.

- Em tin anh ấy.

Liễu Nhược Sương cũng không do dự trả lời. Trong suy nghĩ của nàng, chỉ cần là lời Lâm Vân nói, nàng đều tin tưởng.

Hàn Vũ Tích âm thầm thở dài. Chấp nhận Liễu Nhược Sương coi như đền bù cho Lâm Vân vậy. Lúc trước mình thiếu nợ anh ấy nhiều lắm. Hai người kết hôn đã được bảy tám năm rồi. Nhưng cho tới tận bây giờ, nàng đều không làm tròn nhiệm vụ của một người vợ. Đời người có mấy tám năm như vậy? Hơn nữa Liễu Nhược Sương còn rất yêu anh ấy. Cho dù Lâm Vân không thích, mình sẽ vẫn giúp Liễu Nhược Sương nói chuyện.

Lúc này có tiếng thông báo vang lên, máy bay sắp hạ cánh xuống sân bay Trung Ninh.

Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương hồi phục tinh thần. Trải qua lần giãi bày tâm sự này, hai người đã không còn khoảng cách gì. Hai người nhìn nhau cười, tình cảm càng thêm thân thiết.

Hàn Vũ Tích có chút tiếc nuối. Liễu Nhược Sương cũng phải tu luyện. Nên Lâm Vân chỉ có thể nhịn thêm vài năm.

- Chị Vũ Tích, em nhớ lúc ở Yên Kinh, chị nói một câu đáng tiếc. Lúc đó chị đáng tiếc điều gì?

Liễu Nhược Sương vẫn muốn hỏi điều này. Nhưng chỉ đến hôm nay, khi hai người đã không còn ngăn cách mới dám hỏi.

Hàn Vũ Tích không có ý dấu diếm, liền nói vào tai Liễu Nhược Sương vài câu. Liễu Nhược Sương liền đỏ bừng mặt. Cũng nói vài câu vào tai của Hàn Vũ Tích.

Hàn Vũ Tích nghe xong, hai mắt mở to nhìn Liễu Nhược Sương, có vẻ như rất kinh ngạc. Hồi lâu mới không nhịn được cười.

Hai mỹ nữ tuyệt sắc cười cười nói chuyện ở sân bay như vậy, liền thu hút rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ. Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương lúc này mới kịp phảu ứng, tranh thủ thời gian đi ra sân bay.

Có hai người nam tử đã đợi ở sân bay hồi lâu. Khi thấy Liễu Nhược Sương và Hàn Vũ Tích đi tới, liền vội vàng đi lên tiếp đón:

- Thiếu phu nhân, chúng tôi là người của lão gia tử phái tới đón hai vị. Lão gia tử rất lo lắng khi thiếu phu nhân đi ra ngoài tìm thiếu gia. Nên mới phái tôi và Chu Dương tới hỗ trợ. Lão gia tử đã biết chuyện ở Thanh Hán. Ông ấy còn đang xử lý.

Hàn Vũ Tích nhìn hai người, trong đó có một người nàng quen. Là cận vệ của lão gia tử, Dư Dụ. Liền vội vàng trả lời:

- Chào anh Dư, anh đi tới đây đón chúng tôi, còn Tam gia gia thì sao? Tôi có Liễu Nhược Sương đi theo là được. Mà các anh đã tìm được Lâm Vân chưa?

Nhưng Hàn Vũ Tích lập tức nghĩ tới, nếu đã tìm được Lâm Vân, thì người tới đón hai nàng phải là Lâm Vân mới đúng, chứ không phải là Dư Dụ.

- Theo nguồn tin của chúng tôi, thiếu gia đã từng ở thành phố Trung Ninh. Chúng tôi còn điều tra ra được có hai người quan hệ với thiếu gia, là một giáo viên cấp ba tên là Dương Vân. Mà một cô nữ sinh tên là Hạ Tinh. Bởi vì biết Thiếu phu nhân sẽ tới đây, nên tôi đã hẹn Dương Vân và Hạ Tinh gặp mặt ở một quán cà phê rồi. Đến lúc đó, Thiếu phu nhân cứ trực tiếp hỏi hai người họ. Nhưng có lẽ thiếu gia đã không còn ở thành phố Trung Ninh nữa rồi.

Dư Dụ báo cáo tỉ mỉ tình huống ở đây. Còn chu đáo hẹn Dương Vân và Hạ Tinh gặp mặt Hàn Vũ Tích.

Tâm trạng của Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương lại rơi xuống đáy cốc. Cuối cùng hai người vẫn không gặp được Lâm Vân.

Lâm Vân đã đi hơn một tháng rồi, Đường Uyển rất là chán chường. Từ cái hôm Trương Nhạc tới nhà của Dương Vân, Đường Uyển càng thêm tự trách bản thân.

Lang Thang chẳng những chữa khỏi bệnh cho Trương Nhạc mà còn chữa trị vô cùng đơn giản. Trương Nhạc nói rằng Lang Thang chỉ mất có nửa tiếng, cậu ấy đã khỏe mạnh như thường.

Cuối cùng Đường Uyển mới biết y thuật của Lang Thang lợi hại như thế nào. Dương Vân nói rất đúng, Lang Thang là thầy thuốc đứng đầu thế giới. Nhưng mình lại nói câu Cút đi với một thầy thuốc giỏi như thế. Cô ta rất là hối hận. Hối hận vì sáng hôm đó do mình do dự nên mới tới nhà Dương Vân muộn như vậy. Nếu tới sớm hơn thì đã có thể gặp Lang Thang rồi.

Từ hôm đó tới giờ, Đường Uyển vẫn ở trong nhà của Dương Vân. Không chỉ có cô ta chán chường, mà ngay cả Dương Vân cũng thế. Hạ Tinh phải thường xuyên tới đây dỗ dành cậu ấy.

Tuy có Hạ Tinh an ủi, nhưng Dương Vân vẫn rất lo lắng cho Lang Thang. Lang Thang đã nói rằng sau khi tìm được trí nhớ, hắn sẽ trở lại thăm mọi người. Nhưng thời gian hắn rời đi đã lâu rồi. Lẽ nào Lang Thang vẫn còn chưa tìm được trí nhớ?

Có điều hôm nay Đường Uyển phát hiện Dương Vân lúc đi làm trở về, biểu lộ có chút kỳ quái. Nửa kỳ vọng nửa lo lắng.

- Dương Vân, cậu không sao chứ?

Đường Uyển lo lắng hỏi.

- Người nhà của Lang Thang tìm tới mình. Rồi hẹn mình và Hạ Tinh tới quán cà phê Cửu Cửu.

Dương Vân trả lời.

- Vậy thì không tốt sao? Hỏi luôn Lang Thang đang ở đâu. Mình đi với cậu nhé. Mà người hẹn là ai vậy?

Đường Uyển không giống như Dương Vân, vừa nghe thấy tin tức này, cô ta rất phấn khích

- Là giọng của một người nam tử trung niên. Qua điện thoại, y nói rằng Lang Thang tên là Lâm Vân, là thiếu gia của bọn họ. Đoán chừng hắn là người có thân phận cao quý. Bọn họ tìm được mình là thông qua thẻ mua sắm ở trung tâm thương mại 4S.

Dương Vân cũng rất muốn gặp gỡ người nhà của Lang Thang rồi nói tình hình của hắn gần đây cho người nhà của hắn biết. Nhưng nghe thấy Lang Thang là một thiếu gia, nàng hơi lo lắng.

Tên của Lang Thang là Lâm Vân? Dương Vân nhớ tới lúc Lang Thang nói tới tên Vân luôn luôn cau mày. Nguyên lai trong tên của hắn cũng có một chữ Vân.

- Thiếu gia thì sao chứ? Mình chả phải là tiểu thư của Đường gia còn gì? Tối này mình đi cùng cậu và Hạ Tinh là được. Cậu và Hạ Tinh là người có ân cứu mạng Lang Thang, người nhà của hắn chắc sẽ không làm hai người khó xử đâu. Mình thấy tính cách của Lang Thang rất tốt. Dựa vào đó, thì người nhà của hắn cũng không đến nỗi nào. Không phải có câu ‘Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng’ sao?

Đường Uyển vốn chỉ muốn nhanh chóng tìm được Lang Thang. Cô ta không cố kỵ nhiều như Dương Vân.

- Cô Dương, chúng ta đi thôi.

Hạ Tinh đi ra từ phòng vệ sinh. Thấy cô Dương và chị Uyển còn đang nói chuyện, liền nhắc nhở. Từ khi Lang Thang cứu cha mẹ của cô ta, còn giúp cha mẹ thoát khỏi cảnh nợ nần, Hạ Tinh luôn rất cảm kích Lang Thang. Hôm nay người nhà của Lang Thang đã tới, cô ta đương nhiên sốt ruột gặp bọn họ.

Còn có hai tấm thẻ ngân hàng có giá trị một trăm triệu nguyên mà mà anh Lang Thang đưa. Lúc mình và cô Dương biết được số tiền ở trong đó, bị dọa thiếu chút nữa ngất xỉu. Hai tấm thẻ này như hai quả bom hẹn giờ vậy, chứ không phải là thẻ ngân hàng. Cho nên cô ta muốn đưa trả cái thẻ này cho người nhà của Lang Thang. Chuyện cái thẻ, Hạ Tinh cũng không dám nói với cha mẹ.

Lúc ba người Dương Vân tới quán cà phê Cửu Cửu, người nhà của Lang Thang vẫn chưa đến.

- Cô Dương, không biết quê của anh Lang Thang ở đâu? Anh ấy có đúng là một thiếu gia nhà giàu không? Không phải mọi người hay nói, các thiếu gia nhà giàu rất ăn chơi đua đòi sao? Nhưng tính cách của anh Lang Thang có vẻ không giống vậy.

Những lời này của Hạ Tinh khiến Đường Uyển dở khóc dở cười. Không biết là người nào nói cho Hạ Tinh như vậy, thật là vớ vẩn.

- Chị Uyển, hai chị gái kia đẹp quá.

Hạ Tinh phát hiện Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương đi vào quán café. Tuy cô ta là hoa hậu của trường học, nhưng so với hai chị này, mình chỉ như một cô bé con mà thôi.

Đường Uyển và Dương Vân cũng là những mỹ nhân, nhưng khi nhìn thấy Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương, không thể không trầm trồ thán phục. Hàn Vũ Tích đã tu luyện tới Luyện Khí tầng bảy, linh khí không ngừng bao quanh người, khiến cho người khác có cảm giác nàng ấy không chân thực. Liễu Nhược Sương mới chỉ tu luyện, nhưng dù sao trước đó nàng ấy cũng là đệ nhất mỹ nữ của Yên Kinh, còn từng uống một viên Tiên Nhan Đan nữa. Nên không hề thua kém Hàn Vũ Tích.

Dương Vân và Đường Uyển không thể không thừa nhận, mình còn kém hai người kia một ít.

Đang suy nghĩ về hai cô gái kia, thì thật không ngờ hai người đó lại đi tới bàn của ba người.

- Chào mọi người, xin hỏi Dương Vân và Hạ Tinh có trong ba người à?

Hàn Vũ Tích nhìn thấy chỉ có chỗ này là có ba cô gái ngồi . Các chỗ khác đều không có nên mới đi tới. Tuy hơi kỳ quái vì thừa ra một người, nhưng vẫn hỏi cẩn thận.

- Đúng vậy, lẽ nào hai người là người nhà của Lang Thang?

Dương Vân vội đứng lên.

- Lang Thang?

Hàn Vũ Tích ngạc nhiên.

- À, cậu ta không nhớ tên của mình, nên tôi và Hạ Tinh đều gọi cậu ta là Lang Thang.

Dương Vân tranh thủ thời gian giải thích.

- Anh ấy không nhớ tên của mình? Ý của cô là anh ấy đã mất trí nhớ?

Hàn Vũ Tích liền khẩn trương. Lâm Vân xảy ra chuyện gì mà đến tên của anh ấy cũng quên?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK