Chương 5: THE LIMITS OF POSSIBILITY 5
***
“Cả hai chân,” Yennefer kết luận, chùi tay lên một mảnh vải lanh. “Và chắc là một phần xương sống nữa. Áo giáp của anh ta chẻ ở đằng sau như thể do bị húc vậy. Chân thì bị chính cây thương nghiền nát. Anh ta sẽ không sớm ngồi lên ngựa được đâu, đó là nếu anh ta còn ngồi dậy được.”
“Tai nạn nghề nghiệp,” Geralt lầm bầm.
Nữ pháp sư nhăn mặt.
“Anh chỉ có vậy để nói thôi sao?”
“Thế em còn muốn nghe gì nữa đây, Yennefer?”
“Con rồng này cực kỳ nhanh, quá nhanh để có thể bị hạ bởi con người.”
“Anh hiểu. Không, Yen. Không phải anh.”
“Có phải đó là vì những nguyên tắc của anh không?” nữ pháp sư mỉm cười nham hiểm. “Hay đó chỉ đơn giản là nỗi sợ thuần túy. Có lẽ đó là cảm xúc con người duy nhất mà anh có thể cảm nhận.”
“Cả hai,” witcher thờ ơ trả lời. “Có khác biệt gì không?”
“Chính xác.” Yennefer lại gần anh. “Không có khác biệt gì cả. Nguyên tắc có thể bỏ qua, nỗi sợ có thể kiềm chế. Hãy giết con rồng này, Geralt. Vì em.”
“Vì em?”
“Vì em. Em muốn con rồng này. Toàn bộ. Em muốn nó cho bản thân mình.”
“Dùng thần chú của em mà giết nó.”
“Không. Anh giết nó. Với thần chú, em sẽ ngăn cản băng Reavers và những kẻ khác để họ không làm phiền anh.”
“Sẽ có người chết, Yennefer.”
“Từ khi nào việc đó làm anh bận tâm vậy? Anh sẽ phụ trách con rồng. Em sẽ lo liệu những người khác.”
“Yennefer,” witcher lạnh lùng đáp lại. “Anh đang gặp vấn đề thấu hiểu đây. Tại sao em lại cần con rồng này? Sắc vàng của nó khiến em thích thú đến vậy sao? Nghèo đói đâu có đe dọa được em, em không thiếu cách, và cũng chả thiếu tiếng tăm. Vậy là cái gì đây? Chỉ cần đừng mở mồm nói về nghĩa vụ nữa, anh xin em đấy.”
Yennefer giữ im lặng. Rồi, cau có, cô đá một viên sỏi nằm trên bãi cỏ.
“Có người giúp được em. Có vẻ như...anh biết em đang nói về cái gì mà...có vẻ như nó đảo ngược được. Có một cơ hội. Em vẫn có thể...anh hiểu không?”
“Anh hiểu.”
“Đó là một quy trình phức tạp và tốn kém. Nhưng đổi lấy một con rồng vàng...Geralt?”
Witcher giữ im lặng.
“Khi chúng mình treo trên cây cầu,” cô tiếp tục, “anh đã hỏi em một chuyện. Em sẽ chấp nhận, bất chấp mọi thứ.”
Witcher mỉm cười buồn bã. Anh chạm vào ngôi sao kim cương treo trên cổ Yennefer bằng ngón trỏ của mình.
“Quá muộn rồi, Yen. Giờ chúng ta không còn treo trên cầu nữa rồi. Giờ thì anh không còn quan tâm nữa. Bất chấp tất cả.”
Anh trông đợi điều tồi tệ nhất: một cơn mửa lửa, sấm chớp đùng đùng, những cú đánh giáng xuống mặt mình, những lời chửi rủa và sỉ nhục. Nhưng chẳng có gì cả. Anh nhìn, với vẻ kinh ngạc, đôi môi cô khẽ run, và chỉ vậy. Yennefer chậm rãi quay người bỏ đi. Geralt thấy ân hận về lời nói của mình. Anh thấy ân hận thứ cảm xúc đã sản sinh ra chúng. Giới hạn cuối cùng của điều khả thi, như sợi dây đàn luýt, đã đứt rời. Anh liếc về phía Dandelion và trông thấy nhà thơ nhanh chóng quay đi tránh ánh mắt mình.
“Danh dự và tinh thần nghĩa hiệp có vẻ không còn áp dụng ở đây được nữa rồi, các quý ngài.” Boholt tuyên bố, đã trang bị sẵn sàng giáp trụ của Niedamir, trong khi ngồi bất động trên một tảng đá với vẻ mặt lo lắng. “Danh dự của một hiệp sĩ đang nằm kia rên khe khẽ. Đó quả thực là một ý tưởng tệ hại, ngài Gyllenstiern, khi cử Eyck vào trận chiến như là một chư hầu của đức vua. Tôi không dám chỉ mặt ai cả, nhưng tôi biết chắc chắn người nào đang nợ Eyck một cặp chân gãy. Tuy nhiên, chúng ta cũng đã một mũi tên bắn hai đích: một mặt loại trừ được một kẻ điên muốn sống lại truyền thuyết về các hiệp sĩ đơn thương độc mã diệt rồng, mặt khác ngăn cản được một người khôn lỏi muốn làm giàu nhanh chóng nhờ kẻ đầu tiên đó. Ông có biết tôi đang nói tới ai không, Gyllenstiern? Ừ hả? Tốt? Giờ thì đến lượt chúng tôi. Con rồng thuộc về chúng tôi. Chính chúng tôi, các Reavers, mới là những người tiêu diệt nó. Nhưng là vì lợi ích của chúng tôi.”
“Còn bản hợp đồng, Boholt?” ngài đại pháp quan hỏi lại. “Vậy còn bản hợp đồng giữa chúng ta?”
“Tôi đếch quan tâm.”
“Thật là điên khùng! Đây là tội xúc phạm triều đình!” Gyllenstiern giậm chân. “Vua Niedamir...”
“Đức vua làm sao?” Một Boholt bắt đầu thấy khó chịu đáp lại, tựa người vào thanh trường kiếm khổng lồ. “Có lẽ đức vua muốn đích thân đối đầu với con rồng? Hay có lẽ là ông, ngài đại pháp quan trung thành? Nếu thế thì ông cần che cái bụng béo phệ đó lại trước khi vào trận chiến! Sao lại không? Xin mời ông cứ việc thử. Chúng tôi sẽ đợi, thưa điện hạ. Ông đã có cơ hội của mình rồi, Gyllenstiern, khi Eyck cố đâm lủng con rồng bằng cây thương đó. Ông sẽ đòi lấy mọi thứ, và chúng tôi sẽ chẳng được cái mẹ gì hết - thậm chí không một cái vảy trên lưng nó. Giờ thì đã quá muộn. Mở to mắt ra đi. Không có ai là muốn chiến đấu dưới cờ của Caingorn nữa đâu. Ông sẽ chẳng tìm được một thằng nào ngu giống Eyck nữa.”
“Điều đó không đúng!” Tay thợ đóng giày Goatmuncher phủ phục dưới chân nhà vua, người mà lúc nào trông cũng có vẻ đang nhìn về một điểm vô hình nào đó nơi đường chân trời. “Thưa đức vua! Xin hãy đợi một lát để người dân Holopole chúng tôi kịp chuẩn bị. Tôi xin đảm bảo là xứng đáng công sức của ngài. Cứ mặc kệ những kẻ kiêu ngạo kia. Xin hãy nhìn vào những con người dũng cảm mà ngài có thể trông cậy, chứ không phải lũ ất ơ này!”
“Câm đi!” Boholt điềm tĩnh ra lệnh, phủi mạt sắt ra khỏi tấm áo giáp. “Câm họng vào đi, tên nông dân, nếu không ta sẽ ngậm nó lại dùm ngươi bằng cách cho ngươi ăn chính bộ răng của mình đấy.”
Goatmuncher, trông thấy Kennet và Nischuka đang lại gần, nhanh chóng rút lui và lẩn vào nhóm trinh sát Holopole.
“Thưa đức vua,” Gyllenstiern hỏi. “Ngài có mệnh lệnh gì đây?”
Biểu cảm chán chường ngay lập tức biến mất trên gương mặt của Niedamir. Nhà trị vì trẻ tuổi cau mày, nhăn sống mũi tàn nhang và đứng dậy.
“Ta có mệnh lệnh gì sao?” đức vua chậm rãi cất lời. “Cuối cùng thì ông cũng hỏi ta, Gyllenstiern, thay vì quyết định hộ luôn cho ta và dưới danh nghĩa của ta. Ta đang rất vui sướng đây. Hãy giữ nó như thế, Gyllenstiern. Từ giờ trở đi, ta muốn ông im lặng và phục tùng. Do đó, đây sẽ là mệnh lệnh đầu tiên của ta. Thu thập mọi người lại. Bảo họ đặt Eyck xứ Denesle lên một cái xe ngựa. Chúng ta sẽ quay về Caingorn.”
“Thưa ngài...”
“Không một lời, Gyllenstiern. Quý cô Yennefer, các quý ngài, ta xin rút lui. Ta đã tốn một khoảng thời gian kha khá để thực hiện cuộc viễn chinh này, nhưng lợi ích có được là vô kể. Ta đã học được rất nhiều. Cảm ơn các vị và lời nói của các vị, quý cô Yennefer, ngài Dorregaray, ngài Boholt. Và cảm ơn sự im lặng của anh, ngài Geralt.”
“Thưa ngài,” Gyllenstiern nói, “tại sao? Con rồng nằm ngay kia, dưới quyền sinh sát của ngài. Thưa đức vua, chuyện gì đã xảy ra với tham vọng của ngài rồi?”
“Tham vọng của ta,” Niedamir nhắc lại, lạc trong suy nghĩ. “Ta chẳng còn nữa. Và nếu ở lại đây, ta sẽ liều đánh mất tất cả mãi mãi.”
“Còn Malleore? Và bàn tay của công chúa?” Ngài đại pháp quan vẫn chưa bỏ cuộc, ông ta tiếp tục, tay vung vẩy. “Còn ngai vàng, thưa ngài? Người dân tin rằng...”
“Mặc xác người dân của Malleore, đó là dùng cách diễn đạt của ngài Boholt.” Niedamir trả lời. “Đằng nào thì ngai vàng của Malleore cũng thuộc về ta. Ba trăm kỵ binh đảm bảo cho luật pháp của ta thống trị ở Caingorn và ta có một ngàn năm trăm bộ binh đấu lại với một ngàn cái khiên ghẻ của họ. Họ sẽ phải chấp nhận ta. Chừng nào ta còn treo cổ, chém và giết trên con đường dẫn đến Malleore, họ sẽ phải chấp nhận ta. Còn về công chúa của họ, con bò cái ấy, ta sẽ từ chối bàn tay của cô ta. Ta chỉ cần cái bụng của cô ta để lấy người thừa kế. Sau đó, ta sẽ đầu độc cô ta đúng theo phong cách của ngài Goatmuncher. Chúng ta nói đủ rồi, Gyllenstiern. Đã tới lúc thực thi mệnh lệnh của ta.”
“Quả thực,” Dandelion lầm bầm với Geralt. “Ông ta đã học được nhiều.”
“Đúng, rất nhiều.” Witcher xác nhận, nhìn lên đỉnh đồi nơi con rồng vàng, hạ thấp cái đầu tam giác xuống, đang liếm thứ gì đó ngồi cạnh nó trên bãi cỏ bằng cái lưỡi đỏ lòm chẽ ba. “Nhưng tôi sẽ không muốn làm thần dân của ông ta đâu, Dandelion.”
“Giờ anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra đây?”
Witcher trông thấy một sinh vật màu xanh-xám bé xíu đang tựa vào bàn chân con rồng vàng, vỗ đôi cánh như dơi.
“Còn cậu, Dandelion, cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Tôi nghĩ gì có quan trọng không? Tôi là một nhà thơ, Geralt. Ý kiến của tôi có quan trọng chút nào không?”
“Chắc rồi.”
“Nếu vậy, tôi sẽ bảo anh, Geralt. Khi bắt gặp một động vật bò sát, như rắn chẳng hạn, hay thằn lằn, nó khiến tôi cảm thấy ghê tởm và hoảng sợ, chúng thật kinh khủng...Trong khi con rồng này...”
“Ừ sao?”
“Nó...nó thật đẹp, Geralt.”
“Cảm ơn cậu, Dandelion.”
“Vì cái gì?”
Geralt quay đầu lại và với một động tác từ tốn, thắt chặt móc khóa trên sợi dây đai đeo kiếm vào hai lỗ. Anh giơ tay phải lên để kiểm tra chuôi kiếm đang ở đúng vị trí. Nhà thơ nhìn anh với cặp mắt mở to.
“Geralt, anh định sẽ...”
“Phải,” witcher bình thản đáp lời. “Những điều khả thi cũng có một giới hạn. Tôi đã chịu quá đủ rồi. Cậu sẽ làm gì, Dandelion? Ở lại hay đi cùng quân lính của Niedamir?”
Nhà thi sĩ cúi xuống để cẩn thận đặt cây đàn luýt dựa vào một tảng đá, rồi đứng thẳng dậy.
“Tôi sẽ ở lại. Anh đang nói chuyện gì thế? Giới hạn của những điều khả thi? Tôi giành quyền sử dụng câu này làm tiêu đề cho bản nhạc.”
“Đó có thể sẽ là bản nhạc cuối cùng của cậu.”
“Geralt.”
“Ừ?”
“Đừng giết nó...nếu anh có thể.”
“Một thanh gươm là một thanh gươm, Dandelion. Một khi đã rút ra...”
“Cố đi.”
“Tôi sẽ cố.”
Dorregaray cười khẩy, quay sang Yennefer và băng Reavers trong lúc chỉ tay về phía lá cờ hoàng gia đang khuất dần.
“Đấy,” anh ta nói. “Vua Niedamir đã đi rồi. Ông ta không còn ra lệnh nhờ mồm của Gyllenstiern nữa vì cuối cùng cũng ngộ ra được chút lý lẽ. Thật tốt là anh lại ở cùng chúng tôi, Dandelion. Tôi đề nghị anh bắt đầu sáng tác bản ballad.”
“Về cái gì?”
Người pháp sư lôi ra chiếc đũa thần từ ống tay áo.
“Về cách mà pháp sư Dorregaray đã thành công trong việc xua đuổi một băng trộm cướp khỏi sát hại con rồng vàng cuối cùng. Đừng cử động, Boholt! Yarpen, bỏ tay ra khỏi rìu đi! Yennefer, đừng có mà nghĩ đến chuyện động đậy một ngón tay! Đi đi, lũ khốn khiếp thảm hại, tôi gợi ý các người hãy mau theo chân đức vua như một bầy chó theo đuôi chủ. Hãy lấy ngựa và xe hàng. Tôi cảnh báo: chỉ một động tác sai lầm thôi, và rồi kẻ đó sẽ chỉ còn là một thứ mùi khét lẹt và một khoảng không trên đụn cát. Tôi không đùa đâu.”
“Dorregaray,” Yennefer rít lên.
“Ngài pháp sư đáng mến,” Boholt nói bằng giọng hòa nhã. “Hoặc là chúng ta đi đến thỏa thuận...”
“Im lặng đi, Boholt. Tôi lặp lại: đừng có đụng vào con rồng này. Mau cuốn xéo khỏi đây và biến đi nơi khác đi.”
Bàn tay Yennefer đột nhiên phóng lên trước và mặt đất xung quanh Dorregaray nổ tung với những ngọn lửa xanh chói lòa, cuốn theo một cơn bão cát sỏi và cây cỏ xới tung. Người pháp sư lảo đảo, bị bao vây xung quanh là lửa. Nischuka tận dụng tình huống xông lên đấm vào mặt anh ta. Dorregaray ngã xuống đất, cây đũa thần phóng ra một tia sét đỏ đánh trúng những tảng đá vô hại. Ripper, bất chợt hiện ra bên cạnh, đá tay pháp sư khốn khổ một cú. Cậu ta đã đang xoay người để lặp lại động tác này thì witcher nhảy vào giữa hai bọn họ. Anh đẩy Ripper lùi lại, rút kiếm ra và cắt một đường ngang khoảng cách giữa giáp ngực và giáp vai cậu ta. Boholt chặn lại cú đánh bằng thanh trường kiếm của mình. Dandelion cố ngáng chân Nischuka, nhưng không được: Nischuka túm lấy vạt áo thụng bảy màu của nhà thơ và đấm vào giữa mắt cậu. Yarpen Zigrin, nhảy ra sau Dandelion, làm nhà thơ sụm xuống bằng cách phang cán rùi vào sau đầu gối cậu.
Geralt né đường kiếm của Boholt với một động tác xoay hông và tấn công Ripper ở khoảng cách gần khi cậu ta cố tránh anh, xé rách tấm bảo vệ bằng sắt trên tay gã Reavers trẻ tuổi. Ripper nhảy lùi lại một bước, vấp chân và ngã xuống đất. Boholt ậm ực, vung thanh kiếm như một cái lưỡi hái. Geralt nhảy qua lưỡi gươm đang rú rít và đập chuôi kiếm vào giáp ngực của Boholt, kéo tay lại và nhắm vào má ông ta. Boholt, trông thấy rằng mình không thể chặn được đòn tấn công, ném mình ra sau và ngã ngửa. Chỉ với một bước nhảy, witcher đã bắt kịp ông ta...Ngay khoảnh khắc đó, Geralt cảm thấy mặt đất rung chuyển và chân anh trượt đi. Đường chân trời nằm ngang chuyển thành thẳng đứng. Cố gắng vô vọng đễ vẽ Dấu bảo vệ, anh ngã sang bên, thanh kiếm trượt khỏi những ngón tay tê cứng. Anh nghe thấy mạch máu đập điên cuồng bên tai và một tiếng rít liên tục.
“Trói họ lại trong khi câu thần chú vẫn còn tác dụng,” Yennefer la lên từ trên cao. “Cả ba!”
Dorregaray và Geralt, choáng váng và bất lực, để cho bản thân mình bị trói vào chiếc xe hàng mà không thể phản đối hay kháng cự. Dandelion chửi thề và cố vật lộn, kết quả là buông xuôi sau khi ăn vài cú đấm.
“Bắt mấy thằng con hoang này làm tù nhân làm gì?” Goatmuncher chen vào, lại gần cả nhóm. “Tốt hơn hết là nên giết sạch lũ phản bội này ngay bây giờ.”
“Ngươi cũng là một thằng con hoang đấy,” Yarpen Zigrin đáp lại. “Mặc dù nói như vậy thì thật là xúc phạm lũ con hoang quá. Biến đi, đồ sâu mọt!”
“Ngạo nghễ làm sao!” Goatmuncher hét lên. “Cứ để xem các người còn kiêu ngạo được nữa không khi người của tôi từ Holopole tới. Theo ý họ, các người...”
Yarpen, bằng một động tác nhanh nhẹn lạ thường so với thân hình, xoay người nhẹ nhàng và táng thẳng vào đầu ông ta bằng cán rìu. Nischuka, hiện ra bên cạnh, kết thúc công việc bằng một cú đá tống Goatmuncher bay một khoảng cách xa trên bãi cỏ.
“Các người sẽ hối hận vì chuyện này!” tay thợ giày la lên, bò bằng cả tứ chi. “Tất cả các người...”
“Tóm hắn, các chàng trai!” Yarpen Zigrin rống lên. “Thằng thợ giày bẩn thỉu khốn kiếp này! Lên nào, Nischuka!”
Goatmuncher không nán lại giây nào. Ông ta nhảy lên và chạy thục mạng về hẻm núi phía đông. Đám trinh sát Holopole bám theo ông ta. Những người lùn phá lên cười và ném đá về phía họ.
“Bầu không khí đã sạch sẽ hơn nhiều rồi,” Yarpen cười. “Được rồi, Boholt, hãy đi xử con rồng này thôi!”
“Đợi một phút đã!” Yennefer giơ tay lên. “Thứ duy nhất các người sẽ đi là con đường...các người có thể quay lại bằng lối đó: giờ thì biến đi. Tất cả các người.”
“Cái gì?” Boholt giật mình, đôi mắt sáng lên hiểm ác. “Cô đang nói cái gì vậy, hỡi nữ pháp sư thân mến?”
“Cút đi! Biến khỏi mắt tôi! Đi mà gia nhập tay thợ giày ý,” Yennefer nhắc lại. “Tất cả các người. Tôi sẽ một mình xử lý con rồng này. Bằng vũ khí không hề thông thường. Các người có thể cảm ơn tôi trước khi đi. Không có tôi, các người đã được nếm mùi vị thanh kiếm của witcher rồi. Đi nhanh lên, Boholt, trước khi tôi bắt đầu bực mình. Tôi cảnh báo ông đấy: tôi biết một câu thần chú có thể biến ông thành một con ngựa thiến. Tôi chỉ cần vẫy tay thôi.”
“Thế sao?” Boholt dài giọng. “Sự kiên nhẫn của tôi đã đến giới hạn rồi. Tôi sẽ không bị biến thành một thằng ngu. Ripper, gỡ thanh chắn trên xe xuống. Có vẻ như tôi cũng cần đến một vũ khí không bình thường. Sẽ có người phải trả giá đây, các bạn đồng nghiệp. Tôi không muốn chỉ ngón tay đâu. Tôi sẽ chỉ đơn giản nói đó là một ả pháp sư đáng khinh nào đó.”
“Thử đi, Boholt. Nó sẽ khiến ngày hôm nay của tôi vui nhiều đấy.”
“Yennefer,” Yarpen hỏi với vẻ khó chịu. “Tại sao?”
“Có lẽ bởi vì tôi không thích chia sẻ, Yarpen.”
“Ôi chà,” Yarpen Zigrin mỉm cười. “Thật là một bản tính con người làm sao. Con người đến nỗi gần giống người lùn. Thật vui khi được thấy những phẩm chất quen thuộc từ một nữ pháp sư. Bởi vì tôi cũng không thích chia sẻ, Yennefer.”
Ông ta cúi xuống trong một chuyển động ngắn và nhanh như chớp giật. Một viên bi kim loại, chẳng biết bắn từ đâu, bay qua không khí và đập trúng trán Yennefer thật mạnh. Trước khi nữ pháp sư kịp hồi tỉnh, Ripper và Nischuka khóa tay cô lại và Yarpen trói chân bằng một sợi dây thừng. Nữ pháp sư rú lên phẫn nộ. Một trong các chàng trai của Yarpen, giữ lấy cô từ đằng sau, choàng một dải khăn qua đầu Yennefer và thắt chặt, bịt miệng nữ pháp sư.
“Giờ thì sao đây, Yennefer?” Boholt hỏi, tiến lại phía họ. “Cô định biến tôi thành một con ngựa thiến kiểu gì trong khi không thể di chuyển tay?”
Ông ta giật cổ áo khoác nữ pháp sư và xé tung áo sơ mi của cô ra. Yennefer ré lên, mắc nghẹn vì dải khăn bịt miệng.
“Chúng ta không có thời gian,” Boholt nói, trơ trẽn sờ nắn cô trong khi phớt lờ tiếng khúc khích của đám người lùn, “nhưng hãy đợi một tí nữa nhé, nữ pháp sư. Sau khi đã xử lý con rồng, chúng ta sẽ có thể vui vẻ một chút. Trói cô ta thật chắc vào, các chàng trai. Cả hai tay, để cô ta không thể ngọ nguậy dù chỉ là một ngón tay nào. Và không ai được phép động vào cô ta đâu đấy, mẹ kiếp. Kẻ nào đứng vững nhất khi đối mặt với con rồng sẽ được hưởng lượt đầu tiên.”
“Boholt,” Geralt thì thầm khe khẽ và u ám. “Coi chừng đấy. Tôi sẽ săn lùng ông tới cùng trời cuối đất.”
“Anh làm tôi ngạc nhiên,” gã Reavers đáp lại, cũng thì thầm. “Nếu là anh, tôi sẽ giữ miệng. Tôi hiểu anh, và tôi buộc phải coi lời đe dọa của anh là nghiêm túc. Tôi không có lựa chọn. Anh có thể sẽ không còn sống mà ra khỏi đây, witcher. Chúng ta sẽ quay trở lại vấn đề này sau. Nischuka, Ripper, lên ngựa.”
“May mắn thế đó,” Dandelion rên rỉ. “Chết tiệt, chính tôi đã khiến anh dính vào mớ rắc rối này.”
Dorregaray hạ thấp đầu và nhìn từng giọt máu đặc quánh chậm rãi chảy từ mũi xuống bụng.
“Thôi nhìn em chòng chọc ngay lập tức!” nữ pháp sư hét lên với Geralt. Cô giãy dụa như một con rắn trong cố gắng vô vọng để che đậy vẻ duyên dáng trần trụi của mình. Geralt ngoan ngoãn quay mặt đi. Dandelion thì không.
“Theo như tôi thấy,” nhà thơ châm chọc, “chị chắc phải dùng cả một thùng nhân sâm bào chế mất, Yennefer. Làn da của chị trông như gái 16 vậy. Nó khiến tôi nổi da gà.”
“Câm miệng đi, thằng con hoang!” nữ pháp sư đáp lại.
Dandelion không chịu thua. “Thực ra chị bao nhiêu tuổi rồi? Hai trăm? Cứ gọi là một trăm năm mươi đi. Và chị cư xử như...”
Yennefer vươn cổ ra để nhổ vào mặt cậu ta. Trượt...
“Yen,” witcher lầm bầm buồn bã, quệt vành tai dính nước bọt lên vai.
“Làm cậu ta thôi nhìn em đi!”
“Còn lâu đi nhé,” Dandelion tuyên bố, tiếp tục chiêm ngưỡng nữ pháp sư bán khỏa thân. “Bởi vì chị ta mà chúng ta thành tù nhân. Họ sẽ cắt cổ chúng ta. Chí ít, họ cũng sẽ cưỡng hiếp chị ta. Ở vào cái tuổi đấy...”
“Im đi, Dandelion,” witcher ra lệnh.
“Không đời nào. Tôi đang có khao khát cháy bỏng muốn sáng tác một bản ballad về một cặp vú. Xin đừng làm phiền.”
“Dandelion,” Dorregaray nhổ ra ít máu từ trong mồm. “Nghiêm túc đi.”
“Tôi đang rất nghiêm túc đây, mẹ kiếp.”
Boholt, được một người lùn giúp, trèo lên yên ngựa đầy khó khăn do bộ áo giáp nặng nề đang mặc trên người. Nischuka và Ripper đã đang đợi sẵn trên lưng ngựa, những thanh trường kiếm vĩ đại để bên cạnh.
“Tốt,” Boholt lầm bầm. “Giờ là con rồng.”
“Không,” một giọng trầm trả lời, tiếng vang nghe như kèn đồng. “Chính ta mới là kẻ sẽ tìm đến các vị!”
Một cái mõm vàng óng hiện ra từ sau đống đá, đi theo bởi một cái cổ dài ngoằng được bảo vệ bằng một hàng gai tua tủa, và cuối cùng là một cặp vuốt khổng lồ. Đôi mắt bò sát ác hiểm với đồng tử thẳng đứng quan sát cảnh tượng từ trên cao.
“Ta không thể đợi trên đấu trường lâu hơn được nữa,” con rồng Villentretenmerth giải thích, nhìn xuống họ. “Do vậy ta đã tự ý đến gia nhập cùng các vị. Ta có thể thấy là số lượng địch thủ hăm hở chiến đấu đã giảm sút đáng kể.”
Boholt ngậm dây cương vào miệng và cầm thanh kiếm bằng cả hai tay.
“Ế à ốt,” ông ta lầm bầm không rõ, cắn chặt sợi dây cương. “Uẩn ị iến ấu i, ồ oái ật!”
“Ta đã sẵn sàng,” con rồng trả lời, ưỡn lưng và chìa đuôi ra như một dấu hiệu khiêu khích.
Boholt kiểm tra xung quanh mình. Nischuka và Ripper châm rãi bao vây con thú, với sự điềm tĩnh chủ đích, từ cả hai phía. Yarpen Zigrin và các chàng trai đợi đằng sau họ, rìu sẵn trên tay.
“Arrggggh!” Boholt rống lên, thúc ngựa tới trước và huơ kiếm.
Con rồng thu mình, nằm dẹt xuống đất và tấn công bằng cái đuôi từ trên cao và đằng sau như một con bọ cạp, đánh trúng không phải Boholt, mà là Nischuka đang xáp vào từ bên cạnh. Nischuka ngã xuống đất, con ngựa của anh ta hý lên điên dại. Boholt, xông tới trong một cú phi nước đại, chém một nhát hết sức bình sinh bằng thanh trường kiếm, mà con rồng né được một cách điệu nghệ. Quán tính của cú phi đưa Boholt chạy qua con rồng. Nó vặn mình, đứng trên hai chân sau, đánh trúng Ripper bằng móng vuốt, bẻ gãy xương con ngựa và bắp đùi người cưỡi bằng một cú quạt. Boholt, rướn người trên yên ngựa, xoay sở kiểm soát được thú cưỡi, và vẫn ngậm dây cương trong miệng, lại xông pha lần nữa.
Vẫy đuôi qua không khí, con rồng gạt bay cả đám người lùn sang bên khi họ lao tới nó. Rồi xông thẳng vào Boholt, đè nghiến Ripper trên đường trong lúc cậu ta cố đứng dậy. Boholt, quay đầu lại, cố né sang bên nhưng con rồng nhanh hơn nhiều. Chặn Boholt ở bên trái, cắt đường rút lui của ông ta, nó đá trúng gã Reavers bằng chân sau. Con ngựa chồm lên và ngã sang bên. Boholt bay khỏi yên ngựa, làm mất cả thanh kiếm và mũ trụ, ngã ngửa ra sau trước khi đập đầu vào một tảng đá.
“Chạy đi, các chàng trai! Vào trong ngọn núi!” Yarpen Zigrin la lên một tiếng dìm đi âm thanh tru tréo của Nischuka, vẫn đang bị đè bên dưới con ngựa.
Râu tung bay trong gió, đám người lùn chạy về phía bãi đá với tốc độ đáng ngạc nhiên mà đôi chân ngắn ngủn có thể mang họ đi. Con rồng không đuổi theo. Nó ngồi im lặng và quan sát. Nischuka giãy dụa và la ó bên dưới sức nặng của con ngựa. Boholt nằm bất động. Ripper lê lết về phía bãi đá, bò ngang như một con cua.
“Thật phi thường,” Dorregaray lầm bầm. “Phi thường...”
“Này!” Dandelion kéo sợi dây trói mạnh đến nỗi xe hàng rung rinh. “Cái gì thế? Ở đằng kia kìa! Nhìn đi!”
Họ trông thấy một đám bụi mây lớn bên bờ suối phía đông, ngay sau đó là âm thanh huyên náo và tiếng người la ó. Con rồng ngẩng đầu lên nhìn.
Ba xe ngựa lớn chở theo lính vũ trang tiến vào bãi cỏ. Họ tản ra để bao vây con rồng.
“Quỷ thần ơi! Đó là quân đội của Holopole!” Dandelion kêu lên. “Họ đã vượt qua được sông Braa! Phải, chính là họ! Nhìn xem, Goatmuncher đang dẫn đầu kìa!”
Con rồng cúi đầu và nhẹ nhàng đẩy sinh vật nhỏ bé xám xịt đang kêu the thé về phía chiếc xe hàng. Rồi quật đuôi xuống đất, rống lên một tiếng trước khi bắn đi như một mũi tên để đối đầu với các cư dân của Holopole.
“Cái thứ bé xíu gì đang di chuyển ở bãi cỏ đằng kia thế Geralt?” Yennefer hỏi.
“Đó là cái mà con rồng bảo vệ,” witcher trả lời. “Nó vừa mới nở gần đây trong một hang động nằm về khe suối phía bắc. Nó là con của con rồng cái đã bị Goatmuncher đầu độc.”
Con rồng non, chao đảo và ôm đất bằng cái bụng tròn trịa, bước từng bước lại gần chiếc xe hàng. Nó kêu, đứng trên hai chân sau và duỗi cánh, rồi bất chợt sán lại gần nữ pháp sư. Yennefer thở một hơi thật dài, trông có vẻ bối rối.
“Nó thích em,” Geralt lầm bầm.
“Nó có thể còn non, nhưng không ngu tí nào,” Dandelion thêm vào, giãy dụa quyết liệt bất chấp dây trói. “Nhìn nó đang rúc vào đâu xem. Tôi cũng muốn ở thay chỗ của nó, chết tiệt! Này! Bé con! Mi nên chạy đi. Đây là Yennefer, tai họa của loài rồng! Và witcher! Ít nhất thì là một witcher cụ thể...”
“Im đi, Dandelion,” Dorregaray la lên. “Nhìn chuyện gì đang xảy ra đằng kia kìa! Họ sẽ bắt nó! Cầu cho bệnh dịch bắt tất cả bọn họ đi!”
Những chiếc xe chở các cư dân của Holopole, lọc xọc như chiến xa, lao vào tấn công con rồng.
“Cắt nó ra thành từng mảnh đi,” Goatmuncher hét lên, bám vào vai người đánh xe. “Cắt nó ra thành từng mảnh đến chết đi, các bạn của tôi! Đừng nhân nhượng!”
Với một cú nhảy, con rồng né chiếc xe đầu tiên, nhưng thấy mình kẹt giữa hai chiếc xe đi sau, mà quăng ra một chiếc lưới đánh cá khổng lồ buộc bằng dây thừng. Con rồng mắc chân và ngã quỵ, vật lộn, rồi cuộn lại thành một quả bóng trước khi duỗi thẳng chân ra. Chiếc lưới bị xé tan tành. Chiếc xe đầu tiên, mà giờ đã quay lại được, ném một chiếc lưới nữa, hoàn toàn làm con rồng tê liệt. Hai chiếc còn lại rẽ chữ u và lại xông tới, xóc nảy trên con đường gồ ghề lỗ chỗ ổ gà.
“Ngươi đã bị kẹt trong lưới rồi, cá hồi!” Goatmuncher la lớn. “Chúng ta sẽ moi ruột ngươi không chậm trễ.”
Con rồng gầm lên, lửa bắn lên trời cùng một cuộn mây khói. Đám dân phòng Holopole nhảy xuống khỏi xe và xông tới nó. Con rồng lại gầm lần nữa, một lời kêu gọi tuyệt vọng.
Một câu trả lời đáp lại từ hẻm núi phía bắc dưới dạng một tiếng hô xung trận vang dội.
Phi với tốc độ tối đa, bím tóc vàng của họ tung bay trong gió và những thanh đao tỏa sáng, rồi đột nhiên từ khe suối...
“Người Zerrikania!” witcher hô lên, cố để giải thoát mình khỏi dây buộc.
“Ôi mẹ nó!” Dandelion thở ra. “Geralt, anh có biết điều này nghĩa là gì không?”
Hai người Zerrikania chọc xuyên qua đám dân phòng như một lưỡi dao nóng cắt qua bơ, để lại sau lưng hàng tá xác người. Họ xuống ngựa trước khi chạy tới chỗ con rồng. Một người cố ngăn cản. Đầu hắn bay khỏi vai. Một người khác cố đâm Véa bằng một cái chĩa, nhưng người Zerrikania cầm thanh đao bằng cả hai tay, bổ đôi hắn từ háng lên xương ức. Những kẻ khác tháo chạy.
“Ra xe,” Goatmuncher la lên. “Ra xe, các bạn của tôi! Chúng ta sẽ nghiền nát chúng bên dưới bánh xe!”
“Geralt!” Yennefer đột nhiên kêu lên. Duỗi chân thẳng ra, cô xoay sở luồn được chúng bên dưới bên dưới xe hàng và vào thật gần bàn tay của witcher đang bị trói đằng sau anh. “Dấu Igni! Đốt cháy dây buộc của em đi! Anh có thể sờ thấy sợi dây không? Đốt nó đi, chết tiệt!”
“Mà không cần nhìn sao?” Geralt phản đối. “Anh sẽ đốt phải em mất, Yen!”
“Làm Dấu đi! Em chịu được!”
Geralt nghe lời. Đầu ngón tay đang ra Dấu Igni ngay phía trên cổ chân nữ pháp sư trở nên râm ran. Yennefer quay đi và cắn chặt cổ áo khoác, kìm lại tiếng hét. Con rồng non vỗ cánh bên cạnh cô, kêu the thé.
“Yen!”
“Cứ đốt đi!” Cô rên lên.
Sợi dây cuối cùng cũng đứt kèm theo mùi thịt cháy khét lẹt không chịu nổi. Dorregaray phát ra một âm thanh lạ lùng trước khi ngất xỉu, dựa vào chiếc xe hàng đằng sau.
Nữ pháp sư, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn, ngồi lui lại và duỗi một chân ra. Cô hét lên một tiếng đầy phẫn nộ và thống khổ. Tấm mề đay của Geralt run rẩy như thể còn sống. Yennefer xoay hông và ra dấu bằng chân về phía đống xe hàng của đám dân phòng Holopole và hô một câu thần chú. Bầu không khí rúng động và sặc mùi ozon.
“Ôi thần linh ơi!” Dandelion kêu lên với vẻ ngưỡng mộ. “Đây sẽ là một bản ballad hoành tráng lắm đây, Yennefer!”
Câu thần chú tạo ra bởi đôi chân đẹp đẽ của cô không thành công cho lắm. Chiếc xe đầu tiên và mọi người ngồi bên trong chuyển thành một màu vàng mật mà các chiến binh của Holopole, mù đi giữa lúc chiến trường máu lửa, thậm chí còn không để ý thấy. Câu thần chú hiệu quả hơn trên chiếc xe thứ hai: toàn bộ người bên trong ngay lập tức bị biến thành những con cóc đầy mụn nhọt to lớn, kêu ếch ộp thật mắc cười và bỏ chạy tứ phía. Chiếc xe không còn người điều khiển lật nghiêng và đổ xuống đất. Kéo theo đống dây cương đằng sau, lũ ngựa chạy mất trong khi hý hoang dại.
Yennefer cắn môi, giơ chân lên lần nữa. Chiếc xe màu vàng mật, đi kèm một tiếng nhạc quái dị đến từ đâu đó bên trên, biến thành một đám khói cùng màu, toàn bộ thành viên bên trong choáng váng, đổ xuống bãi cỏ thành một đống đè lên nhau.
Bánh của chiếc xe thứ biến thành hình vuông: những con ngựa chồm lên, chiếc xe tự bổ nhào và đám dân phòng Holopole bắn ra ngoài. Hoàn toàn do căm hận, Yennefer lại di chuyển chân, và với một câu thần chú thêm, biến tất cả bọn họ thành những con thú ngẫu nhiên, rùa, vịt, ngỗng, hồng tước, lợn. Hai người Zerrikania nhanh chóng trừ khử những kẻ còn lại.
Con rồng, cuối cùng cũng xé tan được cái lưới, nhảy lên, vỗ cánh. Nó rống và bay như tên bắn đuổi theo Goatmuncher, người đã trốn thoát thành công trận thảm sát. Tay thợ giày chạy như ma đuổi, nhưng con rồng nhanh hơn. Geralt, trông thấy bộ hàm mở rộng và những chiếc nanh nhọn hoắt như dao găm, quay mặt đi. Anh nghe thấy một tiếng la thất thanh và tiếng thứ gì đó kêu răng rắc. Dandelion kìm lại một tiếng hét. Yennefer, trắng bệch như tờ giấy, gập đôi người lại và nôn mửa dưới gầm xe.
Sự im lặng đi theo bị phá vỡ bởi tiếng ếch ộp, quang quác và eng éc của đám dân phòng Holopole còn sót lại.
Véa đứng bên trên Yennefer, chân xoãi ra, một nụ cười tàn ác trên gương mặt. Người Zerrikania rút đao ra, Yennefer biến sắc, giơ chân lên.
“Không,” Borch, còn gọi là Three Jackdaws, đang ngồi trên một tảng đá, cắt lời. Trong tay ông ta là con rồng non, bình thản và vui vẻ.
“Chúng ta sẽ không giết quý cô Yennefer,” con rồng Villentretenmerth tiếp tục. “Giờ thì không còn ích gì nữa rồi. Vả lại, chúng ta rất biết ơn quý cô Yennefer vì sự trợ giúp vô giá của cô ấy. Thả họ ra, Véa.”
“Anh biết không, Geralt?” Dandelion lầm bầm, xoa bàn tay tê cứng. “Anh biết không? Có một bản ballad cổ về một con rồng vàng. Một con rồng vàng có thể...”
“...mang mọi hình dạng.” witcher nói nốt. “Kể cả con người. Tôi cũng có được nghe, nhưng không tin.”
“Ngài Yarpen Zigrin!” con rồng gọi với lên đám người lùn đang treo trên vách đá dựng đứng, khoảng 200 mét phía trên mặt đất. “Các ông đang tìm cái gì trên đó thế? Marmot à? Chúng đâu có phải món ưa thích của ông, nếu ta nhớ không nhầm. Xuống đi, ta xin các ông, và làm mình bận bịu với băng Reavers. Họ cần được giúp đỡ. Hôm nay giết chóc thế là đủ rồi. Thế là tốt nhất cho tất cả mọi người.”
Dandelion cố đánh thức Dorregaray vẫn còn đang bất tỉnh nhân sự, liếc nhìn đầy lo lắng hai người Zerrikania đang tiếp tục quan sát chiến trường với vẻ cảnh giác. Geralt bôi dầu và băng bó vết bỏng ở cổ chân Yennefer. Nữ pháp sư rít lên đau đớn và khẽ nguyền rủa.
Hoàn thành xong công việc, Geralt đứng dậy.
“Ở lại đây,” anh nói. “Anh cần nói chuyện với con rồng.”
Yennefer nhăn mặt, cũng đứng dậy.
“Em sẽ đi với anh, Geralt.” Cô cầm lấy tay anh. “Được không? Làm ơn, Geralt.”
“Với anh ư, Yen? Anh tưởng là...”
“Đừng tưởng.”
Cô bám lấy vai anh.
“Yen?”
“Mọi thứ ổn rồi, Geralt.”
Anh nhìn vào mắt cô, mà giờ đây ấm áp như chúng đã từng hồi trước. Anh cúi xuống và hôn lên môi cô. Chúng nóng bỏng, mềm mại và khao khát. Như đã từng trước đó.
Họ lại gần con rồng. Yennefer, được đỡ bởi Geralt, cúi chào thật thấp như thể đang đứng trước một vị vua, kẹp gấu váy bằng đầu ngón tay.
“Three Jack...Villentretenmerth...” witcher mở lời.
“Tên ta trong ngôn ngữ của anh có nghĩa là ‘ba con chim đen’”, Borch giải thích.
Con rồng non bám lấy tay Three Jackdaws bằng móng vuốt và vươn cái cổ ra để được gãi.
“Trật Tự và Hỗn Mang,” Villentretenmerth nói, mỉm cười. “Còn nhớ chứ, Geralt? Hỗn Mang đại diện cho sự hung hăng, trong khi Trật Tự đại diện cho sự bảo vệ trước nó. Đến nơi tận cùng thế giới để chống lại sự bạo ngược và cái ác thì cũng đáng phải không, Geralt? Đặc biệt là khi, như anh đã nói, tiền công khá hấp dẫn. Như trong trường hợp này. Đó là kho báu của rồng cái Myrgatabrakke, bị đầu độc gần Holopole. Chính cô ấy đã gọi ta tới giúp vô hiệu hóa cái ác đang đe dọa mình. Myrgatabrakke bay mất chỉ ít phút sau khi Eyck xứ Denesle đã được đưa khỏi đấu trường. Cô ấy đã có thời gian chạy thoát trong lúc các anh đang cãi cọ và tranh luận, để lại cho ta đống kho báu, hay nói theo cách khác, tiền công.”
Con rồng non ré lên và vỗ cánh.
“Do vậy, ông...”
“Phải,” con rồng cắt lời. “Nó đã trở thành một sự cần thiết trong thời đại này. Những sinh vật mà anh thường gọi là quái vật đó, dạo gần đây, đang ngày càng cảm thấy bị đe dọa bởi con người. Họ không biết cách bảo vệ bản thân mình và cần đến một hộ vệ...một witcher.”
“Và cái đích ở cuối con đường?”
“Nó đây.” Villentretenmerth giơ tay lên. Hoảng sợ, con rồng non bắt đầu kêu the thé. “Đây chính là mục đích của ta, đích đến của ta. Nhờ có nó, Geralt xứ Rivia, ta sẽ chứng tỏ rằng không tồn tại thứ gì gọi là giới hạn của những điều khả thi. Có thể một ngày kia, cả anh nữa, cũng sẽ tìm thấy mục đích của mình, witcher. Ngay cả những gì khác biệt cũng có thể sống sót. Tạm biệt, Geralt. Tạm biệt, Yennefer.”
Nữ pháp sư lại chào lần nữa, bám lấy vai Geralt để đứng vững. Villentretenmerth đứng dậy và nhìn cô, gương mặt ông trở nên nghiêm túc.
“Xin thứ lỗi cho sự thành thật và bỗ bã của ta, Yennefer. Nó đã hiện rõ trên mặt cô, ta thậm chí còn chẳng cần phải đọc suy nghĩ. Hai người được tạo ra để cho nhau, cô và witcher. Nhưng sẽ không có kết quả nào cả. Không gì hết. Ta rất tiếc.”
“Tôi biết.” Yennefer hơi biến sắc một chút. “Tôi biết, Villentretenmerth. Nhưng tôi cũng muốn tin rằng không tồn tại giới hạn của những điều khả thi, hoặc ít nhất thì giới hạn cũng nằm rất xa.”
Véa lại gần witcher. Cô thì thầm với anh, chạm vào vai anh. Con rồng cười.
“Geralt, Véa muốn anh biết rằng cô ấy sẽ không quên cái bồn tắm ở quán Pensive Dragon. Cô ấy hy vọng rằng sẽ còn được gặp lại anh.”
“Cái gì?” Yennefer hỏi, chớp mắt lo lắng.
“Không gì cả,” witcher nhanh chóng trả lời. “Villentretenmerth...”
“Ta đang nghe đây, Geralt xứ Rivia.”
“Ông có thể biến thành mọi hình dạng. Bất kể cái gì tùy thích?”
“Phải.”
“Thế sao lại chọn một con người? Sao lại là Borch, với gia huy hình ba con chim đen?”
Con rồng nở một nụ cười vui vẻ với anh.
“Ta không biết, Geralt, rằng hoàn cảnh khi lần đầu tổ tiên chúng ta gặp nhau là thế nào. Nhưng ta biết rằng đối với rồng, không có gì đáng ghét hơn là con người. Con người khơi lên ở rồng lòng căm hận vô lý và bản năng. Ta là một ngoại lệ. Đối với ta...các anh khá dễ mến. Tạm biệt.”
Đó không phải một màn biến đổi từ từ, hay như một ảo ảnh dần lu mờ. Nó diễn ra chỉ trong nháy mắt. Thay vì một người hiệp sĩ tóc xoăn mặc áo thụng với hình ba con chim đen thêu trên ngực đang đứng phút trước, giờ đây là một con rồng vàng, vươn cái cổ dài mảnh mai một cách duyên dáng. Cúi đầu, con rồng xòe đôi cánh tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời chói lọi. Yennefer trầm trồ.
Véa, đã đang ngồi trên yên cạnh Téa, vẫy tay chào.
“Véa,” witcher nói, “cô đã đúng.”
“Hmm?”
“Ông ấy là người đẹp nhất.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK