Chương 12: A LITTLE SACRIFICE
Con siren hiện lên khỏi mặt nước cao đến giữa thắt lưng, quạt tay thô bạo. Geralt đánh giá bộ ngực của cô ta là quá đẹp – thậm chí còn có thể nói là hoàn hảo. Chỉ có màu sắc của chúng là hơi mất điểm một chút: núm vú màu lục nhạt và phần xung quanh còn nhạt hơn. Điệu nghệ cưỡi sóng, nàng tiên cá trẻ duỗi người một cách duyên dáng, rũ mái tóc xanh lá liễu ẩm ướt và bắt đầu ngâm nga.
“Cái gì thế?” Ngài công tước nhoài qua mạn tàu. “Cô ấy nói gì thế?”
“Cô ấy từ chối.” Geralt trả lời. “Cô ấy bảo không muốn.”
“Anh đã giải thích rằng ta yêu cô ấy, rằng ta không thể sống thiếu cô ấy, rằng ta muốn cưới cô ấy, ở bên chỉ mình cô ấy và không ai khác rồi chưa?”
“Tôi đã nói rồi.”
“Và…?”
“Và không gì cả.”
“Nói lại đi.”
Witcher chạm đầu ngón tay lên môi và thốt lên một âm thanh rung động. Lựa chọn từ ngữ và giai điệu, anh bắt đầu diễn đạt lời tỏ tình của ngài công tước một cách thật tỉ mỉ.
Nằm ngửa ra trên lưng, con siren trẻ ngắt lời anh: “Đừng có cố gắng phiên dịch nữa,” cô ta hát. “Tôi hiểu. Mỗi khi nói yêu tôi à mặt ông ta lại nghệt ra. Ông ta đã nói gì chắc chắn chưa?”
“Không hẳn.”
“Tiếc thật.”
Con siren quẫy nước và lặn xuống với một chuyển động đột ngột bằng đuôi. Nước biển sủi bọt nơi bị khuấy động bằng chiếc vây dẹt.
“Cái gì? Cô ấy vừa nói gì thế?” ngài công tước hỏi.
“Tiếc thật.”
“Cái gì tiếc? Tiếc là sao?”
“Với tôi nghe có vẻ giống một lời từ chối.”
“Không ai từ chối ta cái gì cả!” ngài công tước la lên, chối bỏ sự thật rõ ràng.
“Thưa ngài,” thuyền trưởng của con tàu lầm bầm khi tiến lại hai người bọn họ, “lưới của chúng tôi đã sẵn sàng. Tất cả những gì cần làm chỉ là quăng để bắt…”
“Tôi sẽ không khuyên ông làm vậy đâu.” Geralt xen vào với giọng bình thản. “Cô ấy không ở một mình. Dưới nước còn rất nhiều kẻ khác, và độ sâu này có thể che giấu một con kraken.”
Vị thuyền trưởng rùng mình và tái nhợt, chú ý đến từ cuối cùng. “Một…một con kraken?”
“Một con kraken.” Witcher xác nhận. “Tôi sẽ không khuyến khích ông nghịch ngợm với cái lưới đó đâu. Chỉ một tiếng hét từ cô ấy thôi sẽ biến con tàu này thành gỗ dạt và nhấn chìm chúng ta như một lũ mèo con. Và ngài, Agloval, phải quyết định đi: ngài muốn một người vợ hay một con cá cảnh?”
“Ta yêu cô ấy,” Agloval trả lời chắc nịch. “Ta muốn cưới cô ấy. Nhưng để làm được như vậy, cô ấy phải có chân, chứ không phải một cái đuôi đầy vẩy. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi: ta đã đổi hai cân ngọc trai tuyệt đẹp để lấy một liều thần dược đảm bảo sẽ khiến cô ấy mọc chân. Gọi cô ấy đi, witcher, nói với cô ấy một lần nữa.”
“Tôi đã giải thích đến hai lần rồi. Cô ấy một mực từ chối, nhưng nói rằng có quen một phù thủy biển sở hữu một câu thần chú có thể biến đôi chân của ngài thành một cái đuôi lộng lẫy. Và không hề đau.”
“Cô ấy mất trí rồi sao? Ta, ta lại phải mọc đuôi? Không đời nào! Nói với cô ấy đi, Geralt!”
Witcher nhoài ra lan can. Dưới bóng anh, nước biển xanh ngắt như cam tùng. Con siren chợt hiện ra giữa một đài phun tạo nên từ nước ngay cả trước khi anh kịp gọi. Cô ta đứng im trong một lúc, cố thăng bằng trên đuôi, rồi lộn ra sau vào một cơn sóng trong một chuyển động phơi bày hết toàn bộ cơ thể mỹ miều. Geralt nuốt nước bọt.
“Này, anh!” cô ta hát. “Có còn lâu nữa không? Da tôi đang nứt hết cả dưới ánh mặt trời đây này! Kẻ-tóc-trắng, hỏi xem ông ta có đồng ý không.”
“Ông ấy không đồng ý,” witcher đáp lại, bắt đầu ngâm nga. “Sh’eenaz, cô phải hiểu là ông ấy không thể mọc đuôi và sống dưới nước được. Cô có thể tự do hít thở không khí, nhưng ông ấy tuyệt nhiên không thể thở bằng nước!”
“Tôi biết ngay mà!” cô ta ré lên. “Tôi biết ngay mà! Lý do, lúc nào cũng viện đến những lý do ngu ngốc và ngây ngô: không có một chút cống hiến gì cả! Ai mà muốn phải hy sinh kia chứ? Tôi, tôi hy sinh cho ông ta: mỗi ngày tôi đều trèo lên tảng đá làm tróc hết vảy trên lưng và xước vây. Tất cả đều vì ông ta! Và giờ thì ông ta từ chối rũ bỏ hai cái gậy chống kinh khủng đó? Tình yêu không chỉ có nhận, mà còn cả cống hiến và hy sinh! Nói với ông ta như vậy!”
“Sh’eeanaz,” Geralt gọi. “Cô không hiểu sao? Ông ấy không thể sống được dưới nước!”
“Tôi không chấp nhận lời bao biện đó! Tôi…tôi cũng yêu ông ta, và tôi muốn nuôi cá con cùng ông ta, nhưng sao tôi có thể làm được nếu ông ta từ chối trở thành một con cá giống tôi? Tôi phải biết đẻ trứng của mình vào đâu đây, hả? Trong mũ ông ta chắc?”
“Cô ấy nói gì thế?” ngài công tước kêu lên. “Geralt! Ta không mang anh ra đây để anh có thể tán gẫu riêng tư với cô ấy…”
“Cô ấy từ chối thay đổi ý định. Cô ấy đang tức giận.”
“Quăng lưới đi!” Agloval ra lệnh. “Ta sẽ giữ cô ấy trong một cái hồ trong một tháng và…”
“Và rồi sao?” vị thuyền trưởng thô lỗ ngắt lời. “Có thể có một con kraken bên dưới tàu? Ngài đã từng bao giờ trông thấy một con kraken chưa? Cứ nhảy xuống nước nếu ngài muốn và tự bắt cô ta bằng tay không! Tôi sẽ không dính vào chuyện này. Biển là cần câu cơm của tôi.”
“Cần câu cơm của ngươi? Ta mới là cần câu cơm của ngươi, quân vô lại! Quăng lưới đi bằng không ta sẽ trừng phạt ngươi!”
“Này nhé! Trên thuyền này, tôi là người chỉ huy. Không phải ngài!”
“Cả hai người im đi.” Geralt bực mình quát lên. “Cô ấy đang cố nói gì đó. Âm điệu này đòi hỏi phải tập trung mới hiểu được.”
“Tôi đã chịu đủ rồi!” Sh’eenaz la lên bằng một bài ca. “Tôi đói rồi. Vậy nên, kẻ-tóc-trắng, ông ta sẽ phải quyết định ngay bây giờ! Nói rằng tôi sẽ không chấp nhận việc chờ đợi hay bị đem ra làm trò cười thêm nữa trong khi ông ta nhảy múa xung quanh như một con sao biển bốn chân. Nói rằng tôi có những người bạn gái có thể thỏa mãn được mình hơn nhiều ba cái trò vặt vãnh ông ta làm được trên mấy tảng đá! Tuy nhiên tôi chỉ coi chúng như mấy trò trẻ con, thích hợp với những con cá còn chưa lột vảy. Tôi là một siren, bình thường và…”
“Sh’eenaz…”
“Đừng có ngắt lời! Tôi vẫn chưa nói xong đâu! Tôi bình thường, khỏe mạnh và trưởng thành đủ để đẻ trứng. Nếu ông ta thực sự muốn tôi, thì ông ta phải có một cái đuôi, vây, và mọi thứ khác như một nam ngư bình thường. Bằng không, tôi sẽ không dính líu gì đến ông ta nữa!”
Geralt phiên dịch thật nhanh. Cố gắng lược bớt sự thô tục của anh không được thành công cho lắm, vì ngài công tước đỏ mặt và bắt đầu chửi bới.
“Đồ lăng loàn vô liêm sỉ!” ông ta la lên. “Ả điếm lạnh lùng! Tự đi mà tìm lấy một con cá trích!”
“Ông ta nói gì thế?” Sh’eenaz hỏi, bơi lại gần.
“Ông ấy sẽ không mọc đuôi!”
“Bảo ông ta…bảo ông ta đi phơi nắng đi!”
“Cô ấy nói gì thế?”
“Cô ấy muốn ông,” witcher giải thích, “đi mà chết đuối.”
***
“Thật là tiếc,” Dandelion thở dài. “Tôi đã muốn ra biển cùng anh, nhưng làm gì được bây giờ? Tôi bị say sóng kinh khủng! Anh có biết là tôi chưa từng nói chuyện với một tiên cá bao giờ chưa? Mẹ nó, tiếc thật.”
“Tôi biết cậu.” Geralt nói trong khi buộc lại túi đồ. “Điều đó cũng chẳng ngăn được cậu sáng tác nhạc.”
“Dĩ nhiên rồi. Tôi đã nghĩ ra câu đầu tiên. Trong bản ballad của tôi, người cá sẽ hy sinh thân mình vì ngài công tước: cô ấy sẽ biến cái đuôi cá thành một đôi chân nhỏ lộng lẫy, nhưng phải trả giá bằng giọng nói của mình. Vị công tước sẽ phản bội và chối bỏ cô ấy. Cô ấy chết trong u sầu và hóa thân thành bọt biển khi những tia nắng mặt trời…”
“Ai sẽ tin ba cái mớ nhảm nhí đó chứ?”
“Không quan trọng,” Dandelion lầm bầm. “Tôi không viết nhạc để khiến người ta tin, tôi viết chúng để khiến người ta rung động. Sao tôi lại đi nói chuyện này với anh nhỉ? Anh thì biết cái gì. Thay vào đó hãy kể đi, Agloval đã trả anh bao nhiêu?”
“Ông ta chẳng trả cho tôi cái gì hết. Ông ta nói rằng tôi chưa hoàn thành được nhiệm vụ của mình, rằng ông ta trông đợi một điều gì đó khác…Rằng ông ta tưởng thưởng kết quả, chứ không phải hành động.”
Dandelion gật gù và bỏ mũ xuống, nhìn vào witcher. Cậu mím môi lại với vẻ thất vọng.
“Thế có nghĩa chúng ta vẫn chưa có xu nào?”
“Trông có vẻ như vậy.”
Cái nhăn mặt của Dandelion trông càng thảm hại hơn.
“Đều là lỗi của tôi,” cậu rên rỉ. “Mọi thứ đều là lỗi của tôi. Geralt, anh có giận tôi không?”
Không, witcher không giận Dandelion. Còn lâu.
Tuy vậy, không nghi ngờ gì rằng vận rủi trong chuyến hành trình này của họ xuất phát từ nhà thơ. Chính cậu là người đã khăng khăng đòi tới dự buổi tiệc tổ chức ở Four Maples. Dự tiệc, theo như cậu giải thích, là nhằm thỏa mãn một nhu cầu thầm kín và tự nhiên của con người. Nhà thi sĩ nêu rằng, thi thoảng, một người đàn ông cần phải gặp gỡ bạn bè ở một nơi mà con người ta có thể cười đùa và ca hát, nốc đầy bánh mỳ và bánh bao, uống bia, nghe nhạc, nhảy múa và sờ nắn những cô gái với đường cong bóng loáng mồ hôi. Nếu mỗi cá nhân này lại quyết định thỏa mãn những nhu cầu đó một mình và ngẫu nhiên, sự hỗn loạn không tưởng sẽ xảy ra. Do vậy, tiệc tùng và lễ hội đã được phát minh. Và khi tiệc tùng và lễ hội được tổ chức, điều đúng đắn nhất cần phải làm đó là đến dự chúng.
Geralt không hề phản đối, ngay cả khi trong danh sách những nhu cầu thầm kín và tự nhiên của anh, dự tiệc nằm gần dưới cuối cùng. Anh đồng ý đi cùng Dandelion, bởi mỗi lần họp mặt này là một cơ hội để thu thập thông tin về nhiều công việc đang để mở: đã từ lâu không ai cho gọi anh và ví tiền của witcher bắt đầu nhẹ đi một cách đáng báo động.
Và anh cũng không hề đổ lỗi cho Dandelion vì đã khiêu khích lính gác. Geralt, trong trường hợp này, cũng không hoàn toàn là vô tội: lẽ ra anh đã có thể xen vào và can ngăn cơn bốc đồng bạo lực của nhà thơ. Tuy nhiên, anh đã không làm, bởi không thể chịu nổi đám lính gác rừng được gọi là Foresters. Tổ chức tình nguyện này nổi tiếng vì sứ mệnh săn lùng những kẻ không-phải-người. Geralt ngáp ngắn ngáp dài trong khi nghe những lời khoe khoang về elves, dryad hay tiên rừng bị cắm đầy tên, tàn sát hay treo cổ trên cành cây. Dandelion, trái ngược lại, sau một thời gian chu du cùng witcher và tự tin về quyền miễn trừ của mình trước mọi hành động trả đũa, đã vượt qua cả bản thân trước đây. Thoạt tiên đám Foresters không có phản ứng gì với những câu tán gẫu, đùa cợt và gợi ý táo bạo của nhà thơ, mà đã khích lệ một vài tràng cười từ mấy tay nông dân đang đứng nhìn. Tuy nhiên, khi Dandelion thốt lên một câu thơ tục tĩu và châm chọc mà cậu đã hấp tấp sáng tác dành riêng cho dịp này, kết thúc bằng cụm từ “Nếu muốn làm một kẻ vô danh, hãy làm một Forester.”, thì sự việc biến chuyển thành một trận ẩu đả. Cái lán dùng để làm quán rượu bốc khói ngùn ngụt. Một tiểu đội lính dưới sự chỉ huy của thống đốc Budidog Trọc, mà thẩm quyền cũng bao gồm cả Four Maples, đã buộc phải vào can thiệp. Ông ta phán rằng đám Foresters, Dandelion và Geralt đều phải chịu trách nhiệm ngang nhau cho tổn thất và tội danh này, bao gồm cả việc dụ dỗ một cô gái tóc đỏ bị câm, người mà đã được tìm thấy sau khi sự việc kết thúc trong bụi rậm đằng sau cánh đồng, mỉm cười ngô nghê và đỏ mặt, áo kéo xuống tận thắt lưng. May thay, Budidog Trọc quen Dandelion. Án phạt giảm xuống thành một khoản tiền đền bù mà dĩ nhiên là ngốn sạch toàn bộ ngân quỹ của họ. Thêm nữa, họ cũng đã phải trốn khỏi Four Maples trên lưng ngựa sớm nhất có thể để tránh đám Foresters, đã bị trục xuất khỏi ngôi làng và đang muốn trả thù. Trong những khu rừng lân cận, có đến 40 người đang tổ chức săn lùng. Geralt không có một chút ham muốn nào trở thành mục tiêu cho những mũi tên của Foresters, với những đầu móc có thể gây ra sát thương cực lớn.
Do vậy họ đã buộc phải từ bỏ kế hoạch ban đầu bao gồm một chuyến đi vòng qua các ngôi làng nằm bên bìa rừng, nơi Geralt hy vọng có thể tìm được chút việc. Thay vào đó họ men theo con đường dẫn tới Bremervoord nằm dọc bờ biển. Tiếc thay, ngoại trừ vụ công tước Agloval và cô người cá Sh’eenaz, mà cơ hội thành công là cực kỳ nhỏ, Geralt đã không tìm được việc nào hết. Chiếc nhẫn vàng của anh và cây trâm cài bằng alexandrite mà Dandelion từng được tặng bởi một trong vô số người tình đã bị bán để lấy tiền mua thức ăn. Nhưng bất kể hoàn cảnh khó khăn như vậy, witcher vẫn không cảm thấy oán giận nhà thơ.
“Không, Dandelion.” Anh nói. “Tôi không giận cậu.”
Dandelion không tin một lời. Điều này lý giải cho sự im lặng của nhà thơ, bởi vì cậu hiếm khi im lặng. Cậu vỗ về cổ con ngựa sau khi lại lục tìm một lần nữa túi hành lý. Geralt biết là cậu sẽ chẳng tìm được cái gì có giá trị còn lại cả. Mùi thức ăn mà cơn gió mang đến từ trang trại kế bên trở nên không thể chịu nổi.
“Thưa ngài!” có người chợt la. “Này, thưa ngài!”
“Vâng?” Geralt trả lời, quay lại.
Từ trên một chiếc xe hai bánh được kéo bởi hai con lừa và đậu vào lề đường, một người đàn ông tướng tá cao to, đi ủng làm từ lông thú và khoác một chiếc áo da sói nặng nề nhảy xuống.
“À…ờ…” người đàn ông cao lớn nói, ngượng ngùng trong khi tiến lại. “Tôi không nói với ngài, thưa ngài, tôi chỉ có ý gọi…ngài Dandelion…”
“Là tôi đây,” nhà thơ kiêu hãnh xác nhận, chỉnh lại chiếc mũ lông màu mận. “Tôi có thể giúp gì được ông, ông bạn?”
“Với lòng kính trọng sâu sắc nhất, thưa ngài,” người đàn ông nặng nề nói, “tên tôi là Teleri Drouhard, lái buôn gia vị, trưởng hội thương nhân của thị trấn. Con trai tôi Gaspard đã đính hôn với Dalia, con gái của Mestvin, đô đốc của hải quân hoàng gia.”
“Ah,” Dandelion nói, giữ nguyên một vẻ mặt nghiêm túc một cách hoàn hảo. “Xin gửi lời chúc mừng và điều ước tốt đẹp nhất đến cặp đôi may mắn. Và tôi có thể giúp gì cho ông đây? Có phải nghi lễ đêm đầu tiên không? Cái đó, tôi chưa bao giờ từ chối.”
“Hả? Không…không phải chuyện đó…Thật ra, buổi tiệc và đám cưới sẽ được tổ chức trong tối nay. Chỉ là bà vợ của tôi muốn mời ngài tới Bremervoord, ngài Dandelion, và ép tôi…phụ nữ là thế đấy. Nghe này, bà ấy bảo tôi: “Teleri, chúng ta cần phải cho thế giới thấy rằng mình không phải một lũ dốt nát, mà có văn hóa và yêu thích nghệ thuật, ông biết chưa. Rằng khi chúng ta tổ chức một buổi tiệc thì nó phải là một sự kiện tinh tế, chứ không không chỉ là một cái cớ để ông uống rượu cho đến phát nôn.” Tôi đã bảo với mụ đàn bà ngớ ngẩn đó rằng: “Chúng ta đã cho gọi một nhạc công rồi còn gì, thế chưa đủ hay sao?” Bà ấy trả lời rằng một nhạc công là chưa đủ, rằng, ái chà chà, ngài Dandelion, giờ thì đó mới là một người nổi tiếng đủ để hàng xóm phải ghen tị. Thưa ngài? Ngài có muốn cho chúng tôi vinh hạnh này không? Tôi xin biếu ngài 25 talar…để hỗ trợ bộ môn nghệ thuật…”
“Đôi tai có đang đánh lừa tôi không đây?” Dandelion đáp lại, sau khi nghe phần cuối cùng. “Tôi, tôi phải chơi màn hai? Ông muốn tôi làm một tiết mục phụ cho một tay nhạc sĩ nào đó? Tôi? Tôi chưa bao giờ bị hạ thấp tới mức đó, thưa quý ông đáng kính, để phải làm một món đạo cụ cho một người khác.”
Drouhard đỏ mặt.
“Xin thứ lỗi, thưa ngài,” ông ta ấp úng. “Không phải tôi, mà là bà vợ…tôi luôn coi ngài là vị trí cao nhất…”
“Dandelion,” Geralt khẽ thì thầm, “đừng có tỏ vẻ nữa. Chúng ta cần tiền.”
“Đừng có bảo tôi phải làm gì,” nhà thơ đáp lại. “Tôi, tỏ vẻ? Tôi ư? Anh thì có quyền lên tiếng đấy, người từ chối biết bao nhiêu công việc ngon lành mỗi ngày! Anh không giết con hirikkhis bởi vì nó là loài sắp tuyệt chủng, hay mecopterans vì chúng không nguy hiểm. Đấy là còn chưa kể noctambelles, bởi chúng đáng yêu, và rồng, vì điều đó là trái với bộ luật của anh. Tôi, như anh có thể tưởng tượng ra, cũng là người có chút tự trọng! Tôi cũng có những quy tắc của riêng mình!”
“Dandelion, tôi cầu xin cậu đấy, hãy làm vì tôi. Hy sinh một chút được không, anh bạn, tôi chỉ hỏi có thế thôi. Tôi hứa sẽ không kén chọn như vậy lần sau nữa. Thôi nào, Dandelion…”
Nhà thi sĩ gãi cằm và nhìn xuống đất. Drouhard lại gần hơn.
“Thưa ngài…xin hãy ban cho chúng tôi vinh dự này. Chỉ là bà vợ tôi sẽ không tha thứ cho tôi nếu quay về mà không có ngài. Và vì vậy…tôi xin nâng giá lên 30.”
“35!” Dandelion nói cứng.
Geralt mỉm cười và hít vào mùi thức ăn bay từ trang trại kế bên đầy hy vọng.
“Được rồi, thưa ngài, được rồi.” Teleri Drouhard nói nhanh, nhanh tới mức rõ ràng là ông ta có thể theo mức giá lên tới 40. “Và…nhà tôi, nếu ngài muốn, để nghỉ ngơi và thư giãn, là của ngài. Và cả ngài nữa, thưa…tôi đang có vinh dự nói với ai đây?”
“Geralt xứ Rivia.”
“Cả ngài nữa, thưa ngài, cũng được mời…có đồ ăn, thức uống…”
“Đương nhiên rồi, rất hân hạnh.” Dandelion ngắt lời. “Hãy chỉ đường cho chúng tôi, ông Drouhard tốt bụng. Giữa hai ta thôi nhé, người nhạc công còn lại – là ai thế hả?”
“Quý cô Essi Daven.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK