• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4: THE LIMITS OF POSSIBILITY 4

***

“Trong cả toàn bộ đoàn xe,” Gyllenstiern báo cáo, “chúng ta chỉ cứu được một xe hành lý, thưa điện hạ, không kể chiếc xe của băng Reavers. Trong số các cận vệ, chỉ còn 7 cung thủ sống sót. Con đường bên kia cầu đã hoàn toàn biến mất. Xa nhất tầm mắt trông thấy, vong qua khúc cua của khe vực, không có gì ngoài đá và vách núi nhẵn nhụi. Không rõ là những ai ở trên cây cầu khi nó sập có còn sống hay không.”

Niedamir không trả lời. Đứng trước mặt đức vua, Eyck xứ Denesle nhìn ông ta bằng ánh mắt quyết liệt.

“Chúng ta đã khơi dậy cơn thịnh nộ của các vị thần,” vị hiệp sĩ nói, tay chỉ lên trời. “Chúng ta đã gây tội, vua Niedamir. Đây nhẽ ra phải là một cuộc viễn chinh, một sứ mệnh chống lại cái ác. Bởi vì con rồng chính là cái ác, phải, mọi con rồng đều là cái ác tái sinh. Cái ác chẳng là gì với tôi cả: tôi sẽ nghiền nát nó dưới đế giày...tiêu diệt nó...phải, đúng như lời răn dạy của thần linh và ghi chép trong Cuốn Sách Thiêng.”

“Hắn đang mê sảng à?” Boholt hỏi, mặt mày nhăn nhó.

“Tôi không biết,” Geralt trả lời, chỉnh lại dây cương của con ngựa. “Tôi chẳng hiểu một từ nào hắn thốt ra cả.”

“Trật tự đi,” Dandelion yêu cầu. “Tôi đang cố ghi nhớ lại lời anh ta. Nếu biết cách dùng thì tôi có thể gieo vần cho chúng được.”

“Cuốn Sách Thiêng nêu rằng,” Eyck tiếp tục, vẫn đang trong cơn thịnh nộ, “một con rắn độc sẽ xuất hiện dưới vực sâu, một con rồng khủng khiếp với bảy đầu và mười chiếc sừng. Trên lưng nó là một người phụ nữ mặc màu tím và đỏ, một chiếc cốc vàng trên tay cô ta, và trên trán cô ta có khắc ghi biểu tượng của sự đồi bại ghê tởm.”

“Tôi biết rồi,” Dandelion vui vẻ ngắt lời. “Đó là Cilia, vợ của thị trưởng Sommerhalder!”

“Hãy trật tự đi, nhà thơ,” Gyllenstiern ra lệnh. “Và ngài, hiệp sĩ xứ Denesle, tiếp tục đi, nhân danh thần linh.”

“Để chiến đấu chống lại cái ác,” Eyck tiếp tục màn hùng biện, “một người cần phải có trái tim trong sạch và lương tâm không tì vết! Nhưng chúng ta nhìn thấy ai ở đây nào? Người lùn, những kẻ vô thần sinh ra trong u tối và phục vụ sức mạnh hắc ám! Các pháp sư báng bổ, dám mạo nhận sức mạnh linh thiêng và đòi hỏi đặc quyền! Một witcher, sinh vật đột biến ghê tởm, tạo vật bị nguyền rủa và trái tự nhiên. Các ngài còn thấy ngạc nhiên là sự trừng phạt đang giáng xuống đầu chúng ta sao? Hãy ngừng thử thách giới hạn chịu đựng của thần linh! Tôi thúc giục ngài, hỡi đức vua, hãy trừ khử những kẻ sâu mọt này khỏi hàng ngũ của mình trước khi...”

“Thậm chí không một lời nào nói về tôi,” Dandelion phàn nàn. “Không một lời nào về nhà thơ. Ấy vậy mà tôi đã cố hết sức rồi đó chứ!”

Geralt mỉm cười với Yarpen Zigrin, lúc này đang xoa lưỡi rìu sắc nhọn treo trên thắt lưng với từng động tác chậm rãi và đều đặn. Cảm thấy thú vị, người lùn nhăn răng cười. Yennefer quay mặt đi, giả vờ rằng cái váy rách đến tận hông quan trọng đối với cô trong lúc này hơn là lời của Eyck.

“Tôi nghĩ ngài đã hơi quá đáng, ngài Eyck,” Dorregaray lên tiếng, “nhưng là vì những lý do cao thượng, không nghi ngờ gì. Tôi coi lời bình luận của ngài về pháp sư, người lùn và witcher là không cần thiết. Tuy nhiên, chúng tôi đã quá quen với những ý kiến như vậy và chúng không hề tử tế hay phù hợp với một hiệp sĩ. Và hoàn toàn khó hiểu nhất là sau khi chính ngài, chứ không phải ai khác, đã vội vã đi lấy một cuộn dây thừng của elves để cứu một nữ pháp sư và một witcher mà mạng sống đang bị đe dọa. Từ những gì mà ngài nói tôi những tưởng ngài phải cầu cho họ rơi xuống mới phải.”

“Quỷ tha ma bắt,” Geralt lầm bầm với Dandelion. “Chính hắn mới là người mang dây sao? Eyck? Không phải Dorregaray à?”

“Không.” Nhà thơ thì thầm lại. “Chắc chắn là Eyck.”

Geralt lắc đầu không tin nổi. Yennefer khẽ nguyền rủa và đứng thẳng dậy.

“Hiệp sĩ Eyck,” cô nói với anh ta cùng một nụ cười mà khiến tất cả, ngoại trừ Geralt, đều tin rằng là thân thiện và thành tâm. “Ngài có thể giải thích tại sao không? Tôi chỉ là thứ sâu mọt, ấy thế mà ngài lại cứu mạng tôi?”

“Cô là một quý cô, Yennefer thân mến.” Vị hiệp sĩ cúi chào cứng nhắc. “Gương mặt quý phái và trung thực đó khiến tôi hy vọng rằng sẽ có ngày cô rũ bỏ được tà thuật hắc ám của mình.”

Boholt khịt mũi.

“Tôi cảm ơn ngài, ngài hiệp sĩ.” Yennefer đáp lạnh lùng. “Witcher Geralt cũng cảm ơn ngài. Cảm ơn vị hiệp sĩ đi, Geralt.”

“Quỷ dữ bắt tôi đi trước,” witcher trả lời với sự trung thực tuyệt đối. “Sao anh lại phải cảm ơn anh ta? Anh chỉ là một tên đột biến đáng khinh mà gương mặt không cho thấy hy vọng hối cải nào cả. Hiệp sĩ Eyck kéo anh lên là do bắt buộc, chỉ bởi vì một quý cô đang lì lợm bám chặt lấy người anh. Nếu một mình, Eyck sẽ chẳng thèm động đậy một ngón tay. Tôi có nói sai không, hiệp sĩ?”

“Anh đã sai, ngài Geralt.” Vị hiệp sĩ dạo bình thản đáp lại. “Tôi không bao giờ từ chối giúp đỡ người gặp nạn. Kể cả một witcher.”

“Cảm ơn anh ấy đi, Geralt. Và hãy cầu xin sự tha thứ,” nữ pháp sư nói cứng rắn. “Nếu không, anh sẽ chứng tỏ rằng mọi điều Eyck nói về mình là đúng. Anh không biết cách chung sống cùng người khác bởi vì anh khác biệt. Sự hiện diện của anh trong đoàn lữ hành này là một sai lầm. Một mục đích lố bịch đã đưa anh đến đây. Sẽ tốt hơn nếu anh rời đi. Em nghĩ rằng bản thân anh cũng hiểu điều này. Nếu không, đã tới lúc anh phải hiểu rồi.”

“Cô đang nói tới mục đích nào vậy, thưa quý cô?” Gyllenstiern chen vào.

Nữ pháp sư nhìn ông ta mà không trả lời. Dandelion và Yarpen Zigrin cười với nhau đầy ẩn ý, nhưng không để nữ pháp sư trông thấy.

Witcher nhìn vào mắt Yennefer. Chúng thật lạnh.

“Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi, ngài hiệp sĩ xứ Denesle, và lời cảm ơn chân thành của tôi.” Anh tuyên bố, cúi đầu. “Tôi cũng cảm ơn tất cả những ai đang có mặt đã vội vã đến giải cứu chúng tôi. Treo trên cây cầu đó, tôi đã được nghe mọi người sốt sắng ra sao. Tôi cầu xin sự tha thứ của tất cả. Ngoại trừ quý cô Yennefer, người tôi cảm ơn mà không cần đòi hỏi gì thêm nữa. Tạm biệt. Thứ sâu mọt này sẽ rời khỏi đoàn lữ hành, vì thứ sâu mọt này đã chịu quá đủ rồi. Bảo trọng, Dandelion.”

“Này, Geralt.” Boholt nói. “Đừng có cư xử như một đứa con nít giận dỗi thế chứ. Không cần phải làm to chuyện lên làm gì. Kệ mẹ...”

“Các ngài ơi!!!!!!”

Từ trong hẻm núi, Goatmuncher cùng một vài trinh sát Holopole đã được cử lên trước để do thám khe suối hẹp lao ra.

“Có chuyện gì thế? Hắn ta sao vậy?” Nischuka hỏi, ngẩng đầu lên.

“Các ngài...thưa các ngài....” tay thợ đóng giày thở hổn hển.

“Đừng có ấp úng thế nữa, ông bạn.” Gyllenstiern nói, ngón tay đút vào cái thắt lưng vàng.

“Con rồng! Ở đằng kia, con rồng!”

“Đâu?”

“Ở phía bên kia khe suối...trên tảng đá...thưa ngài...nó...”

“Lên ngựa!” Gyllenstiern ra lệnh.

“Nischuka!” Boholt quát. “Ra xe hàng! Ripper, lên ngựa và theo tôi!”

“Nhanh lên nào, các chàng trai!” Yarpen Zigrin hét. “Nhanh lên nào, mẹ kiếp!”

“Này! Đợi đã!” Dandelion vắt cây đàn luýt qua vai. “Geralt, cho tôi lên ngựa của anh!”

“Nhảy đi!”

Con suối kết thúc bằng một bãi đá xám màu trải dài ra xa và thưa dần, tạo nên một vòng tròn méo mó. Đằng sau họ, mặt đất dốc dần cho tới khi trở thành một bãi cỏ mấp mô và rậm rạp, bao vây xung quanh là vách đá vôi lỗ chỗ. Ba khe núi hẹp, lòng của những con sông cạn từ thời xa xưa, dẫn ra từ bãi cỏ.

Boholt đến trước, phi lên bãi đá, dừng ngựa lại và đứng trên bàn đạp.

“Bệnh dịch ơi!” ông ta nói. “Bệnh dịch ơi. Đây...đây...không thể nào!”

“Cái gì?” Dorregaray hỏi, lại gần.

Bên cạnh anh ta, Yennefer nhảy xuống khỏi chiếc xe hàng của băng Reavers, nằm rạp xuống một tảng đá lớn và cũng nhìn. Cô lùi lại, dụi mắt.

“Cái gì? Cái gì thế?” Dandelion la lên, cố nhìn qua vai Geralt. “Cái gì thế hả Boholt?”

“Con rồng...nó màu vàng.”

Cách chưa đầy 100 thước từ khe suối hẹp mà họ vừa mới ra khỏi, trên một đỉnh đồi nằm phía cuối con đường dốc dẫn lên khe vực chính ở phía bắc, một sinh vật đang ngồi chễm chệ. Cái đầu hẹp đặt trên khuôn ngực tròn trịa, nó duỗi cái cổ dài theo một đường cong hoàn hảo, cái đuôi quấn vòng quanh những móng vuốt đang chìa ra.

Ở sinh vật này có một thứ hào quang không thể chối cãi, toát lên sự uyển chuyển của họ nhà mèo mà hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài thằn lằn, bởi vì không nghi ngờ gì nó là thằn lằn. Những chiếc vảy trên thân mình có cảm giác như được sơn tỉ mỉ từng cái một. Ánh sáng chói lọi tỏa ra từ đôi mắt vàng của con rồng. Sinh vật chắc chắn là mang màu vàng: từ đầu mũi của cái móng vuốt đang cắm xuống đất cho đến cuối cùng của cái đuôi dài đang từ từ di chuyển giữa những bụi thảo nhi nhô ra trên đồi. Sinh vật mở đôi cánh vĩ đại màu hổ phách như của dơi và im lìm, theo dõi họ bằng cặp mắt vàng to lớn và yêu cầu họ phải ngưỡng mộ nó.

“Một con rồng vàng,” Dorregaray lầm bầm. “Không thể nào...một huyền thoại sống!”

“Trời đất quỷ thần ơi, rồng vàng không tồn tại,” Nischuka kêu lên, khạc một bãi. “Tôi biết mình đang nói cái gì mà.”

“Vậy thế anh nghĩ thứ gì đang ngồi ở kia?” Dandelion hỏi.

“Đó là một trò lừa.”

“Một ảo ảnh.”

“Nó không phải ảo ảnh.” Yennefer nói.

“Nó là một con rồng vàng,” Gyllenstiern thêm vào. “Chắc chắn là một con rồng vàng.”

“Rồng vàng chỉ tồn tại trong truyền thuyết!”

“Dừng lại,” Cuối cùng Boholt lên tiếng. “Không cần phải lao nhao làm gì. Bất cứ thằng ngu nào cũng có thể thấy là chúng ta đang đối phó với một con rồng vàng. Có khác biệt gì không, thưa các ngài? Vàng, đốm, xám hay sọc đi chăng nữa? Nó không lớn lắm. Chúng ta có thể xử lý trong chưa đầy hai phút. Ripper, Nischuka, gỡ tấm bạt trên xe xuống đi, và lấy dụng cụ. Vàng hay không vàng, chẳng quan trọng gì.”

“Có khác biệt đấy, Boholt,” Ripper nói. “Và khá quan trọng là đằng khác. Đó không phải là con rồng chúng ta đang đi săn. Đó không phải là con rồng bị đầu độc gần Holopole và đang đợi chúng ta trong hang động của nó, ngủ ngon lành trên đống kim loại và đá quý. Con này chỉ đang nghỉ mông trên một cánh đồng thôi. Dây dưa với nó làm gì?”

“Con rồng này màu vàng, Kennet,” Yarpen Zigrin la lên. “Cậu đã nhìn thấy thứ gì như thế này bao giờ chưa? Cậu không hiểu sao? Chúng ta có thể kiếm được từ bộ da của nó còn nhiều hơn là cái đống kho báu thảm hại.”

“Và không làm tổn hại đến thị trường đá quý,” Yennefer thêm vào với một nụ cười xấu xí. “Yarpen đúng đấy. Bản hợp đồng vẫn còn hiệu lực. Có thứ để chia chác rồi đây, các vị không nghĩ thế sao?”

“Này! Boholt?” Nischuka hô lên từ xe hàng, vơ lấy dụng cụ. “Chúng ta dùng gì để bảo vệ ngựa đây? Rồng vàng thì khè ra lửa, acid hay hơi?”

“Chỉ có quỷ mới biết,” Boholt đáp lại, tỏ ra lo lắng. “Này! Pháp sư! Truyền thuyết về rồng vàng có nhắc đến cách tiêu diệt nó không?”

“Chúng ta nên giết nó thế nào sao? Như bình thường thôi,” Goatmuncher đột nhiên lên tiếng. “Không có thời gian để phung phí đâu. Hãy cho tôi một con gia súc. Chúng ta sẽ nhồi đầy thuốc độc và cho con thằn lằn ăn. Thế là xong.”

Dorregaray bắn một ánh mắt khinh bỉ về phía tay thợ giày. Boholt khạc một bãi, Dandelion quay mặt đi với vẻ kinh tởm. Yarpen Zigrin mỉm cười nham hiểm, tay đặt lên hông.

“Chúng ta còn đợi cái gì nữa?” Goatmuncher hỏi. “Đến lúc bắt tay vào việc rồi. Chúng ta cần xác định xem nên cho gì vào hình nộm để con thằn lằn chết ngay lập tức. Chúng ta sẽ cần thứ gì đó kịch độc hay thối rữa.”

“Ah!” người lùn cất lời, vẫn đang mỉm cười. “Thứ gì đó độc, bẩn thỉu và bốc mùi ghê tởm cùng lúc ư? Ông không biết sao, Goatmuncher? Có vẻ như đó chính là ông đấy, đồ khốn khiếp.”

“Cái gì?”

“Biến khỏi mắt tôi đi, đồ liếm giày, để tôi khỏi phải nhìn ông nữa.”

“Ngài Dorregaray,” Boholt nói, lại gần người pháp sư. “Hãy tỏ ra hữu dụng đi. Ngài có nhớ truyền thuyết hay câu truyện nào đề cập đến vấn đề này không? Ngài biết gì về rồng vàng?”

Người pháp sư mỉm cười, lại đứng dậy với vẻ đạo mạo.

“Ông hỏi tôi biết gì về rồng vàng ư? Không nhiều lắm, nhưng cũng đủ.”

“Nói đi.”

“Nghe cho kỹ đây, thật kỹ vào: ngay trước mặt chúng ta đang ngồi là một con rồng vàng. Một huyền thoại sống, có lẽ là cá thể cuối cùng và duy nhất còn lại của loài này đã sống sót qua cơn cuồng sát ngu xuẩn của các người. Huyền thoại không được phép bị giết. Tôi sẽ không để các người động vào con rồng này. Đã rõ chưa? Các người có thể gói ghém đồ đạc và về nhà.”

Geralt đã chắc rằng một cuộc ẩu đả sẽ nổ ra. Anh đã nhầm.

Gyllenstiern phá vỡ sự im lặng:

“Ngài pháp sư đáng kính, hãy cẩn thận lời nói của mình và đang nói với ai. Vua Niedamir có thể ra lệnh cho anh, Dorregaray, gói ghém đồ đạc và xuống địa ngục, hãy để ý rằng đề nghị ngược lại với nhà vua sẽ là không phù hợp cho lắm đâu. Thế đã rõ chưa?”

“Không,” người pháp sư tự hào đáp lại. “Chẳng có gì rõ hết, bởi vì tôi vẫn là ngài Dorregaray. Tôi không việc gì phải nghe lệnh một vị vua nhỏ bé cai quản một vương quốc mà chỉ đứng trên đỉnh đồi mới nhìn thấy được, sở hữu trong tay một tòa thành bẩn thỉu và hôi hám. Ngài có biết không, ngài Gyllenstiern, rằng chỉ với một động tác bằng cây đũa trong tay tôi có thể biến ngài thành một đống phân bò, và gã vua thô tục của ngài thành một thứ gì đấy tồi tệ hơn? Thế đã rõ chưa?”

Gyllenstiern không có thời gian trả lời. Boholt xáp lại gần Dorregaray, nắm lấy cẳng tay anh ta và xoay một vòng. Nischuka và Ripper, im lìm và mặt mày nghiêm trọng, đứng ngay sau Boholt.

“Nghe kỹ đây, ngài pháp sư,” tay Reavers to lớn nói khẽ. “Hãy nghe tôi nói trước khi vẫy tay: tôi có thể tốn thời gian để bày tỏ với ngài ý kiến của mình về cái đống huyền thoại và phàn nàn đó, chưa kể ba cái màn luyên thuyên ngu ngốc vừa rồi nữa. Nhưng tôi không thích làm vậy. Xin hãy tạm hài lòng với câu trả lời sau đây.”

Boholt hắng giọng, dí một ngón tay lên mũi và sì vào giày của người pháp sư.

Dorregaray trắng bệch, nhưng không di chuyển. Anh ta đã để ý thấy, cũng như mọi người khác, cây chùy Nischuka đang cầm trong tay. Anh ta biết, cũng như mọi người khác, rằng thời gian cần thiết để thực hiện câu thần chú chắc chắn là lâu hơn thời gian Nischuka cần để bổ vỡ đầu mình ra làm mấy mảnh.

“Được rồi,” Boholt nói. “Giờ thì xin hãy đứng tránh sang một bên, thưa ngài. Và nếu như ham muốn mở mồm ra lại trỗi dậy lần nữa, tôi khuyên ngài nên dừng lại và nhét cỏ vào họng. Bởi vì nếu tôi còn nghe thấy ba cái lời bá láp đó, tôi xin hứa là ngài sẽ phải hối hận.” Boholt quay lưng lại với anh ta, xoa tay với nhau. “Nischuka, Ripper, bắt đầu làm việc thôi nếu không con rồng sẽ chuồn mất bây giờ.”

“Trông nó không có vẻ muốn chuồn,” Dandelion vừa nói vừa nhìn xung quanh. “Nhìn nó xem.”

Con rồng vàng ngồi trên đỉnh đồi, ngáp, di chuyển đầu và cánh và quật đuôi xuống đất.

“Hỡi vua Niedamir và các hiệp sĩ!” một giọng nói vang dội như tiếng kèn đồng chợt cất lên. “Ta là con rồng Villentretenmerth! Ta thấy là cơn lở đất mà mình đã tạo ra, và có phần tự hào về, đã không làm các vị nhụt chí. Vậy nên các vị ở đây. Như các vị đã biết, chỉ có ba lối thoát dẫn khỏi thung lũng này. Về phía đông hướng tới Holopole, và về phía tây hướng tới Caingorn. Các vị có thể rời đi bằng hai con đường đó, nhưng các vị sẽ không đi qua con suối hẹp nằm ở phía bắc, bởi vì ta, Villentretenmerth, nghiêm cấm. Nếu ai không có ý muốn tôn trọng mệnh lệnh của ta, ta xin thách đấu người đó bằng danh dự, dưới dạng một cuộc tỉ thí hiệp sĩ chỉ sử dụng vũ khí thông thường, đúng vậy, không ma thuật hay khè lửa. Trận chiến sẽ tiếp diễn cho đến khi một bên xin hàng. Ta đợi câu trả lời từ sứ giả của các vị, đúng theo quy tắc.”

Tất cả ngớ người ra.

“Nó biết nói!” Boholt lầm bầm, gần như không thốt lên lời. “Thật phi thường!”

“Và còn rất thông minh là đằng khác,” Yarpen Zigrin thêm vào. “Có ai biết vũ khí thông thường là cái gì không?”

“Là vũ khí đơn giản, không có ma thuật,” Yennefer trả lời, nhăn mặt. “Tuy nhiên, có một điều nữa khiến tôi ngạc nhiên. Chúng không thể phát âm chuẩn xác với một cái lưỡi chẻ như vậy. Thằng con hoang này đang dùng ngoại cảm. Cẩn thận đấy bởi vì nó có tác dụng từ cả hai phía. Nó biết cách đọc suy nghĩ của chúng ta.”

“Nó phát rồ rồi hay sao?” Kennet, bí danh Ripper thốt lên đầy tức tối. “Một trận đấu danh dự? Với một con thằn lằn ngu ngốc? Nó bé tí thôi à! Hãy cùng xông vào một lúc! Theo nhóm!”

“Không.”

Tất cả nhìn lẫn nhau.

Eyck xứ Denesle, đã đang trên mình ngựa, vũ trang đầy đủ, cây thương để ở bàn đạp, trông ấn tượng hơn nhiều so với lúc đi bộ. Đôi mắt điên dại sáng lên bên dưới khe hở của chiếc mũ trụ. Gương mặt anh ta nhợt nhạt.

“Không, anh Kennet à,” vị hiệp sĩ nhắc lại, “bước qua xác tôi trước. Tôi sẽ không để danh dự hiệp sĩ bị sỉ nhục trước mặt mình. Kẻ nào dám vi phạm quy tắc cao quý của giao đấu...” Eyck nói ngày càng quyết liệt, chất giọng hào sảng như vỡ ra và run rẩy vì phấn khích. “Kẻ nào dám trêu chọc danh dự, có nghĩa là trêu chọc tôi. Máu của hắn hoặc tôi sẽ rửa trôi mặt đất này. Con thú yêu cầu một cuộc đấu? Vậy cứ thế đi! Hãy để người sứ giả xướng tên tôi! Hãy để phán xét của thần linh quyết định vận mệnh cho chúng ta! Sức mạnh của móng vuốt và răng nanh, cơn cuồng nộ cháy bỏng của con rồng, và của tôi...”

“Đúng là một thằng dở hơi.” Yarpen Zigrin lầm bầm.

“Của tôi là luật pháp, đức tin và nước mắt người trinh nữ mà con thú...”

“Im miệng đi, Eyck, anh đang khiến tất cả chúng tôi buồn nôn đây!” Boholt càu nhàu. “Lẹ lên đi. Ra cánh đồng đó thay vì đứng đây lải nhải.”

“Này, Boholt! Đợi đã!” thủ lĩnh của nhóm người lùn chen ngang, vuốt ve chòm râu. “Ông quên bản hợp đồng rồi à? Nếu Eyck hạ được con thằn lằn, hắn sẽ được một nửa...”

“Eyck sẽ không lấy cái gì hết,” Boholt trả lời, mỉm cười. “Tôi biết điều đó. Nếu Dandelion viết một bản nhạc về hắn, thế đối với hắn là quá đủ rồi.”

“Trật tự đi!” Gyllenstiern ra lệnh. “Vậy thì hãy như thế. Đức tin và danh dự sẽ đối đầu với con rồng dưới danh nghĩa hiệp sĩ Eyck xứ Denesle, chiến đấu dưới cờ của Caingorn như là ngọn giáo và thanh gươm của vua Niedamir. Đó là ý nguyện của đức vua!”

“Ông thấy chưa?” Yarpen Zigrin nghiến răng trèo trẹo. “Ngọn giáo và thanh gươm của Niedamir. Gã vua đần độn của Caingorn đã qua mặt chúng ta rồi. Làm gì bây giờ?”

“Không gì hết,” Boholt khạc ra. “Ông sẽ không gây hấn với Eyck, được chứ? Phải, hắn hay luyên thuyên đấy, nhưng vì hắn đã lên ngựa sẵn rồi, cứ để hắn đi đi. Để hắn đi, mẹ kiếp, và để hắn giao chiến với con rồng này. Rồi chúng ta sẽ xem.”

“Ai sẽ đóng vai sứ giả đây?” Dandelion hỏi. “Con rồng muốn một sứ giả. Hay là tôi nhé?”

“Không. Đây không phải là hát vài câu thơ , Dandelion.” Boholt trả lời cau có. “Giọng Yarpen Zigrin rất vang, hãy để ông ấy làm sứ giả.”

“Đồng ý, quan trọng gì đâu?” Yarpen đáp lại. “Đưa tôi lá cờ và chúng ta có thể làm việc này một cách đàng hoàng.”

“Cẩn thận đấy, người lùn, hãy chắc rằng mình tỏ ra lịch thiệp và tôn trọng.” Gyllenstiern nhắc nhở.

“Đừng có bảo tôi phải làm gì.” Người lùn ưỡn ngực đầy tự hào. “Tôi đã phát biểu thông báo chính thức đầu tiên từ cái hồi mà ông vẫn còn tập nói đấy.”

Con rồng vẫn yên vị trên đỉnh đồi, đuôi vẫy thích thú trong khi kiên nhẫn chờ đợi. Người lùn trèo lên tảng đá cao nhất. Ông hắng giọng và hô:

“Này! Ngươi đó!” ông hét lớn, tay chống lên hông. “Cái thằng đầu cứt đầy vẩy kia! Ngươi đã chuẩn bị để nghe sứ giả nói gì chưa? Đó là ta, nếu ngươi vẫn còn đang thắc mắc! Vị hiệp sĩ Eyck xứ Denesle sẽ là người đầu tiên giao đấu với ngươi! Anh ấy sẽ đâm cây thương đó vào bụng ngươi chuẩn theo quy tắc linh thiêng: có lẽ sẽ là bất hạnh đối với ngươi, nhưng lại đem đến niềm vui vô kể với các trinh nữ khốn khổ và đức vua Niedamir! Trận đấu sẽ phải tuân theo quy tắc danh dự và luật lệ. Ngươi bị cấm khè lửa. Ngươi sẽ chỉ được phép biến đối phương thành thịt xay theo cách thông thường. Trận đấu sẽ tiếp diễn cho tới khi một bên ngỏm củ tỏi...và chúng ta ước rằng đó là ngươi! Đã hiểu hết chưa, hả rồng?”

Con rồng ngáp dài, rũ cánh và nhanh nhẹn trượt từ đỉnh đồi xuống bãi đất bằng phẳng.

“Ta đã nghe, hỡi sứ giả danh dự,” nó đáp lại. “Eyck xứ Denesle dũng cảm đã quyết định thách đấu ta trên bãi cỏ. Ta đã sẵn sàng!”

“Trông hắn ngạo nghễ chưa.” Boholt khạc ra, vẻ mặt u ám dõi theo hiệp sĩ Eyck khi anh ta chạy nước kiệu tới rìa vách đá. “Đúng là một trò hề...”

“Trật tự đi, Boholt.” Dandelion la lên, tay xoa vào nhau. “Nhìn xem, Eyck sắp sửa xông lên rồi! Quỷ thần ơi, tôi sẽ viết được một bản ballad ra trò đây!”

“Hoan hô! Tiến lên Eyck!” một trong các cung thủ của Niedamir reo.

“Tôi,” Goatmuncher buồn bã chêm vào, “thì sẽ đảm bảo nó nuốt một ít sunphua trước đã, để an toàn.”

Trên chiến trường, Eyck nhấc cao cây thương, đáp trả lời chào của con rồng. Anh ta sập tấm che mặt trên mũ xuống trước khi thúc vào hông con ngựa.

“Chà, chà,” người lùn dõi theo. “Hắn có thể là một thằng ngốc, nhưng hắn biết rõ mình đang làm cái gì. Nhìn hắn xem!”

Nghiêng về phía trước trên lưng ngựa, Eyck hạ thấp mũi thương trong cú phi nước đại. Nằm ngoài dự đoán của Geralt, con rồng không nhảy lùi lại. Nó cũng không cố tránh đối thủ bằng cách lượn vòng, mà lao thẳng về phía vị hiệp sĩ đang xông tới.

“Giết nó! Giết nó, Eyck!” Yarpen la lên.

Eyck không mù quáng lao thẳng vào một cuộc chạm trán. Thay vì xông lên trước với tốc độ tối đa, anh ta điệu nghệ chuyển hướng vào giây cuối cùng, đổi vị trí cây thương qua đầu con ngựa. Chạy dọc theo con rồng, vị hiệp sĩ đâm bằng toàn bộ sức lực, đứng dậy trên bàn đạp. Mọi người đồng thanh hô, ngoại trừ Geralt đã từ chối tham gia vào dàn đồng ca.

Con rồng né cú đâm bằng một chuyển động vòng tròn uyển chuyển, nhanh nhẹn và đầy duyên dáng. Với một động tác như roi quật, nó tấn công với tốc độ và vẻ điềm tĩnh của họ nhà mèo, xé rách con ngựa bằng móng vuốt. Con ngựa chồm lên và kêu một tiếng. Vị hiệp sĩ, tuy xóc nẩy, nhưng đã không đánh rơi cây thương. Giây phút con ngựa ngã xuống đất, con rồng đánh bay Eyck khỏi bộ yên cương bằng một cú vả với bộ móng vuốt khổng lồ. Vị hiệp sĩ bay lên không trung, áo giáp kêu lạo xạo. Tất cả đều nghe thấy âm thanh khi anh ta rơi xuống đất.

Con rồng đè nghiến con ngựa dưới bàn chân, ngồi xuống và xực bộ hàm lởm chởm vào nó. Con ngựa hý lên một tiếng khiếp đảm trước khi giãy chết.

Tất cả đều nghe thấy chất giọng trầm của con rồng Villentretenmerth giữa sự im lặng bao trùm.

“Vị hiệp sĩ Eyck xứ Denesle dũng cảm có thể rút lui khỏi đấu trường. Anh ta không còn khả năng tiếp tục giao đấu nữa. Mời người tiếp theo.”

“Ối mẹ ơi!” Yarpen Zigrin khẽ thốt lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK