Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tờ mờ sáng trời se se lạnh, mặt trời đỏ nhô dần ra khỏi vách núi, nở một nụ cười rạng rỡ, những tia nắng vàng được ban phát đi khắp nơi nơi xua đi cái giá lạnh của màn đêm.

Những tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đất những vệt nắng vui đùa lung linh mỹ lệ.

Một thiếu niên chừng mười bốn mươi lăm tuổi lẳng lặng đứng dưới tán cây, hưởng thụ một chút tia nắng ban mai buổi sáng.

Thiếu niên đứng thật lâu, dáng vẻ thoải mái, gương mặt dễ chịu.

Đột nhiên thiếu nhiên chuyển động.

Chân trái chậm rãi bước một về bên phải một bước, hai chân giang rộng bằng vai, hai tay từ từ nâng lên sau đó bàn tay chầm chậm xoay vòng tròn, lưu lại trong không khí từng cơn gió nhè nhẹ. .

Chiêu thức mềm mại nhẹ nhàng, động tác uyển chuyển tự nhiên, hư hư thực thực, liên tục không ngừng.

Song chưởng của thiếu niên phảng phất ẩn dấu ma lực kỳ dị, mặc dù chiêu thức nhìn bề ngoài yếu đuối nhưng dòng khí lưu xung quanh lại đang di chuyển chậm chạp theo từng động tác ấy

Không biết đã qua bao lâu, thiếu niên vẫn say sưa múa trong rừng, nét mặt chăm chú, động tác nhẹ nhàng trôi chảy tự nhiên như lưu thủy hành vân, tùy ý huy sái, thiên mã hành không, dồn dập không ngừng.

“Phù!”

Sở Thiên chậm rãi thu chiêu, thở ra một ngụm trọc khí, ánh mắt nụ cười đều lộ ra vẻ đắc ý không nói thành lời.

Nếu như lúc này có người đi qua nhìn thấy Sở Thiên chắn chắn sẽ phải ngạc nhiên, không khí xung quanh hắn đang chuyển động với một quỹ tích hình cầu tiêu chuẩn !

“Oaa! Tiểu Thiên, ngươi vừa múa điệu gì thế ? Nhìn thật dễ thương !

Sở Thiên vừa đứng vững thì nghe thấy một thanh âm ôn nhu dụ hoặc giết người không đền mạng, nhưng hắn nghe xong thì trợn mắt há mồm.

Múa á ?

Nếu mấy lời vừa rồi bị người luyện võ hoặc các vị lão tiền bối trung hoa nghe thấy, chắc chắn họ sẽ tức giận mà đem con tiểu nha đầu này vả vỡ mồm.
(mấy đoạn này dịch hơi tức, nhưng thôi về sau có đoạn mình thk, bỏ qua )

Thái Cực quyền, môn võ ngưng tụ tinh hoa võ thuật trung hoa suốt năm ngàn năm vậy mà bị con tiểu nha đầu này bảo là điệu múa ?!

Kiếp trước Sở Thiên cũng là người luyện võ, phải nghe câu này tuy không xúc động đến mức đánh người nhưng cũng không nể tình mà liếc mắt lạnh lùng nói :“ Đây là bài Thái Cực quyền, tiểu nha đầu như ngươi thì biết cái gì!”

Nhưng Sở Thiên khá bất ngờ đối với thực lực của tiểu nha đầu. Trước khi nàng mở miệng nói hắn không hề hay biết có người đang đứng ở gần .

Sở Thiên hiểu rằng hắn quá yếu.

Tiểu nha đầu trợn đôi mắt to ướt nói :” Bây giờ bổn cô nương không có tên sao ? Đừng có gọi bổn cô nương là nha đầu!” Sở Thiên không nói lời nào, cười khiêu khích, mắt chớp chớp.

Tiểu nha đầu thấy Sở Thiên không chịu mở mồm nói, nhãn châu tử quay tròn một vòng, lát sau lộ ra bộ dáng tiểu hồ ly nũng nịu :”Tiểu Thiên đệ đệ, đệ vừa tập cái gì quyền, đệ dạy cho ta được hông?”
( nhãn châu tử hình như là cái vòng đen trong con ngươi thì phải )

“Ngươi á? Ha ha, ngươi mà cũng muốn học Thái Cực quyền ? Hay là thôi đi!” Sở Thiên cười ha ha, đả kích tiểu nha đầu không chút lưu tình . Không phải Sở Thiên keo kiệt, Thái Cực quyền bác đại tinh thâm, chỉ dạy phiền toái, hơn nữa tiểu nha đầu cá tính hiếu động, không thích hợp loại quyền pháp lấy nhu thắng cương, tĩnh chế động.

“Thôi im đi, không dạy thì không dạy, cái loại quyền mềm nhũn yếu ớt, một điểm khí lực cũng không có, ta mới là người không thèm !”Tiểu nha đầu dù sao vẫn là tiểu nha đầu, nghe thấy Sở Thiên nói không dạy, lập tức lại đùa giỡn rồi.

Sở Thiên nghe thấy nàng nói vậy, trong lòng hắn có một cảm giác khó hiểu, chỉ biết cười khổ.

Đúng là bị tiểu nha đầu thuận miệng nói trúng rồi. Cho dù là Thái Cực quyền cũng phải có khí lực ủng hộ mới có thể phát huy uy lực, nếu không có nội lực thì dù hiểu được tinh diệu cũng chỉ là lý luận suông.

“Đúng rồi, sao ngươi lại ở đây?’’ Sở Thiên không muốn nói nhiều về chuyện này, nhẹ nhàng di chuyển chủ đề.

“À ! Ta tí nữa thì quên rồi! Chỉ vì ngươi không ở nhà ! Nhanh đi theo ta, Nhược Nhi tỷ tìm ngươi đấy!” Sắc mặt tiểu nha đầu biến đổi giống như gặp chuyện trọng đại, trực tiếp cầm tay áo Sở Thiên bay vút lên tầng mây.

…..

…..

Trước thác nước.

Sắc mặt Lâm Nhược Nhi ngưng trọng, nàng cung kính đứng trước thác nước, dường như đang chờ đợi ai đó bước ra.

Lúc này khu rừng già im phăng phắc, không nghe thấy một tiếng chim hót nào, không khí tĩnh lặng âm u không nói lên lời.

Đột nhiên, giống như lần trước Sở Thiên đến, dòng thác đổ dần dần tách làm hai, lộ ra miệng hang động đen tối!

Bốn bản cổ tịch từ trong dòng nước chậm chạp bay ra, giống như có môt bàn tay vô hình khổng lồ đang cầm chúng. Bốn bản cổ tịch bay thẳng đến nới Lâm Nhược Nhi đang đứng.

Lâm Nhược Nhi vội vàng vươn tay ra, cẩn thần từng li từng tí mà ôm lấy bốn bản cổ tịch.

Vừa nhìn thấy bốn bản cổ tịch, trong nháy măt Lâm Nhược Nhi bàng hoàng, cho dù đeo khăn che mặt nhưng không thể che dấu sự thất thố cũng như tâm tình đang loạn trong lòng.

“Sư phụ, người thật sự muốn làm như vậy!?”

“Kẻ đó nhìn thì đơn giản nhưng không tầm thường, ta phá lệ thu hắn làm đệ tử Phượng Diên sơn.” Đằng sau thạch bích truyền ra một tiếng thở dài.

“Nhưng thưa sư phụ, Phượng Diên sơn chúng ta không phải chỉ thu nữ đệ tử thôi sao ?” Lâm Nhược Nhi nghi hoặc lễ phép hỏi.

“Hiện giờ Phá Diệt đại lục lòng người thay đổi, dòng chảy ngầm đang mạnh, thiên hạ đại loạn, sau mười năm nữa có lẽ ngay cả Phượng Diên sơn ta cũng không có cách nào thoát khỏi. Tới lúc đó, nếu kẻ này có thể giúp Phượng Diên sơn chúng ta một tay, hôm nay vi sư phá môn quy ngàn năm thì sao ?” Nhàn nhạt ngữ khí ẩn chứa bá lực không thể nghi ngờ.

Lâm Nhược Nhi thân thể khẽ run, nói giọng mững rỡ:” Vâng! Thưa sư phụ!”

Dứt lời, Lâm Nhược Nhi ôm trong tay bốn bản cổ tịch, hóa thành một chùm ánh sáng màu hồng biến mất trong rừng cây.

“Hi vọng ta không nhìn lầm người.”

Lâm Nhược Nhi đi rồi, sâu trong sơn cốc lại có tiếng thở dài.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK