Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cầu gỗ nước chảy, thác nước nghiêng nghiêng, từng tầng mây trắng lượn lờ bao phủ ngọn núi, uốn lượn đi tới chân trời.

Nhìn cảnh đẹp trước mắt Sở Thiên lại không thấy thoải mái dễ chịu, trái tim hắn đang bị bối rối lắm.

Con mụ nó mình đã xuyên việt rồi.

Có lẽ bây giờ chỉ có từ phức tạp mới diễn tả hết cảm xúc của hắn.

Từ lúc nhìn thấy cảnh vật và quần áo của mọi người, hắn đã nhận ra vùng đất này không phải trái đất.

Hắn ngồi bệt xuống đất, nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra. Quá trình xuyên qua quá đơn giản, bọn hắn tranh quyển sách cổ, quyển sách phát sáng rồi hút hắn vào.

Chỉ như vậy thôi.

Mà lúc mới tỉnh hắn đã không mặc gì mà nằm trên cái ván gỗ rồi.

Còn đoạn thời gian sau khi bị hút vào, Sở Thiên nhớ không nổi.

“Tiểu đệ, ngươi không sao chứ? ”

Lúc này một đám mỹ nữ áo trắng vây quanh Sở Thiên, khiến hắn mệt mỏi.

Tiểu đệ, chết tiệt, tiểu cái gì chứ.

Nghe người khác gọi mình như vậy lòng Sở Thiên thoáng buồn, xuyên việt thì đã xuyên việt rồi, quên đi thôi, nhưng cái khiến hắn buồn chính là cái ấy sau khi xuyên việt, cái ấy ngắn lại !

Không chỉ cái ấy cơ thể hắn cũng bé lại.

Sở Thiên biết hắn đã trở lại thời còn là một thằng nhóc mười bốn tuổi!

Cứ nghĩ tới việc đó, Sở Thiên lại thấy bực mình. Nếu hắn không gặp người con gái ấy, nếu hắn không cầm quyển sách cổ, chắc chắn hắn sẽ không bị đưa tới đến vùng đất quỷ quái này.

Ngẩng đầu lên nhìn vô số đôi mắt to ướt tỏa sáng lấp lánh trước mặt, Sở Thiên không kiên nhẫn nhẹ thì thầm :"Tỷ tỷ, các tỷ dễ thương, gần quá ta nhìn không rõ, hay là dời xa ta một chút đi ?"

Không phải Sở Thiên không có hứng thú với các cô gái đẹp nhưng bây giờ tâm trạng hắn không vui, cộng thêm ánh mắt đám mỹ nữ nhìn hắn, cùng với ánh mắt của tiểu nha đầu tóc búi sừng dê khiến lòng Sở Thiên giá lạnh.

“Oa! Các tỷ nghe thấy không! Tiểu đệ đệ thật đáng yêu! “ . Một ngự tỷ nhìn Sở Thiên thích thú, kéo Sở Thiên lại, ôm sát vào lòng.

Trong giây lát cả bờ ngực mềm mại đàn hồi úp vào mặt Sở Thiên, da thịt ôn nhu cọ sát, thiếu chút nữa chảy máu mũi!
(thực ra mình định dịch bờ ngực là 2 bầu vú cho đúng nghĩa với 2 luồng nhuyễn nhục nhưng thôi! )

“ Tỷ đừng đùa nữa, đệ ấy chỉ vừa tỉnh dậy!"

Ngay khi Sở Thiên vừa mệt vừa sướng, mũi bị hai bầu ngực mềm mại áp không thở nổi, một thanh âm lo lắng truyền đến.

“Ấy, Nhược Nhi sư muội, ngươi đau lòng vì tiểu đệ đệ à?” Ngự tỷ miệng nói trêu đùa nhưng bàn tay nhẹ đẩy Sở Thiên ra.

Như trút được gánh nặng, Sở Thiên khoan khoái hít thở từng hơi không khí trong lành nhưng trong lòng hắn chợt cảm giác mất mát nhàn nhạt, cái cảm giác mềm mại ôn nhu ấy thật thoải mái.

Nhược Nhi nhẹ gắt một câu: “Vì sư phụ có việc tìm hẳn, nha đầu chết tiệt kia, đệ đệ nhỏ như vậy cũng lấy ra đùa giỡn. “

Ngự tỷ sững sờ, vội vàng nói: “Vậy hai người mau đi đi, đừng để sư phụ phải chờ lâu.” Dứt lời cả người hóa thành một đạo ánh sáng màu hồng dần dần bay mất.

Đám mỹ nữ còn lại nghe thấy sư phụ tìm Sở Thiên cũng nhanh chóng rời đi.

Lâm Nhược Nhi chính là người ôm Sở Thiên về, cũng nhìn thấy cơ thể trần trụi của Sở Thiên.

“Đi theo ta. Sư phụ muốn gặp ngươi.” Lâm Nhược Nhi kỳ quái nhìn Sở Thiên rồi quay đầu bước đi.

Sở Thiên cười khổ nhìn theo bóng lưng thiếu nữ. Xuyên việt hành trình, là phúc hay họa? Sở Thiên cũng không rõ, hắn nhớ tới cái đêm trước khi chết, cô gái ác độc giả dối trong tình yêu, nguy hiểm và nỗi đau tan vỡ.

“Nơi này sẽ là một khởi đầu mới sao ? Sở Thiên vừa đi theo Lâm Nhược nhi vừa thì thầm nói một mình.

“Ngươi vừa nói gì đấy?”Lỗ tai Lâm Nhược Nhi hơi động một chút, xoay đầu lại hỏi.

“Không có, ta nói tỷ tỷ, tỷ rất đẹp! “ Sở Thiên bất chợt nở nụ cười thật tươi .

“Dễ ghét, tuy ngươi nói ngọt nhưng chẳng biết có thật lòng không nữa. “ Lâm Nhược Nhi quay đầu lại, tiếp tục bước đi, miệng hỏi nhưng đôi mắt nở nụ cười.





Sở Thiên sóng vai đi cùng Lâm Nhược Nhi, đường đi khúc khuỷu, không biết đi qua bao nhiêu vòng tròn luẩn quẩn. Nhập gia tùy thục hắn không quan tâm, vừa đi vừa ngắm cảnh. Không thể không nói ,vùng đất này xinh đẹp không tưởng tượng nổi, một đóa hoa, một cọng cỏ, một tảng đá, một rừng cây, dường như không hề chứa hơi thở nhân gian.

Nếu muốn dùng một từ để hình dung… đó chính là : nhân gian tiên cảnh.

Càng ngắm càng mê mẩn, tâm sự u buồn dần dần biến mất, cả trái tim Sở Thiên tràn đầy cảm giác thư thái dễ chịu. Trong lúc hắn chìm trong cảnh đẹp say mê, Lâm Nhược Nhi chợt nói một câu :“ Đã đến. “

Sở Thiên sững sờ, xa xa nhìn lại không một bóng người, chỉ thấy từng tầng mây lượn lờ phủ quanh thác nước.

“Lâm tỷ, ngươi không nhầm? Sở Thiên sắc mặt hơi kỳ quái, không lẽ Lâm nha đầu thấy mình thanh tú yếu ớt, định dẫn vào chỗ vắng người rồi giở trò?

Nếu Lâm Nhược Nhi biết dc suy nghĩ Sở Thiên, đoán chừng sẽ hung hăng mà đánh Sở Thiên, đáng tiếc Lâm Nhược Nhi không hiểu thuật đọc tâm, nên nàng rất khờ dại nghĩ rằng Sở Thiên là một tiểu đệ hồn nhiên.

“Ừ, đúng vậy .“ Lâm Nhược Nhi gật đầu, khăn che mặt khẽ rung, hai tay tu ấn , dòng nước chầm chậm tách đôi lộ ra cửa động đen tối.

“Thần tiên?!” Sở Thiên hai mắt mở to kinh ngạc sửng sốt, Lâm tỷ dùng phép thuật.

Phía sau dòng thác thác trắng xóa đang tung bụi nước mù mịt có những hang động sâu hun hút đầy bí ẩn.

Thoáng kinh ngạc, Sở Thiên thầm nghĩ, thế giới này thật kì diệu.

Nghĩ tới đây Sở Thiên không còn kinh ngạc, khóe miệng cười nhạt, nụ cười không hơp tuổi.

“Sư phụ đang chờ người, người vào đi thôi. “ Lâm Nhược Nhi khẽ nói.

Sở Thiên suy tư nhìn Lâm Nhược Nhi, đứng thẳng dậy bước qua dòng nước đi vào hang động .

Sở Thiên không biết, sau khi hắn quay người, nét mặt Lâm Nhược Nhi lộ ra một chút lo lắng.



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK