Sở Thiên nằm nhàn nhã cắn rễ cỏ trên cánh đồng, vừa nhâm nhi thưởng vị cỏ thức đắng chát vừa nghe tiểu nha đầu lải nhải.
Cũng không biết có phải vì cả ngọn núi Phượng Diên chỉ có Sở Thiên là con trai hay không mà nha đầu Liễu Thơ Vân suốt ngày cứ bám dính lấy hắn, nói cả ngày không chán.
Nha đầu bô bô nói một hồi, Sở Thiên chả nhớ được bao nhiêu nhưng nằm ngắm nha đầu dễ thương đi tới đi lui cũng không đến nỗi tệ.
“Ai đấy ? A! Tiểu Thiên mau nhìn, Nhược Nhi tỷ đến rồi !” Bỗng dưng nhìn thấy một chùm ánh sáng màu hồng bay từ xa đến, tiểu nha đầu mừng rỡ nói.
Sở Thiên nghe thấy liền quẫy mình xuống đất một cái như con cá chép rồi nhảy lên.
Lâm Nhược Nhi đến tìm hắn có chuyện gì ? Sáng sớm tiểu nha đầu tới lải nhải, Sở Thiên đã nghĩ mọi chuyện không đơn giản.
“Tiểu Thiên, đệ tới đây.“ Nhược Nhi gần bay tới trước mặt tiểu nha đầu và Sở Thiên thì dừng lại, đứng nhìn hai người. Sở Thiên lại càng biết mình yếu, mặc dù sư tỷ phải bay đoạn đường dài nhưng hơi thở vẫn bình thường, không như hắn, lần trước chạy từ thác nước về là ngủ mê mệt.
Sở Thiên ngoan ngoãn đi tới, hắn chợt cảm thấy càng ngày mình càng giống một đứa bé rồi, một đứa bé tâm hồn già hơn tuổi.
“Sở Thiên, bắt đầu từ ngày hôm nay sư phụ muốn thu ngươi làm đệ tử Phượng Diên sơn, ngươi có bằng lòng hay không ?” Lâm Nhược Nhi cất câu hỏi sau cái khăn che mặt, câu nói nhàn nhạt ẩn chứa uy nghiêm.
Sở Thiên sững sờ, đệ tử Phượng Diên sơn ? Phượng Diên sơn không phải chỉ có nữ tử thôi sao? “
Sở Thiên bĩu môi, ánh mắt nghi ngờ lộ vẻ không tin. Lâm Nhược Nhi còn đang xụ mặt cũng phải bật cười, đưa tay gõ trán Sở Thiên :”Bĩu môi này, sư phụ nói muốn phá lệ thu ngươi làm đệ tử, ngươi có bằng lòng không ?
“Bằng lòng, đương nhiên bằng lòng! Được làm sư đệ của Nhược tỷ tỷ xinh đẹp, Thiên nhi dù chết cũng bằng lòng!” Bàn tay nhỏ phủi phủi quần áo, Sở Thiên gật đầu, nũng nịu cầm tay Lâm Nhược Nhi lắc tới lắc lui. .
Lúc này không cầm tay, sau này lớn lên chắc hắn sẽ không còn cơ hội nữa.
Kỳ thực Sở Thiên cũng có suy nghĩ của riêng mình. Hắn chẳng biết gì về vùng đất này cả, tất cả mọi thứ đối với hắn đều vô cùng xa lạ.
Nếu như bây giờ tìm được một chỗ dựa, hắn có thể dung nhập vào cuộc sống mới nhanh hơn. Hơn nữa mấy ngày nay ở chung một chỗ, Sở Thiên cùng các nàng đã có sự cảm tình mến nhau nhất định. Có duyên mới được gặp nhau vậy thì ở dưới chân núi cũng là một lựa chọn không tệ.
Ít ra nơi này có nhiều nữ tử xinh đẹp.
Không biết vì lời ngon ngọt của Sở Thiên hay vì bị Sở Thiên cầm tay mà gò má Lâm Nhược Nhi đỏ bừng. Lâm Nhược Nhi lớn như vậy nhưng rất ít tiếp xúc với con trai, tuy nhìn qua Sở Thiên chỉ là tiểu hài tử mười bốn tuổi nhưng thấy ánh mắt thâm thúy làm cho Lâm Nhược Nhi mất tự nhiên đỏ mặt.
(mình không hiểu, 14 tuổi mà còn nhỏ nữa, bất công quá )
“Dê cụ ba hoa, bỏ tay ra, sau này ngươi cứ gọi ta bằng sư tỷ là được rồi !” Lâm Nhược Nhi không để lại dấu vết mà uyển chuyển rút khỏi bàn tay nhỏ, bất quá bây giờ nhìn thấy Sở Thiên đáy lòng nàng dâng lên một tia không hiểu mừng rỡ.
“Sư tỷ!” Sở Thiên đả xà tùy côn thượng, mỉm cười hô một câu
“Này này, còn ta nữa mà! Tiểu Thiên, không công bằng, dù xấu dù tốt ta cũng là sư tỷ của ngươi, sao ngươi chỉ chào mình Nhược Nhi tỷ?” Tiểu nha đầu nghe thấy Sở Thiên cũng Lâm Nhược Nhi cười cười nói nói, trong lòng cô đơn cảm thấy khó chịu.
“Ngươi á?” Sở Thiên lườm lườm tiểu nha đầu, đả kích không chút lưu tình :” Xú nha đầu còn bé quá, ngươi cứ lớn thêm chút nữa rồi nói sau!’’
“Ngươi! Ngươi! Ta liều mạng với ngươi! Xem ngươi có gọi ta là tỷ tỷ không!”
Không thể nhịn được nữa, tiểu nha đầu tức giận giơ nanh múa vuốt giống như con mèo cái lao tới đánh. Sở Thiên đỡ không nổi, đập đầu vào mồm tiểu nha đầu. Tiểu nha đầu bất ngờ trong chốc lát rồi há mồm hung hăng cắn vào đầu Sở Thiên.
“Bà mợ nó! Ngươi là chó đấy à!? Sở Thiên đau quá nổi giận! Làm một người con trai, hơn nữa còn là một người con trai rất kiên trì, Sở Thiên tin tưởng hắn có thể thoát ra!
Nghĩ là làm, ngay sau đó Sở Thiên cũng không chút khách khí gặm má tiểu nha đầu!
Lâm Nhược Nhi không ra tay ngăn cản, không hiểu sao khi ngắm nhìn hai người đùa giỡn, trong trái tim nàng bay lên một cảm giác ấm ám, hình nhiều năm rồi nàng không có cảm giác này.
“Tốt rồi tốt rồi, hai ngươi đừng ồn ào nữa! Nếu bị sư phụ nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?!” Nghe xong, tiểu nha đầu còn đang ngồi trên bụng Sở Thiên vội vàng nhảy xuống, sợ hãi đứng qua một bên.
Sau đó đôi mắt tiểu nha đầu lườm lườm Sở Thiên, thấy gương mặt hắn ta tràn đầy kinh ngạc, bờ môi xinh không nhịn được “phụt “ cười thành tiếng.
Sở Thiên tức quá, ở đâu ra cái loại nữ tử đánh người xong thì cười ? Lỗ lớn rồi, lần này tuyệt đối lỗ lớn rồi.
Nhưng Lâm Nhược Nhi đã bảo ngừng thì Sở Thiên không thể lao vào tiếp được, đành phải thả một con ngựa cho tiểu nha đâu.
“Tiểu Thiên, ngươi nghe kỹ lấy.” Lâm Nhược Nhi trong lòng buồn cười nhưng thần sắc lại trang nghiêm.
“Từ trước đến nay, công pháp Phượng Diên sơn chỉ dành cho nữ đệ tử tu luyện, có lẽ ngay cả tổ sư gia cũng không có ý định thu nam đệ tử.”
Sở Thiên không nói gì chăm chú lắng nghe.
Lâm Nhược Nhi cẩn thận quan sát, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, thầm khen ánh mắt sư phụ quả nhiên không tầm thường. Tà áo nàng khẽ động, tản ra ánh sáng màu hồng làm mắt Sở Thiên hoa lên, sau khi ánh sáng biến mất thì trong tay Lâm Nhược Nhi đã có bốn bản thư sách phong cách cổ xưa.
“Tuy công pháp Phượng Diên sơn không thích hợp với ngươi nhưng đã có duyên gặp sư phụ, người tặng ngươi bốn quyển cao cấp bí tịch, ngươi cầm lấy cố gắng tu luyện đi.” Dứt lời, Lâm Nhược Nhi cẩn thận trao bốn quyển cổ thư cho Sở Thiên.
Sở Thiên đưa hai tay nhận lấy, rất hiếu kỳ đọc tên từng quyển sách, thứ tự là :
《 Cửu U Hàn Băng Kình 》《 Phệ Thiên Liệt Diễm Công 》《 Thương Thiên Thần Mộc Quyết 》《 Bất Động Như Sơn 》!
Đọc xong tên bốn quyển sách, Sở Thiên lại nhìn Lâm Nhược Nhi, hắn biết nàng chưa nói xong.
Trong lòng Lâm Nhược Nhi đầy kinh ngạc, bây giờ nàng có cảm giác Sở Thiên không phải chỉ là một hài tử mười bốn tuổi. Cho dù hắn không biết giá trị bốn quyển cổ thư, cũng không có hứng thú luyện võ nhưng tại sao ánh mắt hắn nhìn nàng như chờ đợi nàng nói chuyện tiếp vậy !
Giờ này phút này nàng lại nghĩ tới một chuyện, đêm mà nàng sắp lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Chẳng lẽ Sở Thiên thực sự rơi cùng sấm sét?!
“Nhớ kỹ, ngươi chỉ có thể lựa chọn một quyển cổ thư để tu luyện, tham lam vô ích!”
__________________________________________________ ______
• Đả xà tuỳ côn thượng – Đánh rắn tuỳ gậy
Câu này không phải do danh nhân nào ghi chép lại, mà chỉ mà một câu thoại được lưu truyền trong dân gian dạy về cách đánh rắn ở vùng Lĩnh Nam. Phía nam có nhiều thứ dịch bệnh và vật độc hại, thường xuyên có rắn rết độc trùng và chuột bọ. Roi trúc mềm, côn cứng. Loài rắn có sở trường quấn quanh những vật cứng, nếu vụt gậy xuống không đánh trúng ngay điểm yếu của rắn có thể sẽ bị rắn vặn thân, nhe nanh, cắn lại người đánh rắn. Vậy nên phàm là người đánh rắn sẽ không bao giờ dùng côn mà dùng roi trúc để đánh rắn.
“Đả xà tuỳ côn” kỳ thực là “Mộc côn đánh rắn, rắn tuỳ loại gậy”.
Câu này ngụ ý con người có thể xem xét thời cơ, thuận theo thời thế tình hình mà làm, để đạt được lợi ích lớn. Lấy câu “Đả xà tuỳ côn thượng” để sánh với tranh đấu chốn nhân gian để ám chỉ: Kẻ bị công kích giỏi về cách dùng mánh khoé thủ đoạn để lợi dụng luồn lách sơ hở, phản kích nhanh nhạy, khiến đối phương cảm thấy khó giải quyết.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK