Mục lục
[Dịch] Cực Phẩm Tài Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Định đang lo bệnh nhân quá đâu, thuốc sắp bán hết, thấy Tri Đông tới đưa thuốc vội đứng lên mời nó vào gian trong.

Tri Đông mỗi lần tới giao thuốc còn thuận tiện thu luôn cả tiền hôm trước kiếm được về.

- Chu lão, tôi thấy chuyện làm ăn của Tế Sinh Đường ngày càng tốt đấy.

Tri Đông vào phòng, ngồi xuống ghế nói:

Chu Định gật đầu cười vui vẻ:

- Đúng thế, hiện giờ nạn dân nghe đâu tới bảy tám vạn rồi, mà dược hoàn cô nương đưa tới chẳng những hiệu quả tốt, hơn nữa giá còn rất rẻ, chuyện làm ăn tất nhiên hôm sau hơn hôm trước rồi.

Nói xong lấy sổ sách ra giao cho Tri Đông.

Vì tổng số thuốc Tri Đông luôn nắm vững, cho nên nó chỉ thuận tay lật số xem qua rồi đóng lại, hơi hất cằm về phía cửa, hỏi nhỏ:

- Cái vị quản sự Đường gia phải tới không gây thêm rắc rối gì cho hiệu thuốc chứ?

Mấy ngày trước Tri Đông nghe Chu Định nói Đường gia muốn hợp tác với Tế Sinh Đường thì hoảng hồn, có điều may là Nhị gia gọi một người làm ăn ngoài phủ tới để ghi chép sổ sách, không nhận ra tiểu nha hoàn trong hậu viện như nó.

- Không có, vị quản sự đó chỉ phụ trách ghi sổ thôi, thường ngày lầm lầm lì lì chẳng nói được vài câu.

Chu Định ban đầu cũng sợ đối phương ỷ thế khinh người, có điều qua vài ngày tiếp súc, ông ta phát hiện vị quản sự Đường gia này không thích nói chuyện, tính cách cũng tốt nên mới yên tâm.

- Ừm, không gây rắc rồi thêm cho hiệu thuốc là được.

Tri Đông nói rồi vén vải phủ trên giỏ lam, lấy hết bình thuốc trong đó ra, Chu Định đi tới đếm rõ số lượng, rồi viết giấy ghi nhận.

Bởi vì nạn dân chỉ mua một hai bữa thuốc, không mua bình, cho nên Chu Định lấy bình không đặt lại giỏ trúc, để tái sử dụng.

- Cô nương, hôm qua tổng cộng bán được mười tám lượng bạc, để tiểu nhân đi lấy.

Chu Định định ra đại đường lấy bạc, nhưng Tri Đông ngăn lại:

- Không cần, hôm nay tôi còn có việc phải làm không lấy bạc nữa, nếu không ra phố không an toàn.

- A, cô nương có chuyện phải làm, vậy có cần tại hạ đi cùng bảo vệ an toàn cho không?

Tri Đông vừa dứt lời liền thấy rèm trúc bị vén lên, tiếp đó là cái bộ mặt nhăn nhở làm người ta chỉ muốn cho một cái tát của Chu Bảo xuất hiện:

Công bằng mà nói thì tướng mạo của Chu Bảo không tệ, nhưng mà cười cười cợt cợt làm người người ta chẳng có chút thiện cảm nào, nhất là đôi mắt hắn luôn đảo qua những vị trí mẫn cảm trên người nữ nhân nhìn trộm, đó là hành động thành thói quen của hắn rồi, đôi khi chỉ là vô thức.

May là Tri Đông tính tình trầm ổn, chứ là Tri Thu đã vớ chén trà trên bàn ném thẳng vào mặt hắn chứ chẳng đùa.

Chu Định thấy sắc mặt Tri Đông đột nhiên sa sầm thì lo thắt ruột, dựa vào chủ ý của con trai, hiện trong nhà mỗi ngày kiếm được hơn chục lượng bạc, nếu chọc giận nha đầu này, khiến bà chủ phía trên trách tội đuổi cả nhà đi thì tiếc quá, trước kia hiệu thuốc này còn thuộc Chu gia, cả tháng cũng đâu kiếm được nhiều như thế.

- Không cần.

Tri Đông khô khốc trả lời rồi đứng dậy đi ra ngoài:

Chu Bảo thấy tiểu mỹ nhân không nể mặt mình thì tỏ vẻ khó chịu, đứng trơ ra ở cửa không chịu nhường đường.

Tri Đông giận lắm, người Chu gia ngày càng to gan rồi, lời nói không còn giữ được chừng mực nữa, quát lớn:

- Xéo, còn không tránh đường, cẩn thận bà cô đây cho người lột da chó của ngươi.

Chu Định thấy con trai lớn mật như thế cũng tức giận lắm, có điều nghe Tri Đông chửi con thì mặt biến sắc, lột da chó? Chẳng phải chửi con mình là chó sao, vậy coi cha nó là cái gì?

Cái hiệu thuốc này là tổ truyền của Chu gia, Chu gia đời đời hành nghề y, mặc dù chẳng phải là danh môn đại hộ gì, nhưng ít nhiều quanh đây cũng có chút danh vọng được láng giềng kính nể, thêm vào Chu Định làm chưởng quầy mấy chục năm bên trong có chút kiêu ngạo, thấy Tri Đông mắng con mình không chút khách khí thì cái mặt già cũng thấy không chịu nổi.

Vốn phải bán hiệu thuốc đi, ngay trong nhà mình phải nhìn mặt người ta mà sống, thấp hơn người ta một bậc, tâm lý Chu Định vộn có chút mất cân bằng, giờ thì hay rồi, ngay cả một con tiểu nha hoàn của người ta cũng dám quát thảo trước mặt mình.

Chu Định cực kỳ tức giận, song không dám làm gì Tri Đông, xách ghế ném Chu Bảo, không phải tại thằng con nghiệt chướng thì Chu Định ta sao bị xuống tới mức này.

Chu Bảo nghe Tri Đông quát mặt cũng trận xanh trận trắng, hắn không ngờ tiểu mỹ nhân trầm tĩnh thường ngày tới đây cực kỳ quy củ giao thuốc rồi về, chẳng thích nói nhiều khi chửi mắng người ta lại chẳng nể tình như thế, có điều còn chưa kịp đốp chát lại thì nghe thấy tiếng gió vù vù hướng về phía mình.

Giật mình ngiêng đầu qua, tiếp đó nghe sầm một cái, ghết đập vào tường vỡ vụn, Chu Bảo sợ tái mất vía, mẹ ơi, vừa rồi mà không kịp tránh thì cái mạng này chẳng phải hết rồi sao?

Hắn không dám lề mềm, co chân chạy ngay, nếu không ở lại đây, nhẹ thì bị ông già nổi giận mất lý trí đánh cho trọng thương, mà khả năng mất mạng rất cao.

- Mày đứng lại ngay thằng nghiệt chướng!

Chu Đung cúi xuống nhặt chân ghế đuổi theo.

Tri Đông không ngờ Chu Định lại nổi giận đến thế, cũng sợ xanh mặt, đợi tới khi tỉnh lại chạy ra ngoài thì Chu Bảo đã chạy cong đi xa lắm rồi, một lúc sau Chu Định được Chu phu nhân khuyên giải, hậm hực đi về.

Vì giận Tri Đông ngôn từ quá đáng, Chu Định chỉ chắp tay với nó một cái rồi mặt âm trầm đi sang bên, ngồi xuống tiếp tục chẩn mạch cho bệnh nhân, không nói không rằng.

Tri Đông thấy Chu Định không biết dạy con khiến mình bị vô lễ, giờ ông ta còn hầm hừ với mình, trong lòng càng giận, cũng không nói một lời, xách giỏ trúc rời khỏi Tế Sinh Đường.

Nhìn Tri Đông thở phì phì tức tối bỏ đi, lại nhìn nam nhân của mình, Chu phu nhân chỉ còn biết thở dài.

Rời khỏi Tế Sinh Đường, Tri Đông đi một vòng lớn mới quay trở lại, đứng trong một góc khuất, thi thoàng lại thò đầu ra nhìn về phía Tế Sinh Đường, nếu như có nạn dân khám bệnh xong đi ra, đều chặn lại hỏi giá thuốc, hi vọng có thể tìm được chứng cớ tham ô của Chu gia.

Vì căm ghét Chu Bảo tột độ, cho nên Tri Đông rất kiên nhẫn, cứ đứng như thế suốt từ trưa cho tới tận khi mặt trời sắp xuống núi, có điều không có được kết quả, làm nó nản lòng.

Lại nói Chu Bảo buổi trưa bị cha đuổi ra khỏi cửa, biết tính cha, phải đợi cho ông hết giận mới dám về nhận sai, nếu không thế nào cũng bị trận đòn tơi mời. Vừa vặn có bạc trong người, nên hắn tới thẳng chỗ quen là Lệ Xuân Viện uống rượu, vừa vặn gặp mấy tên bạn lông bông, thế là nổi máu sĩ lên, mời bọn chúng ăn uống một trận.

Mấy tên kia đều biết Chu gia đã bán hiệu thuốc rồi, cho nên rất tò mò bạc trên người Chu Bảo kiếm từ đâu ra, chúng thừa biết tên này vô dụng cỡ nào, chắc không phải tiền chính đáng, thế nên hè nhau chuốc rượu Chu Bảo, trong lúc lơ mơ làng màng, Chu Bảo đem hết chuyện được cha hắn dặn giữ kín kể ra.

Nghe Chu Bảo kẻ xong, mấy tên kia đưa mắt nhìn nhau, không tham sờ soạng thị nữ tiếp rượu nữa, một kẻ tên Tôn Nhị hỏi lại:

- Chu huynh theo như huynh nói chủ nhân của Tế Sinh Đường hiện giờ là một nữ tử.

- Ừ.

Chu Bảo lè nhè đáp, rôi lại nốc một chén rượu nữa, hắn quá say, rượu vào thì ít mà chạy ra mép thì nhiều, ướt cả áo.

Một ả kỹ nữ nồi bên cạnh hắn lấy khăn ra lau giúp, rất là chu đáo.

- Vậy huynh có biết thân phận của nữ tử đó không?

Ngồi cạnh Tôn Nhị là Dương Binh tiếp tục hỏi:

- Không ... Không biết, ợ, ta chưa từng thấy nữ tử đó, chỉ biết cha ta dặn phải giữ kín, không được nói chuyện của cô ta ra, ha ha, thực ra bọn ta có muốn nói cũng chẳng được, cha ta căn bản cũng chẳng biết cô ta là ai.

Chu Bảo giỏi uống rượu chuốc được hắn gục là rất khó, nhưng rượu vào là không giữ được cái mồm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK