Mục lục
[Dịch] Cực Phẩm Tài Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Muốn chết!

Bỗng nhiên Ngọc Nhi quát lên, tay phải vươn sang bên cạnh, rút cương đao dắt bên hông của một hộ vệ Đường phủ, sau đó ném ra.

- Phụt!

Cương đao loáng lên như điện xẹt, trước mặt mọi người đâm xuyên qua ngực tên nam tử, mạnh đến nỗi ghim luôn hắn xuống mặt đất.

Tên nam tử kia máu ồng ộc tuôn ra từ miệng, theo bản năng tóm lấy thanh cương đao muốn rút ra, nhưng rút không được còn đứt luôn cả tay, mắt mở trừng trừng, đứt hơi mà chết.

- Lão ngũ!

Chỉ thoáng cái mà tổn thất một huynh đệ, tên đại hán lực lưỡng rõ ràng là kẻ cầm đầu gầm lên như thú dữ, lao về phía Ngọc Nhi:

- Con đàn bà thối tha, dám giết huynh đệ của lão tử, hôm nay lão tử cho ngươi chết không có chỗ chôn.

Ngọc Nhi chỉ cười nhạo, nàng nhìn ra võ công của tên thủ lĩnh thổ phỉ này còn kém xa mình, định ra tay đột nhiên Đường Kính Chi bước sang một bước, che trước người nàng, nam tử này lưng gầy gò yếu đuối, mà chẳng hiểu vì sao nàng cảm giác mình như được bảo vệ.

Đồng thời, tim cũng trở nên yên tĩnh.

Bất quá Đường Kính Chi làm anh hùng cứu mỹ nhân thì chân lại đang run lẩy bẩy, y không ngờ giữa ban ngày ban mặt lại gặp một đám thổ phỉ, riêng cái tên đầu lĩnh mặt mày dữ tợn, hai mắt tàn nhẫn kia đã làm người ta sợ hãi rồi, có điều Ngọc Nhi là nữ nhân, y có trách nhiệm bảo vệ nàng.

Nhưng chân vừa bước sang theo bản năng thì y cũng hối hận tức thì, Ngọc Nhi là cao thủ võ lâm, cần gì y bảo vệ, người ta bảo vệ y thì có, chỉ có điều hiện đã hiên ngang bước ra rồi, chẳng lẽ còn tránh đi, sau đó trước mặt mấy nghìn người, nói với Ngọc Nhi :" Thôi nàng lên xử hắn đi!"

Làm như thế thì da mặt y có dầy hơn thớt cũng chẳng mặt mũi nào sống trên đời này nữa.

Nuốt nước bọt đánh ực, Đường Kính Chi biết không trì hoãn được nữa, nếu không tên kia đang muốn báo thù cho huynh đệ, cứ liều mình xông thẳng tới là y nguy ngay, chẳng kịp nghĩ nhiều vung tay quát:

- Giết, giết hết không để lại tên nào.

Hộ vệ Đường phủ đứng cạnh luôn sẵn sàng động thủ, võ nghệ của bọn họ có lẽ không cao lắm, nhưng khi động thủ tuyệt không mềm lòng, vì bọn họ phải bảo vệ chủ tử, hơn nữa trong tay còn cầm đại đao, nắm ưu thế nhất định.

Đám thổ phỉ này vì xung quanh xảy ra nạn châu chấu, không còn đường sống nữa, cho nên giải tán xuống phía nam, tên thủ lĩnh thổ phỉ thấy đối phương ùa tới cũng vẫy tay gọi huynh đệ xông lên.

Đám thổ phỉ đều là hạng hung tàn thành tính, chỉ dựa vào sự hung hãn đó triển khai đánh giáp lá cà với hộ vệ Đường gia.

Đao qua quyền tới, tức thì máu me bắn tứ tung, tiếng hô thảm thiết nối nhau vang lên, chỉ thoáng cái trên mặt đất đã có ba cái xác đổ xuống, Đường Kính Chi nắm chặt tay, run sợ nhìn một lúc rồi thở phào, vì những kẻ gục ngã đều là thổ phỉ, người bên mình không một ai bị thương.

Không biết từ lúc nào Ngọc Nhi đã bước tới đứng sánh ngang với Đường Kính Chi, bàn tay thi thoảng lại khẽ phất lên, một mũi cương châm như có mắt trúng ngay vào người tên thổ phủ đang chiến đấu, nàng không hạ sát thủ mà chỉ đả thương người.

Có điều cũng chẳng khác gì giết người, vì phàm tên thổ phỉ nào bị trúng châm mất sức chiến đấu đều táng mạng dưới đao của hộ vệ Đường phủ.

Tên thủ lĩnh thổ phỉ không ngờ hộ vệ Đường gia người nào người nấy bản lĩnh không kém, bị ba hộ vệ vây công, hắn không cách nào thoát thân, đương nhiên cũng do trong tay hắn không có vũ khí, chiến đấu thêm một lúc thì lưng trúng đao, máu tuôn ào ạt, tưởng rằng mình sắp chết tới nơi thì phía cổng thành có tiếng bước chân dồn dập.

Tiếp đó là giọng nhờn nhợt vang lên:

- Đường Kính Chi, ngươi to gan lắm, giữa thanh thiên bạch nhật dám hành hung giết người, người đâu, bắt hết người của Đường gia cho ta.

- Vâng!

Một đám quân sĩ cầm trường thương hô lớn, xông tới bao vây.

Đường Kính Chi nhíu mày quay lại, liền nhìn thấy một đám quân sĩ bỏ xe phát cháo của triều đình nhanh chóng chạy tới, hai tên chó săn Âm Lôi tổng bộ đầu lục phiến môn, Trương Tú thủ bị Lạc Thành, đứng ở cổng thành cười lạnh có vẻ rất hả hê, như hai con cóc vừa nuốt được con ruồi béo.

Từ lần trước Vương Mông bị Đường Kính Chi làm bẽ mặt trước bao nhiêu phú hào, uy vọng sụt giảm, hắn liền hạ lệnh cho hai con chó săn này, yêu cầu bọn chúng mau chóng tìm cái cớ thích hợp bắt Đường Kính Chi vào đại lao, hai tên bọn chúng đang buồn bực thì cơ hội bày ra ngay trước mắt.

Nạn dân đang xếp hàng nhận cháo thấy quan binh ùa tới thì nhốn nháo lùi lại né tránh, những người đứng ở xa một chút thì đưa tay chỉ chỉ chỏ chờ, ghé đầu thì thầm với người bên cạnh, không biết đang nói cái gì?

Rất nhiều người mặt hiện vẻ lo lắng, hẳn là sợ người của Đường gia bị bắt, sau này không kiếm đâu ra cái ăn ngon như thế nữa.

Hộ vệ Đường gia thấy quan binh muốn bắt người thì hoảng loạn, bọn họ vừa phải đánh nhau với thổ phỉ, vừa phải đề phòng đám quan binh đằng sau, tức thì để lộ ra sơ hở.

Tên thủ lĩnh thổ phỉ sao bỏ lỡ thời cơ, liều mình nhận thêm một vết thương xông ra khỏi vòng vây, hắn biết hôm nay mình chết là cái chắc rồi, chỉ muốn kéo theo một người có thân phận địa vị chết chùm, mà Đường Kính Chi lại ở ngay trong tầm mắt của hắn.

Có điều tên thổ phỉ võ nghệ thô thiển hiển nhiên không thể nhìn thấy rõ thực lực của Ngọc Nhi.

Vẫn lạnh lùng nhìn tên Âm Lôi vừa mới lên tiếng đòi bắt người, Ngọc Nhi chẳng thèm quay đầu, thuận tay phóng cương châm ra.

Vì tên thủ lĩnh thổ phỉ muốn hại Đường Kính Chi, cho nên nàng ra tay tàn nhẫn hơn, trên không trúng lóe lên mấy đạo ngân quang, tức thì tên thủ lĩnh thổ phỉ gào thảm, ôm lấy chân, lăn lộn trên mặt đất.

Đứng ở đằng xa, con ngươi Âm Lôi co rút, trán rỉ mồ hôi lạnh.

Chỉ một mình hắn nhìn rõ, mấy cái cương châm kia xuyên qua đủi người ta như xuyên qua miếng đậu hủ, cương châm xuyên qua thịt thì hắn làm được, nhưng muốn đâm xuyên luôn cả xương đùi như Ngọc Nhi vừa làm thì hắn biết mình luyện tập thêm chục năm mới có cái bản lĩnh đó.

Mặt khác đôi mắt sắc lạnh như những mũi cương châm kia của Ngọc Nhi cứ đảo qua giữa hai lông mày của hắn, cứ như một mũi cương châm có thể xuyên qua đó bất kỳ lúc nào, hắn lại chẳng khiếp vía.

Ba hộ vệ bao vây tên thủ lĩnh thổ phỉ thấy vì mình nhất thời sơ sẩy, thiếu chút nữa hại chủ tử bị thương, lòng hổ thẹn, lúc này thấy hắn bị thương ngã xuống đất, làm gì có chuyện khách khí, đuổi tới, bất chấp bốn xung quanh có mấy chục quân sĩ bao vây, vung cương đao chém loạn bậy.

- Á á á ...

Chẳng kêu được mấy tiếng, tên thủ lĩnh thổ phỉ đã bị phân thây.

- To gan, dám giết người trước mặt quan binh, người đâu, xích ba tên ác nô đó lại cho ta.

Trương Tú là võ phu, cũng có chút bản lĩnh thực, nhưng khác với Âm Lôi, võ công của hắn chỉ thích hợp chém giết trên chiến trường, võ tướng như thế sát khí trên người rất nặng, ra chiến trường vung đao chém tới khó ngăn cản, nhưng nếu đơn đấu, bọn họ không phải là đối thủ của cao thủ giang hồ.

Cho nên hắn căn bản không nhìn ra được bản lĩnh của Ngọc Nhi.

Cùng lý như thế, nế ở chiến trường mấy vạn người, nhân sĩ giang hồ thua kém so với những võ tướng này một chút, quy cho cùng là vì kỹ năng bọn họ học khác nhau. Ví như người trong giang hồ trong lúc chiến đấu, chẳng những phải giết người còn phải bảo vệ bản thân không bị thương, nên mắt phải tinh, tai phải thính, chân phải nhanh nhẹn né tránh.

Nhưng thử tưởng tượng trong chiến trường quy mô lớn, nhân mã hai bên đan cài vào nhau, người như nêm cối chen xung quanh, làm gì có chỗ mà né tránh.

Võ tướng thì khác, lên chiến trường là chỉ có thẳng tiến về phía trước, dù có bị thương cũng phải không né tránh để làm mất tốc độ, nếu không tránh được trường thương của kẻ địch này thì cũng trúng mũi giáo của tên khác, hoặc bị người chính mình ở phía sau dẫm chết, chủ yếu dựa vào võ dũng, thần lực, không thiện quan sát đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK