Mục lục
[Dịch] Cực Phẩm Tài Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Vậy Nhị gia có biện pháp gì hay không?

Lâm Úc Hương ngẩng đầu lên, lần đầu tiên giở trò tinh nghịch, nháy mắt với Đường Kính Chi.

Đường Kính Chi trừng mắt lên nhìn nàng, chậm rãi dựa vào lưng ghế, làm bộ khổ sở nói:

- Nàng muốn đi dạo phố, lại muốn ta nghĩ cách, ôi cái số ta sao nó lại khổ như thế này.

- Hi hi hi ...

Ba nữ tử trong phòng nghe vậy đều cười ra tiếng, hai tiểu nha đầu cười tợn nhất, che miệng lại cũng không có tác dụng, Lâm Úc Hương cười một lúc, thấy xoa bóp cũng lâu rồi, lấy khăn mềm tỉ mỉ lau khô hai chân cho Đường Kính Chi, Tri Đông nhanh nhẹn mang tới đôi giày mới, Lâm Úc Hường nhận lấy đi vào cho cho Đường Kính Chi.

- Chuyện này nàng cứ giao cho ta, mai nàng muốn đi lúc nào thì đi, có điều nếu lão thái quân hỏi tới nàng không thể đáp đúng sự thực, cứ nói thế này, bảo là sức khỏe của ta còn chưa khôi phục hoàn toàn, thiếu vài vị thuốc quý nữa, nàng phải tự đi tìm. Ừm, còn nữa, cứ bảo ta gật đầu đồng ý cho nàng không cần phải báo với lão thái quân.

Đường Kính Chi nghĩ một lúc đã ra một lời nói dối hợp lý.

Đường lão thái quân coi trọng nhất là bệnh tình của Đường Kính Chi, cho nên cái lý do này hoàn toàn chấp nhận được, nhưng chỉ vì muốn rời phủ mà lấy sức khỏe của Đường Kính Chi ra nói, hình như không được cát lợi lắm.

Hơn nữa lừa gạt trưởng bối không phải là chuyện nhỏ, Lâm Úc Hương do dự.

Đang suy nghĩ thì thấy Tri Thu nóng ruột nháy mắt với mình liên hồi, ý bảo nàng mau đồng ý, nhớ ra mình rời phủ là có chuyện lớn muốn làm, liền đáp;

- Vậy thiếp thân phải tạ ơn Nhị gia rồi.

- Chuyện nhỏ thôi mà, không cần khách khí như thế, à phải, dạo chơi thì dạo chơi, thế nhưng không được về quá muộn, nếu không chọc giận lão thái quân, cả ta và nàng sẽ bị mắng cho thối mặt.

- Thiếp thân biết mà.

Lâm Úc Hương cười khúc khích, nói:

Đột nhiên Tri Thu mắt đảo một vòng, không biết nghĩ ra trò quỷ quái gì, đi tớ nói:

- Nhị gia, Nhị nãi nãi, thời gian không còn sớm nữa, để bọn nô tỳ thay y phục cho Nhị gia và Nhị nãi nãi đi nghỉ.

Dứt lời nha đầu này chạy nhanh tới bên cạnh Lâm Úc Hương, tay nắm lấy đai lưng của Lâm Úc Hương muốn cởi ra.

Lâm Úc Hương kinh hoàng, gạt mạnh tay Tri Thu ra, liên tiếp lùi lại mấy bước, mặt chớp mắt đã đỏ bừng, cả giận quát:

- Nha đầu chết tiệt, ngươi muốn làm gì, ra ngay, ra ngay cho ta.

Tri Thu dù không sợ chủ tử này, nhưng nó còn chưa lớn gan tới mức dám ngang nhiên trái lệnh, chỉ thầm tự trách mình chậm mất một nhịp, vừa giảu mỏ lên, vừa phụng phịu cùng Tri Đông lui khỏi phòng.

Nha đầu lắm trò đó có ý đồ gì cả Đường Kính Chi và Lâm Úc Hương đều hiểu cả, bất giác Đường Kính Chi nhìn sang kiểu thê, ánh mắt nóng bỏng tình dục, mặc dù cũng hiểu hiện sức khỏe chưa tốt, không thích hợp làm chuyện tuyệt vời đó, vả lại Lâm Úc Hương cũng chẳng cho mình toại nguyện, nhưng lý trí thì lý trí, bản năng của nam nhân không phải thứ y có thể khống chế được.

Đối diện với ánh mắt đầy tính xâm lược đó, tim Lâm Úc Hương đập dữ dội, đồng thời xấu hổ vô cùng, vì tên đó cứ dùng đôi mắt không thành thực nhìn vào chỗ nhạy cảm trên cơ thể nàng, ngực phập phồng tức giận, rít một tiếng:

- Đồ đại sắc lang.

Rồi chạy nhanh lên giường, hạ màn xuống, tới cả hài cũng chẳng cởi, chui tọt vào chăn, cuốn chặt lấy người.

Bị kiều thê mắng một câu Đường Kính Chi mới tỉnh lại, nhìn thân hình mạn diệu sau tấm màn che hồi lâu, đột nhiên bật cười thoải mái, đi về ghế nằm, đó là nữ nhân của mình, cả đời này, nàng là nữ nhân của mình.

Sáng sớm hôi sau trời vẫn còn tờ mờ sáng Đường Kính Chi đã bò dậy, Tri Đông và Tri Thu không ngờ chủ tử dậy sớm như thế, mặc dù đã tỉnh rồi, nhưng vẫn còn chưa mặc ngoại y, nằm trên giường ở gian ngoài.

Đường Kính Chi đi ra làm hai tiểu nha đầu giật mình, theo bản năng ngồi bật dậy định hầu hạ chủ tử, do hai tiểu nha đầu này ở đây là để đợi sẵn sàng phục vụ chủ tử, nên gần giường có ngọn đèn để cả đêm không tắt, chẳng biết hai tiểu nha đầu này ngủ kiểu gì, yếm tuột hết cả xuống, Tri Thu đúng như thiếu nữ mười ba mười bốn, cơ thể chưa phát triển chẳng có gì đáng kể, lại nằm trong Đường Kính Chi chỉ thấy mờ mờ gò đồi hơi nhú lên trước ngực như búp măng non, nhưng bất ngờ là Tri Đông tính tình nhu mì ít nói, do nằm ngay gần đèn, một bên vú lộ ra ngoài hình bán cầu no tròn trắng nón, khiến cho người ta vừa nhìn là có cảm giác muốn phạm tội.

Lập tức cảm thấy miệng khát khô, không dám nhìn tới cái thứ hai Đường Kính Chi xua tay nói:

- Hôm qua ngủ muộn, các ngươi nghỉ thêm chút đi, ta có chuyện ra ngoài.

Nói xong lấy nước lạnh ở chậu gỗ bên cạnh, rửa mặt qua loa cũng là để xua đi ý nghĩ bậy bạ, rồi tới thẳng tiểu viện của Ngọc Nhi.

Phải thừa nhận sáng sớm ra được "rửa mắt" như thế làm tâm tình của Đường Kính Chi rất tốt, giữa đường Đường Kính Chi gặp Thị Mặc, nó đang vừa đi vừa dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Gà còn chưa gáy đã phải dậy rồi, Nhị gia, người nói xem có phải Ngọc di nương cố ý muốn chỉnh chúng ta không?

Đường Kính Chi nhớ lại Ngọc Nhi luôn mỉa mai châm chọc mình, thấy Thị Mặc nói không phải không có ý, nhưng đã nhận lời rồi thì không thể nuốt lại, liền vờ giận:

- Câm miệng, Ngọc di nương thân mang tuyệt kỹ, đồng ý truyền thụ võ công cho ngươi là phúc phận bằng trời của ngươi rồi, ngươi không cảm kích thì thôi lại còn dám nói xấu, có tin ta cho người kéo ngươi đi đánh một trận không?

Vừa nghe tớ đánh đòn là Thị Mặc run cả người, nó sở dĩ giỏi giang hơn xa đám bạn cùng trang lứa cũng là nhờ Đường Kính Chi dạy dỗ từ nhỏ, trước kia cũng bị ăn đòn không ít:

- Nô tài sai rồi, Nhị gia thứ tội.

Đường Kính Chi cũng chẳng định đánh Thị Mặc thật, trừng mắt nhìn hắn, rồi đi nhanh về phía tiểu viện của Ngọc Nhi, thời đại đó không có đồng hồ, ước chừng lúc này cũng gần tới giờ mão rồi.

Thị Mặc không dám than vãn nữa, lẽo đẽo đi sau lưng chủ tử.

Tới cổng tiểu viện của Ngọc Nhi rồi Đường Kính Chi mới nhớ ra một việc:

- Thị Mặc, cái tảng đá Đại Lý kia đã tra tới đâu rồi?

Thị Mặc lúng túng đáp:

- Nhị gia, năm xưa người biết chuyện này quá nhiều, cho dù công khai để tra từng người một cũng tốn chừng mười ngày nửa tháng, đừng nói chuyện này cần phải âm thầm điều tra ... Nô tài vô dụng, không thể chia sẻ lo lắng cùng chủ tử.

Dứt lời quỳ xuống dập mạnh đầu.

- Mau đứng lên đi, ta không trách ngươi, tạm thời không tra ra cũng không sao, chỉ cần không đánh cỏ động rắn là được rồi. Ừm tính ngày thì Bàng quản sự đã sắp về, chuyện này giao cho ông ấy làm đi.

Bàng Lộc đại quản sự, lo việc làm ăn bên ngoài của Đường phủ, địa vị tương đương với Từ Phúc, có điều do do Bàng Lộc giúp quản lý chuyện làm ăn, tiếp xúc với Đường Kính Chi nhiều hơn, cho nên so với Đường lão thái quân, Bàng Lộc giống Thị Mặc, càng thân thiết và trung thành với Đường Kính Chi, còn Từ Phúc vì là thủ hạ trực thuộc Đường lão thái quân, nên trung thành với bà hơn.

Mặc dù cả hai đều là nô tài trung thành với Đường gia, nhưng cũng có khác biệt nho nhỏ, vì thế mà khi làm việc khác nhau rất lớn. Cứ lấy chuyện tra phiến đá Đại Lý ra mà nói, nếu Đường Kính Chi giao cho Từ Phúc làm là bước trước bước sau ông ta đã đem chuyện này báo hết cho Đường lão thái quân rồi, còn Bàng Lộc sẽ không làm như thế.

Chuyện này người biết càng ít càng tốt, dù là Đường lão thái quân cũng không thể cho biết, dù sao kẻ ra tay trong bóng tối là ai vẫn chưa biết, chẳng may là một chủ tử gần gũi với Đường lão thái quân thì không dễ xử lý.

Y không thể độc ác ra tay với người nhà của Đường Kính Chi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK