Mục lục
[Dịch]Bá Chủ Thu Mua- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quay lại phòng bao, Tôn Lập Minh là nhân vật chính hôm nay, vừa là quản lý cấp cao của công ty, cho nên đương nhiên là ngồi ở ghế chủ tọa, thực ra Tôn Lập Minh vốn muốn ngồi bên cạnh Tiếu Ngọc Vân, thế nhưng lại bị Hách Mãnh chen vào giữa, tách hắn và Tiếu Ngọc Vân ra.

"Hôm nay là vui chơi thông thường, trong công ty, ta là lãnh đạo của mọi người, còn ở ngoài chúng ta là huynh đệ, bằng hữu. Bữa tiệc này ta mời, mọi người đừng khách khí, bắt đầu gọi món ăn đi chứ!" Tôn Lập Minh mỉm cười xua xua tay, bộ dáng giống như một vị đại lãnh đạo.

Chỉ có điều, tất cả mọi người cũng không có dị nghị gì, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, trong xã hội này lúc cần giả vờ thì nên giả vờ.

"Tỷ muốn ăn gì?" Hác Mãnh đã tới đương nhiên là không khách khí, cũng không cần nhận biết người nào, trực tiếp đưa thực đơn cho Tiếu Ngọc Vân, cười hỏi. Hôm nay sẽ có ‘chuyện gì xảy ra’, mọi người đều biết rõ, chẳng qua người ‘đệ đệ’ này của Tiếu Ngọc Vân làm mọi người hơi bất ngờ, dường như trông có chút ‘cặn bã’, thuộc kiểu thoáng chốc sẽ đem tỷ tỷ mình bán đi! Mà điều này cơ hồ rất ăn khớp với ‘nội dung vở kịch’ nha...!

Tiếu Ngọc Vân mặt lạnh, nhíu mày nói: "Ngươi xem rồi gọi đi!"

"Được, quản lý Tôn, ta mở hàng trước nhá?" Hác Mãnh cầm lại thực đơn, ánh mắt ra hiệu cho Tôn Lập Minh, cười nói.

Tôn Lập Minh hiểu ý, gật đầu: "Được, muốn ăn món gì cứ gọi, ngàn vạn lần đừng khách khí với Tôn ca ngươi!"

Hác Mãnh cúi đầu, giở qua giở lại thực đơn, hỏi: "Có tôm hùm không?"

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh mỉm cười nói: "Dạ có!"

"To nhất mấy cân?" Hác Mãnh không ngẩng đầu, hỏi tiếp.

"Khoảng 2 cân (= 1kg)!" Nhân viên phục vụ suy nghĩ một chút rồi trả lời.

"Có 6 cân không?"

"Thật xin lỗi quý khách, 2 cân đã là tôm to nhất của nhà hàng rồi !" Nhân viên phục vụ áy náy đáp.

"Vậy mang ra hai con to nhất, to nhất đấy nhé..., có bao nhiêu tính bấy nhiêu, không thì không đủ cho từng này người. Một con làm sashimi, một con rang muối! Đúng rồi, có cá ngừ vây xanh chứ? Trước tiên cho 2 cân sashimi loại này đi."

Tôn Lập Minh nghe đến đó, tay run lên theo bản năng, rất xót cmn thịt nha.

"Ngoài ra còn thêm súp tổ yến, hải sâm xào hành, đại tràng cửu chuyển (ruột già... gì gì đó thì gg), cá chép chua ngọt, còn lại mọi người chọn đi, nhiêu đây ta ăn đủ rồi!" Hác Mãnh đưa thực đơn cho mọi người, rồi ngẩng đầu hỏi nhân viên phục vụ: "Ở đây có loại rượu nào tốt nhất? Phải đắt một chút, khó uống cũng không sao!"

"Vang Lafite 1982 là đắt tiền nhất!"Nhân viên phục vụ cười nói, khách sộp hay chọn thứ này, một chai gần 50 ngàn tệ, hơn cả tiền lương một năm của nàng.

Tôn Lập Minh chưa kịp mở miệng đã bị Hác Mãnh cắt ngang.

"Được đấy, tên rượu nghe rất quen tai, là hàng ngon rồi, khui ra một chai, đồng thời đóng hộp một chai!" Hác Mãnh quay đầu nhìn Tôn Lập Minh, cười hỏi: "Tôn tổng, không có vấn đề gì chứ?"

"Cái này..." Tôn Lập Minh liếc mắt sang Tiếu Ngọc Vân, thấy nàng vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, khuôn mặt không chút thay đổi, không nhìn ra được gì. Hắn cắn răng nói: "Nào có vấn đề gì..., chẳng phải là hai chai rượu thôi sao, lát nữa khui hai chai, đóng hộp hai chai cho lão đệ đem về từ từ thưởng thức! Uống rượu vang nhạt nhẽo không đủ thống khoái, chúng ta chơi rượu trắng đi. Phục vụ, đem bốn bình Mao Đài ra đây!"

Hác Mãnh ngạc nhiên, gã quản lý Tôn này thật đúng là chịu bỏ vốn, một chai Lafite 1982 giá gần 50 ngàn tệ, tưởng gọi ra hai chai là đã đủ ‘làm thịt’ gã, thế nhưng hiện tại xem ra tài lực của người ta rất hùng hậu nha, 100 ngàn tệ chỉ là một món tiền nhỏ, hoàn toàn không để vào trong mắt.... Nếu người ta đã có ‘ý tốt’ vậy hắn đương nhiên sẽ không từ chối.

Có phải ngoài mặt giả bộ nhiều tiền hay không thì e rằng cũng chỉ có tự bản thân người ta biết.

Tiểu Ngọc Vân và các đồng nghiệp mỗi người gọi thêm vài món, đại để cũng đủ dùng rồi.

"Lão đệ, ta còn chưa biết tên ngươi đấy!" Trong khi chờ đợi món ăn, Tôn Lập Minh quay sang, định bụng hỏi chuyện Hác Mãnh. Sự việc hiện giờ làm gã cảm thấy có chút kỳ quặc, không thích hợp, không phải là bẫy trong bẫy chứ? Chính mình quanh năm bắn ‘chym’, cũng đừng để cho chym mổ vào mắt nha...!

"Ta tên là Hác Mãnh!" Hác Mãnh đáp.

Tôn Lập Minh sửng sốt, nhíu mày hỏi: "Ngươi không phải em ruột của Tiếu Ngọc Vân sao?"

"Trên cơ sở pháp luật thì Tiếu NgọcVân đúng là chị ruột của ta." Hác Mãnh cười híp mắt nói.

"Ngươi làm cho ta lẫn lộn rồi đấy, cả hai là chị em ruột, vậy sao nàng họ Tiếu, mà ngươi lại họ Hác?" Tôn Lập Minh nghi ngờ hỏi, tim đập bình bịch, có khi nào ả Tiếu Ngọc Vân thối tha này tìm người giả mạo.

Hác Mãnh nhún vai nói: "Cùng cha nhưng khác ông nội, cùng mẹ nhưng khác bà ngoại, giải thích như vậy quản lý Tôn đã hiểu chưa?"

À ra thế ..., hắn nghĩ Hác Mãnh sao lại ‘hào phóng’ như thế, biết mình đã có vợ nhưng vẫn cam tâm tình nguyện đem ‘tỷ tỷ’ đẩy cho mình, thì ra là có nguyên nhân sâu xa nha...! Thật đúng là đkm nó.

Tôn Lập Minh gật đầu, cười nói: "Đã hiểu!"

Hác Mãnh bổ sung thêm một câu: "Dù vậy ta và tỷ tỷ từ nhỏ lớn lên cùng nhau nên tình cảm rất khăng khít, ngoại trừ khác tên họ thì những thứ còn lại đều giống như chị em ruột thịt."

Sau khi rượu và thức ăn được đưa lên, Tôn Lập Minh dẫn đầu, kính mọi người một ly. Bất quá, Tiếu Ngọc Vân không nâng ly, ngay cả Hác Mãnh khuyên nàng uống một chút, nàng cũng đều không để ý tới.

"Tỷ, đây chính là Lafeti 1982 nha..., một chai tốn mấy chục ngàn, không uống một ly thì quả thật quá lãng phí..., uống một ly cũng không say, còn có đệ ở đây nữa mà, uống say đệ sẽ cõng tỷ về!" Hác Mãnh cười hì hì khuyên giải.

"Không uống, dị ứng với cồn rượu!" Tiếu Ngọc Vân quả quyết, không cho ai mặt mũi hết.

Hác Mãnh quay đầu lại, nhún vai với Tôn Lập Minh, cười khổ mà nói: "Được rồi, chúng ta khỏi phải ép tỷ ấy, tỷ ấy không uống chúng ta uống, để cho tỷ ấy uống nước lọc đi, có phúc không biết hưởng thụ nha!"

Tôn Lập Minh trong nội tâm thầm than đáng tiếc, nếu như Tiếu Ngọc Vân uống chút rượu, lát nữa lên gường dễ xử lý hơn. Nhưng ngay cả đệ đệ khuyến khích nàng cũng không uống, người khác có mở miệng cũng là vô ích!

Trước kia, rượu Mao Đài thuộc dạng hàng hiếm với Hác Mãnh, ít khi được uống, hôm nay có kẻ ‘coi tiền như rác’ mời khách, vậy tha hồ mà nếm thử, dù sao Tiếu Ngọc Vân cũng không uống rượu, lát nữa để nàng lái xe.

Thức ăn qua ngũ vị, rượu qua ba tuần.

"Đến, Tôn đại ca, tiểu đệ mời huynh một ly!" Hác Mãnh khoác vai Tôn Lập Minh, trên mặt mang chút áy náy, nói: "Hôm nay khiến Tôn đại ca tốn kém, dùng rượu thay lời xin lỗi đi!"

Tôn Lập Minh cười khà khà, nâng ly uống cạn với Hác Mãnh, thấp giọng nói: "Không có việc gì, sau này đi quyết toán với công ty, hơn 100 ngàn thôi, chút lòng thành!"

"Quyết toán với công ty? Cái này được không? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Hác Mãnh ánh mắt linh động, quan tâm hỏi.

Tôn Lập Minh sắc mặt đỏ bừng, đã uống không ít, đầu lưỡi không kiềm chế được, cười hà hà, thấp giọng nói: "Nào có chuyện gì ..., loại chuyện này không phải mới làm lần đầu, chỉ cần đem sổ sách chỉnh sửa hợp lí là ok! Trông thấy chiếc xe kia của ka không, hơn 600 ngàn đấy, tuy rằng không sánh được Audi R8 của bằng hữu ngươi, nhưng cũng không tính là quá kém, kì thật chính là dùng tiền của công ty để mua! Ta đứng chung một phe với Thiết ca – trưởng phòng nhân sự công ty, hiểu chưa?"

"Ha ha, hiểu..hiểu!" Hác Mãnh chớp chớp mắt, cười gật đầu. Không biết có phải là mượn rượu khoác lác hay không thì Hác Mãnh không để ý, nhưng nếu thằng này thật sự dùng tiền công ty mua sắm cho riêng bản thân, vậy thì… hê hê…chú đã bị nắm thóp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK