Bạch Lam mở cửa đi vào, nhìn thấy Hác Mãnh đang ôm Từ Manh đùa giỡn trong phòng làm việc của mình, trên mặt lóe lên một tia không thích, nhưng rất nhanh được giấu đi, cười đi tới nói: "Buổi chiều số người tuy so với lúc sáng ít hơn nhiều nhưng doanh thu lại cao hơn mấy lần, bận túi bụi rồi."
Từ Manh nghe thấy tiếng mở cửa liền buông Hác mãnh ra, mỉm cười ngồi trên ghế cũng không thấy nôn nóng gì.
Chờ đến chiều tà, 7h30 siêu thị điện tử Bạch Lam mới đóng cửa.
Ngày hôm nay là ngày khai trương chính thức đầu tiên.
Đến chiều tối, Hác Mãnh đưa Từ Manh về nhà rồi trở lại. Cũng không có gì bất ngờ như gặp phải paparazi chụp trộm gì đó, Từ manh tuy rằng cũng là một minh tinh hơi có sức ảnh hưởng, nhưng dù sao cũng mới chỉ là 'Cây cỏ' mà thôi, hơn nữa hành động lần này khá bí ẩn, tương đối an toàn. Lùi một bước mà nói, coi như bị người ta chụp trộm đi nữa thì Bạch Lam trên danh nghĩa là chị nuôi chứ không phải cha nuôi, đối với danh dự Từ Mãnh cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Còn Hác Mãnh, hắn vẫn hi vọng mình có thể là nhân vật giấu mặt, có thể không xuất hiện dưới ánh mặt trời thì tận lực không xuất hiện.
Làm người phải khiêm tốn mà.
Nổi tiếng cũng không tệ, nhưng quá mệt mỏi, chuyện gì đều bị kính phóng đại soi, phóng to gấp 10 lần, gấp 100 lần, Hác mãnh không muốn trải qua tháng ngày như vậy.
"Mệt chết mất" Phi Ngữ ngồi dưới đất, xoa bóp bắp đùi, lầm bầm nói gì đó mà không đứng dậy. Mà cửa hàng cũng đã đóng rồi, không có người ngoài, còn kiêng kỵ hình tượng gì nữa.
Ngoại trừ nàng ra, thì còn mấy nhân viên quản lý cũng chưa rời đi, còn những nhân viên bình thường đã nghỉ làm rồi.
Hác Mãnh cười nói: "Hôm nay mọi người đều vất vả rồi"
Phi Ngữ ngồi trên sàn nhà, dựa vào quầy hàng, con mắt lim dim, nhỏ giọng lầm bầm: "Đứng nói chuyện không đau lưng à, ca bồi tiếp đại minh tinh trong phong làm việc, cả buổi chiều rảnh rỗi như vậy, có đồ uống lạnh nữa, đương nhiên là thoải mái rồi. Bọn muội ở ngoài mệt muốn chết"
Trong giọng nói có vị chua chua, nàng thấy hác Mãnh cùng Từ Manh có gì đó ái muội nên trong lòng không thoải mái.
Hác Mãnh cười không để ý tới nàng, quay lại nói với mọi người: "Tháng này, tiền thưởng cuối tháng tăng gấp đôi, mỗi người nhiều hơn 500 tệ tiền chuyên cần. Tiền này coi như của cá nhân ta bỏ ra" Nói gì đi nữa, hắn cũng là ông chủ lớn của siêu thị, không thể qua loa quá được.
Bạch Lam đứng bên cạnh mỉm cười, không nói gì.
"Ông chủ vạn tuế" Mấy nữ nhân viên quản lý cao hứng hô to, trong lòng không còn chút oán giận gì cả. Chỉ có Phi Ngữ đang ngồi trên đất miệng cứ lầm bầm. Mấy trăm tệ với nàng mà nói chỉ là chuyện nhỏ, không để ở trong lòng.
Vừa rồi đã gọi điện đặt cơm ở quán ăn gần đó rồi, tối nay ăn cơm ngay trong siêu thị, sau đó Hác Mãnh lấy xe chở toàn bộ mọi người về nhà.
Chuyện tiếp theo chính là đếm tiền.
Vẫn bận tới 9h tối.
"Ngày hôm nay doanh thu 2.67 triệu" Bạch Lam cười nhẹ giọng nói với Hác Mãnh. Kỳ thực con số này đã sớm thống kê ra, hiện giờ bất quá là xác định lại một lần thôi.
Một ngày hơn 2 triệu doanh thu, nhìn thì không ít, thế nhưng kiếm lời xác thực không nhiều, ngày hôm nay các sản phẩm đều giảm giá 8% cộng thêm trù bị cho các hoạt động, có thể huề vốn cũng đã mừng rồi.
Hác mãnh gật gật đầu, siêu thị điện tử này hắn khẳng định không thể phân thân ra được. Sau này còn cần Bạch Lam quản lý. Tuy rằng không để ý chút lợi nhuận đó, nhưng đối với siêu thị điện tử, Hác mãnh cũng rất coi trọng.
"Mãnh ca ca, ca đưa muội về đi?" Phi Ngữ tìm cơ hội ôm cánh tay Hác Mãnh, yểu điệu nhẹ giọng nói, đôi mắt quyến rũ nhìn trộm.
Bất quá bị Bạch Lam kéo lại, gõ lên đầu nàng cười mắng: "Ít kiếm cớ đi, tỷ tiện đường đưa muội về"
Phi Ngữ lè lưỡi, nhìn Hác Mãnh hi vọng hắn có thể nói một câu, để sự tình có thể chuyển biến tốt.
Hác Mãnh đưa tay sờ sờ đầu Phi Ngữ, cười nói: "Bây giờ cách mùa xuân còn hai mùa thu đông nữa đó, mộng xuân còn hơi sớm, làm việc cho tốt cuối năm sẽ có khen thưởng, quên rồi à?"
...
Lái xe rời khỏi siêu thị điện tử, hác mãnh không có về tiệm mà lái xe về cao ốc Long Ảnh.
Tốc độ xe không phải rất nhanh, trong đầu còn đang suy nghĩ sự tình. Trên sự nghiệp hiện tại cũng coi như có chút quy mô, khoa kỹ Lam Mị ở giới IT tuyệt đối có thể xưng bá, năm nay là một thớt hắc mã mới, từ không đến có, tính toán đâu ra đó cũng mới chỉ gần 2 tháng mà thôi.
Đương nhiên, tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ 'Hệ điều hành trí năng Lam Mị', không có Lam Lam thì khoa kỹ Lam Mị chả là cái cóc khô gì.
'Trí năng Tiểu Lam' có mấy chục triệu người sử dụng di động chống đỡ, hội viên VIP, công năng thương vụ, cùng với phục vụ hội viên Kim cương, danh hiệu Kim cương tím đã đủ chống đỡ khoa kỹ Lam Mị vận hành bình thường. Nghiệp vụ thông tin di động cũng sẽ mở rộng, đến lúc đó không nói 1 ngày thu đấu vàng cũng tuyệt đối không kém.
Đối với 'Khoa kỹ Lam Mị' mà nói, điều này bất quá mới chỉ là bắt đầu, sau này đường đi còn rất dài. Dù sao hòn đá dò đường đã quăng đi rồi.
Trần Vũ Tình, Lam Phượng Hoàng, hai người đều là người có năng lực, hiện tại khoa kỹ Lam Mị còn có thể đồng thời chứa cả hai người, đợi hai người trưởng thành tới trình độ nhất định, chắc chắn có một phen tranh đấu, Hác mãnh không cần người khác nhắc nhở, đã dự liệu được, vấn đề là loại tranh đấu này khẳng định không phòng ngừa được.
Lại nói, hiện tại khoa kỹ Lam Mị không thể không có hai nàng, công ty còn hi vọng có hai nàng vận hành, mà Hác mãnh cũng hi vọng hai nàng trưởng thành, giúp hắn chia sẻ nhiều việc hơn sau này, đương nhiên sẽ không can thiệp quá nhiều, liền để hai nàng tự do phát triển theo con tàu khoa kỹ Lam Mị đi, đến lúc đó mặc kệ hai nàng trưởng thành tới mức độ nào, cũng để cho hắn sử dụng.
Ai cũng không chạy thoát được.
Trần Vũ Tình ở Thạch Thành cùng Lam Phượng Hoàng ở Thâm Khẩu, đồng thời hắt hơi một cái, hai người không nghĩ tới đã bị Hác mãnh tính toán.
Kỳ thực, điều này cũng không thể nói là tính toán, Hác mãnh cần giúp đỡ, quân cờ muốn đặt phải được chưởng khống bởi vì hắn là ông chủ.
Khoa kỹ Lam Mị tạm thời không cần quá bận tâm, siêu thị điện tử Bạch lam cũng đi vào quỹ đạo, có Bạch Lam ở đó thì cũng không có chuyện gì của Hác mãnh.
Xưởng đá Lam Long ở huyện Thanh Long, cùng Hác Mãnh chỉ vì Thanh Long Ngọc, bố cục một 'Kho Kim tệ tư nhân' mà thôi, cũng không hi vọng nó kiếm lời cho mình, thậm chí đã dự định lỗ vốn rồi, đối với Lưu Kim Bảo thì Hác Mãnh cũng chưa quen thuộc, có câu nói, nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, không hi vọng hắn kiếm lời cho mình, chỉ cần hắn có thể thu mua lượng lớn Thanh Long ngọc phàm phẩm, vậy là đủ rồi, coi như tiêu một năm mấy triệu nuôi hắn cũng có sao, tính đi tính lại cũng không thiệt thòi.
"Kỳ thực ta rất nhàn" Hác Mãnh lầm bầm sờ mũi. Như vậy không được, mình phải triển khai đại nghiệp 'Thu mua' của mình chứ.
Lấy 'Thu mua' đồ phế thải, làm nghề nghiệp cả đời, đây chính là chuẩn nghề nghiệp duy nhất của 'Trưởng Trạm Thu Mua', vạn vạn không thể bỏ bê.
Dừng xe trước cao ốc Long Ảnh, Hác mãnh xuống xe đi vào trong.
Hơn 9h tối, công nhân công ty đã sớm nghỉ làm, nhưng bảo an cùng nhân viên trực ban vẫn còn, không biết Trần Vũ Tình đã về nhà chưa, nếu chưa thì chắc đang ở trong phòng làm việc bận bịu. Khà khà, hác mãnh suy nghĩ nếu như đè nàng trên bàn làm việc không biết có tư vị gì.
"Ông chủ"
Cố Diễm sợ hết hồn, nàng ngồi trong phòng làm việc của Hác mãnh, bật điều hòa nghe nhạc, dựa vào ghế xoay, không nghĩ tới Hác Mãnh đột nhiên mở cửa đi vào, làm cho nàng tay chân luống cuống.
Hác Mãnh nhìn nàng sững sờ, cười nói: "Tối nay ngươi trực ban à?"
"Ừm" Cố Diễm đỏ mặt gật đầu, tắt nhạc trong máy tính đi.
"Không có việc gì, ta tới lấy mấy bộ điện thoại rồi đi ngay, ngươi cứ nghe đi." Hác mãnh cười, cũng không để ý nàng trong phòng làm việc của mình.
Tới công ty Hác Mãnh chỉ muốn lấy thêm mấy bộ 'Điện thoại Lam Mị', điện thoại Lam Mị đang là hàng hot, dù cho mang tặng người thì cũng được coi là lễ vật khá đáng giá. Phải biết nhóm sản phẩm đầu tiên là 500 chiếc, sau này có thể trở thành bản sưu tầm, không nói người khác, đại tỷ Tiếu Ngọc Vân phải đưa 1 bộ, đừng thấy Tiếu Ngọc Vân bình thường lạnh như băng, kỳ thực trong lòng rất muốn sĩ diện.
Đưa cho Tiếu Ngọc Vân, vậy thì khẳng định không thể thiếu Tiếu Ngọc Tuyết, trước đây trong nhà chỉ có cô em gái này là thân mình nhất.
Còn Trương Phương và Hác Phúc Lai, có cần không thì đó là việc của họ.
"Số lượng điện thoại Lam Mị hình như còn không nhiều" Cố Diễm nhẹ giọng nói.
Tổng cộng 500 bộ, thời gian này đã tặng đi không ít, hơn nữa khen thưởng nhân viên, quản lý lấy đi, còn lại cũng chỉ mấy chục bộ mà thôi.
Hác mãnh nghĩ một hồi, cười: "Cho ta 10 chiếc, ta tặng người. 10 chiếc không phải cũng không có chứ?"
Cố Diễm lắc đầu, còn lại khẳng định là hơn 10 chiếc, hiếu kỳ hỏi: "Ông chủ, ngươi hôm qua lấy đi 20 chiếc tặng người ta rồi sao? Giờ muốn nữa à?"
"Ít nói nhảm, bảo ngươi đi lấy thì đi lấy đi, ta là ông chủ hay ngươi là ông chủ? Thư ký để ý làm việc là được rồi, hỏi nhiều thế làm gì?" Hác Mãnh lườm, dọa nàng một chút.
Cố Diễm trong lòng lầu bầu, hay là trong lòng cầu khẩn, bây giờ là buổi tối đó, trong phòng làm việc ngoài mình ra chỉ có tiểu Vương, tiểu Lý và bảo an. Nhưng thế thì sao chứ, người ta là ông chủ, nếu ông chủ đè mình ra làm thì bọn họ dám lên tiếng sao? Có câu nói là, có việc thì thư ký làm, không có việc gì thì làm thư ký, nàng sao mà không nghĩ lung tung đây.
"Không phải ta không nghe ông chủ, là Trần tổng phân phó, trong công ty bất luận người nào muốn lấy hàng mẫu kia đều phải được nàng cho phép, bao gồm cả ông chủ." Cố Diễm nhỏ giọng nói, còn ông chủ và Trần tổng có quan hệ gì, trong công ty ai 'Nhỏ' ai 'Lớn' thì phần lớn nhân viên đều hồ đồ, nàng cũng vậy. Ai bảo Hác mãnh bình thường không ở công ty, mọi việc đều là Trần tổng định đoạt, coi như ở công ty thì phần lớn sự tình cũng đều là Trần tổng giải quyết.
"Mắt toét" hác mãnh dở khóc dở cười lấy điện thoại gọi cho Trần Vũ Tình.