Mục lục
[Dịch]Bá Chủ Thu Mua- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Dậy sớm vậy!" Hác Mãnh mở mắt, nhìn Tiếu Ngọc Vân ngồi dậy buộc tóc, cười hỏi. Đêm qua mãi 3h sáng mới ngủ, hơn nữa còn khá ‘ác liệt’.

Tiếu Ngọc Vân lườm hắn một cái, nói: "Gần 8h rồi, sớm gì nữa! Ngươi đợi chút, ta đi tắm, lát nữa cũng không biết phải nói gì với mẹ nữa!"

"Tỷ đệ mình đi chung với nhau, chắc chắn không có chuyện gì đâu!" Hác Mãnh cười nói, không bận tâm lắm.

"Đến lúc đó mẹ để ngươi cưới ta, ngươi cưới hay không đây?" Trước khi bước vào phòng vệ sinh, Tiếu Ngọc Vân lưu lại một câu.

Hác Mãnh gãi gãi mũi, gượng cười. Với tính tình của mẹ kế, chuyện này không phải là không thể, chỉ cần Tiếu Ngọc Vân không phản đối vậy thì ổn rồi, mọi việc sẽ như ván đã đóng thuyền. Thật ra thì Trương Phương và Hác Phúc Lai lúc trước cũng từng có qua suy nghĩ như vậy, nhưng khi ấy Hác Mãnh cùng Tiếu Ngọc Vân không được hòa thuận, thường xuyên gây gổ với nhau, thế nên về sau ý tưởng đó đành phải dẹp bỏ.

Rời khỏi khách sạn đã là 8h30, trời hôm nay nhiều mây, như sắp mưa, không khí rất oi bức. Hác Mãnh trước tiên hộ tống Tiếu Ngọc Vân tới công ty nàng để làm thủ tục từ chức.

Rời khỏi công ty, Tiếu Ngọc Vân trên suốt đoạn đường về nhà vẫn một mực tựa người vào ghế, nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa kính xe, trầm mặc không nói, không biết đang suy nghĩ gì. Chuyện xảy ra tối qua có chút vượt quá khỏi dự liệu của mọi người. Nàng vốn không có ý định từ chức, cũng không muốn đẩy gã quản lý Tôn vào nhà đá, nhưng hiện tại thì ‘đẹp’ rồi, cho dù nàng không từ chức thì phỏng chừng công ty cũng không dám dùng nàng nữa.

"Về nhà đừng nói gì với ba mẹ việc ngươi muốn mở công ty thời trang, tạm thời chúng ta giữ kín, để khi khác hãy nói cho bọn họ biết!" Tiếu Ngọc Vân đột nhiên mở miệng nói.

Hác Mãnh cười nói: "Được, sẽ theo ý của tỷ!"

Xe đỗ trước cửa, sau khi xuống xe, Tiếu Ngọc Vân nghiêm mặt, nói: "Ngươi đừng đi lên, khi nào về ta sẽ gọi điện cho ngươi, đỡ để ba mẹ hỏi nhiều, phiền phức." Nói xong liền đóng cửa xe, xoay người bước đi!

Hác Mãnh ngồi ở trong xe dở khóc dở cười. Đệch, đừng nên bá đạo như vậy nha, nơi này là nhà tỷ nhưng cũng là nhà đệ a. Gần trưa rồi, cũng đã đến cửa nhà, không cho mình trở về ăn được bữa cơm?

Ok, không cho thì liền không cho đi! Không biết tối qua người nào hô to gọi nhỏ là mình ‘làm’ cho thấy rất thoải mái ấy nhỉ!

Quay đầu xe phóng tới công ty, lúc này chạy qua đại khái vẫn có thể còn cơm ăn, chậm thêm tí nữa thì cũng chỉ còn cách tự mình tìm chỗ ăn cho qua bữa.

"Siêu xe, rất đắt tiền đấy nhỉ?" Trần Vũ Tình đứng trước cửa sổ nhìn chiếc Audi R8 ở ngoài bãi đỗ xe, nghiêm mặt hỏi.

Hác Mãnh gượng cười, tay móc chìa khóa xe ra, nói: "Xe này coi như là của công ty, bình thường ngươi có công chuyện đột xuất cũng có thể sử dụng. Tốt xấu gì ngươi cũng là CEO của Khoa kỹ Lam Mị, đi ra ngoài cũng không thể biểu hiện quá kém được!"

Ngày hôm qua đại lý xe đã đưa tới lô hàng Hác Mãnh đặt mua. Chín chiếc xe, hơn nữa còn đều là Audi sang trọng, trị giá hơn trăm ngàn tệ mỗi chiếc, hoàn toàn không hề đơn giản.

Trần Vũ Tình trong lòng thở dài, mua cũng đã mua, nàng còn có thể nói gì đây. Hác Mãnh hắn là ông chủ lớn nhất không sai, nhưng hiện giờ trên dưới công ty chỗ nào cũng cần tiền, hoàn toàn không cần thiết phải phung phí ở phương diện xe pháo này. Đợi sau này công ty đưa ra thị trường, có tiền rồi thì cho dù hắn thích mua xe tăng, nàng cũng không phản đối.

"Nói cho ngươi biết một chuyện… Tối qua thượng trang internet chính thức của công ty bị hacker tấn công." Trần Vũ Tình ngồi xuống ghế, trầm giọng nói.

Hác Mãnh liền biến sắc mặt, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Có tổn thất gì không?"

Trần Vũ Tình lắc đầu nói: "Không rõ cụ thể, hacker đến từ nước ngoài, bất quá mọi sự tấn công đều bị Lam Lam ngăn chặn được, cũng không có tổn thất quá lớn. Đối phương tới rất nhanh, rút lui cũng rất nhanh." Tối qua nàng tựu ở lại công ty chăm chú theo dõi suốt một đêm, Hác Mãnh ở bên ngoài phong lưu sung sướng, còn nàng thì ‘tốt’ rồi, nguyên đêm không được chợp mắt.

Khởi động máy vi tính, Lam Lam xuất hiện trên màn hình, vành mắt đỏ sậm, tay cầm notebook, trong trạng thái sẵn sàng ứng phó!

"Ai làm?" Hác Mãnh cũng không dài dòng, hỏi thẳng vào vấn đề.

"Không xác định được người đứng phía sau, nhưng có thể khẳng định hướng tấn công đến từ 3 quốc gia lần lượt là Nhật Bản, Hàn Quốc cùng Mĩ quốc. Thời gian tấn công rất ngắn, một đòn không trúng liền nhanh chóng rút lui. Cho dù tôi tìm được địa chỉ của bọn hắn nhưng do ông chủ không có mạng lưới liên lạc ở trong 3 quốc gia đó, thế nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không làm gì được đối phương!" Lam Lam nhún vai.

Hác Mãnh nhíu mày hỏi: "Theo như ngươi nói, vậy thì đợt tấn công tối qua chỉ là mang tính dò xét?"

Lam Lam nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Có thể cho là như thế!" Dừng một chút lại nói tiếp: "Thật ra thì ông chủ không cần quá lo lắng, mặc dù trang internet bị đối phương tấn công, nhưng đối phương cũng không đánh cắp được bất kỳ tài liệu nào. Về phần tài liệu cơ mật của Khoa kỹ Lam Mị cũng được tôi quản lý, lưu trữ. Trang internet bị tấn công thì tôi đều nhận được tin tức trước tiên, đám hacker kia cũng không phải quá lợi hại, tôi có thể đối phó được nha!"

"Mã hóa lại trang internet, từng giây từng phút phải chú ý đến hành tung của đám hacker kia, tốt nhất là nắm được chứng cứ xác thực, đưa đám hacker đó ra công lý!" Hác Mãnh trầm giọng nói.

Hắn không cừu thị hacker, cũng không cừu thị quần thể này, nếu như bọn họ không đến trêu chọc hắn thì hắn cũng sẽ không rảnh rỗi đi động chạm đến bọn hắn. Thế gian vạn vật có nhân tất có quả, đúng như một câu nói: Không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận!

Hác Mãnh quay đầu nhìn Trần Vũ Tình, nói: "Công ty cần xây dựng một đội ngũ kỹ thuật cho riêng mình, hằng ngày duy trì thật tốt trang internet, từ sản phẩm thiết kế, đổi mới…v…v… bắt buộc phải dính liền với đội ngũ đó. Phương diện này giao cho ngươi, dạng thiên tài công nghệ thông tin như thế ở Bắc Kinh có nhiều hơn so với Thạch Thành, không cần biết ngươi ‘câu trộm’ hay là bỏ vốn chiêu mộ, ta muốn phải được thấy hiệu quả trong thời gian ngắn."

"Ừ!" Trần Vũ Tình bình tĩnh gật đầu.

Nàng và Hác Mãnh đều biết Lam Lam không phải quá vạn năng, Khoa kỹ Lam Mị trước sau gì cũng là một công ty công nghệ, không thể từng giờ từng phút cần Lam Lam chống đỡ, cho dù chính Lam Lam cũng là tuyến phòng thủ cuối cùng của Khoa kỹ Lam Mị. Về phần ý tưởng thiết kế, chế tạo sản phẩm hình có thích hợp với người trái đất sử dụng hay không thì chính người trái đất liền biết rõ nhất.

Đã không có chuyện gì, tinh thần của Hác Mãnh cũng được thả lỏng, suy nghĩ một chút hỏi: "Trí năng Tiểu Lam đưa vào hoạt động có tình hình như thế nào trong 24h qua?"

"Rất tốt!" Lam Lam cười trả lời: "Sau khi Trí năng Tiểu Lam bản chính thức được ra mắt, trong 24h qua tăng vọt thêm 3 triệu người đăng kí, đồng thời số lượng người online vượt qua 20 triệu, 86% người dùng sau khi bật điện thoại đều mở Trí năng Tiểu Lam. Dự tính thời gian từ 3 đến 6 tháng tới, lượng người online sẽ đạt tới 60 triệu, bao trùm toàn bộ thành thị cả nước, và sẽ hình thành được mạng lưới thông tin riêng của chúng ta."

60 triệu? Đây tuyệt đối là một con số khổng lồ. Có tập thể con người như thế sử dụng, nói đơn giản là cho dù Khoa kỹ Lam Mị không muốn phát triển, không hề phát triển, thì vốn hóa thị trường cũng sẽ không thấp hơn 30 tỷ USD. Đây là còn chưa bao gồm những sản nghiệp khác dưới tay công ty, chỉ đơn thuần tính toán giá trị của riêng Trí năng Tiểu Lam.

"Bởi vì Trí năng Tiểu Lam có tính năng rất tốt, trên căn bản mọi người chỉ cần dowload về dùng thử thì tức khắc liền tiếp nhận, cũng thích sự hiện hữu của nó, hơn nữa lực truyền bá rất rộng. Trong vòng một năm, trên 80% người sử dụng smartphone trong nước đều sẽ cài đặt Trí năng Tiểu Lam!" Trần Vũ Tình cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK