Thứ mà bạn không dám đối mặt nhất, đôi khi lại chính là ánh nhìn của người mà bạn thầm yêu mến.
————
Thời điểm Du trở về lớp học thì tiếng chuông hết tiết cũng vừa đúng lúc vang lên, số người từ sân tập trở lại lớp không nhiều nhưng nếu đã trở lại thì phần lớn đều là do lo lắng cho cô mà đến. Mọi người buông lời an ủi, bày tỏ sự tin tưởng tuyệt đối với người bạn cùng lớp này. Đối mặt với những lời trấn an chân thành đó, Du cố gắng gượng cười như muốn nói rằng bản thân cô vẫn ổn.
Mọi người nhìn thấy đôi mắt buồn rười rượi đó đều khuyên cô nên ở lại lớp nghỉ ngơi, nếu như cần họ sẽ mua cơm lên lớp cho cô, vì sợ rằng cô sẽ bị đả kích nếu như nghe quá nhiều lời dèm pha từ bên ngoài. Nhưng kết quả là Du kiên quyết lắc đầu từ chối ý tốt của họ và bày tỏ ý muốn cùng mọi người đi xuống nhà ăn.
Cô cho rằng, chuyện này không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết xong nên vẫn là tự mình luyện tập, can đảm đối mặt với nó thì hơn. Mọi người không khuyên ngăn được nữa nên cũng đành miễn cưỡng thuận theo ý muốn của cô.
Giờ ăn trưa vẫn đang diễn ra như thường lệ, cả nhóm của Du chọn đồ ăn xong thì cũng tấp đại vào một cái bàn trống mà ngồi vào.
Hạ cùng đám bạn đang ngồi ăn ở bên một góc khác thì Nhung từ đâu lại xuất hiện, tay bưng khay cơm sỗ sàng chen vào ngồi đối diện Hạ. Nữ sinh bị chiếm chỗ cảm thấy không hài lòng nhưng vẫn là nhẫn nhịn xích qua một bên.
Nhung chiếm được chỗ ưng ý vui vẻ nhìn đám nữ sinh khua môi: "Các cậu có nghe tin gì chưa…bên lớp D3 có đứa trộm đề thi đó."
Đám nữ sinh vốn không thích Nhung nên cho dù cuộc nói chuyện của Nhung có gây tò mò cho người nghe đến cỡ nào thì họ cũng không thể hiện ra mặt.
Nữ sinh thứ nhất vừa ăn vừa nói: "Ừ. Vừa mới nghe cậu nói xong."
Nhung như sớm đã quen với thái độ lạnh nhạt của nhóm nữ sinh này nên cũng chẳng mảy may để ý làm gì. Cô cố chấp nói tiếp, lúc nói còn cố tình liếc mắt qua nhìn Hạ: "Tin giật gân hơn nữa nè. Đứa trộm đề chính là con nhỏ Khánh Du mà lúc trước được Hạ kèm học đấy."
Hạ nghe đến tên người nọ động tác trên tay có hơi khựng lại nhưng nét mặt thì vẫn là không có biểu hiện gì, cúi đầu tiếp tục ăn.
Nữ sinh thứ nhất nhìn Nhung chấp vấn: "Nhà trường vẫn chưa nói gì làm sao cậu biết được là do cậu ta làm?"
Nhung gân cổ lên giải thích: "Vì đề thi được tìm thấy trong túi xách của cậu ta mà."
Nữ sinh bị chiếm chỗ vặn vẹo lại: "Nói như thể cậu chứng kiến toàn bộ sự việc vậy. Nếu như thật sự như thế thì nhà trường đã sớm thông báo từ lâu rồi còn chờ đến lượt cậu đi báo tin à."
Nét mặt Nhung thoáng hiện sự căng thẳng như thể có ai đó vừa chọc kim vào người cô, nhưng rất nhanh cô lấy lại bình tĩnh, trừng mắt cãi lại: "Hừ, tôi không rảnh đâu mà đi đôi co với mấy cậu. Tôi đến đây chỉ để chứng minh cho Hạ thấy là những lời lúc trước tôi nói với Hạ là không có sai. Cậu ta đúng thật là kẻ không ra gì."
Hạ lúc này mới có phản ứng, cô buông cái muỗng trên tay xuống khay, tiếng va cham phát ra tuy nhỏ nhưng đủ để cho người khác biết rằng Hạ đang khó chịu. Cô nhìn thẳng vào mắt Nhung, giọng nói lạnh ngắt: "Ý cậu là bây giờ tôi phải xin lỗi cậu vì lúc trước đã không tin cậu sao?"
Dưới ánh sánh rực rỡ của buổi trưa cặp mắt đen láy của Hạ ẩn hiện vài đường tơ máu, Nhung bối rối bởi ánh nhìn đăm đăm của Hạ nên đảo mắt sang nơi khác nói: "À à không, không phải vậy."
Hạ tiếp tục nhìn Nhung nói: "Tôi và cậu ấy vốn đã không còn liên quan gì nhau. Cậu ngồi đây nói những lời này là có mục đích gì?" sau đó lại hạ giọng muốn đuổi người: "Chuyện đó có hay không tôi không quan tâm, nhà trường ắt sẽ có thông báo. Cậu nếu như không im miệng lại được thì đi chỗ khác ăn đi."
Nhung không nghĩ Hạ lại tỏ thái độ gay gắt như thế, dường như đây là lần đầu tiên cô thấy thái độ của Hạ như vậy nên e ngại mà bặm môi không nói nữa, tay cầm muỗng khuấy mạnh khay cơm rồi múc một muỗng thức ăn cho vào miệng với tâm trạng bực dọc.
Sau khi ăn cơm xong, nhóm Hạ rời khỏi nhà ăn, Nhung cũng lững thững đi theo ở phía sau. Không biết là vô tình hay cố ý mà tự dưng Nhung lại vượt mình lên trước dẫn đầu. Nhóm nữ sinh cũng không có ý kiến gì, phản xạ tự nhiên nên cứ theo người dẫn đầu mà đi, Hạ đi ở cuối cùng nên buộc lòng cũng phải đi theo.
Nhung vòng qua một góc cột, hướng cái rãnh nhỏ đi vào, đi thẳng tới cái bàn có bóng dáng của Du đang ngồi đó, cái miệng chanh chua lại bắt đầu sổ sàng: "Ây da, ai đây? Là bạn Khánh Du nhà mình đây mà."
Nhóm Hạ đi phía sau định né người qua một bên để đi ra cửa lớn nhưng nghe Nhung nói thì tự dưng dừng lại nhìn. Du lúc đó cũng theo phản xạ mà nhìn lên, cô nhìn một lượt hết nhóm người đang đứng trước mặt, chạm mắt Hạ cô không nhìn lâu liền đảo lại trên người Nhung, nét mặt Du có hơi nhăn nhó vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhung lại chua ngoa, dáng đứng ưỡn ẹo nói tiếp: "Sao hả bạn? Bạn dự định khi nào thì dọn hồ sơ ra khỏi trường này?"
Du như trở tay không kịp, nhất thời không biết phản ứng như thế nào, cả thân người cũng bắt đầu không được tự nhiên.
Lộc ở bên cạnh thấy thế liền nhanh miệng nói thay: "Nè, cô ăn nói cái kiểu gì thế?"
Du vẫn im lặng. Đám đông xung quanh thấy cuộc nói chuyện có vẻ căng thẳng nên cũng quay lại nhìn.
Nhung cố tình đề cao âm lượng: "Đối với cái đứa ăn cắp đề thi như nó tao nói kiểu gì mà chả được."
Hảo ngồi ở ngoài bìa, vị trí gần với Nhung nhất, không kìm chế được xúc động định đứng dậy túm cổ áo Nhung. Du phản xạ nhanh liền kéo tay cậu lại, ánh mắt trân trân nhìn Hảo lắc đầu.
Đám đông bắt đầu xôn xao, nhiều tiếng xì xầm liên tục phát ra.
"Thật sao? Cậu ta ăn cắp á?"
"Không phải chứ, nhìn mặt xinh như thế mà sao lại làm mấy trò này."
"Sao không nghe nhà trường thông báo nhỉ? Hay là dùng tiền che rồi?"
Nhung nhìn hiệu ứng đám đông xung quanh, nở nụ cười mãn nguyện, đề cao giọng thách thức: "Hứ, còn bày đặt ở đây giả thanh cao hả? Thử bỏ tay ra xem nó có dám đánh tao không?"
Du một mực giữ im lặng nhưng lòng bàn tay của cô thì đã xuất mồi hôi liên tục. Đôi mắt cô cụp xuống như một sự lẫn tránh, cô không tránh những người xung quanh, càng không tránh cái nhìn khinh khỉnh của Nhung mà cô đang tránh ánh mắt nhìn đăm đăm của Hạ.
Mà Hạ từ đầu đến cuối vẫn đứng nguyên tại chỗ chưa hề có ý định rời đi, cô nhìn Du một lúc lâu, thấy người kia sắc mặt trắng bệch, răng cắn chặt môi dưới như sắp xuất huyết, không biết đã suy nghĩ tới điều gì chỉ nghe cô bất chợt hạ giọng nói: "Nhung. Cậu có thôi đi không? Còn muốn gây sự tới bao giờ nữa?"
Nhung đang vênh mặt thách thức, nghe câu nói của Hạ thì liền giống như con gà mái đanh đá, đỏ mặt quát lớn: "Tôi sao phải thôi chứ? Cậu ta làm ra loại chuyện như vậy mà cậu còn ở đây bênh cậu ta được sao? Thật nực cười."
Nói xong, Nhung quẳn lại sau lưng những tiếng ồn ào do chính mình gây ra, dặm chân bỏ đi. Nhân vật gây sự đi rồi nhưng không gian đông đúc trong nhà ăn thì vẫn còn ồn ào mãi không dứt. Đám người xung quanh có chủ đề mới để bàn tán nên cũng bắt đầu trở nên sôi nổi hơn. Họ lắm la lắm lét nhìn Du rồi lại tụm đầu thủ thỉ với nhau, giọng nam xen lẫn giọng nữ nghe qua chẳng khác gì một đàn ong bị vỡ tổ
Du vẫn thờ ơ ngồi chịu trận, một câu cũng không hề hé răng. Một lúc sau, cô thản nhiên đứng dậy, ánh mắt rũ rượi buông xuống, bỏ lại những lời bàn tán xung quanh, bỏ lại hình ảnh đang đứng nhìn của Hạ, cô bưng khay cơm tới bồn rửa bỏ xuống rồi mang tâm trạng uất nghẹn của mình, một đường đi thẳng ra khỏi nhà ăn.