Rõ ràng đó là thứ mà bạn từng rất kỳ vọng, nhưng khi nó biến thành hiện thực thì lại buồn đến đáng thương. Rốt cuộc thì đâu mới thật sự là kỳ vọng ban đầu cũng bạn?
—————-
Nắng chiều nặng mình buông xuống, tấp vào các toàn tòa nhà cao tầng, phía xa xa mặt trời đang dần chuyển màu làm rực rỡ các tầng mây xung quanh.
Mọi thứ trước mắt hiện ra trông thật yên bình nhưng không ngờ chỉ vừa chớp mắt thì xui xẻo lại ập tới. Du đem cái thân xác rã rời nặng nề bước vào lớp tự học, lúc ngồi xuống trong hơi thở cũng có hơi khó khăn.
Hạ đang cúi đầu đọc sách, cảm nhận được sự lạ thường đó, cô nhíu mày ngẩng đầu nhìn Du hỏi: “Cậu sao vậy?”
Nét mặt Du xanh xao nhìn Hạ: “Có người cố tình đạp vào xe tôi.”
Ánh mặt Hạ thoáng ngạc nhiên: “Sao lại như thế? Có thấy mặt người kia không?”
Du đáp: “Sự việc xảy ra quá nhanh. Tôi không kịp nhìn.”
Hạ lại hỏi: “Cậu bạn hay đi cùng cậu đâu?”
Du khẽ lắc đầu: “Hôm nay không có đi chung.”
Thấy sắc mặt trắng bệt của Du, Hạ đoán chừng cô đang không ổn ở đâu đó, ánh mắt lo lắng nhìn Du hỏi: “Thế…cậu có sao không?”
“Không sao, chỉ rách da vài chỗ thôi.” Du nương cánh tay phải đặt lên bàn, xoay cùi chỏ lại xem, cánh tay trắng nõn hiện lên vài vết rách. Vị trí gần cùi chỏ là nặng nhất tróc một mảng da lớn, có cả máu đang rỉ ra, cũng may hôm nay cô mặc quần chứ không phải váy nếu không đến cả chân chắc cũng có vết thương.
Hạ lúc này mới phản ứng, đồng tử mở to như không dám tin vào những gì hiện ra trước mắt: “Trời, thế này mà cậu bảo là nhẹ á?”
Du phất tay: “Không sao, tôi có mua băng y tế đây. Vài ngày là khỏi.”
Phòng y tế trường sớm đã đóng cửa, nếu không cô cũng không khổ sở đến mức vừa bị thương vừa phải ráng lết cái thân tàn đi mua bông băng thuốc đỏ. Rồi bây giờ còn phải ngồi tự băng bó như thế này, nhưng vì vị trí vết thương hơi ngược tay nên xử lí có phần khó khăn. Cô bất lực nhìn Hạ như cầu cứu: “Cậu…giúp tôi một chút được không?”
Hạ tất nhiên là nhận ra được vấn đền nan giải của Du nên không suy nghĩ gì mà gật đầu đồng ý ngay. Hai người đổi vị trí cho nhau, Hạ cẩn thận nâng cánh tay phải của Du lên, nét mặt có hơi xót xa: “Sẽ hơi đau, cậu ráng chịu một chút.”
Du cười cười: “Yên tâm. Tôi cũng đâu phải con nít lên ba, sẽ không la ó gào khóc đâu.”
Hạ không nói gì, cúi đầu nghiêm túc xử lí vết thương.
Thời gian giữa cả hai lúc này như trở nên ngưng đọng, có người ở bên cạnh thay mình băng bó, Du tự nhiên sinh ra rảnh rỗi liên tục nhìn ngắm xung quanh. Lúc thấy số 13 bước vào, Du nhăn mày nhìn cô ta giống như đang do xét, anh mắt đó chỉ duy trì trong vài khắc liền trở về như cũ. Trầm ngâm một lúc, cô lại rảnh mắt chuyển sang rơi xuống trên người Hạ. Hạ đang cúi đầu chuyên tâm làm việc hiển nhiên sẽ không biết được có một ánh mắt đang nhìn mình.
Nắng chiều tà chiếu xuyên qua ô cửa sổ, đem gương mặt ôn nhuận của Hạ ánh lên nét thanh thuần dịu dàng. Từ trên cao nhìn xuống, đôi lông mày của Hạ tinh tế giống như được vẽ ra từ đôi tay của một họa sĩ nổi tiếng nào đó, cộng thêm hàng lông mi cong vút lâu lâu lại cử động theo nhịp chớp của cặp mắt phượng đen láy quả là một sự kết hợp tuyệt vời. Sống mũi cao vừa phải, đôi môi đỏ đầy đặn, khuôn mặt cân xứng tuyệt đối, góc nghiêng hoàn hảo này là được ông trời ưu ái ban tặng sao?
Du âm thầm cảm thán ca ngợi. Chưa bao giờ cô chân chính nhìn Hạ kỹ đến thế cũng chưa bao giờ cô nhìn chầm chầm một người nào lâu như vậy. Trong đôi mắt đờ đẫn đó thấp thoáng hiện lên chút say mê. Hai bên má của cô bất chợt nóng rang như lửa đốt, đại não bắt đầu bị những cảm xúc mông lung chi phối, trong vô thức cô nâng bàn tay trái của mình áp lên một bên má của Hạ.
Hạ đang tập trung băng bó vết thương, lúc gần xong bị hành động của Du làm cho giật mình, theo bản năng Hạ nâng mặt né tránh. Du lúc này mới bừng tỉnh trở lại, bàn tay vẫn lơ lửng giữa không trung nơi mà hơi ấm từ gương mặt Hạ vẫn còn quẩn quanh. Du đảo mắt lẫn tránh, giọng nói không được tự nhiên: “Xin…xin lỗi.”
Hạ nhích thân mình ngồi thẳng dậy, nét mặt cực kỳ xa cách: “Hi vọng cậu không vì một vài hành động trong khoản thời gian vừa qua của tôi mà đi quá xa trong mối quan hệ này. Nếu có thể chúng ta sẽ là bạn bè và…không có gì khác nữa. Cậu hiểu chứ?”
Nhìn thấy bản mặt lạnh tanh đó, Du biết cô vừa phạm phải chuyện tày trời, vội vàng rối rít nói: “Không. Không phải như cậu nghĩ. Tôi không biết vì sao mình lại hành động như vậy. Nhưng tôi hứa sao này sẽ không như thế nữa.” cô nâng ánh mắt rụt rè nhìn Hạ: “Cậu đừng nóng giận được không? Lúc cậu tức giận trông rất đáng sợ.”
Hạ liếc mắt nhìn sang, thấy vẻ mặt hối tội chân thành của người nọ cũng coi như là hài lòng: “Tốt nhất là như thế. Nếu không đừng trách tôi tại sao đối xử cậu giống như những người trước đây.” Cô tiếp tục nâng tay, đem nút thắt cuối cùng nơi vừa băng bó cột lại. Sau đó cả hai đổi chỗ lại như cũ, im lặng làm bài, chẳng ai nói với ai câu nào.
Du cho rằng vì sự thiếu tinh tế của mình lúc nãy khiến cho Hạ cảm thấy khó chịu, cho nên hiện tại im lặng chính là thượng sách.
Thế còn Hạ? Cô đang nghĩ gì? Thật tình cô cũng không bài xích đối với hành động lúc nãy nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ sẵn sàng chấp nhận nó. Lúc này thấy người nọ e dè với mình, cô nghĩ chắc là do bị thái độ của mình dọa cho sợ hãi. Đối với sự im lặng bất chợt này tự dưng cô cũng thấy khó chịu vô cùng. Xem ra mớ cảm xúc rối ren này vẫn là nhất thời chưa thể tháo gỡ.
Kể từ ngày hôm đó mối quan hệ của hai người đã không còn tự nhiên như trước. Hạ vẫn chỉ bài vẫn giảng bài như thường lệ, nhưng Du cảm nhận được trong giọng nói cùng cách cư xử thì xa cách giống như hai người đang ngồi ở hai đầu Vạn Lí Trường Thành. Du có cảm giác mối quan hệ này đã bị hành động cùng với mớ cảm xúc nhất thời của mình khi đó đánh gãy mất rồi, và bây giờ nó sẽ trở về vạch xuất phát hoặc không có vạch xuất phát nào nữa.
Nhưng mà chính Du cũng không rõ đó có phải là cảm xúc nhất thời hay không khi mà thái độ xa cách của Hạ lại khiến cô để tâm. Nếu như là trước đây chắc chắn cô sẽ rất vui thậm chí có thể mở tiệc ăn mừng vậy mà giờ đây chẳng những không vui vẻ mà ngược lại trong lòng có chút đau đớn.
Có những lúc, rõ ràng đó là thứ mà chúng ta từng rất mong muốn thế mà khi nó bỗng trở thành hiện thực thì lại buồn đến đáng thương.
Chẳng lẽ cô bắt đầu thích Hạ rồi?
Cô muốn kể cho Hạ nghe rất nhiều chuyện, muốn thấy Hạ dịu dàng với mình giống như trước kia, thế nhưng điều đó bây giờ là không thể. Càng cố làm càng cảm thấy nó không được tự nhiên.
Thẳng cho đến khi kết thúc khóa học thái độ của Hạ vẫn lạnh lùng như vậy. Du không nhớ rõ ngày hôm đó đã diễn ra như thế nào, thứ đọng lại duy nhất trong lòng cô đó chính là bóng lưng ảm đạm của Hạ khi nói lời tạm biệt.
Liệu Hạ có đang tiếc nuối cuộc chia li này giống như cô không?