"Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời."
(-Trích dẫn-)
– —————
Sóng gió nho nhỏ bất ngờ ập đến mà cũng rất nhanh qua đi, nhờ sự giúp sức của nhiều người mà mọi thứ gần như đã trở về như quỹ đạo ban đầu của nó. Tháng mười hai mới đó thôi mà cũng sắp đi qua, tranh thủ mang một chút hơi lạnh phả vào không khí trong lành.
Chiều muộn chưa kịp kéo tới, những tia nắng vàng cam vẫn còn muốn lân la chạy loạn trong sân trường. Du hí ha hí hửng đạp xe ra khỏi cổng, vừa rẽ qua gốc đường quen thuộc đã thấy Mai Anh đang một mình đứng bên lề đường, nhìn thoáng qua giống như là đang đợi người đến đón.
Du không ngần ngại gì mà đạp xe chạy tới, dừng lại trước mặt Mai Anh: "Hey, không ngờ cậu vẫn còn ở đây. Cậu đang đợi người nhà đến đón hả?"
Mai Anh tròn mắt nhìn, có lẽ cô cũng đang trong sự bất ngờ. Từ lúc biết Du đến nay, đối phương chưa bao giờ chủ động đến tìm cô. Thỉnh thoảng, hai người sẽ vô tình gặp nhau ở đâu đó trong sân trường, những lúc như vậy đều là khách sáo chào hỏi nhau vài câu. Mặc dù cô luôn mong muốn được nhiều hơn như thế, nhưng cô biết rất rõ, Du chưa hẳn đã xem cô như là một người bạn chân chính. Mà đã không là bạn, muốn thân thiết hơn nữa cũng thật khó.
Mai Anh cũng cười đáp: "Phải. Hôm nay tôi được gia đình đưa đi. Sao thế?"
Du không có xuống xe, vẫn chống chân trên mặt đường: "Ừa, vừa nãy tôi nghe Hạ nói hết rồi. Tôi muốn nói lời cảm ơn với chị em cậu". Cô ngó nghiêng tìm kiếm: "Em họ cậu không đi cùng cậu à?"
"Không có, hôm nay con bé có tiết học thêm. Mà sao cậu hỏi vậy?"
" À ừ…Tôi muốn mời hai người đi ăn." Du ngượng ngùng cười.
"Cậu đây là đang muốn trả ơn bọn tôi?"
"Đương nhiên. Không có hai người chắc tôi tiêu mất. Có ơn thì phải trả chứ."
Mai Anh chợt cười rộ lên, lần đầu tiên cô ở bên cạnh người mình thích mà được nói chuyện thoái mái như thế. Dẫu biết rằng Du chỉ muốn cảm ơn mình nên mới đưa ra đề nghị này, nhưng đối với cô, hành động này giống như một món quà vô giá mà cô không thể bỏ lỡ.
Cô nói: "Tôi đi với cậu thì được, chứ em họ tôi thì chắc chắn sẽ không đi đâu. Tính tình của em ấy hơi hướng nội."
Nét mặt Du ngờ ngợ hiểu ra vấn đề: "Ồ, vậy giờ cậu rảnh chứ?" Du nhanh miệng nói: "Đi ăn với tôi nha."
Mai Anh nhanh nhẩu gật đầu đồng ý, cơ hội đã đến thì cô cũng không muốn phí phạm, cùng nhau đi chung một đoạn đường ngắn thôi cũng được, như thế thôi cô cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Ngồi trên yên sau, Mai Anh vội lấy điện thoại gọi cho gia đình, xin phép sẽ về muộn một chút. Du đang đạp xe nghe được nên hỏi: "Có phải tôi hơi hấp tấp rồi không? Chi bằng để hôm khác cũng được."
"Không sao. Ba mẹ tôi không khó như cậu nghĩ đâu." Mai Anh ở yên sau trấn an.
Du nhẹ nhõm đáp: "Thế thì tốt. Tôi còn lo là cậu trở về sẽ bị mắng."
Đoạn đường còn lại cũng chỉ còn tiếng xe cộ nơi lòng đường đang nô nức qua lại. Du không biết phải nói gì mà Mai Anh cũng bất chợt im lặng. Ánh mắt Mai Anh thoáng sâu lắng say mê, mang theo một chút luyến tiếc mà ngắm nhìn bóng dáng vô tư của người trước mắt.
Thầm nghĩ, giá như sau khi tốt nghiệp, cô không phải cùng gia đình sang nước ngoài định cư thì có lẽ cô vẫn có cơ hội?
Đã từng rất nhiều rất nhiều lần tự nhủ với bản thân là không được đến gần người này quá nhiều, chỉ vì một ánh mắt một cử chỉ khi đó mà cơn say cứ theo cô dai dẳng không dứt. Liệu khi bước vào cuộc sống của đối phương, cô có còn giữ nổi lý trí của chính mình không?
Câu trả lời là không, bởi vì…cô hiện tại đã ở đây, ở khoảng cách rất gần, gần với người mà cô thầm yêu mến mà mãi cũng không thể có được. Trong rất nhiều cuộc đấu tranh tư tưởng, trái tim đôi khi lại nhanh nhẩu chiếm phần hơn, bất giác tỉnh ngộ thì mọi thứ cũng đã quyết định xong rồi.
"Này cậu, chúng ta ăn ở chỗ này nha?" Du đột ngột lên tiếng.
Mai Anh dừng dòng suy nghĩ rối ren trong đầu, ngẩng mặt lên nhìn đã thấy chiếc xe đạp dừng lại ở trước một quán ăn, trên bảng hiệu có đề hai chữ: Tam Phúc.
Cô khẽ nâng môi cười, ánh mắt cùng nét mặt dường như có chút hoài niệm: "Được, chọn quán này đi."
"Nhưng sao cậu lại đưa tôi đến đây thế?" Mai Anh lại hỏi.
Du vui vẻ nói: "Chỗ này tuy nhỏ nhưng đồ ăn rất ngon, bảo đảm cậu sẽ thích cho xem, sữa đậu nành với xiên nướng ở đây ngon cực kỳ luôn á." Du đi trước dẫn đường: "Lâu lắm rồi tôi không có tới, hôm nay sẵn tiện dẫn cậu đi cùng luôn."
Gương mặt Mai Anh thoáng hiện lên sự thất vọng, nhỏ giọng nói: "Vậy à."
Xem ra, đoạn kí ức này, ngay từ đầu cũng chỉ có mình cô là coi trọng, người ta…sớm đã quên mất rồi.
Hai người chọn cái bàn gần cửa lớn ngồi vào, vừa thưởng thức đồ ăn ngon, vừa có thể ngắm nhìn cảnh sắc thành phố lúc xế chiều. Du cẩn thận chọn món, cũng không quên nhiệt tình giới thiệu mấy món hấp dẫn trong menu cho Mai Anh.
Mai Anh cũng phối hợp một chút, nghiêm túc lắng nghe Du thao thao bất tuyệt. Dù gì đối phương vốn đã quên cuộc gặp gỡ lần đó, cô cũng không nên nhắc lại làm gì.
"Thế thì chọn món này đi, còn có…món này nữa." Mai Anh chỉ tay vào menu.
"OK. Quyết định vậy đi."
Thức ăn sau đó được dọn lên, hai người rất nhanh hòa vào bàn ăn, cuộc nói chuyện vì thế mà trở nên rôm rã tiếng cười. Du nói ra câu nào, Mai Anh lại thích thú lắng nghe câu đó, không hề bỏ sót bất kỳ điều gì, thỉnh thoảng cũng sẽ hùa theo vài câu. Bản thân Du cũng cảm thấy rất thoải mái khi nói chuyện với người bạn mới này, cho nên cứ luôn cười nói đến híp mắt.
Gió thổi vi vu cuốn theo chút bụi bậm của thành thị. Thành phố X đã đến giờ tan tầm, xe cộ qua qua lại chật cứng cả đường đi.
Trong đám đông hỗn tạp đó, chiếc xe màu đen chậm rãi tấp vào lề đường, người tài xế già nua nói: "Hạ à, con đợi bác một chút nha. Bác vào đây mua đồ cho vú nuôi của con cái đã."
"Dì Lan hôm nay không nấu ăn sao ạ?" Hạ thắc mắc hỏi.
"Không phải vậy. Tự dưng bả nói thèm sữa đậu nành với xiên nướng của quán này nên kêu bác ghé mua thôi. Con có muốn ăn không?"
"Dạ thôi ạ. Con chuộng ăn cơm nhà hơn."
Bác tài xế gật đầu giống như đã sớm đoán được câu trả lời này, ông mở cửa xe đi vào bên trong quán gọi món. Hạ ở trong xe lại cuối đầu xem sách, một lúc lâu sau đó vẫn chưa thấy bác tài xế quay lại, Hạ có hơi nôn nóng mà dời mắt nhìn vào bên trong quán. Quán ăn hiện tại khá đông, bác tài xế vẫn còn đứng đợi món, Hạ đảo mắt nhìn quanh, chợt phát hiện dáng dấp quen thuộc đang ngồi ngay cái bàn nhỏ gần cửa lớn.
Sợ bản thân nhìn lầm, Hạ nhấm nút hạ cửa kính xe ô tô xuống một ít để nhìn kỹ hơn. Quả nhiên, không ai khác ngoài Du, người nọ tay cầm xiên nướng ăn ngon lành, ngồi đối diện là nữ sinh trông cũng quen mắt không kém, cả hai không biết đang nói gì mà lại vui vẻ đến cười híp cả mắt.
Không cần đoán cũng biết là vì chuyện đoạn ghi âm nên họ mới cùng nhau ở đây, trước đó Hạ cũng phần nào đoán được là khung cảnh này thế nào cũng diễn ra, thế nhưng không ngờ nó lại ở ngay trước mắt cô. Ghen tị cái gì? Trong khi chính cô là người gián tiếp làm ra? Nhưng đoạn ghi âm vốn không phải của cô, cô không thể nào trắng trợn cướp công của người khác.
Tâm trạng của Hạ bất chợt sa sút. Bình thường lúc nói chuyện với cô thì lúc nào cũng ngượng ngùng, câu nệ còn đối với người khác thì lại tươi tắn như hoa. Hạ không khỏi tự hỏi bản thân, chẳng lẽ cô thật sự đáng sợ đến vậy? Khiến cho người ở gần luôn cảm thấy áp lực?
Hạ rũ mi, không muốn nhìn nữa. Cô lấy điện thoại gọi cho tài xế: "Bác Tân, mua giúp con một phần luôn ạ."
"Ồ, vậy để bác gọi thêm." Cuộc điện thoại vừa dứt, bác tài xế thầm thắc mắc: "Sao con bé hôm nay có vẻ lạ nhỉ?"
Hạ đanh mặt ngồi yên trong xe, đến cuốn sách thiên văn mà cô yêu thích cũng không muốn đọc nữa. Cô khoanh hai tay trước ngực, ngã lưng vào thành ghế, thỉnh thoảng không tự chủ được mà liếc mắt nhìn vào trong.
Ánh mắt Hạ đờ đẫn pha thêm chút suy tư: "Bị chi phối cảm xúc bởi một người, đó là vì sao?"
Hạ giễu cợt chính mình, tự trách sao hôm nay cô lại kỳ quặc như thế, từng đợt cảm xúc lẫn lộn cứ không ngừng quay cuồng trong đầu. Cô âm thầm nhắc nhở bản thân, tối nay phải thư giãn một chút, từ từ tìm ra câu trả lời thỏa đáng. Nếu như đến cả chuyện yêu ghét một người mà cô cũng không phân biệt được thì nhất định sẽ nghiêm khắc chép phạt công thức Toán Lý Hóa một ngàn lần mới thôi.
—————–
Tác giả: Ôi! Một tinh thần ham học bất diệt. Kể từ dạo ấy, người nào đó chuyển sang đọc sách tâm lý yêu đương tuổi mới lớn và truyện ngôn tình.
Hạ: Tôi chỉ là muốn đổi tầm nhìn thôi.
Tác giả: Không cần phải ngụy biện.
Hạ cầm dao lao tới. Tác giả xém nhập viện.
– ———-
Tự dưng hôm nay phát hiện ra có vài trang bê truyện của mình đăng lên, cũng may là nó còn chút lương tâm để đúng tên tác giả. Mình up có mỗi hai app thôi, bên wattpad bị copy sang 1 trang, mà bên mangatoon cũng bị copy luôn, sở dĩ mình biết nó copy từ app mangatoon là vì bên đó số chương up nhỉnh hơn bên này một xí, nhìn phát là nhận ra liền.
Hi vọng mọi người lưu ý giúp mình, ngoài wattpad và mangatoon ra thì những nơi khác điều là copy hết đó huhu.