...........
(Ngoại truyện tản mạn)
.....
“Đây là nơi nào?” Văn Thái tự hỏi.
Ở nơi này ngay cả hắc ám loại vật này đều không tồn tại, thậm chí Văn Thái cảm giác ngay cả mình đều biến mất, chỉ có một ý thức yên lặng tại vô tận trống rỗng bên trong.
Đây là một cái không có không gian, không có thời gian, không có hết thảy địa phương.
Hắn cũng chỉ có thể tự đáp, bởi vì hắn có thể là cái thứ nhất quan sát được đến nơi này sinh mạng thể, cũng là ở nơi này duy nhất tồn tại.
“Ta đây là bị vứt ra vũ trụ bên ngoài? Vẫn là tiến vào không thể biết chiều không gian?”
Hắn không cách nào la lên, hắn không cách nào cảm thấy được bất luận nhân vật nào.
Hắn đột nhiên sinh lòng e ngại, bên tai huyền âm đều chẳng có một tiếng gợn sóng, ám ảnh đến cùng cực.
Phải trải qua một hồi thật lâu lấy lại bình tĩnh, Văn Thái mới dần dần khôi phục tâm tình, nhớ đến trước đó cái gì.
“Phải rồi, nghiên cứu, nơi này có thể là một cái khác góc nhìn vũ trụ, có thể là thời gian đầu nguồn, cũng có thể là là một cái khác chiều không gian hoặc là nhân loại không cách nào tưởng tượng không biết”.
“Ở đây khả năng cái gì đều không tồn tại, thật giống như một cái lao tù bình thường, mà linh hồn của ngươi thì sẽ bị vây ở chỗ nào, một ngàn, một vạn năm, một ức năm, thậm chí là... tỷ năm”.
Thẳng đến... Vĩnh hằng
Một nháy mắt, Văn Thái bao nhiêu thấp thỏm lo âu đến cực hạn đột ngột biến mất.
Nhưng mà hắn ý nghĩ này vừa mới hiển hiện, lại đột nhiên nhìn thấy trước mắt sáng lên một luồng sáng.
Hắn nghe được nước biển cùng tiếng thuỷ triều lên, nghe thấy thanh âm cũng cảm giác được thanh tịnh vô cùng, mang theo ấm áp.
Hắn thậm chí cảm giác được bọt khí từ bên cạnh mình hiện lên trôi hướng phía trên.
Tích tích, ào ào, ùng ục ục.
Thanh âm này để hắn cảm động.
Neo điểm!
“Ta tại trên địa cầu neo điểm xuất hiện, bọn chúng nhường cho ta có thể quan trắc đến đa vũ trụ”.
Tuế nguyệt lặng lẽ trôi đã không biết bao nhiêu tỷ năm trôi qua kể từ ngày Mạc Phàm trở lại cột mốc 0 – điểm kỳ dị.
Một ngày này, Phục Hiên Chúa Tể - Văn Thái nương theo phát minh radar Thấu Kính Hồi Quang của một vị giáo sư nhân loại thế giới ma pháp thi triển, thông qua thấu kính kết hợp tinh thần thức hải khủng khiếp của mình, Văn Thái cảm giác được hắn từ trong thân thể của mình linh thức bay ra, giống như là vượt thời gian, chậm rãi nhắm hướng vũ trụ lạc trôi.
Văn Thái lặng lẽ quan sát thấu kính, không hiểu nhìn chằm chằm vào quỹ đạo biến hóa của tất cả vạn vật.
Hắn quan sát thấy cao ốc, quan sát thành thị, quan sát đại lục, từ đỉnh tiêm phát triển chọc trời, từ thiên hà tấp nập tàu không gian, cây thế giới, cầu liên thông hành tinh từ từ bị tua ngược.
Không rõ là tua ngược hay bị thoái hóa, phảng phất biểu hiện không rõ ràng, chúng nó không ngừng điên cuồng xuống cấp.
“Chỉ là không biết là ngược dòng vẫn là xuôi dòng, nếu như là xuôi dòng tới nói, chẳng lẽ là nói nhân loại đã toàn bộ bộ diệt tuyệt sao?”
Không, không đúng.
Có lẽ là tua ngược.
Tua ngược lại càng đúng hơn một điểm. Dù sao, tịnh tiến đi lên, xác suất để văn minh suy thoái là không có khả năng cao.
“Thời gian tại gia tốc phát sinh biến hóa, ta hiện tại cảm thấy được một cái chớp mắt, thậm chí có thể là mười vạn năm trăm vạn năm quá khứ liên tục lùi”. Văn Thái lẩm bẩm.
Thành công !
Khoa học ma pháp càng ngày càng thần kỳ a.
Thấu Kính Hồi Quang này đúng sản phẩm nhân loại hàng tỷ năm sau liên tục phát triển sáng tạo ra, mặt thấu kính kích thước to như Mặt Trăng vậy, lăng kính hội tụ độ dày đều là khoảng cách từ Tinh Cầu đến Tinh Cầu so sánh. Không phải trình độ này, không có khả năng nhìn thấy hình ảnh quá khứ.
Đương nhiên, không phải ai nhìn cũng được, thần phẩm này đến nói, ngoại trừ Văn Thái đạt tiệm cận Chí Tôn Đế Hoàng lực lượng ra, thế gian chẳng có mấy người bảo lãnh đủ trình độ gánh vác lực lượng thấu kính phản vệ.
Không phải thực tế thế gian tua ngược, chỉ là Văn Thái tầm mắt nhìn qua thấu kính, bắt đầu vô hạn tua ngược.
Linh thức Văn Thái càng bay càng cao, hắn nhẹ nhàng di chuyển tại quỹ đạo bên trên, đột nhiên phát hiện trên địa cầu ngay tại cấp tốc phát sinh biến hóa.
Trong nháy mắt liền không có thành thị, thậm chí không có nhân loại vết tích.
Đại lục bản khối vậy mà tại đang di động, màu xanh biếc thực vật dần dần bao trùm sở hữu.
Lấy chính mình mấy triệu kiếp học giả, Văn Thái lập tức minh bạch xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía vũ trụ, sau đó liền bị một cỗ vô hình cự lực lôi kéo hoặc là nói bị ném vào rộng lớn vô ngần trong vũ trụ, biến mất ở trên địa cầu.
Vĩnh hằng yên tĩnh bọc lại hắn.
Hắn nhìn thấy vô số hằng tinh sinh ra cùng chôn vùi, nhìn thấy từng cái tinh hệ cấp tốc đổ sụp. Đa vị diện đang không ngừng eo hẹp co lại.
Là một nhà học giả đỉnh tiêm, Văn Thái trước đây cũng từng có rất nhiều giả thuyết về thuyết bigbang, hắn cũng có nghiên cứu qua mô hình điểm neo kỳ dị, song, chưa hề tưởng tượng thế gian có dạng này kỳ cảnh, vĩ ngạn kỳ tuyệt đến đủ để cho người cải biến tín niệm của mình, cảm thấy mình cả đời cùng theo đuổi hết thảy là như thế buồn cười, thậm chí vì chính mình tầm thường cả đời cảm giác được sợ hãi.
Chúng ta kiến cỏ càng bình thường sinh mệnh, thật tồn tại bất cứ ý nghĩa gì sao?
Sinh mệnh sinh ra, văn minh khởi nguyên, khoa học kỹ thuật rộng lớn, thật sự giống nhân loại tự xưng là như vậy vĩ đại sao?
Văn Thái có một loại cảm giác...
Khởi nguyên bị chôn giấu cực sâu nhất bí mật, chính là người đó...
Nhân loại cả đời, thậm chí tên là người của cái chủng tộc này lịch sử, thậm chí toàn bộ Địa cầu, thế giới ma pháp, thế giới khoa học, vân vân... Bao quát long tộc, thú tộc, yêu ma, ác linh, quỷ sứ, tinh linh tộc...
Hết thảy, xuất phát là bụi bặm linh thể.
Văn Thái giờ phút này chỉ có thể dùng một câu từng nghe đến qua nói để hình dung.
Chúng ta là bụi bặm !
Chớp mắt tức thì, không có bất kỳ cái gì ý nghĩa.
Không có chú ý, không có để ý, sửa đổi cải biến không là cái gì.
Chúng ta khởi nguyên, chúng ta sinh ra, chúng ta cực điểm có khả năng lóng lánh quang huy, chúng ta vậy mà cuối cùng đem không thể vãn hồi rồi mất đi.
Tan biến tại viên kia vũ trụ bên trong góc nhỏ nhặt không đáng kể chút nào như một hòn đảo bị thủy triều cuốn mất, tan biến tại một cái đối với vũ trụ tới nói bất quá là một cái chớp mắt.
Văn Thái tâm linh nhận xung kích, có thể nhìn thấy dạng này kỳ tuyệt cảnh tượng, bản thân kia ảm đạm mà nhân sinh ngắn ngủi giống như vậy cuối cùng có một tia ánh sáng.
Hắn hóa thành một chùm sáng, hướng phía vũ trụ chỗ sâu mà đi.
Thời gian tại đảo lưu, hắn ở một cái siêu việt thời không cùng chiều không gian phương thức, hướng phía hết thảy khởi nguyên chi địa mà đi.
Giống như tại cái kia thời gian đầu nguồn, có một người cường đại lực hút tại đem hắn kéo hướng hết thảy bắt đầu.
Cuối cùng.
Quần tinh chôn vùi, vũ trụ quy nhất.
Hết thảy đều biến mất không thấy gì nữa.
Hắn vậy mà đã tới điểm cuối cùng.
Tĩnh lặng, tĩnh lặng triệt để.
Xung quanh khắp nơi chẳng thể nhìn thấy gì, không phải là màu đen nên không nhìn thấy, trên thực tế, nó còn chẳng phải là màu đen, mọi thứ nguyên bản đã không có màu sắc, giống như thị giác người mù vậy, là “nothing”, trống rỗng.
Thậm chí liền hư vô, liền hỗn độn đều không tồn tại.
Đây chính là quá khứ khởi nguyên, điểm kỳ dị, nơi bắt đầu.
“Gia gia!"
Một thanh âm quen thuộc xuất hiện tại Văn Thái bên tai.
Ngay tại quan sát viễn vọng Thấu Kính Hồi Quang, một vầng sáng thành hoàng rớt xuống Văn Thái ngay bên người.
Người xuất hiện chính là Phong Nguyệt Cát. Một cái khác Chí Tôn Đế Hoàng kỷ nguyên.
Ở kỷ nguyên Tinh Tế Văn Minh cấp độ 6 này, Bàn Cổ đã gác kiếm lùi về hậu trường, không giống như dự đoán. Sau khi Mạc Phàm rời đi, Bàn Cổ cũng không có trở về Quang Minh Vị Diện, hắn không còn tham vọng khôi phục Chí Tôn Đế Hoàng thân phận, chính mình ẩn dật ngao du, buông bỏ hoàn toàn trách nhiệm cùng sứ mệnh gánh vác trên vai, sống cho chính mình.
Mà hiện tại, Chí Tôn Đế Hoàng thế hệ mới như cũ xuất hiện bốn vị, Phong Nguyệt Cát chém ngã Thần Mẫu Gaia, Siêu Duy Vị Diện đại diện Phong Nguyệt Cát, Hắc Ám Vị Diện đại diện là Văn Thái, Triệu Hoán Vị Diện Chí Tôn Đế Hoàng liền là Hạo Thiên Thú Thần Griffin. Quang Minh Vị Diện, toàn tri thần Ariceus đồng dạng mới vừa chen một chân vào hàng ngũ vô song này.
Thế giới ma pháp không xuất hiện Chí Tôn Đế Hoàng, cũng dễ hiểu thôi, thế giới ma pháp cạnh tranh quá mức phức tạp, khoa học thời đại phát triển, văn minh phồn thịnh, nhân loại dần dần áp chế cả thảy, yêu hoàng, hung thú, quái vật, hải ma, nói không chừng còn bị nhân loại đồng hóa, bắt đầu tiếp cận nhân loại thành thị, gia nhập học viện đào tạo qua đạo đức cùng giáo dục công dân, biến hình thú thành người. Văn minh cấp độ 6, căn bản không có cần Chí Tôn Đế Hoàng, Chí Tôn Đế Hoàng dường như sinh ra không nổi ở thế giới ma pháp.
“Cát nhi, ngươi đến rồi”. Văn Thái cười ôn hòa, không có quay mặt lại, tiếp tục vừa nói chuyện với Phong Nguyệt Cát, vừa nhìn vào thấu kính.
“Ngài giả thuyết giống như đạt được minh chứng thành công. Cha ta đúng khai sinh ra vũ trụ?” Phong Nguyệt Cát hơi ngẩn ra nhìn vào lăng kính, sau đó tổ chức ngôn ngữ chậm rãi nói.
Đôi mắt của Văn Thái lộ ra một điểm tang thương, hắn hít vào một hơi thật sau, dùng tay trái day day huyệt thái dương, nói:
“Ừm...”
“Đúng là hắn”.
“Nghe thì hơi kì quái, ngược với kiến thức lẽ thường. Nhưng kết quả không thể chối cãi được. Người duy nhất không thể chạm vào trong lịch sử, hắn là lịch sử, hắn tạo nên khái niệm dị biến thời gian, hắn là dòng chảy dị biến thời gian”.
Thế giới này không có ai so với hắn càng vĩ đại.
Bởi vì... hắn chính là cội nguồn gốc rễ của thế giới.
Thế giới bởi vì hắn mới được đúc kết tạo thành.
Dòng thời gian bởi vì hắn kết thúc chu kỳ dị biến mới có thể tịnh tiến.
Quyền năng càng lớn, trách nhiệm càng cao.
Sớm đã biết Cổ Thần tạo ra thế giới.
Có thể là, bây giờ mọi người mới vỡ lẽ, Cổ Thần kì thực chính là hắn.
“Mạc Phàm...”
Tạo Hoá là Thượng Thương, Thượng Thương là Mạc Phàm, cuối cùng Văn Thái đã chứng minh đúng, Mạc Phàm dùng bản thể của mình đi đến tận cùng của điểm neo thế giới, phân hủy phát nổ, tạo ra big bang, lại từ trong hỗn độn, phá vỡ tối tăm mà tạo ra một luồng sáng đầu tiên. Bản thân thì hoàn toàn hoà vào vũ trụ, năng lượng thần linh ngâm vào từng hạt vật chất hàng tỷ năm, dần dần thai nghén ra ức vạn sinh vật.
Thế giới tinh thần Toàn Chức Ma Pháp của Thần sau vụ nổ bành trướng thành đa vũ trụ, Không Gian Thần Nhãn thiêu đốt phân hủy lên những thái cổ vị diện, Thời Không Thần Nhãn của Mạc Phàm ngăn cách thế giới ma pháp tinh thần của hắn thành từng cách trở vị diện, tạo ra pháp tắc chí cao vô cực, tạo ra quy tắc Thiên Đạo, tạo ra hỗn độn, trật tự, hư vô, hắc ám, quang minh, nguyên tố. Diệt Thế Thần Nhãn đem tới thiên địa hồn cách, tính cách đại diện nhân gian, hóa thành mặt trăng đỏ ngủ đông ở tận sâu trong Hắc Ám.
Từng lớp biểu bì trên da nặn lên mô thiên hà, siêu ngân lạc trôi, lỗ rốn là từng cái khuếch đại lỗ đen vũ trụ bị phân mảnh. Cơ thể thổ cốt văng khắp cấu tạo nên tinh cầu, mặt đất, trở thành ngôi sao. Thức hải cùng huyết dịch của Thần chảy ra thành biển rộng và sông lớn, dưỡng dục sinh mệnh...
Từ trong tâm linh tinh thần của Thần đã đản sinh ra con người, tạo ra vạn vật, đó là kỷ thứ nhất, kỷ nguyên Hỗn Loạn, Ánh Sáng, Trật Tự và Sinh Mệnh.
Đương nhiên, nổi bật nhất, lóa mắt nhất, không nghi ngờ chính là tứ đại vị diện.
Hắc Ám Vị Diện đến từ Hắc Ám Hệ ma pháp tinh thần cùng Hỗn Độn, Quang Minh Vị Diện đến từ Bạch hệ ma pháp tinh thần, Siêu Duy Vị Diện đến từ Nguyên tố hệ ma pháp tinh thần, Triệu hoán vị diện đến từ Thứ nguyên hệ ma pháp tinh thần.
Mà Lưỡng Cực Vị Diện thế giới ma pháp và thế giới khoa học, đúng đến từ song hồn của Mạc Phàm tạo ra, dung hợp toàn bộ hệ ma pháp đơn vị tạo thành.
Phải hàng tỷ năm trôi qua kể từ ngày Mạc Phàm quay về điểm xuất phát, Văn Thái với Phong Nguyệt Cát mới đi tìm ra được manh mối, khám phá được hi hoàng viễn cổ thế giới chung cực bí mật lớn nhất.
Ngay tại thế giới điểm xuất phát hình thành, không phải chỉ có Mạc Phàm phân rã.
Khế ước, linh ước, hồn ước của hắn, đồng dạng cùng một chỗ.
Viêm Cơ đỉnh tiêm một thời khắc cuối cùng được Thượng Thương ban cho Thần Hỏa Liệt Quang, hai con mắt của Viêm Cơ biến thành quầng thể mặt trời, vành đai Thái Dương Hệ đa thế giới, bao quát Thái Dương Hệ thế giới ma pháp. Có lẽ, quầng thể 49 Nhật Miện Thần truyền thuyết kia, khởi nguồn bắt đầu chính là Thần Viêm Cơ đi.
Medusa chi nhãn ngưng tụ đất đá tạo nên đại địa cứng rắn, Apase tương lai đúng giống Nữ Oa, nàng khi phân rã ngược dòng, tại Quang Minh Vị Diện nặn nên mầm sống.
Thanh Hoàng Hiên Viên Long cũng là như vậy, phân rã cũng không phải chỉ đơn giản sau này tương lai một lần nữa đầu thai làm thế giới ma pháp cấp tạo hóa Thanh Long, khi Thanh Hoàng Hiên Viên Long theo Mạc phàm phân rã, nó liền là Long Thần.
Tương lai sẽ lại có cấp tạo hóa Thanh Long, có Viêm Cơ, có Apase khác, nhưng tất cả liền không tính là có quan hệ gì với những Thanh Hoàng Hiên Viên Long, Thần Viêm Cơ, Apase Nữ Oa quá khứ, vốn phân rã quá trình cũng không đồng nghĩa với đầu thai.
Thật giống như Mạc Phàm và Chaos. Mạc Phàm tương lai chính là Chaos, nhưng khi Mạc Phàm mới được sinh ra, vậy thì không phải là Mạc Phàm. Phân rã, chính là một tai kiếp cuối cùng, làm một cuộc đời mới hoàn toàn, chẳng phải quay lại từ đầu.
Tương tự, thiên địa bát hồn, tiểu mei, lão lang, tử lộc, vân vân... bọn nó phân rã thành ai, biến thành cái gì đồ vật, tạo thành nguồn năng lượng nào đó của thế giới, vậy thì không ai biết được rồi. Tùy mỗi một người đặt góc nhìn mình vào thế giới cảm nhận và diễn sinh.
Thương linh chủng tộc cùng vô hạn kỷ nguyên văn minh, thật giống như vũ trụ bên trong góc đột nhiên hiện lên một sợi ánh sáng nhạt.
Mạc Phàm tạo ra big bang tạo ra thế giới, thế giới đúng đến từ năng lượng của hắn. Vạn vật là vì hắn gốc rễ mới được sinh ra, nhưng ngược lại, không thể nói tất cả sinh vật đều mang theo huyết mạch của Mạc Phàm.
Bạch Ma Pháp đẳng cấp cao nhất tối thượng pháp tắc, không đơn thuần chỉ là chữa trị, mà chính là sáng tạo. Va chạm năng lượng, đến từ tâm linh, bạch quang dưỡng dục ra tế bào. Từ tế bào bên trong mang theo sự sống muôn loài dần dần theo tuế nguyệt không ngừng tiến hóa mà hình thành.
Nói Mạc Phàm sáng tạo cái gốc rễ tế bào thì đúng, nhưng nói mọi thứ đến từ huyết mạch của hắn, cái này có chút không thỏa đáng.
Văn Thái và Phong Nguyệt Cát quan sát quá trình, tường tận ghi chép lại.
Nguyệt Cát nhìn mà cảm thán không nguôi, hắn có cảm nhận sâu sắc rằng lịch sử của kỷ nguyên đầu tiên này bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc. Mà chỉ xuyên qua màn sương ấy nhìn được đường viền thôi đã khiến người ta run sợ khó mà ngăn cản được, dường như có thể tưởng tượng ra được một cái quá trình dị biến thời gian phá hủy nhận thức là khủng bố khó tin đến cỡ nào.
“Mạc tiên sinh...” Phong Nguyệt Cát đứng tại trước viễn vọng Thấu Kính Hồi Quang, lễ phép cúi đầu, trân trọng khoảnh khắc lịch sử này.
Dị biến thời gian.
Thế giới gốc rễ manh mối, lại là dị biến thời gian.
Quá khứ bắt đầu bởi vì tương lai.
“Dị biến thời gian cái này thật sự là không ai có thể tưởng tượng được”.
Nhất định sẽ có người nhận thức bị đảo lộn, cho rằng thế giới bắt đầu đầu tiên, thứ trước nhất liền là bắt đầu từ 0. Ai lại có thể nghĩ tới, số 0 kia vốn chính là +A –A.
Thật giống như một bài toán 0 = 0. Thế giới yên tĩnh tĩnh lặng, sau đó dòng thời gian yên tĩnh kia đột nhiên mượn +A từ tương lai, sau đó khi đến giai đoạn tương lai kia, -A để trả lại.
+ A – A vốn là triệt tiêu nhau quay về 0.
Dị biến thời gian thành lập.
Không quan trọng trứng có trước hay gà có trước, đó vốn là một pháp tắc mượn và trả. Bắt đầu liền là ở tương lai trường đoạn kết cục.
Mà dòng chảy thời gian kì thật chính là hình số “6”. Vì sao nói nó số 6 đâu. Đối với tất cả mọi người, dòng chảy là một đường thẳng tịnh tiến về phía trước, mà đối với Mạc Phàm, hắn hay là tại ở một đoạn đường nào đó trở thành Thượng Đế rồi, thế là liền quay về nơi xuất phát, đi một vòng tròn trả nợ.
Đột nhiên, một giọng nói hồi quang của Mạc Phàm lưu lại vang lên.
“Văn Thái, Nguyệt Cát, hai người khoẻ không, cảm ơn vì đã chăm sóc cho Thiên Hy cùng nha đầu Nhã Tràm. Hà hà, nghe được những câu này, các ngươi cũng đừng có bất ngờ a, thật sự là lâu lắm rồi mới có thể lại trò chuyện với các ngươi. Ừm..., nói thật, ta cũng không biết nói gì thêm nữa, người sắp chết, lại có thể nào muốn trò chuyện nhiều quá đâu. Cố lên nhé, cái kết sẽ thật đẹp”. Một đạo huyền âm ma pháp được lưu lại từ hàng tỷ năm trước phát ra.
Một âm thanh kia vang lên.
Thấu Kính Hồi Quang tắt lịm rồi.
Sau đó, Văn Thái và Nguyệt Cát không còn thấy gì nữa, cũng không nghe thêm gì nữa.
“Cảm giác Mạc Phàm đã sớm dùng Thần Mộc Tỉnh dự đoán, tiên tri được đến ngày hôm nay, biết được tương lai chúng ta sẽ quan sát thấy hắn, để cho chúng ta nhìn vào quá khứ dòng lịch sử này”. Văn Thái nghiêm túc cân nhắc suy nghĩ của mình.
Nếu không phải Mạc Phàm để lại một chút dẫn dắt cho phép người khác nhìn hắn lúc phân rã, vậy thì lấy trình độ Văn Thái và Phong Nguyệt Cát, cho dù là có gắn thêm 100000 cái Thấu Kính Hồi Quang cũng không có khả năng nhìn trộm một đoạn thần tịch bí mật được.
Này so với Thiên Cơ càng đáng sợ, nó là tuyệt đối dòng chảy, tuyệt đối không thể ngăn cản tuyến thời gian gốc thế giới.
Chỉ có Mạc Phàm trước đây chuẩn bị sẵn hình ảnh từ cái chết lưu lại, bọn hắn giờ khắc này mới có thể thấy.
Đương nhiên, bọn họ chắc có lẽ đến nằm mơ cũng không nghĩ ra được, tai ách khủng khiếp nhất, một hồi thảm họa kinh khủng nhất lịch sử đa vị diện kia do Chaos phát động, Chaos chính là Mạc Phàm tương lai thần hồn và chấp niệm của hắn sau khi mất đi ký ức và lực lượng.
Bất quá, dường như cả Văn Thái và Phong Nguyệt Cát cũng không cần phải thấy.
Bởi vì biết rõ manh mối thần tịch về sau, những hình ảnh này lập tức để bọn hắn thành lập đến một đáp án chung, thống nhất.
“Biết được nguyên nhân và cội nguồn dẫn đến kết quả, tối thiểu, còn hơn là không biết gì cả. Chúng ta lại có một chút cơ hội, dù rất nhỏ rất mong manh, nhưng vẫn là có”. Văn Thái mở miệng nói ra.
Trong tông giọng hắn của hắn đương nhiên không chút nào biểu quyết sự tin tưởng quá nhiều. Nói thật, đến bây giờ hắn đều vô pháp.
Nhưng manh mối này vẫn là rất quan trọng.
Ai biết được, một tỷ, một ngàn tỷ, một triệu tỷ năm sau đó nữa, văn minh nhân loại tiến về cấp 9 cao nhất, có hay không sẽ thực sự tìm ra giải pháp đoạn du quá khứ đâu.
Cứ việc quay về quá khứ cũng không nhất định cứu được Mạc Phàm, bởi vì cứu hắn, dòng thời gian nhất định sẽ biến mất, vậy thì tiêu rồi.
Nhưng cũng không loại trừ thật là có phương pháp, chỉ là phương pháp gì đi chăng nữa, hiện tại bọn hắn đều chưa tưởng tượng ra được.
Đây gọi là trong tuyệt vọng dấy lên một chút mong manh con kiến bò.
Một lúc sau, Văn Thái và Phong Nguyệt Cát rời đi rồi.
Giọng huyền âm tin nhắn kia lại lần nữa truyền đến.
Mà cũng không thể gọi là tin nhắn.
Giọng nói lần này, giống như là tiếng than thở dằn vặt nhiều hơn.
“Có lẽ, các ngươi biết đến ta luân hồi đi tìm nàng, nhưng hết thảy chỉ vẹn vẹn một kiếp, ta cũng không biết luân hồi về sau ta chết sẽ như thế nào, ta là ai giữa thế gian này. Mạc Phàm mới sẽ lại sinh ra, người đó không phải ta. Còn nàng, nàng luôn mang theo ký ức của mình, hết lần này đến lần khác luân hồi, bao nhiêu kiếp rồi ta đều không thể biết được, chính những lần luân hồi liêp tiếp chằng chịt nhau đã làm ký ức của nàng hoàn toàn bị chồng chéo quy nạp quá nhiều, dẫn đến tâm tình nàng dành cho ta mãi mãi không thể dứt được, nàng muốn quên đi, cũng là quên không được”.
“Thế gian còn có cái gì đau khổ hơn nữa chứ?”
“Bao nhiêu luân hồi thiếu một người...”
Nghe được tiếng rên rỉ gần như đã trở nên khóc nức nở của Mạc Phàm.
“Ông trời... nếu ngươi có mắt, xin hãy để nàng vĩnh viễn quên ta, ta nguyện ý đời đời kiếp kiếp chịu luân hồi thay nàng”.
========================
P/s: Kết thúc phiên ngoại 1.
Nhắc nhở nhấn mạnh: truyện mới thể loại Huyền Huyễn sưởi ấm cuộc sống, màu sắc vui tươi, yêu đời còn hơn 1 tháng nữa ra mắt. Ảnh bìa sớm được đặt trên group facebook (group ở bình luận)
............
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK