Mười một viên đá được được cất giữ trong bích ngọc huyền anh vật phẩm, cả quá trình thu nhận này, hoàn toàn không có sai lệch. Mà theo như Diệp Tâm Hạ, một lãnh tụ bạch ma pháp, người nắm giữ tâm linh hệ nhưng là cực cường, đại khái vô chung qua mắt được nàng.
Nàng bảo quá trình chuyển giao đúng thì nó tuyệt đối là đúng, không có sai nửa điểm.
Mà kết quả này mang ý nghĩa chính bích ngọc huyền anh có vấn đề, nhưng lại thánh vật được kim chỉ quang huy bảo vệ vốn dĩ không thể không minh bạch được trừ khi có một hỗn mang siêu nhiên nào, hoặc một nhân vật cường giả nào vượt trên chưởng khống tác động tới.
Vì vậy Mục Bạch, Triệu Mãn Duyên, Trương Tiểu Hầu hay đến hình thiên sứ Farl đều nắm rõ được đầu cơ sự tình, hoàn toàn tin tưởng việc truy tìm dựa vào những kẻ tiếp xúc qua bích ngọc huyền anh.
Ánh mắt Farl không có dời đi trên người lão thần quan Ahabati, nàng giá nào cũng muốn nghe rõ ràng câu trả lời, dù bất kể đó là ai đi chăng nữa.
Ahabati trơ ra cái sắc thái nhu nhược sợ hãi, hắn nếu đắc tội với hình thiên sứ ở quang minh Thánh Thành thì cũng có khác gì tự mình ngó lơ thần lệnh của những đại thiên sứ trưởng đâu.
Gánh nặng này, đừng nói là bản thân hắn, có thể cả dòng họ, gia tộc cũng khó thoát khỏi chưởng khống, giám sát của thánh ảnh lực lượng, một hiện diện cho mặt tối phi thường lạnh lẽo nhất của quang minh thần điện này.
Hình thiên sứ Farl dĩ nhiên đại biểu chính là thánh ảnh, mặc dù nàng rất ít lộ diện trong mắt thế nhân, làm được cũng là một ít chuyện thiên hướng hắc ám xử phạt, nhưng Farl như trước đại diện cho giai tầng thống trị của Thánh thành.
Là một cái thần quan trung cấp chức vị, Ahabati hiểu được mình không nên làm gì nhất vào giây phút này. Lời mà hắn nói ra, tồn tại nửa điểm gian dối cũng không thể qua mặt được những thế lực chuyên trị phán xử ở quang minh, Farl nếu như bắt hắn tuyên thệ thì nhất định chết đi một ngàn lần cũng không rửa được.
Mồ hôi nhễ nhại trên tấm lưng lẫn thái dương lão thần quan có tuổi này đổ xuống, hắn giương ánh mắt e dè lên Farl mãi một lúc mới đủ dũng khí trả lời.
“Ta có thể tường minh lại sự việc…”
“Một người là viên tế thuộc hạ của đổng quản giáo tài Thánh Thành, hắn dĩ nhiên sẽ có trách nhiệm cầm lấy bích ngọc huyền anh lúc thần công bố…” Ahabati nói tên người đầu tiên trước hết.
“Viên tế thuộc hạ của giáo tài chỉ là một đồng học được thực tập để sau này trở thành quản giáo chính thức, là thần quan nhận trách nhiệm thay ngươi trong tương lai, thực lực của hắn chỉ chập chững vừa lên cao giai, cầm được bích ngọc huyền anh vẫn là nhờ thân phận tinh ấn được ban, không thể tính trong nghi phạm”. Farl ngay lập tức quả quyết sau khi lão thần quan dứt lời.
Mục Bạch trái lại nghe quan điểm của Farl thì đột nhiên nhíu mày, hắn có chút khó hiểu với quá trình thẩm phán.
“Bắt buộc phải cần một cái học viên như vậy cầm lấy bích ngọc huyền anh sao?”
“Chúng ta trước nay luôn rõ ràng địa vị mỗi một người, học viên Thánh Thành, bao gồm quang minh thiên sứ, giáo vụ bộ phận, người của Dị tài viện lẫn Thánh tài viện đều trải qua quá trình khắc khổ rèn luyện, càng có thiên ấn được cấp ban. Chung quy cuộc đời của chúng ta, vai trò của chúng ta đã được định đoạt từ sớm, viên tế đó phi thường sẽ là tương lai của giáo vụ Thánh Thành, đồng nghĩa hắn bắt buộc phải có bước thao tác này.” Farl một mặt giải thích lại, trong lời nói nàng vẫn phần nào bộc phát ra chút giận dữ với Mục Bạch, người trực tiếp cướp đi vĩnh viễn hình thiên sứ chi hồn của nàng, càng suýt chút nữa chôn vùi nàng trong băng tuyết lạnh lẽo.
Ngay lập tức thắc mắc đổ dồn, Trương Tiểu Hầu cũng lên tiếng.
“Vậy nếu từ giờ đến hết đời hắn cũng không có một cuộc thẩm phán nào nữa, hắn sẽ mãi mãi không thể trở thành một lão thần quan chân chính sao?”
Cả Ahabati lẫn Farl đều cảm thấy khó chịu, Thánh Thành tôn quý như thế, thần bí cũng sẽ độc lập không lẫn vào đâu được, cớ sao hôm nay lại bị những tên Hoa Hạ này một mặt tới triệt để hỏi han vét cạn thông tin.
Lão thần quan thở dài một cái, hắn ngao ngán nói.
“Sự thật chính là vậy, nếu Thánh Thành không có xác định thẩm phán ai trong vòng một trăm năm tới, khẳng định các học viên sẽ mãi là dự bị quản giáo, chức vụ của ta cũng vì vậy mà luôn bỏ trống. Bất quá nếu đường đột có thẩm phán xảy ra, chủ thần quan sẽ là người chỉ định ai đọc phiếu thẩm tội lúc đó.”
Thánh Thành căn cơ vốn có nhiều thứ không thể công chính giải thích cũng không có hợp lệ thuần phong quy tắc nào, bọn họ, thiên cổ chí tôn chính là quy tắc, tinh ấn chỉ định chính là quy tắc.
Mà quy tắc của thượng tôn thì không thể bị phá vỡ, ít nhất là trước sự ra đời của Michael đời thứ bảy.
Vị thiên sứ trưởng này nhưng là người đầu tiên dám bóp nát đá thạch thẩm phán, tự mình là kẻ chưởng khống quyền lực duy nhất ở thần quang chi điện này.
…
Việc hỏi đáp bắt đầu chùn xuống, lão thần quan Ahabati mới tiếp tục ấp úng cái tên thứ hai.
“Người thứ hai này cũng là người giữ trong tay bích ngọc huyền anh lâu nhất…. đó là…”
“Mau nói, người thứ hai là ai?” Farl mất kiên nhẫn khi thấy Ahabati ấp úng lâu như vậy, liền quan sát đến sắc mặt của hắn cũng có chút gì đó cảm giác bất an, run rẩy.
Cái này bầu không khí đột nhiên khiến mọi người phi thường tập trung, không riêng gì Farl, ai ai cũng giả định rằng đây chắc chắn sẽ là một cái tên có xác suất tình nghi cao đi.
“…là ta, là lão thần quan đọc kết quả, ta phải cầm lấy bích ngọc huyền anh để đem thánh tài viện thạch ra công bố”. Ahabati sợ hãi đáp.
Mọi người đột ngột muốn bật ngửa ra té trước đáp án của Ahabati.
Hắn nói không có sai, cũng không hề mang nửa lời gian dối, lừa gạt. Với bích ngọc huyền anh, hắn xác thực là người cầm lấy thánh phẩm này lâu hơn bất cứ ai trong Thánh đình khi đó.
Chỉ nhưng kết quả này đáp án thứ hai, liền mang lại cho người khác cảm giác hụt hẫng, không mong đợi.
“Con mẹ nó, lão già ngươi có phải trêu ngươi không, liền ấp úng như vậy diễn đạt rồi mang lời sáo rỗng ra nói, suýt chút ta cũng thuận chân đạp vào bản mặt ngươi.” Triệu Mãn Duyên mắng lão thần quan.
Ai cũng tin chắc rằng, lão thần quan Ahabati không thể là một kẻ đủ năng lực, đủ bản lĩnh làm thao tác kì dị nào để thay đổi đá thạch trong bích ngọc huyền anh.
Do đó, câu trả lời thứ hai này gần như được loại bỏ khỏi danh sách cùng với học viên thứ nhất…
Đồng dạng đáp án cuối cùng sắp tới, người này tuyệt đối sẽ trở thành duy nhất nghi can!?
Ánh mắt toàn bộ mọi người đều đổ dồn về lão thần quan thương tật của Thánh Thành, hệt như những bầy sói đang nhăm nhe chờ lấy con mồi mục tiêu xuất hiện.
Nhưng là Ahabati không nói một tiếng nào, hắn một điệu bộ suy nghĩ cẩn thận, nửa muốn nói vì sợ hãi nhưng nửa còn lại níu kéo chính mình quyết định.
“…Ngài Farl…chuyện này ta không hề có ý định lừa dối ngài, chỉ là mong ngài có thể bảo vệ ta nếu ta nói ra tên người đó…”
Farl trừng Ahabati một chút nhưng nhanh chóng hiểu rõ vấn đề.
Kẻ này xác thực quyền hạn có tư cách thoát vị phạm vi của khôi thủ Thánh ảnh, liền ngay cả Farl trực tiếp áp chế, Ahabati vẫn không dễ dàng gì mở miệng.
“Còn tùy ngươi lựa chọn việc nào cái chết, hoặc là thiên sứ án tử truy tố, hoặc là bị kẻ nào đó giết đi. Ta chỉ có thể rõ ràng giúp ngươi một việc, phán quyết thánh ảnh chúng ta đại diện cho mặt tối của Thánh Thành, liền so với một số hắc ám hành hình, không có mấy khác biệt !!!” Hình thiên sứ Farl lời lẽ quyết đoán nói rằng.
Lời này nói ra phi thường hiệu nghiệm với Ahabati, hắn dĩ nhiên không thể chối cãi được, loại thủ đoạn tàn nhẫn nào thánh ảnh có thể làm ra, càng là người quyền lực nhất muốn xử quyết ai đó… nhất định tàn bạo gấp trăm lần.
Hắn nhìn Farl giọng điệu này, trong lúc nhất thời cũng không dám đòi hỏi nhiều.
“Người này công khai là thứ nhất lấy ra bích ngọc huyền ảnh ở Thánh đình hôm đó trước mặt toàn thể mọi ngươi.… không phải ngươi cũng thấy rất rõ sao.” Lão thần quan chỉ tay vào Triệu Mãn Duyên nói.
“Ta !?”
“Ta thấy hắn sao !?” Triệu Mãn Duyên mở ngoạc ra miệng ra.
Trong đầu Triệu Mãn Duyên bỗng trống rỗng đáp án, hắn xác thực đối với một chút chuyện như thế tựa hồ không có chút nào quan sát tỉ mỉ.
Là đến vì Mạc Phàm giải cứu, tâm trạng nào có phải đi lo bích ngọc huyền anh do ai cầm nắm.
Nếu rãnh rỗi thì cũng là tia mắt đến đại mỹ nhân như Blanche lão sư hay những cái tiểu ti hầu nữ xinh xắn của quang minh Thánh Thành tẩm bổ.
Cái này, rõ ràng muốn làm khó lão tử !!
“Ta cảm thấy ngươi xác thực muốn ăn đòn, liền không đợi ai đó đem ngươi giết đi, chi bằng để chết trong tay ta, còn có một chút tiền đồ hậu kiếp”. Triệu Mãn Duyên xắn lên tay áo, hùng hổ tới gần lão thần quan.
“Triệu Ca, để hắn nói tiếp đi..” Trương Tiểu Hầu lập tức cản lại Triệu Mãn Duyên nổi nóng, mặc dù bản thân cũng khó chịu với cái lão già hèn mọn này.
Cả Trương Tiểu Hầu nếu như không vì muốn nhanh chóng tìm hiểu sự tình, nhất định cũng sẽ cho lão một đấm vào bộ hàm gồ ghề kinh tởm kia.
“Là Đại thiên sứ trưởng Remiel…” Ahabati nói rằng.
Bích ngọc huyền anh được đặt bên trong giao giới của kim chỉ Thánh Thành, chỉ có người được bầu làm chủ thần quan mới có quyền hạn triệu hội lực lượng, nói một cách khác, chủ thần quan là người đầu tiên, cũng chính là thiên sứ trưởng Remiel.
Mục Bạch, Triệu Mãn Duyên, Trương Tiểu Hầu và Farl đều thẩn người cả rồi.
Remiel…
Sí thiên sứ mười hai cánh…
Lãnh đạo chấp quản Thánh Thành…
Quả nhiên chính là hắn !!!
Bọn họ dù không biết đến cái phương thức nào mà Remiel có thể tác động lên được thánh phẩm Bích ngọc huyền anh, nhưng cái danh tự này nhất nhất mang đến sự thuyết phục to lớn hơn ai hết.
Hắn là người vinh danh Thánh Thành sớm nhất so với những tuần du thiên sứ khác.
Hắn là đại biểu, người đứng đầu Thánh tài viện cùng Dị tài viện, hai phân khu trực thuộc quang minh thần điện.
Cứ việc luôn đứng đằng sau hào quang của Michael, nhưng sự tình Thánh tài viện cùng Dị tài viện bỏ đá trắng cho Mạc Phàm càng chứng tỏ rõ ràng hơn.
Dù cho cái uẩn khúc vì sao lại bỏ đá trắng để rồi chính mình chuyển thành toàn bộ thạch tội vẫn chưa thể trả lời, nhưng kết quả này liền không còn quá quan trọng.
Nhất định là Remiel !!!
“Hắn đang ở đâu?” Trương Tiểu Hầu phá vỡ bầu không khí gánh nặng bằng một cái nghi vấn câu hỏi.
“…Diệp Tâm Hạ đang ở đâu?” Mục Bạch sắc mặt trắng bệch đặt thêm một cái nghi vấn khác…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK