"Hoàng..."
Trừng ~
Một thiếu niên chừng mười tám mười chín, đôi mắt hổ phách khẽ híp.
Một nam tử trung niên thấp lùn ục ịch theo sau, khẩn trương che miệng.
"Kêu thêm một chữ nữa, ta liền lột quần ngươi để ngươi trần truồng tản bộ tin không?" Vị thiếu niên khôi ngô đặc biệt hừ một tiếng.
"Tin, tin... Chủ tử nói gì ta đều tin..." Nam tử run lẩy bẩy trả lời. Ta là thái giám sáng chói, người khiến ta ôm mông chạy, ngài cũng quá... %#@&*(thuần túy oán thầm ~~)
Thiếu niên bĩu môi, vỗ tay một cái.
Nam tử cuống quít móc quà vặt trong túi một ít bánh trái, cung kính dâng lên.
Thiếu niên "bá ~" ăn một miếng, đổi lại gương mặt tươi cười.
Nam tử lúc này mới bạo dạn thở gấp. Ai~~
Thử nghĩ, hơn một tháng trước...
Bản thân chạy đến hiện trường tai nạn, trái tim chấn động rối bời.
Hoàng thượng á á —— hoàng thượng, đương kim thánh thượng Thượng Quan Nhất Tịch, bị ai đánh bàn tọa?!! Nước đen trên tóc chảy xuống, tóc vàng rực rỡ lộ rõ không ít... Dấu hiệu hoàng tộc rõ ràng chưa ai phát hiện, nhưng người nọ cố ý vây vào...
Không kịp ngẫm nghĩ, vội vàng đỡ ngài dậy, hoàng thượng khóc một phen nước mắt nước mũi, thử hỏi... ngài chịu tội tình gì chứ!! Gọi ám vệ đến, tức tốc suốt đêm đem người hồi cung...
Vì vậy, ròng rã nửa tháng trời hoàng thượng nằm bò trên long sàng.
Ngày đó, hạ một đạo thánh chỉ truy nã cả nước...
Bức tranh của vị kia cao to thô kệch, còn là cô nương có vết bớt, vừa nhìn không phải phàm phu tục tử, không sợ chết, đắc tội tổ tông bọn họ?
Người kia tám phần mười không biết tổ tông bọn họ là ai... Ai ~ đây chính là bị muỗi cắn hận không thể quay lại cắn nhân vật truyền kỳ nha... Không khỏi đồng tình rơi lệ với vị cô nương không sợ chết kia ~~
Nhưng hoàng thượng hạ lệnh bắt sống.
Đừng nghĩ nhiều, không phải ngài nhân từ, lương thiện, đôn hậu... Mà là ngọc bội Thái thượng hoàng tặng dịp sinh nhật khi ngài còn là thái tử, bị người nọ cầm đi... Cầm một vật không thể ném á, vạn nhất không thấy chính là bất kính với Tiên hoàng, mất đầu như chơi...
May thay mấy ngày trước, rất nhiều người báo đã gặp cô nương đó ở Thăng trấn.
Vì vậy, Hoàng thượng nhịn ba ngày ba đêm phê duyệt tấu chương, tạm thời giao cho Thái hoàng Thái hậu. Sau đó mang ta trốn đi.
"Tiểu Quất tử, hỏi thăm xem Thăng trấn còn xa không."
"Dạ." Kéo tay nãi trên vai.
"Hồi chủ tử, hành trình nhiều nhất còn nửa ngày."
"Nửa ngày?" Sắc mặt Thượng Quan Nhất Tịch có chút khó coi.
"Chủ tử, tiểu nhân nói thẳng." Nói xong, kêu Tiểu Quất Tử ục ịch đi mua chiếc xe ngựa. Dọc đường đi, đã đổi bốn chiếc rồi. Chiếc thứ nhất, màu sắc quá kém. Chiếc thứ hai, nhìn chán rồi, chiếc thứ ba, không tệ lắm, nhưng muốn đi bộ một chút...
Tiểu Quất Tử nhìn chiếc xe ngựa, âm thầm cầu nguyện có thể chống đỡ đến Thăng trấn.
Thăng trấn càng lúc càng gần, Thượng Quan Nhất Tịch cảm thấy lòng mình càng ngày càng khẩn trương, đại thù bức thiết phải báo. Chờ lấy được ngọc bội, hắn thề, phải mua tất cả giày trong tiệm, lần lượt cầm giày đánh nát mông xú nữ tử!!!
"Hắt xì ——" ta nặng nề hắt hơi một cái.
Xoa xoa mũi, cảm giác sau lưng có trận gió nhỏ, thổi a thổi.
Đường Mộc chân dừng lại, nhìn phía sau ~
Thấy không có gì.
Mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước.
Đêm khuya. Mưa rất to, tà tà đánh vào mái ngói xanh, theo ngói lõm chảy xuống, hợp thành một đường rất dài, bắn tung tóe đầy sân, mịt mù.
"Thiếu gia."
Bao Hựu Văn ngồi xổm trước thềm nhà, cuộn mình lại, cúi đầu thật sâu, nước mưa theo mái tóc dài chậm rãi chảy xuống.
"Thiếu gia, mưa lớn, trở về nghỉ ngơi đi."
Nghe tiếng, Bao Hựu Văn bỗng nhiên ngẩng đầu, Thu Thủy cầm ô che trước mặt, trong mắt thoáng thất vọng, phút chốc cả người chán nản, cắn môi, tay ôm đầu gối vô thức nắm chặt.
"Ta... Ngủ không được." Bao Hựu Văn vùi đầu vào đầu gối, buồn bực lẩm bẩm.
"Đêm đã khuya, ngài sớm nghỉ ngơi đi."
...
Trầm mặc rất lâu, tiếng mưa rơi đặc biệt chói tai.
Không biết qua bao lâu, Bao Hựu Văn mới đứng dậy, cả người ẩm ướt lách tách vào phòng, bóng lưng mất mác nói không nên lời.
Vào phòng, Bao Hựu Văn cũng không ngẩng đầu, đóng cửa lại.
Một mình đứng một lúc, đến trước giường.
Giống như thở không được, đôi mắt đỏ bừng, đầy nước, gắt gao mím môi, lệ nóng chậm rãi rơi, như đứa trẻ rất ủy khuất, rõ ràng muốn khóc lại cố nén nhịn. Thân ảnh run rẩy, có chút không chống đỡ nổi, nhưng vẫn không lên tiếng.
Tay áo ẩm ướt hung hăng lau nước mắt, đến ngăn tủ cầm y phục thay.
Cắm đầu chui vào chăn, buồn bực, che phủ kín mích.
"Tiểu Thủy, ta không tham gia so tài tuyển tế của Giang tiểu thư nữa... Thiếu gia ta hồi phủ... còn bị cha hung hăng đánh một trận, nói ta làm ô uế danh tiếng nữ nhi người ta, lão gửi thư nói, hôn sự đó tạm thời quyết định trước...
...
Nhiều ngày nay, ta đánh nhau với người ta, còn cố ý không đánh trả, khắp nơi đều bị thương... May mắn ngươi không thấy nếu không ngươi nhất định không vui.
...Lúc ăn cơm, ta để Thu Thủy lấy thêm bát đũa, tất cả đều là thức ăn ngươi thích, nhưng ngươi không có lộc ăn, thiếu gia ta ăn hết...
Còn có.
Trước đây khi trời mưa, ngươi đều cùng ta ngồi xổm ở góc kia xem...hôm nay ngươi không đến... Ta một mình làm suất hai người.
...Tiểu Thủy, không ai quan trọng hơn ngươi, từ nhỏ đến lớn đều là... ngươi đừng bỏ ta một mình... Ta mang ngươi trở về, được không..."
Lẩm bẩm buồn bực trong chăn dần dần ngừng lại. Tiếng ô ô nức nở dần mất đi.
Sáng hôm sau, Bao Hựu Văn đội gương mặt xanh xanh tím tím, muốn ra khỏi phủ.
Quản gia tiến lên nói: "Thiếu gia, ngài phái người đi hỏi thăm đã trở về, đang chờ ở tiền đường..." Không đợi quản gia nói hết, Bao Hựu Văn vội vàng chạy đến tiền đường.
...
"Thăng trấn?" Bao Hựu Văn nhìn bản đồ trên tay, tìm kiếm phương hướng.
Quên đi, trước thu thập quần áo.
"Thùng thùng thùng..."
"Vào."
"Hựu văn à."
"Cha?"
Cha hắn là cáo già, hắn luôn cảm thấy thế. Thấy cha hắn khua ria mép, hắn nghĩ sự tình có chút không ổn.
"Thu thập quần áo muốn đi đâu hả?"
"..." Định bụng đánh chết cũng không nói.
"Hử, Thăng trấn à!" Cha hắn cười đến râu mép run run, tự trả lời.
"..."
"Chờ một chút đi, Giang tiểu thư sắp đến rồi, cho các ngươi giải sầu một chút cũng đúng."
"Giang tiểu thư?"
Nhắc tới nàng Bao Hựu Văn cảm thấy hổ thẹn.
Trong lòng hắn cảm giác bản thân thích Giang Nguyệt, bằng không sao lại si ngốc nóng đầu bắt Đường Thủy trao đổi nàng. Nhưng hết lần này đến lần khác nháo đến lật lọng chạy về... Hiện tại ngoại trừ hảo cảm, còn có áy náy.
Không gặp Giang tiểu thư, bản thân cảm giác như trong sách nói tưởng niệm.
Nhưng mà ̣...
Không thấy Đường Thủy, hắn như người mất lớp da, đau như cắt, ngay cả hắn cũng không biết vì sao, không ai nói cho hắn biết cùng trong sách nói tương tư không giống nhau.
Có lẽ mười năm sớm chiều làm bạn.
...
"Giang tiểu thư cố tình tới tìm ngươi." Cha hắn cười ám muội.
"Nhưng..." Bao Hựu Văn hơi khó xử, bây giờ hắn muốn tới Thăng trấn mang Đường Thủy về.
"Người ta là cô nương nhà xa như vậy đến đây không dễ dàng, còn cố ý mang phương thuốc trị gương mặt cho ngươi..." Cha hắn cố tình nói thêm phương thuốc.
"Phương thuốc trị gương mặt?" Quả nhiên, Bao Hựu Văn ánh mắt sáng ngời.
"Đúng vậy, cô nương người ta rất tốt nha, còn nhớ trước khi đi, ngươi muốn một yêu cầu. Nhưng nghìn vạn lần đừng nói không với người ta."
"Vâng."
Nỗi lòng Bao Hựu Văn như sáng tỏ. Bị cha hắn nói có chút đỏ mặt, gật đầu liên tục.
Trong lòng vui sướng.
Thầm nghĩ, mang phương thuốc đến Thăng trấn, tìm được Đường Thủy, sau đó cùng nhau trở về, đến lúc đó, hắn nhất định nghe lời cha, cưới Giang tiểu thư, đối xử với nàng thật tốt.