Đêm khuya.
Đường Mộc lặng lẽ đến phòng Đường Thủy, khẽ mở cửa sổ, xác định người trong phòng đang ngủ, mới im lặng đóng lại.
Chân phải điểm nhẹ, người nhẹ nhàng bay ra ngoài.
"Ngươi rốt cuộc là người phương nào?" Nhất Tiếu trang chủ sơn trang sợ hãi hỏi.
Chẳng mấy chốc người bên cạnh đã bị nam tử áo trắng giết chết, tuy không phải cao thủ đứng đầu võ lâm, nhưng người này không đơn giản, nếu hai người liên thủ cũng có thể ứng phó.
Nhưng, nam tử trước mắt...
Hắn chỉ khinh thường hừ lạnh, không để ý vụn vặn, từng bước đến gần Nhất Tiếu trang chủ.
Sắc mặt trang chủ càng khó coi, run rẩy lùi về sau vài bước, đột nhiên rút ám khí từ bên hông nhanh như chớp hướng về phía nam tử.
Nam tử dường như không ngờ tới, nhất thời không kịp rút kiếm, hơi lách mình, nội lực toàn bộ khai hỏa, ám khí bắn về hắn bỗng nhiên giống như đánh vào bức tường vô hình tự động rơi xuống.
Nhất Tiếu trang chủ thấy không ổn, định phóng thêm ám khí. Nhưng vừa chạm vào chợt bị hàn khí đánh văng ra.
Một lúc phân tâm, nam tử sớm lướt nhẹ dừng trước mặt, đoản kiếm gác lên cổ hắn.
"Nhất Tiếu sơn trang ta... Cùng, cùng ngươi không, không thù, ngươi, rốt cuộc là ai?" Sắc mặt hắn trắng bệch.
"Đường gia, ngươi còn nhớ không?"
"Ngươi, ngươi... ngươi là hậu nhân Đường gia." ánh mắt trang chủ kinh hoàng phảng phất như gặp quỷ.
"..." Đường Mộc hơi nhếch môi, ánh mắt rét buốt.
"Vì sao, chỉ, chỉ tìm ta... Bọn họ, bọn họ cũng có... Có phần..."
"Bọn họ... ở dưới chờ ngươi rồi." Lời còn chưa dứt, hàn quang chợt lóe, nhất thời máu tươi tung tóe.
Đường Mộc lặng lẽ rời đi, y phục trắng không mảy may dính máu tanh, tay áo phiêu phiêu.
Đường Mộc ngồi trong sân, nhàn nhạt nhấp một ngụm trà.
Vẫn còn kẻ cuối cùng, cũng là kẻ đứng đầu... Trò chơi kết thúc như vậy, có quá mức đơn giản không, trốn tránh trái lại không thú vị...
Khi đó gần như trong nửa tháng, vài võ lâm thế gia dễ dàng bị diệt môn, thủ pháp tàn nhẫn, lại không sạch sẽ, thậm chí không ai dám tra xét, người người khiếp sợ.
Giương mắt nhìn Đường Thủy cố sức hì hục xê dịch vại nước, khóe môi nhàn nhạt cười.
"Khụ khụ, khụ, khụ..."
Bỗng nhiên cổ họng ngọt tanh, Đường Mộc không nhịn được ho nhẹ vài cái, bất thình lình phun một ngụm máu đen.
Đường Mộc sững sờ.
Đây là thế nào? Rõ ràng không bị thương... Gần như không thể tin nổi nhìn vết máu trên đất.
"Đường Mộc!"
Ta đang hì hục xê dịch vại nước, bởi vì nó đặc biệt gần phòng ta, nên không cẩn thận thường đụng vào. Chợt nghe một trận ho khan kịch liệt, quay đầu thấy Đường Mộc "Phốc——" phun một ngụm lớn máu tươi!
Ta vội vàng chạy tới, : "Ngươi, làm sao vậy?"
Đường Mộc thất thần nửa ngày, đến khi ta kéo kéo tay áo hắn lúc này mới hoàn hồn. Quay đầu nhìn ta, thản nhiên nói: "Có lẽ luyện công thường xuyên, không cẩn thận chân khí rối loạn, không có gì."
Thấy hắn tỉnh rụi, ta dần dần buông lỏng.
"Cần mời đại phu không?"
"Không..." Ai ngờ hắn nói chưa hết, sắc mặt trắng bệch như giấy, trước mắt mê man thân thể loạng choạng, khóe miệng tràn máu đen.
"Đường Mộc? !" Ta cuống quít đỡ hắn.
Hắn dường như không thích tiếp xúc, hơi khó chịu, cánh tay cứng đờ giật giật.
Nhưng hết lần này tới lần khác cả người vô lực, không có biện pháp tạm thời để ta dìu.
"Trước, trước đỡ ta, trở về phòng." Trán hắn đột nhiên chảy một tầng mồ hôi, dường như cũng tốn khí lực.
Ta vội vàng nhấc cánh tay hắn, dìu hắn từng bước trở về.
Chờ hắn nằm xuống, mới phát hiện người hắn mồ hôi ướt đẫm. Không kịp nghĩ nhiều, giúp hắn cởi ngoại sam, hắn bỗng nhiên mở to mắt trừng ta đề phòng.
Ánh mắt lạnh lùng khiến tay ta run run.
Nhưng nghĩ đến hắn không quen, hơn nữa đang ở cổ đại, vội vã giải thích: "Người ngươi ướt đẫm mồ hôi, ta giúp ngươi cởi ngoại sam, ngươi thuận tiện nằm xuống, ta đi mời đại phu."
Hắn vẫn đề phòng ta, giống như ta phá vỡ kiêng kỵ của hắn.
Ta phát cáu, mắt khép lại, lớn tiếng: "Chậc ~ Hoàng hoa khuê nữ chưa lấy chồng như ta còn không sợ, tiểu tử ngươi sợ cái gì." Nói xong cũng không nhìn phản ứng của hắn, trực tiếp lột sạch quần áo, chỉ còn mỗi cái quần. (quần, quần, ta không có lá gan...)
Nhét hắn vào chăn. Lấy một ít bạc trong áo hắn: "Nằm trước, ta mời đại phu."
Hắn nhìn ta chằm chằm, trong mắt hoàn toàn khó hiểu, nhưng vẫn thành thật gật đầu...
…
Khi mời đại phu đến, phát hiện toàn thân hắn run cầm cập. Nhân lúc đại phu bắt mạch, ta vội vàng chạy đến phòng bếp, may mắn chỗ này không lớn, nhưng làm sao một hạ nhân cũng không có. Nhóm chậu than, gắng sức dời đến phòng hắn.
Hình như đại phu chuẩn đoán không ra, chỉ nói nhiễm chút phong hàn, vì vậy mới sợ lạnh, về phần vô cớ thổ huyết, hắn cũng không rõ...
Kê toa qua loa, liền rời đi.
"Đường Mộc, Đường Mộc..." Ta nhẹ nhàng đẩy Đường Mộc đã mê man nửa ngày.
Lúc hắn mở mắt, trong mắt đều là ấm áp, trong chớp mắt ta như nhìn thấy Đường Mộc trong ký ức.
Đáng tiếc, cũng trong chớp mắt, ánh mắt kia lại lạnh lẽo.
"Uống đi, đại phu nói nhiễm phong hàn."
Hắn hơi ngập ngừng, nhưng vẫn đón lấy chén thuốc, nhíu mày một hơi hết sạch.
Nhìn hắn ngoan ngoan thành thật uống thuốc, không khỏi nhớ Bao Hựu Văn trước kia. Mỗi lần hắn uống thuốc, chúng ta dường như chết một lần, phải cần năm người cao to mới đủ, hai người ôm chân, hai người siết chặt tay, ta nắm chết hàm dưới hắn, rót vào. Uông xong tiểu tử kia một phen nước mắt nước mũi mạnh mẽ lên án chúng ta độc ác, tán tận lương tâm, khi dễ hắn...
Đường Mộc này có phải quá ngoan không, khiến ta không có cảm giác thành tựu. Ta còn không sợ chết hướng hắn nhếch môi, xoa đầu hắn: "Ngoan —— "
Ta rõ ràng thấy khóe miệng hắn co quắp.
Ta đẩy ghế, ngồi cạnh hắn, thỉnh thoảng giúp hắn thay khăn lạnh đắp lên trán. Trời gần sáng, mới phát hiện Đường Mộc ngủ rất sâu, sờ trán, tựa hồ cơn sốt đã giảm.
Ta nặng nề ngáp một cái, duỗi thắt lưng, trở về phòng.
Rất mệt nha ~~~
Vừa đặt mình xuống, đã nặng nề thiếp đi.
"Này ~ tình hình trong phòng sao rồi?" Hai ngã hắc y một gầy một béo đứng cách đó không xa.
"Hồi chủ tử, hẳn là ngủ rồi."
Hai người đưa mắt ra hiệu, phòng ngừa vạn nhất, từ bên hông lấy mê hương, thấy mê hương mất đi một nửa, mới đẩy cửa vào.