"Hắt xì -- "
Nặng nề hắt hơi một cái, nhu nhu cái mũi, xe ngựa tiện đường chở ta.
Trở lại quán trọ thì đã đến giữa trưa.
Mới vào quán trọ, thấy Thu Thủy hai mắt rưng rưng đứng trước cửa, không ngừng hướng ra ngoài nhón chân nhìn xung quanh.
"Thu Thủy, làm sao lại đứng ở đây?"
"Tỷ, tỷ tỷ, ngươi... trở lại rồi, ô ô ô..." Nói xong nước mắt liền không cầm được rơi xuống, "Sáng sớm, thức dậy, thiếu gia liền tới phòng tìm tỷ, nhưng, thế nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của tỷ... Sau đó, sau đó ở ngoài cửa phát hiện mê hương... Thiếu gia, thiếu gia hắn giận điên lên, tìm tỷ khắp phố... Ô ô ô... Nửa ngày, cũng không tìm được tung tích..."
"Sau đó thì sao?" Ta nhìn Thu Thủy cơ hồ khóc không thành tiếng.
"Thiếu gia, thiếu gia oán muội không trông coi tỷ thật kỹ... Nói là, nếu như... Ô ô không tìm được tỷ, muội cũng không cần trở về..."
Trong lòng ta đột nhiên cảm thấy rất hổ thẹn, một lát sau, thanh âm nức nở đã nhỏ đi một chút, mới dìu nàng vào quán trọ.
Quả nhiên, vừa mới vào chỉ thấy Bao Hựu Văn mắt hồng hồng ngồi ở trong phòng, có chút tức giận cào tóc mình, thở mạnh.
"Bao Hựu Văn ~~" Ta cố ý vô lại đi đến bên cạnh hắn, chọc chọc hắn.
Ai ngờ, cả người hắn sửng sốt, ngẩng đầu đã nhìn thấy đôi mắt hồng hồng cùng cái tai thỏ rũ xuống, nhìn nửa ngày giống như muốn xác định ta không có chuyện gì, sau đó không nói tiếng nào, rầu rĩ nằm lên bàn, ném cái ót thâm trầm cho ta.
Xong rồi xong rồi...
Mỗi lần Bao Hựu Văn nổi giận, chính là cái hũ nút này.
"Bao, thiếu gia." Kỳ thực, ngày thường bức bách lắm mới gọi hắn là thiếu gia, mỗi lần gọi như vậy hắn đều cảm giác bản thân gần như lùn nửa đoạn. < bánh bao ╭(╯^╰)╮: Hừ ~ vốn, đã lùn một nửa. >
Khi còn bé, hắn cũng không phải rất thích xưng hô này, nói là cảm thấy khoảng cách. Nhưng mà ̣con rùa nhỏ này ra ngoài chơi suốt ngày, trên đường không biết nghe được ở nơi nào, tiểu thư thư sinh, thiếu gia nha hoàn đủ loại xưng hô lẫn lộn... Từ ngày đó trở đi, liền đối với cách xưng hô thiếu gia này gần như chấp niệm theo đuổi.
Khá lắm, nửa ngày tư tưởng địa chủ nghiêm trọng đến vậy, không nhận thức được đã độc hại một mầm non tốt của quần chúng nhân dân.
"Thiếu gia..." Chọc chọc ~
"..." Bóng lưng hắn thâm trầm, co lại tỏ vẻ bất mãn.
"Thu Thủy đã nói với ta, ta biết ngươi khẩn trương tìm ta, còn tìm cả buổi trời."
"Hừ ~ "
"Vẫn là thiếu gia đối với nha hoàn ta đây tốt nhất, lần sau, ta cam đoan nhất định cùng thiếu gia ngươi báo cáo một tiếng mới đi."
"Cắt ~~" Lại co người.
"Vậy ngươi nói, làm sao bây giờ?"
Vừa dứt lời, tiểu tử kia chậm chạp ~ thoáng cái bắn ra, hướng ta nháy mắt vô hại.
"Hôn nhẹ."
Nói xong, chỉ chỉ vào bờ môi hồng của hắn.
Ta hướng hắn cười cười, nhẹ nhàng mà cúi người xuống.
Chỉ thấy hắn hướng ta cười ngọt ngào vô tội, chớp chớp ~~
Đưa tay, kéo mặt của hắn, hung hăng sờ.
Trong chớp mắt, nặng nề đóng cửa.
Phi!
Hướng hắn nôn, mới từ ổ sói đi ra, lại gặp kẻ khoác da dê, kao~ từ lúc nào trưởng thành giá thị trường cũng chỉ có như thế !!
…
Đến buổi trưa, thần kinh của Bao Hựu Văn vốn đã khôi phục lại bình thường, đột nhiên nghiêm trang gắp thức ăn cho Thu Thủy, đóng gói thêm nụ cười quyến rũ, Thu Thủy thất thủ, đỏ mặt cúi đầu ăn cơm. Sau khi ăn xong, chúng ta mau chóng chạy đến bến tàu.
Vừa ra khỏi cửa thành, lại phát hiện có quan binh chạy tới, nói cái gì mà muốn lục soát thành, phong tỏa trấn ba ngày. May là chúng ta đã sớm ra, bằng không lại phải ở nơi này thêm vài ngày. Không biết vì sao, ta nhìn thấy khí thế ồ ạt của quan binh ở phía sau, lại giật mình.
Đến bến tàu, tay nải được dặt xuống thuyền. Hướng về Giang phủ mà đi. Trên đường nhìn thấy rất nhiều thuyền khách, hầu như đều là hướng về hòn đảo. Rất nhiều người nhận được thiếp mời, có thể thấy được hiệu ứng tuyên truyền của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, một nha hoàn như ta cũng bắt đầu thấy tò mò.
Bởi vì thuận buồm xuôi gió, vốn phải là lộ trình ba ngày, nhưng chỉ hai ngày rưỡi đã tới, suýt nữa ta kích động đến lệ tuôn trào, vừa xuống thuyền, thiếu chút nữa ta không kiềm nén được ôm mặt đất đáng yêu điên cuồng hôn.
Ai kêu cô nãi nãi ta trời không sợ, đất không sợ. . . Thế nhưng lại là vịt cạn, lên thuyền, cả ngày hầu như đều choáng váng.
Trên đảo nhỏ đủ loại hình dáng thuyền khách cập bến, chỉ duy nhất một chiếc đặc biệt gây chú ý, mặc dù thể tích thuyền đó rất bình thường, nhưng trên thân thuyền chạm trổ hoa văn phức tạp, khảm bạc trắng, được chỉnh lý nên thoạt nhìn mềm mại bội phần, kết hợp với đại dương xanh biếc, càng tao nhã độc đáo, làm người khác chú ý.
Trên thuyền một nhóm năm người đi xuống. Một nam nhân đi trước, ba nữ nhân ở phía sau.
Rất rõ ràng ba vị kia tuy trang phục tỳ nữ, nhưng đều là quốc sắc thiên hương, y phục xanh nhạt, từng bước theo sát phía sau vị nam nhân y phục bạch sắc.
Chỉ thấy cổ áo của nam nhân y phục bạch sắc kia khảm bạc trắng, buộc đai lưng bạc, tay áo bên phải thêu thủy lam sắc, sạch sẽ gọn gàng. Hình dung làn da trắng nõn nà cũng không quá đáng, một số gần như trong suốt. Con ngươi như nước, đôi mắt đẹp lưu loát, lại toát ra băng lãnh nhàn nhạt, giống như hiểu thấu thế gian hồng trần, cả người tản ra hào quang ôn nhu đầy mâu thuẫn.
Loại mỹ ấy, hết thảy đều phảng phất màu sắc ảm đạm. Mái tóc đen dài, phiêu dật theo gió, giống như tiên nhân, khiến cho người ta có loại ảo giác phiêu bồng. Khóe miệng cười nhạt, giống như chạm khắc ngọc điệp, không nhiễm bụi trần.
Người trên bến tàu đều khẽ run, chờ bọn họ phản ứng, người nọ đã chậm rãi đi xa.
Ta ngu ngốc ngơ ngác nhìn tấm lưng kia rời đi.
Thật quen thuộc.
Thực sự. . . rất quen thuộc.
Cực kỳ giống một người, Đường Mộc sao?
Nhưng mà, Đường Mộc... không phảng phất khí chất tiên nhân kia, thanh nhã thoát tục khó thân cận. Đường Mộc cười mang theo độ ấm, người nọ cười lại lạnh lẽo... Cho dù thay đổi thế nào đi nữa, khí chất khắc sâu bên trong sẽ không thay đổi.
Điều không phải, hắn không phải là Đường Mộc.
"Tiểu Thủy." Cảm giác có người quơ quàng trước mặt ta, lúc này mới hồi thần.
"Ngươi làm sao vậy?" Bao Hựu Văn cau mày, nhìn ta.
"Không, không có việc gì."
...
Ta vẫn đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng kia triệt để biến mất.
Đi không bao lâu, đã thấy một đại trạch viện duy nhất trên đảo, phong thái không dung tục, lại tuyệt thế.
Đưa thiệp mời.
Bà nội nó, chỉ có thiếp mời của Bao Hựu Văn là nhăn nhúm, gần như không còn nhìn rõ chữ, làm cho gia đinh dẫn đường của Giang phủ nghĩ rằng chúng ta giữa đường nhặt được, dọc đường hoài nghi, thật không hữu nghị, cho đến khi thấy lệnh bài của Bao Hựu Văn mới thu hồi ánh mắt dò xét.
"Sáng mai mạn phép mời công tử đến sảnh tụ họp, lão gia nhà chúng tôi sẽ ra đề mục khảo thí. Người vượt qua kiểm tra mới có thể tham dự thi văn và võ.
Sau cùng, chỉ có sáu người có thể gặp mặt tiểu thư, do tiểu thư ném tú cầu chọn vị hôn phu. Những công tử còn lại, có thể hướng lão gia trưng cầu một phương thuốc thượng cổ hoặc gia truyền." Hắn nói xong liền một mực cung kính rời đi.
Kao, đều phải vượt qua tuyển tú.
Nhưng mà cũng đúng, mỹ nhân xứng anh hùng, đó là kết luận từ xưa đến nay. Ta liếc Bao Hựu Văn đang bóc quả cam, chỉ thấy người kia bóc tới bóc lui bởi vì dùng sức quá lớn nên quả cam thoáng cái nặn ra nước, trực tiếp vào mắt.
"Ai nha! !"
Bao Hựu Văn che mắt, nhìn ta.
Ta nhíu mày, sao lại ngu ngốc như thế, đoán chừng ngày mai phải lên đường hồi phủ. Bà nội nó, còn phải ngồi thuyền. . . Tức giận đoạt quả cam trong tay hắn, bóc ra.
"Á ~~~~~" hắn che mắt, cười ngọt ngào, há mồm chờ.
"Vừa rồi, ngươi cố ý sao?" Ta nhìn hắn lúc này mới ý thức được, lông mày gần như xoắn vào nhau.
Hắn cũng không để ý ta, híp mắt, chẹp môi, : "Đường Thủy nhà chúng ta sờ qua quả cam, thế nào cứ ngọt như vậy ~~"
Hắc tuyến! ! (bị gạt ~)