Hình Hoa Hoa bước đến gần ngôi nhà thì chợt tia sáng chói trên trời xuất hiện làm Hình Hoa Hoa vội vã rút tay đang trong tay Hành Liên Uyên và giơ cả hai tay lên bịt tai, tức khắc tia sét ngang trời cùng tiếng sấm to đùng xuất hiện, dù kịp thời bịt tai nhưng Hình Hoa Hoa vẫn giật bắn người lên, vì thế mất thang bằng, nàng nghiêng người sắp ngã.
Thời khắc ấy tưởng chừng mình sẽ ngã nhưng một đôi tay đã kéo nàng lại, nàng cảm nhận được bản thân đang ở trong lòng Hành Liên Uyên, người kịp thời kéo nàng lại kia.
Nhịp tim theo đó lệch nhịp, có lẽ do vừa kinh hoàng nên Hình Hoa Hoa đơ ra.
Bầu trời vốn xanh đẹp sau tiếng sấm vừa rồi mây đen liên tiếp kéo tới, tất cả phút chốc thành âm u, tối đen. Lần nữa tia sáng xuất hiện, Hình Hoa Hoa đang đơ ra lấy lại tinh thần thì nhìn thấy, nàng hét lên: "A..." Hai tay theo bản năng bám chặt vào những thứ ở gần, ví dụ như Hành Liên Uyên.
Hành Liên Uyên bị bám như vật gì đần mặt ra: "..." Nàng ấy sợ sấm sao?
Lúc tiếng sấm thứ hai vang trời thì là lúc trời mưa to, tiếng mưa ào ào đan xen tiếng gió cùng tiếng cành lá cây va vào nhau hệt như đang hợp tấu khúc nhạc. Hành Liên Uyên vội che trở cho người trong lòng khỏi những giọt mưa rồi bước chân vào ngôi nhà gỗ, tới bên cửa, hắn nhanh chóng mở cửa rồi đóng cửa nào có hay có một người bước sau bị bỏ lại.
Dạ Di chim đen bị bỏ ngoài: "..." Vương gia, thuộc hạ đã làm gì sai?
...
Ở trong ngôi nhà tất cả đều tối, chỉ có chút ánh sáng bên ngoài len lỏi qua cửa sổ chiếu vào, trước cảnh cửa, Hành Liên Uyên trên người bị ướt đôi chút do mưa, hắn vẫn ôm Hình Hoa Hoa, đôi mắt đen nhìn Hình Hoa Hoa vẫn bám mình, hắn ôn hòa, dịu dàng vỗ về sau lưng nàng để nàng bình tĩnh rồi buông mình ra.
Tiếc thay trời không toại nguyện cho hắn, cứ cho sấm sét hiện hữu làm nàng càng vùi sâu vào lòng ngực hắn, tay thì vòng qua eo hắn, ôm thật chặt.
Nàng thật sự sợ sấm, dù đã vùi sâu vào lòng ngực hắn, đôi mắt vẫn nhắm tịt, cả người căng thẳng, hắn có thể nhìn thấy và cảm thấy được.
Hình Hoa Hoa trong lòng hiện tại chỉ mong trời hết mưa hết sấm, nàng từ bé đã sợ sấm rồi, hễ có sấm là sẽ ôm gấu bông hoặc ôm cột rồi lại lên cơn giật mình khi nghe thấy sấm to đùng.
Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi, bên tai hai người không ngừng nghe thấy khúc nhạc do mưa gió sấm và lá tạo nên. Không ai nói một lời, người này vỗ về người kia, người kia căng thẳng mãi cho tới sau thiếp đi lúc nào không hay.
Hành Liên Uyên đưa mắt nhìn chăm chú người trong lòng ngủ từ bao giờ, cả người nàng thư giãn theo hơi thở đều đều, mắt nhắm lại, đôi hàng mi cong dài khẽ rung động, cánh môi khép hờ, gương mặt xinh đẹp an ổn ngủ làm sao.
Hắn nhẹ nhàng bế ngang nàng lên, bước đi đến bên giường, đặt nàng nằm xuống giường một cách nhẹ nhất để không làm nàng thức giấc.
Rồi đắp chăn cho nàng.
Hành Liên Uyên làm xong tất cả thì rời khỏi, ra ngồi ở ghế, mắt nhìn ra cửa nhỏ, bên ngoài vẫn mưa, mưa đã nhỏ đi, không còn lớn như ban đầu, sấm cũng ít đi hơn.
Hành Liên Uyên suy nghĩ chốc lát, đợi mưa tạnh hắn sẽ đưa nàng về.
...
Bên kia mưa vì tình yêu chớm nở, bên này mưa vì đau thương nức nở.
"Oải Phi, nàng biết ta hôm nay gặp ai hay không? Là Liên Uyên của nàng cũng nữ nhân khác tay trong tay." Giọng nói lạnh vang lên.
Trong phòng mở ảo, mang một màu đỏ chói và mùi thơm ngát của hoa.
Nữ nhân một thân yêu kiều, rũ hoặc, đường cong. khuôn ngực nét đẹp trên thân thể được nửa che nửa hở bởi chiếc áo khoác đo đỏ thật dài, rộng. Khuôn mặt u mê, mũi cao thẳng, đôi mắt ma mị, hai hàng lông mày trăng khuyết, lông mi dài run run, môi căng mọng làm người muốn cắn, tất cả tuyệt đẹp, gương mặt nữ nhân như được khắc ra, từng góc cạnh trên mặt tỉ mỉ, đẹp đẽ, hoàn mỹ. Tay chân của nữ nhân mang xích, đúng hơn là nữ nhân bị xích lại như một sủng vật, xích lại cho dễ trêu đùa.