(Nào nào, mấy chế đừng vội nha, đến chương mười mấy là nam chính sẽ lên sàn!)
Hình Hoa Hoa rời khỏi từ đường, tay xoa xoa não bộ mình, nghĩ đầu tiên nên làm gì.
Việc đầu tiên... chính là hôn sự thái hậu ban. Nàng phải vào cung một chuyến để xem xét.
Mà... hôm nay... như là sinh thần tuổi mười lăm của nàng rồi? Haha... đủ tuổi lấy chồng rồi.
Kiếm một cái đùi ôm trước nhỉ?
Hình Hoa Hoa bước đi, suy nghĩ.
Hình Hoa Hoa không có nô tì thân cận bên người, chỉ có một ma ma ốm yếu ngày trước theo vị mẫu thân Tuyết Khinh Huyền kia, khi Tuyết Khinh Huyền qua đời liền theo Hình Hoa Hoa, chăm sóc, dạy dỗ Hình Hoa Hoa.
Tiếc là Hình Hoa Hoa như nước đổ lá chuối, rèn sắt lại thành đồng. Về sau bệnh nặng, đến giờ chỉ có thể nằm một chỗ.
Thôi, đi xem vị ma ma kia thế nào đã.
Hình Hoa Hoa nghĩ là làm. Khi đi ra từ đường một đoạn, liền thấy trước mặt là một vị phu nhân cùng một thiếu nữ, ba nô tì, một ma ma đang đi về phía này.
Tam di nương? Hình Tự Ngọc?
A... đại tỉ dung nhan tuyệt sắc cùng mẫu thân sinh tâm sự đây mà.
Hình Tự Ngọc là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, tài hoa hơn người. Mười tuổi đã múa điệu Hồn Diệu Ly Miên đã thất truyền từ lâu cùng một đoạn thơ Tuyết Tìm đi kèm, vừa múa, vừa đọc, biểu diễn trước bữa tiệc hoàng cung, một điệu múa uyển chuyển, một đoạn thơ hay, khiến những thị giác, thính giác phê lòi, khiến người mở mang tầm mắt. Lời khen ngợi của hoàng thượng, hoàng hậu cùng quan lại, Hình Tự Ngọc một bước lên mây, người người ca ngợi.
Thêm việc lớn lên xinh đẹp, liền được phong đệ nhất mỹ nhân do chính hoàng thượng ban.
Diệu Ly Miên và Tuyết Tìm là của ai thì nàng không biết, bởi học thức kém, cộng thêm thân thể và trí óc này cũng không học qua mấy thứ cầm kỳ thi họa.
Chẳng qua... buổi tiệc kia, Hình Hoa Hoa có ở đó. Đúng là điệu múa thì đẹp mắt... còn đoạn thơ
Tuyết rơi, hoa héo
Nước đóng thành băng
Tuyết trắng phủ đất
Một vùng hoang vu...
Chàng ở nơi nào
Sao rời bỏ ta?
Hoa rơi đậu cỏ xanh
Kinh thành phồn hoa
Thiên hạ rộng lớn
Tìm chàng nơi đâu?
Nơi nào chàng tới
Chàng đi nơi nào?
Nơi đây chẳng thấy?
...
Hình Hoa Hoa nghĩ nghĩ... bài thơ này Hình Tự Ngọc từng nói nguồn gốc từ một cô nương làm..
Cô nương tên Hồng Môn : Một cô nương đi tìm phu quân của mình, cô nương đi khắp nơi, trải qua sóng gió... sau sóng gió cũng không tìm thấy phu quân, cô nương trong lúc tưởng chừng vô vọng làm ra.
Hình Hoa Hoa nghĩ nghĩ liền mỉm cười.
Hình Tự Ngọc... tính cách thiện lương, hòa nhã., một khuê nữ quy củ đầy người.
Hy vọng không phải ba chữ khẩu phật tâm xà.
Còn tam di nương... nữ nhân thủ đoạn, nói thế nào nhỉ? Giỏi câu dẫn nam nhân? Tâm cơ.
Trong lúc Hình Hoa Hoa nghĩ thì tam di nương và Hình Tự Ngọc đã đến đây. Ánh mắt cả hai đều nhìn chằm chằm Hình Hoa Hoa, nhìn như muốn lòi hai con mắt ra.
Mà lúc này, Hình Hoa Hoa từ trong suy nghĩ tỉnh lại thì trước mắt thấy thêm hai người, bỗng giật mình nhảy lên như căng gu ru...
Mẹ! Con trâu vôi vôi! Dọa chết bà đây rồi!
Đừng tới xã giao với ta!
Đừng tới đây! Đừng! A!
"Muội muội, đã lâu không gặp." Giọng nói êm tai của Hình Tự Ngọc vang lên, tiếp theo đó là giọng nói của tam di nương, "Nhị tiểu thư." Tam di nương hơi cúi, giọng nói có chút khàn khàn.
Hình Hoa Hoa chỉnh lại hình tượng của bản thân rồi mới gật gật đầu, "Tam di nương khỏe, đại tỉ tốt." Ánh mắt quan sát Hình Tự Ngọc.
Hình Tự Ngọc một thân hồng trắng, thêu một đóa mẫu đơn màu hồng phớt ở giữa y phục. Tóc trước dùng dải lụa buộc lên, cài thêm một cây trâm hoa nhỏ.
Gương mặt chỉ hơi giống như bánh bao, bên má phủ một chút phấn lên làm cho tươi tắn hơn, môi dày, đỏ tự nhiên. Đôi lông mày lá liễu, mắt như mắt rắn, giảo hoạt, mờ mịt khiến người nhìn không rõ ràng.
Làn da hơi ngâm đen, dáng người yểu điệu.
Như đóa hoa trên núi cao được sương mù bao phủ.
Nét đẹp khiến người khó tả nổi, quyến rũ hay trong sáng? Đây là vẻ đẹp của hòa hợp giữa trong sáng mà quyến rũ.
Chậc... thân hình nàng từng mơ ước, chữ S này... Haizz... vẫn là sau này nên bồi dưỡng thân thể hiện tại tốt một tẹo, lép cả ba vòng, ma nó cũng không để ý.
Hình Tự Ngọc cũng quan sát nàng.
Hình Hoa Hoa? Bộ dạng này...