Bề ngoài nói đây là cấp cho Dương Thần một cơ hội tu hành sớm, không bằng nói trắng ra là cấp cho Tôn Hải kính một cái lí do danh chính ngôn có cơ hội ngược đãi Dương Thần. Phải biết rằng, Tôn Hải Kính đã tu hành vài năm, cảnh giới bây giờ đã là luyện khí ba tầng. Tuy rằng tư chất này tịnh không được coi là kinh tài tuyệt diễm, thế nhưng cũng dư sức đối phó một phàm nhân.
Thời gian mười năm, Dương Thần không thể tu hành, mà Tôn Hải Kính mỗi ngày đều tịnh tiến. Thời gian Dương thần khiêu chiến càng chậm cơ hội chiến thắng càng nhỏ.
Mà nếu như Dương Thần không dám khiêu chiến, như vậy Tôn Hải Kính có thể lợi dụng thân phận nô bộc của Dương Thần tìm kẻ đối phó hoặc chính bản thân tự mình lăng nhục hắn cho đến lúc Dương Thần chịu không nổi ly khai mới thôi. Mười năm thời gian, đủ để cho Tôn Hải kính làm rất nhiều sự tình.
Mà những việc này đều có Sở Hanh đứng sau lưng sai khiến, nếu làm quá phận, cũng chỉ cần nói một câu tội luyện tâm tính của Dương Thần là có thể dũ bỏ toàn bộ trách nhiệm khiến người ngoài một lí do đều phản đối đều không có.
Nếu như Dương Thần chịu không được ly khai, như vậy dĩ nhiên là hoàn thành được nhắc nhở của Thái thiên môn Lý sư thúc, không cho Dương Thần tu hành, tự nhiên về sau cũng không có khả năng gặp gỡ lại Thạch tiên tử.
Nếu như Dương Thần một mực lưu lại, như vậy mười năm về sau, tu vi của hắn cùng nàng đã chênh lệch không biết bao xa, hơn nữa loại lăng nhục này mà còn chịu được thì có thể thấy được tính cách vô cùng mềm yếu, vô dụng tự nhiên là càng thêm không cần lo lắng.
Một cái an bài, có thể chặn miệng toàn bộ mọi người từ trên xuống dưới đồng thời coi như là hoàn thành nhắc nhở của bằng hữu, lần hành động này, kẻ duy nhất chịu thiệt cũng chỉ có Dương Thần mà thôi.
Chỉ là, lúc này, ai sẽ vì Dương Thần xuất đầu?
Sở Hanh mà nói hỏi xong, nhưng không có đẳng Dương Thần trả lời, trực tiếp chuyển hướng về phía bên kia, đột nhiên lên tiếng nói:
-"Đỗ sư huynh, sư đệ an bài như vậy, huynh thấy thế nào?"
Ánh mắt của mọi người liếc về phía Sở Hanh đặt câu hỏi Bên kia, phút chốc hiện ra một bóng người, toàn bộ đám ngoại sơn môn đệ tử phụ trách tuyển nhận đệ tử đều cung kính khom người hành lễ:
"Đệ tử bái kiến Đỗ sư thúc!"
Dương Thần nhận ra vị này Đỗ sư huynh này, hắn họ Đỗ tên Khiêm là Thuần Dương cung chấp pháp đường nhất vị đệ tử, thường ngày hành sự chính trực, nhưng chưa hề có người nào không phục. Theo lý thì một đệ tử chấp pháp đường không nên có mắt ở nơi này, không ngờ hắn lại xuất hiện, chắc là có đệ tử báo cho hắn chuyện đã xảy ra ở đây. Hơn nữa thuyết pháp giữa đao phủ và chấp pháp đường đệ tử của bản thân, làm cho bản thân hắn cảm thấy hứng thú.
Đỗ Khiêm chỉ là khẽ gật đầu, xem như là đáp lại đại lễ của chúng đệ tử . Sau đó ánh mắt của hắn rơi vào trên thân Dương Thần, đảo qua một lượt, quay người lại nhìn Sở Hanh hừ lạnh một tiếng nói:
-“Thuần Dương cung ta chưa từng có quy củ nào như vậy, đây chính là hoa chiêu bản thân ngươi tự nghĩ ra hả?”
-“Thuần Dương ta tuy là không có quy củ như thế, nhưng cũng chưa bao giờ thu nhận một đao phủ làm môn hạ, một người phàm tục, lại lạm sát hơn một nghìn nhân mạng đó Huống hồ, một ngày hắn biết mình có Thạch tiên tử chiếu ứng, sinh ra kiêu ngạo tự mãn, đó cũng không phải là phúc khi tu hành, tôi luyện một chút, sư đệ ta cũng chỉ muốn tốt cho bản thân hắn mà thôi”
Sở Hanh ha hả cười, cũng không thèm để ý đến thái độ của Đỗ sư huynh :
-"Dù cho Thạch tiên tử ở trước mặt, ta cũng an bài như vậy, sợ rằng bản thân Thạch tiên tử cũng không có ý kiến gì."
-"Thì ra là muốn tôi luyện, cái này cũng chỉ có thể do sư phụ hắn an bài, sợ rằng Sở sư đệ làm như vậy có điểm không thích hợp a?"
Đỗ Khiêm nhướng mày, gây khó dễ cho Sở Hanh thì không có biện pháp, chỉ có thể tận lực tìm ra một ít sơ hở.
-"Hôm nay sư đệ phụ trách tuyển nhận đệ tử, hắn chỉ là vừa mới gia nhập Thuần Dương Cung, còn không có bái sư, sư đệ tự nhiên có thể xử trí."
Sở Hanh cười cười, đem nghi vấn của Đỗ Khiêm nhẹ nhàng chắn lại. Nói xong, liếc mắt nhìn Dương Thần bên này, hỏi lần nữa:
-"Dương Thần, ngươi có bằng lòng hay không?"
-"Nếu như ta không muốn, thì sẽ xử trí như thế nào?”
Dương Thần cũng không có trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi một vấn đề.
-"Không muốn, tức là ngươi tâm tính kiêu ngạo, Thuần Dương cung ta cùng ngươi đại đạo vô duyên, xin mời ngươi đi bái hạ môn phái khác”.
Vấn đề này trên thực tế Sở Hanh đã nói qua một lần, nhưng hắn cũng không phiền chán, nhắc lại thêm lần nữa.
-“Đệ tử nếu như khiêu chiến Tôn sư huynh, mặc kệ kết quả ra sao, có bị khép vào tội tàn hại đồng môn ?”
Dương Thần suy nghĩ một chút, lại mở miệng hỏi.
Sở Hanh cười cười, đồng dạng không có trực tiếp trả lời, mà là chuyển hướng về phía Đỗ Khiêm bên này, vừa cười vừa nói:
"Đỗ sư huynh là người của chấp pháp đường, lời của hắn, ngươi hẳn là tin tưởng."
Đỗ Khiêm là chấp pháp đường đệ tử, ở phương diện này tự nhiên là người có tư cách nhất. Trầm ngâm một chút, Đỗ Khiêm nhưng thật ra cũng không nhăn nhó, dù cho không quen nhìn Sở Hanh gây chuyện, nhưng cũng không thể làm trái với lương tâm, lớn tiếng nói:
-"Nếu là ước hẹn trước đây, tự nhiên không coi là đồng môn tương tàn."
-"Thời điểm khiêu chiến có thể hay không thỉnh giúp đỡ?" Dương Thần cười hì hì lại hỏi một câu.
"Tự nhiên không được, khiêu chiến là chuyện hai người tình nguyện, cho dù là thua, cũng phải thua quang minh lỗi lạc."
Sở Hanh tựa hồ rất đắc ý với chiêu này của bản thân, đối với vấn đề của Dương thần giống như là không hề cảm thấy phiền toái đáp trả:
-"Tôi luyện tâm tính, chính là như thế, ngươi cũng đừng có nghĩ đến việc đầu cơ trục lợi."
-"Cái kia nếu làm bị thương đối phương thì sẽ xử trí ra sao?”
-"Cái này thật đáng tiếc, chỉ có thể trách ngươi học nghệ không tinh, trách không được kẻ khác."
Sở hanh lần nữa nở nụ cười, tâm tình thập phần vui sướng, trả lời cũng hết sức thống khoái:
-"Bất quá ngươi yên tâm, đồng môn luận bàn mà thôi, tổn thương đứt gân cốt có lẽ là khả năng đấy, nhưng tuyệt sẽ không ngủy hiểm tới tính mệnh. Ta nói đúng không, Đỗ sư huynh”
Đỗ khiêm hiện tại đã không có biện pháp đối với biểu hiện tri trì của Dương Thần, chỉ có thể gật đầu:
-“Thời điểm ngươi khiêu chiến cho ta biết một tiếng, ta sẽ ở đó. Chí ít, ta có thể đảm bảo ngươi tính mệnh của ngươi không cần lo lắng.”
-“Đa tạ Đỗ sư thúc”
Dương Thần đương nhiên là người biết điều hướng về Đỗ Khiêm cảm tạ, sau đó liếc nhìn Sở Hanh lần nữa hỏi:
-“Mười năm nô bộc, từ giờ trở đi, trong thời gian 10 năm, bất luận thời điểm nào ta đều có thể khiêu chiến Tôn Hải Kính sư huynh, , chỉ cần ta có thể thắng được Tôn sư huynh, ta có thể bắt đầu bái sư tu hành, đúng không, Sở sư thúc?"
Lời này, Dương Thần đã đem Tôn Hải kính xưng là sư huynh, đem Sở hanh cùng Đỗ khiêm xưng là sư thúc. Dương Thần những lời này đều là nhắc lai những lời vừa nãy của Sở Hanh, Sở Hanh tự nhiên là nhẹ nhàng gật đầu không nói gì.
-"Ta khiêu chiến Tôn sư huynh, đây là 1 đấu 1, người bên ngoài không thể làm quá, càng không thể tương trợ. Nếu như bị thương, đó là do học nghệ không tinh, hơn nữa rất có thể tổn thương đứt gân cốt, nhưng là sẽ không đả thương đến tính mệnh. Sở sư thúc, là như thế này a?"
Dương Thần lần nữa đem lời Sở hanh vừa mới trả nói qua nhắc lại một lần nữa. Lúc này đây, Sở hanh vẫn gật đầu.
-"Như vậy, ta đồng ý an bài của Sở sư thúc."
Dương Thần hướng về phía Sở hanh cùng Đỗ khiêm thi lễ một cái, sau đó đi tới trước mặt Tôn Hải Kính.
Ai cũng không ngờ Dương Thần lại khiêu chiến Tôn Hải Kính ngay lúc này, nghe được những lời này của Dương Thần cơ hồ toàn bộ mọi người có mặt đều trợn mắt há mồm.
Một phàm phu tục tử, khiêu chiến người tu hành luyện khí tầng ba , nếu như không phải tên điên thì cũng là kẻ ngu ngốc, ai cũng không có ngờ tới hắn sẽ làm ra hành động như vậy.
Ngược lại Sở Hanh cùng Đỗ Khiêm, đối với việc Dương Thần lúc này đưa ra khiêu chiến đều là âm thầm gật đầu. Nhìn vẻ bề ngoài dường như Dương Thần đang làm một chuyện điên rồ , nhưng ở thời điểm này, chính là lúc có được cơ hội lớn nhất. Nếu để về sau, Tôn Hải kính không ngừng tinh tiến, mà Dương Thần lại không thể tu hành chỉ có thể dậm chân tại chỗ, cơ hội thủ thắng sẽ càng ngày càng nhỏ.
Bất quá gật đầu thì gật đầu, Sở Hanh đối với hành vi không biết tự lượng sức mình của Dương Thần vẫn chướng mắt như cũ. Bắt gặp ánh mắt Tôn Hải kính hướng tới, Sở Hanh hơi chút gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Tôn Hải kính đã hiểu ý, tự nhiên là không cần kiêng kị cái gì. Dù sao là do Dương Thần khiêu chiến, hơn nữa vừa mới sư phụ đã nói rất rõ ràng, Dương Thần còn đích thân tự hỏi một lần nữa, vậy lần này không đem Dương Thần đánh cho tàn phế thì cũng thật có lỗi với lần ra mặt này của sư phu.
Khoa trương hoạt động tay chân, Tôn Hải Kính thậm chí còn cố ý lắc lắc cái cổ của mình. Dù sao đạt đến cảnh giới này, khống chế thân thể khớp xương đã là chuyện vô cùng dễ dàng. Nhưng động tác này lại mang đến một luồng cảm giác tàn nhẫn, ít nhất đã có vài ngoại sơn môn đệ tử không dám nhìn nữa
Thản nhiên đi tới một chỗ đất trống, một tay Tôn Hải Kính móc từ trong túi càn khôn ra một cái Thiên Quân phù, một tay hướng về phía Dương Thần ngoéo một cái ý bảo hắn tiến lên động thủ. Đối phó với một phàm nhân, Tôn Hải kính có hai trăm phần trăm nắm chắc, chỉ cần một cái thiên quân phù, là sẽ khiến cho Dương Thần cất một bước cũng khó khăn, sau đó để mặc hắn ngược đãi. Trường hợp này, nếu như còn dùng pháp lực, vậy cũng thật sự là xấu hổ đến chết người ta rồi. Tôn Hải Kính nếu còn làm ra việc này chỉ sợ là sẽ khiến cho Sở Hanh mất hết mặt mũi.
Dương Thần tiến lên, từ từ đi đến đối diện với Tôn Hải Kính, trong nội tâm đang thâm suy nghĩ xem có cách nào đối phó với Tôn Hải Kính. Kiếp trước Hạo nguyệt điện cùng Liệt Dương điện tranh hùng, cuối cùng vẫn là người của Hạo Nguyệt điện đem sư phụ bán đứng cho Thái Thiên môn, làm cho sư phụ ôm hận tự sát, sau đó lại là người Hạo Nguyệt điện cấu kết cùng Thái Thiên môn tính kế bản thân hắn, hắn tuyệt không dễ dàng buông tha cho Tôn Hải Kính.
"Sư huynh cẩn thận, tại hạ muốn động thủ!"
Trước khi động thủ , Dương Thần còn vẻ nho nhã bắt chuyện.
Đối diện Tôn Hải kính ha ha cười cười, lại là khinh miệt phất tay nói:
-"Dương sư đệ, phóng ngựa tới!"
Đối với Dương Thần xưng hô, hắn cũng trêu tức đổi thành Dương sư đệ, bắt trước lời vừa nãy của Dương Thần.
Dương Thần sắc mặt nghiêm túc, từ trên người một cỗ lãnh khí dày đặc bạp phát ra. Người chung quanh toàn bộ sắc mặt đều đại biến, trong không khí cũng nhiều hơn vài phần hàn ý.
"Phải giết bao nhiêu người mới có thể tích lũy được sát khí như vậy?"
Sở Hanh căn bản không quan tâm đến việc Dương Thần trên người bạo phát ra sát ý, hừ lạnh một tiếng, giống như là đang nhắc nhở Đỗ Khiêm ở bên cạnh, để cho hắn nhìn rõ ràng Dương Thần rốt cuộc là loại người nào.
Người xem vây quanh chỉ là có cảm giác một hồi mãnh liệt sát ý khiến cho trái tim có chút trái tim băng giá mà thôi, nhưng, đứng mũi chịu sào là Tôn Hải kính lại hoàn toàn không phải cảm giác như thế
Trong mắt Tôn Hải kính trong mắt, Dương Thần đối diện phảng phất đột nhiên hóa thân thành một địa ngục huyết hải, đem Tôn Hải Kính nuốt gọn ở bên trong. Sát ý ngập trời, như là thực chất giống như xâm nhập thần thức Tôn Hải kính khiến cho Tôn Hải kính ngoại trừ cảm giác sợ hãi run rẩy cùng với sụp đổ, thì không còn bất cứ cảm giác gì
Tay nắm thiên quân phù, không tự chủ được liền ném ra, nhưng là, lại không có nửa điểm chính xác. Ngược lại, đối diện Dương Thần chỉ cần hơi nghiêng người một chút sang bên cạnh liền dễ dàng tránh thoát sau đó thẳng xông lên, đối diện Tôn Hải Kính đứng tại chỗ không hề có động tác gì hung hăng tặng cho một quyền vô mặt.
Phanh, một quyền tụ lực đã lâu, cứng rắn đập thẳng vào trên mũi Tôn Hải kính. Tôn Hải kính tuy tu vị sâu dày, nhưng dưới tình hình không sử dụng pháp lực, thịt thể cũng không cách nào ngăn cản được một quyền như vậy, nhất thời ở giữa máu mũi chảy dài, trước mắt một mảnh biến thành màu đen.
Không đợi Tôn Hải kính trong thống khổ kịp có phản ứng, Dương Thần tay kia đã bắt được tấm Thiên quân phù tay, mượn thể tốc độ thân thể , hướng về phía sau lưng , sau đó khẽ dựa vào đầu vai, vừa vặn tựa vào Tôn Hải kính vị trí khuỷu tay vào Tôn Hải Kính, khom qua các đốt ngón tay, Dương Thần hơi dùng sức.
RẮC...A...Ặ..!!, một tiếng xương gãy ghê rơn vang lên, Tôn Hải kính cái tay kia đã mềm rủ xuống, rốt cuộc không cách nào nhúc nhích. Tôn Hải kính trong miệng chỉ có thể phát ra một tiếng hét thảm, kịch liệt thống khổ thiếu chút nữa khiến hắn bất tỉnh đương trường.
Dương Thần không thèm để y, thân thể nhoáng một cái đã hướng phía bên kia người của Tôn Hải Kính, mục tiêu lần này là tay kia, nhưng bởi vì cước bộ Dương Thần quá nhanh, mặt trên lôi kéo, Tôn Hải Kính thân bất do kỷ mà té lăn trên đất. Theo bản năng hắn đưa cánh tanh kia ra đỡ thân thể nhất thời lại truyền đến một hồi gào thét như giết heo tiếng .
Mà Dương Thần dựa vào thế ngã của Tôn Hải Kính áp chế sít sao, đỉnh đầu gối dựa vào bả vai của hắn, dùng sức kéo mạnh cánh tay kia, rắc, chi kia cánh tay liền quỷ dị uốn éo đến sau lưng. Người bên ngoài nhìn vào, giống như không ngờ có nhiều hơn một chỗ ngoặt khúc khớp xương
Hai cánh tay đều bị Dương Thần vặn gãy, nhưng Tôn Hải Kính như cũ vẫn còn kêu thảm thiết. Dương Thần ra tay liên tiếp, nắm đấm hung dữ không ngừng hướng tới khuôn mặt của Tôn Hải Kính đập tới. Rầm rầm rầm phanh, thanh âm liên tục không dứt, mà Tôn Hải kính thanh âm lại càng ngày càng nhỏ, giãy dụa cũng càng ngày càng yếu.
Sở Hanh kinh hãi, đang muốn ra tay can thiệp, đột nhiên trước mắt lại thêm một con tay, đúng là Đỗ Khiêm đầy vẻ tươi cười
-"Sở sư đệkhiêu chiến một một, người bên ngoài không thể can thiệp." "Có thể đệ tử của ta đã bị thương!"
Sở Hanh khẩn trương, cũng không khỏi quát ra miệng. Đem đệ tử vây xem chung quanh đều kêu to một tiếng.
“Bị thương, đó là học nghệ không tinh, trách không được người bên ngoài! Hơn nữa tránh không được sẽ làm bị thương đứt gân cốt, lời này chính là Sở sư đệ tự ngươi nói đấy." Đỗ khiêm trên mặt như cũ vẫn là tươi cười, hai tay ngăn cản Sở Hanh khiến cho hắn không thể ra tay, một bên vừa nói, một bên dùng thần thức quan sát tình hình bên kia, chắc chắc nói:
-"Yên tâm đi, Sở sư đệ, ta cam đoan lệnh đồ tính mệnh không lo."
Đang khi nói chuyện, Dương Thần bên kia đã đình chỉ động thủ. Tôn Hải kính mặt mũi tràn đầy là máu, đã lâm vào hôn me bất tỉnh
Hai cái cánh tay, một cái theo khuỷu tay bị bẻ quặp lại cùng các đốt ngón tay, một cái khác nhưng lại trực tiếp bẻ gãy, hướng lên trên trời , một mảnh bừa bộn, nhìn kĩ thậm chí có một ít xương cốt nghiền nát. Còn sống mà chẳng khác gì kẻ đã chết.
Thong dong đứng dậy, Dương Thần quay mắt về phía Sở Hanh đang nghiến răng nghiến lợi, có chút cười, thi lễ nói:
-"Sở sư thúc, đệ tử bất tài, đã khiêu chiến đánh bại Tôn sư huynh, không biết là có tính lời nói trước kia của Sở sư thúc ?"