Mọi người còn đang phấn khích nghị luận về đao phủ thủ mới thì Dương Thần cũng đang cảm ứng cổ nhiệt lưu trong cơ thể mình. Công pháp của Dịch lão ma không sai, ít nhất cho đến bây giờ cũng không thấy có sai phạm gì, chẳng qua không biết hiệu quả như thế nào.
Trở lại tiểu viện của mình, Dương Thần lấy một khối đá năm màu dưới cái cối ra. Cho dù có người tới thấy thì cũng không nhất định biết được vật này là vật gì. Chỉ có Dương Thần biết khối Ngũ Thải thạch này là đồ để các tiên môn kia dùng để khảo nghiệm hậu thiên linh căn của môn đồ. Tiên thiên linh căn là nhất định, chỉ có hậu thiên linh căn mới có thể biến hóa được.
Hai tay để lên, Ngũ Thải thạch hầu như không có biến hóa nào. Nhưng mà, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy có một đạo ánh sáng màu hồng vô cùng yếu ớt xuất hiện. Điều này cũng có nghĩa hậu thiên linh căn thực sự có biến hóa rất nhỏ. Dù sao mới chỉ giết một người mà thôi, nếu chỉ như thế mà thay đổi cả linh căn được thì cũng quá trớn đi. Nhưng mà, điều này đã chứng minh công pháp đúng là có hữu hiệu.
Lấy kinh nghiệm tu hành trên vạn năm của Dương Thần, hắn cũng không phát hiện việc vận chuyển công pháp này có gây tổn thương gì cho cơ thể, càng không phát hiện ra có tai họa ngầm nào. Nói cách khác, công pháp này tạm thời cũng không có vấn đề gì. Điều thần kỳ nhất là, công pháp này không những không gia tăng pháp lực linh lực; mà cũng không rèn luyện nguyên thần, cho dù có rèn luyện thì cũng chỉ là một người bình thường, không hề phạm đến sự kiêng kỵ của triều đình. Do đó, hắn vẫn còn có cơ hội tiến vào Trảm Tiên thai.
Từ nửa năm trước, các nơi bỗng nhiên phát sinh nạn trộm cướp. Dưới hình hình đó, triều đình đã nghiêm khắc ra sắc lệnh: Phàm là đạo phỉ bị bắt, trảm ngay không tha! Dưới sự cường ngạnh của triều đình, đã có rất nhiều đạo phỉ bị bắt được. Ban đầu mới chỉ có hai mươi mấy người, nhưng càng về sau đã càng nhiều hơn, có ngày bị bắt đến bốn mươi mấy người.
Trong huyện thành, trừ lão phủ thủ đã cáo bệnh thì chỉ có một mình Dương Thần làm đao phủ thủ. Cho nên, mỗi ngày Dương Thần phải chịu trách nhiệm trảm đến mười mấy người. Vừa bắt đầu thì mọi người còn có hứng thú đi xem hành hình ở pháp trường, nhưng càng về sau thì càng ít người đến xem.
- Oan có đầu, nợ có chủ. Ta và ngươi thường ngày không có oán, gần đây cũng không có thù. Tại hạ mang chức trách trên người, phụng mệnh làm việc, đắc tội!
Trước khi hành hình, Dương Thần đều nói những lời như vậy. Chỉ có nói thẳng mọi việc ra như vậy thì nhân quả mới không dính vào người được. Mới chỉ nói mấy ngày thôi, nhưng Dương Thần đã rất quen thuộc rồi.
Răng rắc, Dương Thần vung đao trảm xuống, máu tươi trực tiếp từ trên cổ phụt ra, nhưng Dương Thần không hề bị dính một giọt. Đây là kết quả do hắn cẩn thận làm việc, sau khi chém đầu khoảng một trăm người thì hắn đã luyện được kỷ xảo không để một giọt máu tươi dính vào.
Hít!
Dương Thần hít một hơi thật sâu, dường như tinh khí tính mệnh trong thi thể đang nằm dưới đất cũng theo cái hít sâu này mà được hút vào trong cơ thể Dương Thần. Đã vận chuyển công pháp trên trăm lần, lần này vận chuyển lại cũng rất dễ dàng. Cỗ tinh khí này rất nhanh đã được dẫn tới tứ chi bách hải trong cơ thể Dương Thần, chầm chậm cải biến linh căn của Dương Thần.
Hạ thủ không hề có chút do dự, Dương Thần làm việc giống như là không biết mệt mỏi vậy, vô cùng thuần thục. Người tù phạm thứ hai đi tới, chém đầu, hút khí, hành công. Sau đó là người thứ ba, thứ tư...
Hôm nay đã chém đầu của bốn mươi lăm tên đạo tặc, Dương Thần cảm thấy trong thân thể mình tràn đầy lực lượng sung mãn. Cẩn thận cảm giác sự biến hóa của thân thể một chút, Dương Thần vẫn lắc đầu. Cho dù có hấp thu nhiều tinh hoa tính mệnh con người thì dường như hiệu quả cũng không lớn, trừ phi số lượng người bị giết lên đến con số vạn thì có lẽ hiệu quả mới rõ ràng.
Nhưng mà, trong lúc Dương Thần cho là không có lợi gì thì trong mắt những người xung quanh lại là chuyện hoàn toàn khác. Có lẽ vì nguyên nhân môn công pháp kia, cho nên sau khi giết người xong thì trên người Dương Thần lại tỏa ra một cỗ huyết tinh nồng đậm vô cùng, thật lâu cũng không tản đi. Cả người giống như là một thanh hung đao vừa từ biển máu ra vậy, hung khí tứ phương. Đừng nói là người bình thường, ngay cả binh lính canh giữ pháp trường thấy Dương Thần cũng không tự chủ được mà quay đầu đi, tránh khỏi ánh mắt của hắn.
Lúc hắn đi trên đường, cư dân trong thành cũng không dám nhìn vào mắt một cái, đều lo sợ tránh đi. Chỉ cần nơi có Dương Thần xuất hiện, hầu như đều có cảnh tượng mọi người luống cuống tản đi. Nhưng điều này cũng giúp Dương Thần tránh được rất nhiều điều phiền toái, ít nhất cũng không có người nào dám chọc tới Dương Thần. Cho dù bọn họ có miệt thị Dương Thần thì cũng không dám nói to ra ở trước mặt.
Buổi sáng nghỉ ngơi, buổi trưa chém đầu, xế chiều luyện quyền, cứ theo lịch trình đó được một tháng thì Dương Thần đã hấp thu không ít tinh hoa tính mệnh. Mặc dù còn chưa đạt tới được mục đích mà hắn muốn, nhưng cũng làm cho huyết khí thân thể tốt hơn nhiều, quyền pháp của hắn cũng nhờ đó mà đạt tới một cảnh giới cao hơn.
Một ngày kia, Dương Thần mới hành hình ở pháp trường vừa xong. Trên đường đi về nhà thì thấy cả bầu trời đỏ rực lên, nhìn qua hết sức kỳ quái. Tuy mới chỉ là ban trưa, nhưng đã xuất hiện ánh nắng chiều, mà ánh nắng chiều này nhìn qua thì giống như là một màu máu đỏ rực vậy.
Thấy cảnh này thì Dương Thần khẽ nở nụ cười. Hắn đợi lâu như vậy chính là vì ngày này đây. Bầu trời đầy huyết quang, đây chính là cảnh tượng mà sau khi Dương Thần phi thăng vào Tiên giới ở kiếp trước mới biết được, ngày này cũng là ngày xảy ra phản loạn ở Thiên Đình.
Ăn cơm tối xong, Dương Thần liền sớm vào mộng đẹp. Nói cũng thật lạ, tối hôm đó thật là kỳ quái, cho dù là ai thì cũng muốn đi ngủ sớm. Dù ngươi đang ở ngoài, không có ở trên giường thì cũng thấy cả người thật mệt mỏi, cứ đi tìm một chỗ nào đó rồi nhanh chóng lăn ra ngủ.
- Dương Thần, ngươi có phải là đao phủ thủ?
Trong giấc mộng, đột nhiên Dương Thần nghe được một tiếng gào to.
- Đúng, đại nhân!
Nghe thấy câu này, Dương Thần vội vàng ra khỏi gường, hướng hư không trả lời một câu. Lúc này Dương Thần mới phát hiện, thì ra mình không còn ở trong phòng nữa.
- Chỉ cần là tử tù thì ngươi cũng dám chém? Cũng dám chém thật sao?
Giọng nói đó lại hỏi.
- Chỉ cần là tử tù, ta liền dám chém. Chắc chắn chém được!
Dương Thần không hề có chút do dự, kiêu ngạo đáp.
- Đi theo ta!
Chủ nhân của giọng nói không hề hiện thân, chẳng qua tiếp tục có một âm thanh vô cùng uy nghiêm từ trên hư không tiếp tục truyền ra:
- Lên pháp trường, chém phạm nhân!
Trong giọng nói tràn đầy sự bá đạo của người trên, làm cho người ta căn bản không cách nào cự tuyệt được.
- Vâng, đại nhân!
Dương Thần không hề suy nghĩ, đáp ứng một tiếng rồi bước lên con đường đột nhiên xuất hiện trước mặt, bước nhanh đi tới. Chỉ chốc lát sau, hắn đã thấy một pháp trường có rất nhiều người.
Không biết từ lúc nào, trang phục trên người Dương Thần đã đổi thành trang phục mà hắn hay mặc ở pháp trường lúc chém người. Rồi có một binh sĩ không thấy rõ mặt mũi đang đi tới, hai tay cầm Quỷ Đầu đao đỏ như máu đưa đến trước mặt Dương Thần. Dương Thần đưa tay nắm lấy đao, rồi dựng thân đao thẳng lên như thói quen, ngón tay dọc theo lưỡi đao mà khẽ vuốt. Trước lúc chém đầu, một đao phủ thủ cần phải xem thử đao của mình có đủ sắc bén hay là không.
- Tiểu ca, lại nói chuyện một chút!
Đang lúc thử độ sắc bén của lưỡi đao thì đột nhiên đai lưng của hắn đã bị người nào đó kéo lấy, đồng thời có một âm thanh lấy lòng từ sau truyền đến.
Dương Thần quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một người trung niên mập mạp, tai to mặt lớn. Người này mặc quần áo cao sang, một tay kéo lấy đai lưng của mình, còn một tay khác đang khẽ đưa đến tay của Dương Thần. Dương Thần có thể cảm giác được trong lòng bàn tay của người này có một thỏi vàng nặng trịch. !
Tiểu ca, có thể làm cho dễ dàng được không?
Tên mập này nở nụ cười làm cho người khác cảm thấy vô cùng hiền hòa, sau đó đem thỏi vàng nhét vào trong đai lưng của Dương Thần:
- Những người khác ta đã chuẩn bị tốt rồi. Chỉ cần tiểu ca ở trên pháp trường bỏ qua nhi tử của ta, vào lúc chém đầu thì chỉ làm bị thương một chút thôi, đừng làm tổn thương mạng của nó. Sau đó giấu diếm Giám Trảm quan một chút là được, người khác sẽ không thể biết gì đâu. Ngày khác ta sẽ có cảm tạ!
- Ta chỉ là đao phủ thủ, chịu trách nhiệm hành hình. Những cái khác ta không hiểu!
Dương Thần làm mặt nghiêm, đẩy tên mập đó ra, sau đó bước nhanh lên pháp trường.
- Tiểu tử, rượu mời không muốn uống mà muốn uống rượu phạt à. Ta chính là Thượng Thư đương triều, nếu không làm theo thì ta sẽ khiến cả nhà ngươi sống không yên ổn!
Người mập thấy Dương Thần cự tuyệt, sắc mặt nhất thời trở nên tàn bạo, khẽ quát một câu về phía Dương Thần.
- Cho dù ngươi có làm Hoàng Thượng đương triều thì có liên quan gì đến việc ta chém đầu?
Dương Thần cười lạnh một tiếng, trực tiếp đi lên hình thai*. Trong ngực hắn ôm lấy Quỷ Đầu đao, đứng yên ở đó chờ hiệu lệnh hành hình.
Lần này cũng không chỉ có mình Dương Thần làm đao phủ thủ ôm lấy Quỷ Đầu đao, mà còn có rất nhiều người nữa giống hắn đứng cả một hàng dài. Thậm chí Dương Thần cũng không biết có tất cả bao nhiêu người nữa, cảnh tượng như vậy quả thật là làm cho người ta kinh hãi vô cùng. Rốt cuộc là pháp trường gì mà lại chém nhiều người như vậy?
Tùng! Tùng! Tùng!
Ba tiếng trống đồng thời vang lên, giống như muốn nói lên rằng mặt trời đã lên cao. Bỗng nhiên Dương Thần nghe thấy một tiếng hiệu lệnh:
- Chém!
Sau đó, liền nhìn thấy một mệnh bài được quăng tới.
- Oan có đầu, nợ có chủ. Ta và ngươi thường ngày không có oán, gần đây cũng không có thù. Tại hạ mang chức trách trên người, phụng mệnh làm việc, đắc tội!
Dương Thần theo thói quen nói ra câu nói quen thuộc, sau đó bắt lấy mệnh bài được cắm trên người của tù phạm quăng ra xa, quát to một tiếng. Quỷ Đầu đao từ từ giơ lên cao, rồi chém xuống. Một cái đầu người lăn ra thật xa, thân thể cũng từ từ ngã quỵ xuống, máu như nước suối phun lên cao.
Làm xong hết thảy, Dương Thần không hề hút lấy tinh hoa tính mệnh để luyện công như thường ngày, mà lại lẳng lặng ôm đao đứng yên tại chỗ, chờ sai khiến.
- Một vạn chín ngàn ba trăm bảy mươi hai đao phủ thủ, có ba nghìn tám trăm bốn mươi ba người chém đầu!
Trong hư không, bỗng nhiên có một âm thanh vang ra, giống như là đang thống kê để báo cáo vậy.
Bỗng nhiên trên pháp trường có cuồng phong nổi lên, pháp trường cùng với tên tù phạm mà Dương Thần mới chém đã vô tung vô ảnh biến mất. Thay vào đó là một mảnh đất trống, trên đó còn có một mỹ nhân thiên kiều bá mị* đang quỳ gối ở dưới. Mỹ nhân này bỗng nhiên đưa mặt lên, khuôn mặt hơi hồng, quyến rũ vô cùng, phong tình vô hạn.
Xung quanh chỗ đất trống mỹ nhân đang quỳ cũng có mấy chục đao phủ thủ cùng đứng với Dương Thần, dường như đang chờ để hành hình.
- Chém!
Lại có một tiếng quát to vang lên, một mệnh bài đã bay tới trước mặt một đao phủ thủ. Đao phủ thủ đó lập tức tiến lên, vừa mới vung đao thì mỹ nhân đã mở miệng nói:
- Thiếp thân vô tội, mong tướng quân thương xót!
Đao phủ thủ thấy mỹ nhân xinh đẹp như vậy đã thương tiếc hết sức rồi, nay thấy nàng ta nũng nịu gọi một tiếng tướng quân thì gân cốt cả người mềm nhũn ra, ngây mồm đứng đó không biết làm gì cả.
Giám Trảm quan giận dữ, đưa mắt về một đao phủ thủ khác, quát lớn một tiếng:
- Ngươi, chém!
Mệnh bài dường như có linh tính vậy, lập tức bay qua người đao phủ thủ vừa được kêu. Người đao phủ thủ này vừa tiến lên thì cũng được mỹ nhân khẽ gọi một cái, lập tức thần hồn cả người bay mất, không thể nào xuống tay được.
Đổi đi đổi lại mấy chục đao phủ thủ nhưng không ai chém xuống được cả, Giám Trảm quan lúc này đã giận lắm rồi. Mà khối mệnh bài giờ đây đã bay tới trước người Dương Thần, Giám Trảm quan hét lên một tiếng phẫn nộ:
- Ngươi, chém!
Dương Thần tiến lên rồi dừng bước ngay bên cạnh người mỹ nhân. Mỹ nhân ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười họa quốc ương dân*, nũng nịu nói:
- Tướng quân, thiếp thân oan uổng a!
Chỉ là một tiếng thở nhẹ thôi, nhưng lại hiển lộ ra một mùi vị tê dại đến tận xương. Chỉ sợ cho dù người là kim loại đã được bách luyện tinh cương thì cũng phải tan chảy a.
Chỉ tiếc, tâm tính của Dương Thần như là sắt đá, coi như không nhìn thấy mỹ nhân vô cùng quyến rũ đó, hét lớn lên một tiếng:
- Oan có đầu, nợ có chủ. Ta và ngươi thường ngày không có oán, gần đây cũng không có thù. Tại hạ mang chức trách trên người, phụng mệnh làm việc, đắc tội!
Dứt lời, hắn không quản đến việc mỹ nhân khóc lóc kể lể dài dòng như thế nào, đại đao đã từ trên cao vung xuống. Chỉ là một đao, răng rắc, âm thanh xin khoan dung của mỹ nhân đã biến mất; cái đầu văng ra xa, thân thể cũng ngã xuống như bao tù nhân khác.
- Tốt!
Một đao vừa vung xuống thì Dương Thần đã nghe được một âm thanh trầm trồ khen ngợi. Tuy Dương Thần đưa mắt nhìn thẳng, nhưng trong lòng lại thầm cười một cách lạnh lùng.
- Ba nghìn tám trăm bốn mươi ba người, chỉ có một trăm mười lăm người chém đầu.
Âm thanh thống kê lại vang lên trong hư không.
- Dương Thần, bên này!
Phía sau có người kêu lên, Dương Thần không cần suy nghĩ liền cất bước đi theo. Còn mấy người đao phủ thủ đã không nỡ chém mỹ nhân ban nãy, bỗng nhiên biến mất không một tiếng động.
Chỉ chốc lát, Dương Thần đã tới một pháp trường khác, nơi này chỉ có một đao phủ thủ là Dương Thần, mà tù phạm lại là một trung niên nam tử đầu tóc bù xù mặc long bào trên người. Điều kỳ quái là, người này không hề bị trói lại, chung quanh cũng không hề có quân sĩ trông coi. Người này đứng yên tại chỗ, không giận mà uy lạnh lùng nhìn Dương Thần đang đi tới.
Binh sĩ dẫn đường cũng không biết đã đi nơi nào, chỉ còn có Dương Thần một người đối mặt với nam tử trung niên này. Nhưng mà Dương Thần cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó.
- Dương Thần, chém!
Âm thanh quen thuộc của Giám Trảm quan lại vang lên, một đạo mệnh bài cũng đã rơi xuống trước mặt Dương Thần.
Dương Thần không nói lời nào, cầm lấy Quỷ Đầu đao tiến lên. Nam tử trung niên thấy vậy thì mở to hai mắt ra, trong mắt toát ra một cỗ khí tức vương phách, hướng về phía Dương Thần quát to:
- Ta là Thiên Tử đương triều, cửu ngũ chí tôn, ngươi dám vô lễ?
Lời này vừa nói ra thì âm thanh như ngưng lại thành thạch đá ập vào trong tai người nghe vậy, đinh tai nhức óc vô cùng. Người nhát gan hẳn sẽ bị tiếng quát này làm bủn rủn tay chân, không tự chủ được mà quỳ xuống.
Nhưng Dương Thần lại đáp lại bằng một cước. Linh hồn của một Đại La Kim Tiên mà đi sợ một Hoàng Đế nho nhỏ nhân gian ư? Một cước đạp khiến cho nam tử trung niên phải nằm bẹp trên đất, ổn định thân hình một chút rồi Dương Thần đưa đại đao lên.
- Oan có đầu, nợ có chủ. Ta và ngươi thường ngày không có oán, gần đây cũng không có thù. Tại hạ mang chức trách trên người, phụng mệnh làm việc, đắc tội!
Nói xong lời khách sáo thì đại đao Dương Thần đã chém xuống, cái đầu của người tự xưng là Hoàng Đế kia liền văng ra thật xa.
Đinh!
Một tiếng giòn tan vang lên, dưới thi thể hoàng đế đang nằm lộ ra một ngọc bội màu trắng. Miếng ngọc này mượt mà vô cùng, vừa nhìn đã biết là bảo vật hiếm có.
Dương Thần nhìn chung quanh một chút, thấy không có người nào thì cười lạnh một tiếng, đưa tay cầm lấy miếng ngọc bội nhét vào đai lưng. Sau đó lẳng lặng đứng đó chờ sự phân phó tiếp theo.
- Chỉ có hai người dám chém đầu, một người đưa mắt nhìn thẳng, một người cầm lấy ngọc bội!
Âm thanh thống kê lại lần nữa vang lên trong hư không.
- Tốt! Dương Thần, ngươi làm tốt lắm! Trảm Tiên Thai của Thiên Đình còn thiếu một đao phủ thủ như ngươi, ngươi có bằng lòng làm hay không?
Giám Trảm quan vẫn chưa xuất hiện từ đầu thì giờ đây đã đứng trước mặt Dương Thần, hỏi hắn một cách hòa ái. Trên tay người này còn cầm lấy một chiếc nhẫn màu trắng, từ từ đưa tới cho Dương Thần.