Trần Kinh ngoài mặt thì thể hiện tinh thần hết lòng vì dân vì nước ở trước mặt mọingười, nhưng trong bụng hắn vẫn có chút lo lắng.
Việc quan trọng nhất hiện nay là thu hút đầu tư cho Lễ Hà có hiệu quả, để làm được điều này, trước tiên phải chú trọng cải thiện môi trường đầu tư và các vấn đề xã hội của Lễ Hà.
Các làm của Phùng Vi Quốc có phần cứng nhắc, tuy rằng dự tính ban đầu có tính khả thi,nhưng một khi việc này trở nên rối tung,đều ảnh hưởng tới lợi ích các bên liên quan, Huyện Lễ Hà cần giữ vững đại đoàn kết thì việc mới thành được.
Trần Kinh thậm chí có chút hối hận khi trước lúc đi tự mình dặn đi dặn lại Phùng Vi Quốc. Dự tính ban đầu của hắn chỉ là lôi mấy xí nghiệp đầu xỏ của Lễ Hà dọa một trận,đợi đến khi Huyện ủy và cấp trên can thiệp mới tát nước theo mưa ,mượn cớ xuống thang.
Đến lúc đó,tiến hay lùi đều vẹn toàn,sau này phòng kinh tế thương mại và ban quản lý sẽ lại tìm các xí nghiệp tương tự thế này để nhân rộng, tiện cả đôi đường.
Hiện tại Phùng Vi Quốc làm mạnh tay thế này dựa theo các nguyên tắc, không nể nang ai, tứ phía gây thù,thậm chí cả lời khuyên của lãnh đạo Huyện cũng vô ích. Cách làm này có phần quá đáng nhưng đều nằm trong dự tính ban đầu của Trần Kinh.
Nhận được điện thoại của Hoàng Tiểu Hoa, Trần Kinh sướng như mở cờ trong bụng. Có vài việc cần anh ta lộ diện mới có thể giải quyết thỏa đáng được.
“Đinh, đinh!” Trên bàn điện thoại vang lên, Trần Kinh cầm điện thoại lên nhìn, rồi thở dài một cái, kề ống nghe vào tai nói:
- Chào tổng giám đốc Phương!
- Tôi khỏe, sức khỏe anh không tốt lắm thì phải!
Giọng Phương Uyển Kỳ trong điện thoại có chút cáu kỉnh, dường như cô đang tức hắn. Dừng một chút cô nói:
- Có một việc vốn không định nói với anh,nhưng sau khi cân nhắc kĩ lưỡng,quyết định nói với anh!
- Ở Lễ Hà hình như có ai đang điều tra anh, không biết anh có đắc tội với ai không, người ta điều tra lần này quả rất đáng chú tâm.
Trần Kinh giật thót mình, nhưng ngoài mặt không vẫn giữ vẻ bình tĩnh nói:
- Tôi thì có gì đáng để người ta điều tra? Tra di tra lại cũng chỉ có thể tra được tôi có bố mẹ làm giáo viên, thì có thể ảnh hưởng tới điều gì?
Phương Uyển Kỳ cười ha hả, đột nhiên thay đổi giọng điệu nói:
- Trần Kinh, anh biết tôi thích nhất loại người nào không? Đó là người nói một đằng làm một nẻo, suy nghĩ trong đầu và lời nói của anh không giống nhau,cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra thôi.
- Tôi không tin anh không muốn biết ai đang điều tra anh, tra xem mục đích của anh là gì? Những người làm chính trị như các anh đều không thích đấu đá nhau, anh định lừa tôi sao? Tôi thấy chuyện này chắc chắn có quan hệ?
Sở Giang nằm bên sông Sở Thành, nơi này đứng đầu là Hội Sở Phong rất xa hoa .
Trần Kinh là người sinh ra và lớn lên ở đây,nên hắn biết rõ địa vị và thế lực của hội này. Những câu chuyện và truyền thuyết về ông chủ của hội này, hắn cũng nghe qua không ít lần. Trước đây Trần Kinh đối với những lời đồn hư hư thực thực rất để bụng, nhưng đến nay hắn không có hứng thứ với mấy chuyện nhảm nhí này.
Một người trưởng thành là người biết xác định vị trí cho bản thân với mỗi mục tiêu ở từng thời điểm thích hợp.
Trần Kinh hiểu rõ vị trí của mình, và biết hiệp hội này không phù hợp với ekips của hắn, hiệp hội này không đáng để hắn lưu tâm.
Nhưng lần này hắn lại đến thăm hội này, hắn vô cùng ngạc nhiên trước vẻ xa hoa của hội, khiến hắn giống như một kẻ nghèo khổ bước vào chốn xa hoa.
Sảnh tiệc của hội đều mang phong cách kiến trúc phương tây, trên sàn trải thảm nhung nhập từ Canada, ai bước chân lên đều có cảm giác mình như một chú mèo đang đi nhẹ nhàng trên thảm, thật khiến người ta cảm thấy thoải mái! Phần lớn những người trong sảnh tiệc đều là những không có tiền thì cũng có quyền.
Chỉ nhìn sơ qua, Trần Kinh bị choáng ngợp bởi những thứ xa xỉ, hiếm thấy bên ngoài như Armani, Chanel, Versace. Ở nơi này, trang phục của hắn thật lạc lõng với những người xung quanh.
Để có thể ra vào tự do nơi này, Phương Uyển Kì đã đưa cho hắn một tấm thẻ phóng viên.
Mặ dù hắn vô cùng kinh ngạc trước sự xa hoa lộng lẫy này những hắn vẫn vô cùng điềm tĩnh, lấy một li rượu Bordeaux, ngồi ở một góc đưa mắt quan sát hết thảy mọi chuyện xung quanh.
Hắn nhẹ nhàng gỡ chiếc kính và lau thật cẩn thận rồi đeo lại để nhìn cho rõ cảnh xa xỉ đang diễn ra trước mắt
Hắn không thể kìm nén được suy nghĩ mình thật tùy tiện khi uống cạn ly rượu, giá trị của nó bằng chi tiêu một tháng của một người lao động bình thường. Chỉ tính riêng chi phí cho bữa tiệc này cũng đủ để giúp cho 100 đứa trẻ được đi học ở huyện Lệ Hà. Có thể thấy sự cách biệt một trời một vực giữa người với người.
Trần Kinh giữa khung cảnh này chất một bầu tâm sự, chẳng hề giấu giếm, có lẽ giữa tầng lớp thượng lưu của Sở Thành chỉ có mình hắn lo lắng cho những người dân khốn khổ của huyện Lễ Hà, Trần Kinh chính là một người dân thường, huống chi hắn còn đến từ huyện nghèo khổ Lễ Hà?
Nghĩ tới thân phận của mình, hắn ngược lại cảm thấy yên tâm thoải mái hơn, dáng vẻ và thần thái thưởng thức rượu của hắn lại càng tao nhã tự nhiên, tuy rằng hiện tại hắn không có cách nào tiếp cận với dòng người đi lại tập nập này, nhưng hắn lại không chút quan tâm, còn tỏ ý coi thường đám người này!
- Diệp tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp ! Đặc biệt là bộ lễ phục màu trắng càng làm tôn thêm vẻ quý phái,làm điên đảo hàng nghìn hàng vạn người cố ra vẻ là đấng trượng phu.
Trần Kinh nghe thấy lời bàn luận thoáng bên tai.
Một thanh niên trẻ tuổi vóc dáng gầy ngồi xuống đối diện với Trần Kinh, ngồi cạnh anh ta là một đứa bé chừng 16,17 tuổi, hai người chỉ chỉ trỏ trỏ,hướng về sảnh tiệc trên tầng hai.
- Anh Hầu, cố lên! Tiếc là em vẫn chưa đủ tuổi thành niên, không thì em sẽ tìm mọi cách để tán tỉnh cho đến khi chị Diệp hết lòng yêu em.
Đứa nhỏ này nói rất nghiêm túc. Giọng nói của nó vừa trầm lại thể hiện sắc thái biểu cảm qua gương mặt búng ra sữa trông thật hài hước.
Người thanh niên vóc dáng gầy cười thẹn thùng, ánh mắt hướng về phía Trần Kinh, nhẹ nhàng gật đầu chào.
Trần Kinh cũng giơ cao cốc ngụ ý đáp lễ, người thanh niên quay ra trừng mắt nhìn đứa bé:
- Nhóc con, bé tí mà nói như ông cụ non rồi, thật láu cá!
Sau đó anh ta mới nói với Trần Kinh:
- Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau thì phải! tôi tên Hầu Lâm, nói chuyện chút nhé?
Trần Kinh đặt cốc rượu xuống thản nhiên cười, rút thẻ phóng viên từ trong túi ra giơ ra, hắn không muốn trò chuyện nhiều với Hầu Lâm, bởi vì hắn nhìn thấy trên cổ tay đối thủ đeo chiếc đồng hồ Thụy Sĩ hiệu Vacheron Constantin,thì đủ biết xuất thân và gia thế của anh ta thế nào.
Hơn nữa chạc tuổi hắn, người bình thường dù có cố gắng đến đâu cũng không có điều kiện mua mấy thứ đắt tiền này.
Cho nên, Hầu Lâm chắc chắn là quý công tử của gia đình quyền thế nào đó, Trần Kinh có thể hợp ngồi tán gẫu cùng với tuýp người này sao?
Trần Kinh không muốn tán gẫu cùng với Hầu Lâm, còn anh ta khi nhìn thấy thẻ phóng viên lại thấy rất thích thú, bèn đến gần nói:
- Ông anh là thuộc hạ của Phương Uyển Kỳ phải không! Người làm dưới trướng của cô ta một loài động vật nguy hiểm nhất mà có thể kiếm được miếng cơm manh áo thì không tầm thường chút nào, thật khiến người ta khâm phục.
Trần Kinh sững lại một chút, quan sát kĩ nét mặt Hầu Lâm, rất nghiêm túc, không có chút biểu hiện như trêu đùa.
Trần Kinh trong bụng lại không kìm nổi, cười thầm trong bụng.
Hắn lần đầu tiên nghe thấy có người nói Phương Uyển Kỳ là loài động vật nguy hiểm bậc cao, cô ta là động vật sao? Hắn hiểu hàm ý , tủm tìm cười, xem ra tiếng tăm của cô ta quả không nhỏ,có thể kết giao với tầng lớp thượng lưu của Sở Thành!
Ngay lúc Trần Kinh đang nghĩ ngợi lung tung thì Hầu Lâm lại tiếp lời:
- Ông anh nên tránh xa cô ta càng xa càng tốt, không nên dây dưa với loại người này. Dây vào rồi thì không có kết cục tốt đâu. Liêu Triết Du phát điên đều do cô ta,việc này chắc anh cũng biết?
Trần Kinh lắc đầu, Hầu Lâm vỗ tay một cái, toan định nói tiếp thì đứa trẻ ngồi cạnh nói xen vào:
- Chú đừng nghe anh Hầu nói lung tung, anh ý rất có thành kiến với cô ấy, chị Phương rất thích chiêu mộ các sĩ tử lập thành một hội...
Hầu Lâm cốc vào đầu đứa nhỏ nói:
- Nhóc con, nói lung tung gì đấy? Sĩ tử cái gì hả? Anh đây tốt nghiệp, đi làm rồi đấy.
Anh ta ngồi sát lại Trần Kinh một chút, mắt nhìn về phía bục cao trên tầng 2 nói:
- Thấy thế nào? các anh cũng có hứng thú với chị Diệp sao? Các anh ở báo nào? có cần tôi cung cấp ít tư liệu không?
Tên Hầu Lâm này có vẻ biết rõ Diệp tiểu thư, mới nhắc đến cô ta, anh ta khá kích động. Trần Kinh trong lòng buồn bực, hắn nghĩ bụng Diệp tiểu thư rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Bỗng nhiên hắn chợt nhớ lại lời đồn khi hắn còn là sinh viên,lời đồn thế lực đứng đắng sau Hội Sở Phong là Diệp Thành Vạn, Diệp Thành Vạn là ai? Không phải là bí thư tỉnh ủy trước của tỉnh Sở Giang sao? Không chừng vị tiểu thư họ Diệp này có quan hệ với Diệp Thành Vạn ?
Mặt khác, hắn nghe giọng điệu của Hầu Lâm thì có thể đoán được bữa tiệc hôm nay được đặc biệt chuẩn bị cho Diệp tiểu thư, nếu vậy thì xuất hiện không ít nhân vật có tiếng tăm rồi!
Người anh em!
Hầu Lâm mắt nhắm ti hí nhìn có vẻ thần bí pha chút ma mãnh, anh ta kề sát hắn hơn,nói:
- Đợi đến thời điểm chụp ảnh, cần chú ý, các anh là thợ săn ảnh chuyên nghiệp , cho ra những bức ảnh xem thật đã mắt, đến lúc đó anh ra giá,tôi sẽ mua hết toàn bộ...
Trần Kinh ngẩn người ra, hắn chưa kịp định thần lại thì đứa trẻ cười ha hả nói:
- Anh mua cái gì vậy? Em cũng muốn mua?
Hầu Lâm tức đến như muốn nổ đom đóm mắt,quát đứa bé:
- Thằng ranh con,vẫn chưa đến tuổi thành niên muốn làm cái gì? Chỗ người lớn nói chuyện, cứ nói chõ mồm vào, không biết phép tắc sao?
Hầu Lâm vỗ vai Trần Kinh nói:
- Cứ quyết định vậy nhé! Hầu Lâm tôi chỉ coi trọng bậc chính nhân quân tử, anh đừng chơi hai mặt.
Trần Kinh hơi nhíu mày, dở khóc dở cười, hắn cảm thấy mình không giống như một phóng viên, nhấp một ngụm rượu, vừa lúc ngẩng đầu hắn nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc. Không kìm nổi hắn thốt lên một tiếng “Ơ”, cùng lúc người kia cũng nhìn thấy hắn, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Trần Kinh nâng ly rượu biểu thị lời thăm hỏi, đối phương cầm theo ly rượu bước tới chỗ hắn, Hầu Lâm và đứa bé cũng đứng dậy và...