Mục lục
[Dịch] Quan Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một lúc đánh bài Trần Kinh thua hơn năm nghìn, tiền tuy không phải của mình, Trần Kinh trở về có thể báo sổ sách là vì xã giao, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút đau lòng.

Phóng viên xinh đẹp Hoàng Linh thắng hơn mười ngàn, có thể nói là đại thắng trở về, Mã Bộ Bình không thua không thắng, đánh ngang tay, Hồ Lệ thua còn nhiều hơn Trần Kinh. Trần Kinh nhìn vẻ mặt vô vị của Hồ Lệ, hắn không khỏi cảm thán bản thân thật sự là xuất thân cùng khổ, chưa thấy cảnh đời.

Hơn năm nghìn đồng trong mắt rất nhiều người thật sự không tính là gì, chỉ là một chút tiền cơm, hoặc phí dụng một đêm ở nhà khách, chỉ có điều Trần Kinh bây giờ chưa đến cảnh giới kia, hắn chính là xuất thân bình thường, tiền nhiều như vậy gần như tương đương với một năm tiền lương của hắn.

Sau khi đánh bài xong, Trần Kinh và Mã Bộ Bình về khách sạn ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, lái xe tiểu Phương đã gọi Trần Kinh, nói Mã huyện phải đi ra ngoài, gọi Trần Kinh cùng đi.

Trần Kinh rửa mặt xong đi ra, Mã Bộ Bình đã sớm thu thập thỏa đáng, Trần Kinh đỏ mặt một chút, nói:

- Mã huyện, thật đáng chết, tôi mà đã ngủ thì say như chết!

Mã Bộ Bình thản nhiên cười, nói:

- Nếu cậu muốn làm thư ký, còn phải gia tăng sức lực nhiều!

Y dừng lại một lát, phất tay:

- Bữa sáng phạt cậu không ăn, chúng ta đi thôi!

Lái xe Tiểu Phương lái, ô tô vẫn đi nhanh, thẳng hướng đến Tây thành. Thành phố Đức Cao cũng có một sông lớn gọi là sông Vũ Lăng, sông Vũ Lăng chia thành phố Đức Cao thành hai phần nam bắc, ô tô bất tri bất giác đã chạy lên trên đê lớn ven sông, sông Vũ Lăng cuồn cuộn chảy ngay ngoài cửa sổ.

Đường càng đi, cảnh vật xung quanh ngày càng đẹp và tĩnh mịch, đi thẳng tới một khu biệt thự, ô tô mở cửa tiến vào khu biệt thự, đi vào đường lớn giống như kẻ ca rô.

Kỹ thuật điều khiển của Tiểu Phương rất thành thạo, trong đường kẻ ca rô, ô tô đi vẫn rất ổn định.

Một tiếng “Chi!” , ô tô dừng lại, Tiểu Phương quay đầu nhìn Mã Bộ Bình, Mã Bộ Bình gật đầu, y nói với Trần Kinh:

- Trên người cậu còn tiền không?

Trần Kinh gật đầu, trên người lấy ra một bọc bao giấy báo, ngày hôm qua bao dày hơn một chút, hôm nay thiếu mất năm ngàn đồng, mỏng hơn một chút, nhưng Trần Kinh vẫn bao lại bằng giấy báo!

Khóe miệng Mã Bộ Bình nhếch lên, lộ ra vẻ tươi cười, ánh mắt y nhìn về Trần Kinh dịu dàng hơn nhiều.

Trần Kinh suy nghĩ kín đáo, làm việc đáng tin, rất có năng lực và thiên phú, có đôi khi căn bản không giống một cán bộ mới 25 tuổi. Nhưng dựa vào chi tiết hắn dùng tiền này, Mã Bộ Bình lại cảm giác được Trần Kinh còn non nớt, vẫn là một tờ giấy trắng, dễ thích nghi!

Nhận bọc bao giấy báo của Trần Kinh, Mã Bộ Bình dùng tay bỏ vào túi, y mở cửa xe:

- Hai người đợi tôi một lát, tôi sẽ quay lại ngay!

Mã Bộ Bình sau khi xuống xe đi thẳng đến biệt thự thứ nhất trồng rất nhiều nho, Tiểu Phương quay đầu nói với Trần Kinh:

- Đây là nhà sách của Thành ủy!

- Phương Khắc Ba?

Trong đầu Trần Kinh lóe lên một cái tên, hắn xem xét liếc mắt nhìn Tiểu Phương một cái, trên mặt thô lỗ của Tiểu Phương tươi cười đắc ý, y cảm thấy vì mình cũng họ Phương mà kiêu ngạo, không ngờ rằng y trong lúc đó vô ý để lộ ra hướng mà Mã Bộ Bình đi đến cho Trần Kinh.

Phó bí thư Thành ủy phụ trách Đảng và quần chúng Phương Khắc Ba, Mã Bộ Bình lúc này đến nhà thăm hỏi y, mục đích không nói cũng rõ!

Trần Kinh lập tức nghĩ tới Trưởng ban thư ký Mãn, trong đầu óc hắn nhanh chóng hiện lên một vòng tròn rõ ràng, đánh bài ngày hôm qua là bước đệm, hôm nay việc Mã Bộ Bình làm mới là chính sự.

Bây giờ còn rất sớm, ánh mắt trời từ phương Đông mới lộ ra một chút, Mã Bộ Bình lựa chọn thời cơ cũng đủ tốt, vào lúc này đến thăm Phó bí thư thật là bí mật.

Một điểm này, Trần Kinh lại cùng Mãn Diên Ba ấn tượng rất sâu, xem ra lực ảnh hưởng của Phó trưởng ban thư ký không nhỏ, rất có năng lực! Y giật dây bắc cầu đến lúc này, giải thích Phương Khắc Ba rất tin cậy y.

Trong đầu Trần Kinh nhanh chóng chuyển động, mạch suy nghĩ quả thực như ngựa thần lướt gió tung mây.

Lần này hành trình đến Đức Cao, đối với Trần Kinh mà nói đã mở mang kiến thức, chuyện ngày hôm qua và hôm nay đều là lần đầu hắn trải qua. Lần đầu tiên cùng với lãnh đạo tiếp cận tạo nên mối quan hệ, đến gần gũi, loại cảm giác này rất tinh tế, Trần Kinh rất khó miêu tả tâm tình của mình, giống như tâm tình phức tạp lần đầu tiên kết giao bạn gái, coi đây là giới, thế giới quan của Trần Kinh có lẽ dần dần phải bắt đầu một bài văn mới!

- Mã huyện đã trở lại!

Tiểu Phương bỗng nhiên nói.

Trần Kinh vội vàng thu lại suy nghĩ, hắn mở cửa xe ra, người cũng không đi ra ngoài, Mã Bộ Bình đi rất nhanh, tới gần, y nhăn mặt nhíu mày nói:

- Ai cho cậu mở cửa xe?

Trần Kinh sửng sốt, mặt có chút đỏ lên, Mã Bộ Bình mặt âm trầm ngồi vào, đóng cửa lại, nói:

- Trở về thôi!

Ô tô nổ máy, không khí trong xe nặng nề đến cực điểm, Mã Bộ Bình mặt âm trầm, giống như một hòn đá lớn đặt trong lòng hai người Trần Kinh và Tiểu Phương, hai người đều cảm thấy không thở nổi.

Trong xe im lặng đến cực điểm, thỉnh thoảng Tiểu Phương đổi hướng sẽ phát ra một vài tiếng động, trừ ở bên ngoài, rất nhiều thanh âm, Trần Kinh ngồi trên ghế xe không dám cử động một chút.

Gần như có thể khẳng định, Mã Bộ Bình lần này gặp Phương Khắc Ba không thành công, tình hình cụ thể Mã Bộ Bình khẳng định vĩnh viễn sẽ không nói, Trần Kinh cũng không thể suy đoán.

- Ngày hôm qua lời tôi nói với cậu, cậu đều nhớ kỹ chứ?

Mã Bộ Bình bỗng nhiên mở miệng nói.

Tâm trạng Trần Kinh căng thẳng, trên trán mồ hôi lập tức chảy ra.

- Nói cái gì? Câu nói nào? Một ngày hôm qua, Mã Bộ Bình nói bao nhiêu?

Suy nghĩ Trần Kinh bay toán loạn, thực sự nghĩ không ra câu nói nào, trong lòng hắn nhảy bùm bùm, tâm trạng chưa bao giờ khẩn trương như thế.

- Nhớ... nhớ rõ... Ngài nói qua cầu người không bằng cầu chính mình!

Trần Kinh nói, bối rối, Trần Kinh nghĩ ra chính là những lời này. Mà những lời này Trần Kinh ấn tượng sâu nhất, đồng thời lại hợp với tâm trạng Mã Bộ Bình lúc này.

Ánh mắt Mã Bộ Bình nhìn chằm chằm Trần Kinh, thần sắc dần dần dịu đi một chút, y mở túi xách, lấy bọc giấy báo đưa cho Trần Kinh:

- Vô dụng thôi!

Trần Kinh đưa tay tiếp bọc giấy báo, thuận tay bỏ vào trong túi của mình, tầm trạng cũng dần bình tĩnh!

- Cậu và Tiểu Phương đi về trước đi! Tôi còn ở thành phố xử lý chút việc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK